Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 123: 123. Tin nhắn MMS, vết tích




Quần áo vải lanh Hứa Tư Văn chuẩn bị cho Vũ Khánh Cương, còn thật sự được hổ Đông Bắc tiếp nhận, mặc vào thoáng khí hắn không rơi mồ hôi như mưa như vậy nữa.

“Vợ à em quá tốt!” Vũ Khánh Cương hận không thể ôm vợ mạnh mẽ hôn bẹp hai cái để biểu thị yêu thích.

“Nếu như mặc đi ra ngoài, ở chỗ có máy điều hoà, nhớ phủ thêm cái áo khoác này, đỡ phải lạnh.” Hứa Tư Văn còn chuẩn bị cho Vũ Khánh Cương một cái áo sơ mi vải lanh dài tay, nếu ở trong phòng có máy điều hòa mà còn để trần tay chân, y sợ Vũ Khánh Cương lại cảm lạnh.

“Ừm!” Vũ Khánh Cương là vợ nói cái gì thì chính là cái đó.

Hai người trở về công ty, mỗi người đều liên tục bận rộn, tập đoàn Đông Bắc Hổ và công ty phần mềm Hà Văn chuyển đến cùng một chỗ, lầu trên lầu dưới hoà hợp êm thấm, mọi người đều biết, nhìn là hai nhà, nhưng trên thực tế hai ông chủ đều có mặt trên cùng một bản hộ khẩu.

“Tư Văn!” Trương Lam Hà vừa thấy Hứa Tư Văn liền nhào tới giống như gặp được cứu tinh, nhưng bị người ta cản lại.

Bách Lý Hãn Mạc mặt lạnh, kéo thắt lưng Trương Lam Hà giãy dụa không ngớt.

Hứa Tư Văn không giải thích được mà đặc biệt muốn cười, vì vậy y liền thật sự bật cười: “Ha ha…!”

Trương Lam Hà lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, ủ rũ.

Bách Lý Hãn Mạc nhướng mày lên, trong mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn hắn.

“Khụ khụ!” Hứa Tư Văn cười xong liền không tiện tiếp tục, dù sao thì làm như vậy có chút không tử tế.

“Làm sao vậy? Tìm em có việc à?” Có vẻ như bọn họ mới tách ra không tới mười ngày đi? Nếu lại tính cả lễ cưới mà nói, vậy cũng chỉ tách ra bốn ngày mà thôi, còn kích động như thế sao?

“Có!” Trương Lam Hà chạy không thoát, không thể làm gì khác hơn là tùy ý Bách Lý Hãn Mạc siết lấy mình, bắt đầu lải nhải với Hứa Tư Văn: “Anh phải xuất ngoại thảo luận vấn đề quyền đại lý nước ngoài, trong đoạn thời gian này không có ở đây, em cứ tọa trấn công ty cho tốt.”

“À, được mà!” Hứa Tư Văn gật đầu, cái này cũng là chuyện không thể tránh khỏi, thế nhưng lập tức y liền hỏi một câu: “Lúc nào trở về?”

“Thân ái, thời gian bất định!” Trương Lam Hà hắc tuyến: “Chuyện như vậy nói thế nào cho chính xác? Anh đi nước này xong còn phải đi nước kia, một hơi đi hết đỡ phải phiền phức.”

“Học trưởng, có phải là anh có chuyện gì cần giải thích với em không?” Hứa Tư Văn hợp tác với Trương Lam Hà lâu như vậy, quá biết tính nết vị học trưởng này rồi.

Hắn quả thật có đầu óc buôn bán không phải giả, nhưng mà hắn cũng rất lười biếng, hơn nữa sản phẩm của bọn họ, dù cho ngồi ở nhà chờ, cũng tự có người tới cửa, hà tất đi ra ngoài chứ?

“Nói.” Bách Lý Hãn Mạc liền nói một chữ với Trương Lam Hà, Trương Lam Hà run lên, ngoan ngoãn nghe lời thông báo với Hứa Tư Văn.

“Cái đó, bên Trương gia luôn tới tìm anh, anh thật sự là đỡ không được bọn họ cứ sống chết dây dưa, dứt khoát trốn ra nước ngoài một đoạn thời gian, thuận tiện tìm nhà cho hàng của chúng ta xong luôn, bọn họ đến nữa liền có cái để nói.” Trương Lam Hà không muốn để cho tâm huyết của Hứa Tư Văn uổng phí, Trương gia thì lại làm sao? Đã không phải là nhà của hắn, hắn dựa vào cái gì phải đem thành quả bán tháo cho bọn họ chứ?

Nhưng mà hắn biết thủ đoạn của người Trương gia, giống như con rùa cắn rồi là sẽ không nhả ra, trừ khi sấm đánh giữa trời quang!

Hắn không trêu chọc nổi, vậy trốn thôi!

Sở dĩ Trương gia nhắm chuẩn hắn, cũng bởi vì hắn họ Trương.

Chờ hắn đi rồi, Tư Văn họ Hứa, nhìn bọn họ còn dám dây dưa không ngớt hay không!

