Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 156: 156. Anh xác định đây là mẹ anh?




Vũ Khánh Cương làm ông chủ Đông Bắc Hổ, tự mình định ngày hẹn tất cả nhà cung ứng, ngồi ở trong phòng họp, một trăm hai mươi tám nhà cung ứng, lần đầu tiên nhìn thấy ông chủ truyền kỳ của tập đoàn Đông Bắc Hổ ông chủ Vũ Vũ Khánh Cương.

Ông chủ Vũ mặc áo thun ba lỗ quần cộc hoa, dưới chân đạp dép lào, trên đầu đội cái nón cỏ lớn, trên cổ mang theo khăn mặt, một tay mang theo bình nước khoáng đựng đá vụn, một tay nắm cái quạt cói dùng sức phe phẩy.

Một người trẻ tuổi văn văn nhã nhã đi theo phía sau, thái độ người trẻ tuổi đặc biệt không tốt hô quát ông chủ Vũ: “Đã nói không cho anh uống nước đá, dù là ướp lạnh cũng chỉ miễn cưỡng được, nhiệt độ bình thường là tốt nhất, cái dạ dày cứng như sắt thép của anh đến già sẽ rỉ sắt đó!”

“Nước ấm uống không đã khát mà!” Vũ Khánh Cương cầm lấy khăn mặt lau lau mồ hôi, ném mũ rơm lên trên bàn hội nghị, vặn nước khoáng ra ào ào uống một nửa xuống, còn hít hà một cái biểu thị cực kỳ sảng khoái!

Hứa Tư Văn cầm hai bình nước khoáng, đều là nhiệt độ bình thường, lấy một bình trong đó vặn ra, liền đổ vào trong bình nước của Vũ Khánh Cương, trung hoà một chút dù sao cũng tốt hơn là lạnh như băng, Vũ Khánh Cương tự cảm thấy có dạ dày vô địch, chỉ sợ đến già bệnh tật gì cũng đều tìm tới, Hứa Tư Văn phòng ngừa chu đáo bắt đầu từ bây giờ liền bồi dưỡng cho Vũ Khánh Cương dưỡng sinh.

Vốn là trường hợp ngày hôm nay y không nên xuất hiện, nhưng Vũ Khánh Cương nói lập tức xong việc, sau đó hai người bọn họ đi dạo tứ đại thương quyển* bát đại thương phố nổi danh ở kinh thành.

*Thương quyển: các cửa hàng lấy một vị trí làm trung tâm, từ nơi đó phát triển dọc theo một phương hướng và khoảng cách nhất định. Tóm lại là một nơi các cửa hàng tập trung, cũng giống như thương phố.

Vũ Khánh Cương lựa chọn thời gian buổi chiều gặp mấy tên ngốc chủ động cho không tiền đó, buổi tối liền dẫn vợ đi tản bộ.

“Cái đó, đến điểm danh, bên phía tài vụ chuẩn bị kỹ càng, máy tính tiền quẹt thẻ cắm điện vào, mọi người đừng lo lắng, gọi tên thì tới xem hợp đồng một chút, nên bồi thường bao nhiêu tiền trong lòng mấy người đều biết nhỉ, nhanh bồi thường tiền từ đây bọn tui liền đổi nhà cung ứng khác, huề nhau rồi!” Vũ Khánh Cương một chút ý tứ uyển chuyển cũng không có, thốt ra lời thẳng thắn rõ ràng lại lời ít mà ý nhiều, bảo mấy nhà cung ứng vi phạm hợp đồng bồi thường phí vi phạm, hủy bỏ hợp đồng.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhìn thấy Vũ Khánh Cương trực diện với người ngoài, hoặc là nói, là lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Khánh Cương nói chuyện làm ăn.

So với loại phương thức đàm phán đẩy tới đẩy lui anh tới tôi đi đánh thái cực trong ấn tượng, Vũ Khánh Cương khí thế giống như tên tập đoàn của hắn vậy, thủ đoạn theo lời Đông Bắc mà nói, chính là giòn vang!

Mấy nhà cung ứng tám phần đều không ngờ cái người Vũ Khánh Cương này vừa đến liền trực tiếp muốn tiền, một chút giữ lại cũng không có, càng khỏi nói ăn nói khép nép nâng rất nhiều tiền mặt xin bọn họ thực hiện hợp đồng cung ứng cho Đông Bắc Hổ như trong tưởng tượng.

Loại xu thế phát triển này không đúng rồi?

“Vũ tiên sinh, tôi là…” Có người sửng sốt sau đó muốn mở miệng nói gì đó, ít nhất bọn họ không thể để cho Vũ Khánh Cương nắm mũi dẫn đi đi? Hắn nói bồi thường phí vi phạm hợp đồng liền bồi thường à? Tuy rằng phí bồi thường vi phạm hợp đồng của bọn họ không phải lấy ra từ túi của mình, nhưng mà có tổn hại với danh tiếng thương nghiệp đó!

Không nói một chút không giải thích một phen, danh tiếng thương nghiệp không phải là dễ tích góp đâu!

“Đừng phí lời, nhanh nhanh đi, bên đây tui còn không có thời gian đây nè!” Vũ Khánh Cương trực tiếp chặn lời nhà cung ứng chưa kịp mở miệng nói, người của phòng tài vụ dẫn tới đây cũng là nhân tài, dẫn người cầm đồ vật ấn máy tính, luật sư Trương Triêu Dương thật sự không có khiến mức lương cao của Vũ Khánh Cương trả không công, một tay cầm hợp đồng, một tay chống nạnh gọi tên.

Trước tiên gọi đơn vị sau đó gọi người, báo ra phí bồi thường vi phạm hợp đồng, trả tiền, rời đi!

Bốn bước xong việc!

Hứa Tư Văn không biết công ty khác có hiệu suất làm việc nhanh như vậy hay không, thế nhưng công ty phần mềm Hà Văn của y và Trương Lam Hà khẳng định không có!

Không tới một tiếng, đã xong!

Vũ Khánh Cương đứng dậy xoay xoay lưng: “Vợ, đi, chúng ta đi ra ngoài tản bộ một chút!”

“Đi thôi.” Hứa Tư Văn đứng dậy, cầm chai nước khoáng không đậy nắp mình mang tới, không quay đầu lại đi ra ngoài: “Nhớ kỹ cầm nước của anh, dám đổi thành đá thử xem!”

Vũ Khánh Cương ngoan ngoãn cầm đi mà không đổi.

Vừa nãy Trương Triêu Dương mang vào mấy bình nước đá, lúc này nhân viên công tác uống đều đặc biệt giải khát…

Đây là lần đầu tiên Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn lộ diện tại kinh sư, nhưng bởi vì giai đoạn trước đã có người ra tay xử lý, lúc này Vũ Khánh Cương mới dẫn vợ ra ngoài tản bộ ngắm cảnh.

Không cần phải tiếp tục vùi mình ở khách sạn không ra ngoài, ngược lại hai người bọn họ cũng không nóng nảy, nên nóng nảy hẳn là mấy người gây sự đó.

Hai người lựa chọn phố thương mại người qua lại như dệt cửi, lại là buổi đêm mát mẻ, người đi dạo phố càng nhiều.

Chỉ tiếc mới lái xe tới chỗ, còn không đợi xuống xe, điện thoại Vũ Khánh Cương liền vang lên, có người đến công ty chi nhánh Đông Bắc Hổ tìm Vũ Khánh Cương.

“Vào lúc này tìm anh hả?”

“Hẳn là tới gây chuyện, đi, anh về sẽ đi gặp!”

Nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không gọi điện thoại thông báo Vũ Khánh Cương, phải biết là hình tượng của Vũ Khánh Cương ở nội bộ Đông Bắc Hổ, vẫn chỉ là vật biểu tượng.

Còn chưa đợi về đến nhà, Trương Lam Hà gửi một tin nhắn cho Hứa Tư Văn, nói với y là dù như thế nào thì trước hết cũng đừng trở về!

“Lộn xộn cái gì vậy?” Hứa Tư Văn nhìn tin nhắn không nói gì, ở kinh sư bảo y không trở về khách sạn Đông Bắc Hổ, muốn y đi chỗ nào?

Nơi này không phải là Lan châu càng không phải là Đông Bắc, hơn nữa y và Vũ Khánh Cương đang trở về đây!

Hứa Tư Văn cho là Trương Lam Hà lại rút não, phát bệnh ngốc, liền dứt khoát không phản ứng hắn, tin nhắn cũng là xem qua liền ném ra sau đầu.

Kết quả là báo ứng liền đến.

Trong phòng làm việc của Vũ Khánh Cương, có hai nguòi phụ nữ đang ngồi, một vị quý phu nhân căng thẳng, mang theo một vị tiểu thư nhà đại gia thoạt nhìn chính là loại giáo dưỡng cực kỳ tốt, ngồi ở trước mặt Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn.

Đầu tiên quý phu nhân tự giới thiệu mình: “Tôi là mẹ của Đỗ Tử Hiên, bên cạnh là con gái của tôi Đỗ Tư Dung.”

Hai mắt Vũ Khánh Cương trợn thật lớn, Hứa Tư Văn thì lại khẽ nhíu mày.

“Dì Đỗ thật là trẻ!” Vũ đại lão hổ lén lút cảm khái không thôi, anh Đỗ đã bao nhiêu tuổi rồi? Mẹ anh ấy thoạt nhìn còn trẻ hơn so với đứa con trai là anh ấy nữa.

Đỗ phu nhân có chút không quá cao hứng, mà Đỗ tiểu thư thì càng cố nén bày ra dáng vẻ tươi cười miễn cưỡng để duy trì ôn nhu ở bề ngoài.

Phản ứng như thế khiến Hứa Tư Văn càng cảm thấy không ổn.

“Xin hỏi Đỗ phu nhân tới đây, là có chuyện quan trọng gì sao?” Hứa Tư Văn len lén kéo kéo Vũ Khánh Cương, cản Vũ Khánh Cương mở miệng hỏi trước.

“Cậu là ai?”

“Tôi là Hứa Tư Văn.”

“Cậu chính là Hứa Tư Văn?” Đỗ phu nhân và Đỗ tiểu thư, nghe Hứa Tư Văn tự giới thiệu mình, lại cùng nhau nhìn về phía y.

“Đỗ phu nhân biết tôi à?” Cảm giác không ổn trong lòng Hứa Tư Văn càng ngày càng nặng.

“Hừ hừ!” Đỗ phu nhân đặc biệt qua loa trả lời, hơi hơi lộ ra khinh bỉ, còn có Đỗ tiểu thư, trực tiếp liền lộ ra loại vẻ mặt chán ghét.

“Cút!” Còn chưa đợi Hứa Tư Văn nổi giận, Vũ Khánh Cương đã bạo phát trước.

“A!”

“Ai nha!!”

Trải qua chuyện của Triệu Thục Đình, đối với mấy bà thím này Vũ Khánh Cương phiền chết rồi, nếu không phải coi mặt mũi Đỗ Tử Hiên, hắn tuyệt đối sẽ không gặp hai mẹ con này.

Nhưng mà gặp không bằng không gặp!

Dám ở ngay trước mặt hắn, lên mặt với vợ hắn, khinh hắn là người chết à?

Vũ Khánh Cương trực tiếp ném cốc trà thư ký mới vừa bưng tới cho bốn người họ, xoảng xoảng xoảng vỡ nát bấy, ống đựng bút, cặp văn kiện, điện thoại bàn vân vân trên mặt bàn, phàm là thứ có thể vứt thì đều bị Vũ Khánh Cương hất xuống đất.

“Cương tử! Cương tử anh đừng vậy!” Hứa Tư Văn vừa thấy Vũ Khánh Cương xù lông liền biết chuyện không tốt, y vươn tay đi cản Vũ Khánh Cương, nhưng cản cũng không cản được!

Đỗ phu nhân và Đỗ tiểu thư càng bị Vũ Khánh Cương đột nhiên bạo phát làm sợ hãi đến hoa dung thất sắc liên tục kêu lên, ông chủ Vũ lỗ mũi phun lửa đôi mắt sung huyết hung tợn nhìn chằm chằm hai người: “Cút ra ngoài!” Bạn đang �

“Cậu!” Đỗ phu nhân thật vất vả thở một hơi, có chút dũng khí: “Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”

“Không cần bà tới quản!” Giọng điệu Vũ Khánh Cương ngược hẳn với sự thân thiện lúc chào hỏi vừa nãy: “Bà xem là cái thứ gì chứ? Dám ở trước mặt tui lên mặt với em ấy? Bà lại lên mặt một cái nữa thử xem? Bà cái đồ bà thím không biết xấu hổ.”

“Mẹ!” Đỗ tiểu thư không nhịn được, kéo Đỗ phu nhân ra ngoài: “Người như vậy, mẹ muốn con gả cho hắn con tình nguyện đi chết!”

“A phi!” Vừa nghe lời này Hứa Tư Văn trước tiên không vui: “Hai chúng tôi đã kết hôn rồi cô không biết à? Lần đầu nhìn thấy người mẹ không biết xấu hổ như vậy, cô xác định đây là mẹ cô? Không phải “mẹ” kia hả?”

Ý tứ của “mẹ” rất đặc thù, ngoại trừ mẹ ruột, có nơi còn làm cách gọi của những phụ nữ lớn tuổi, chẳng hạn như “đại mụ”, “má”.

Nhưng mà có một chỗ đặc thù, hoặc là nói, nghề nghiệp đặc thù, cũng mang chữ “mẹ”, đó chính là “ma ma tang”… trong ngoại ngữ có ý tứ là “bà chủ”, nhưng mà dạng khách nhân gì lại cần bà chủ tiếp đãi, mà không phải ông chủ đứng ra?… Trong câu lạc bộ đêm, cái từ này kỳ thực cũng là nick name của tú bà…

“Anh!” Đỗ tiểu thư tức giận run cầm cập, cô ta lớn như vậy, đều là được người ta nâng lên, nào có từng bị người ta hạ thấp như thế? Còn bị ví dụ thành cái kia nữa.

“Thật không có giáo dục!” Đỗ phu nhân hung hăng khinh bỉ Hứa Tư Văn.

“Có giáo dục chính là dắt mối cho con gái của mình hả?” Vũ Khánh Cương không hổ là người nhà Hứa Tư Văn, tiếp tục câu chuyện rất thông thuận.

“Họ Vũ, tôi chính là tới giúp cậu, nếu cậu thức thời, nên cùng Đỗ gia chúng tôi thông gia, cưới Tư Dung làm vợ, tương lai cậu làm ăn, Đỗ gia chính là chỗ dựa của cậu.” Đỗ phu nhân lại nhìn nhìn Hứa Tư Văn: “Một nam nhân như cậu, tìm nam nhân không phải có bệnh sao? Cậu vừa không thể sinh con dưỡng cái, vừa không thể nối dõi tông đường, sao lại làm lỡ người khác chứ.”

“Bà có thể lăn đi rồi!” Vũ Khánh Cương trực tiếp ném ấm trà vỡ nát bên chân Đỗ phu nhân, nước nóng bắn ra tuy rằng nhiệt độ không cao, nhưng khiến Đỗ phu nhân sợ hết hồn: “Có bao xa thì cút bao xa cho tui!” Cái câu này vẫn là ông chủ Vũ nghe mấy người Mai Cảnh nói, là câu dùng trên mạng, ông chủ Vũ cảm thấy không tồi, liền nhớ kỹ.

“Chuyện của hai người bọn tôi, không nhọc một người ngoài như bà quan tâm, huống chi, hai mẹ con bà, nhìn chằm chằm chuyện của hai đại lão gia chúng tôi, là có ý gì?” Nếu Hứa Tư Văn nổi giận lên, tuyệt đối không phải người bình thường có thể chống đỡ: “Cô đơn tịch mịch liền đến câu lạc bộ đêm tìm, cho ít tiền liền có nam nhân đáp ứng mà, đối với hàng rẻ đưa tới tận cửa, hai chúng tôi không có hứng thú!” Lời nói chanh chua đến cực điểm của Hứa Tư Văn quả thực khiến Đỗ Tư Dung muốn nhảy lầu…

Vào lúc này điện thoại Vũ Khánh Cương vang lên, vừa nhìn màn hình biểu hiện, Đỗ Tử Hiên! “Anh Đỗ.” Vũ Khánh Cương nhận, giọng điệu không quá tốt. “Có một người phụ nữ đến nói là mẹ anh, còn mang theo em gái anh.”

Vũ Khánh Cương nhìn nhìn hai mẹ con ở cửa không muốn đi: “Anh xác định đây là mẹ anh à?” Đỗ Tử Hiên ở đầu kia thở dài một hơi: “Là mẹ, mẹ kế!”

Vũ Khánh Cương: ” …!”

Hết chương 156