“Em hiểu rồi.” Chuyện của Trương gia, Hứa Tư Văn biết chút ít, học trưởng cũng không dễ dàng, y thay hắn chắn phiền phức một đoạn thời gian vẫn là có thể làm được: “Anh yên tâm xuất ngoại đi, thuận tiện giải sầu cũng tốt.”

“Tư Văn…” Trương Lam Hà biết tính mình không đứng đắn, bởi vậy từ nhỏ đã không được người nhà đón nhận, nhưng mà Hứa Tư Văn một chút cũng không có ghét bỏ hắn.

“Mong Bách Lý tiên sinh nhọc lòng thêm, chăm sóc học trưởng một chút, con người anh ấy tùy tiện quen rồi, ngài chớ để ý.” Hứa Tư Văn vừa quay đầu liền thành tâm thành ý phó thác Trương Lam Hà với Bách Lý Hãn Mạc mặt lạnh.

“Ừm.” Bách Lý Hãn Mạc gật gật đầu, đối với Hứa Tư Văn cũng thay đổi cái nhìn không ít, nhìn dáng vẻ không chỉ là một con mọt sách, mà còn rất tinh mắt.

Trương Lam Hà muốn nói gì đó, Bách Lý Hãn Mạc kéo kéo thắt lưng hắn, hắn liền lập tức ngậm miệng, chỉ là có chút u oán nhìn Hứa Tư Văn.

Hứa Tư Văn hoàn toàn xem như mình không nhìn thấy, nên làm gì thì làm đó, căn bản sẽ không phản ứng hắn, Trương Lam Hà không còn cơ hội, ngoan ngoãn bị Bách Lý Hãn Mạc mang đi xuất ngoại.

Ở đây Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương có chỗ chuyên dùng để ở, bởi vì biết Trương Lam Hà đi công tác, công ty chỉ có một mình Hứa Tư Văn, Vũ Khánh Cương liền dứt khoát không trở về bên biệt thự, dù sao thì quần áo gì đó của hai người đều ở công ty, có nhà ăn, còn có nhà bếp riêng, muốn tự mình động thủ liền tự mình động thủ làm chút đồ ăn, không muốn nhúc nhích, liền đến nhà ăn cùng dùng cơm với mọi người. Còn náo nhiệt nữa.

Cùng ngày Hứa Tư Văn lại đi ra ngoài hai lần, hai lần này đều dẫn theo Vũ Khánh Cương, mua thật nhiều quần áo mùa hè, còn lôi kéo Vũ Khánh Cương đến hội sở cao cấp chuyên đặt may riêng, làm riêng vài bộ nam trang thương vụ bằng tơ tằm cho Vũ Khánh Cương, tơ tằm cực kỳ mềm mại thoáng khí, sau khi sờ sờ Vũ Khánh Cương chỉ gật đầu, cũng không nói gì, toàn quyền do vợ làm chủ, làm cho cái gì sẽ mặc cái đó.

“Cái này, cái này, còn có cái này, ừm, thêm cả cái bên kia nữa, đều dựa theo kích cỡ của anh ấy.” Hứa Tư Văn chọn bốn cây vải cắt may quần áo cho Vũ Khánh Cương.

“Vậy còn em?” Vũ Khánh Cương nhìn nhìn, hình như đều là của mình, của vợ đâu?

“Em cũng không cần đi?” Hứa Tư Văn thật sự không nghĩ tới việc làm mấy bộ cho mình: “Em cũng không nóng bao nhiêu.”

Tơ tằm cũng không phải là giữ ấm, lúc mùa hè, y mặc áo sơ mi quần dài là ổn, Vũ đại lão hổ thì không được, hắn phải mặc cái loại đồ thoáng khí nhẹ nhàng mát mẻ.

Vũ Khánh Cương cũng muốn cho vợ hai bộ quần áo mới, tơ tằm gì đó hắn không hiểu lắm, có điều vừa nãy vuốt thử cảm giác thật sự không tệ.

“Anh cũng nói trên người em lạnh, không dùng được cái này, lỡ như sau này mưa và vân vân, em mặc nó còn phải lạnh đó.” Hứa Tư Văn nhanh chóng khuyên bảo Vũ Khánh Cương: “Anh cũng đừng nóng đầu lên liền làm bừa may cho em mấy bộ quần áo không mặc được nha! Đừng quên, tủ quần áo của chúng ta là do em quản.”

Vũ Khánh Cương không lên tiếng.

Hứa Tư Văn lén lút bóp bóp tay hắn: “Nghe lời đi!”

Vũ Khánh Cương lại càng không lên tiếng…

Ngày hôm sau, hai người mỗi người đều phấn khởi chiến đấu trong công việc, điện thoại di động của Hứa Tư Văn, lại tới thêm một cái tin nhắn MMS.

Trên đó là quần áo mà ngày ấy Hứa Tư Văn mua cho Vũ Khánh Cương, cũng là bộ hôm nay Vũ Khánh Cương mặc, vừa nói vừa cười với một mỹ nữ xinh đẹp tại một trà tọa trang trí tinh xảo xinh đẹp, xem tư thế cực kỳ thân mật đương nhiên là một bộ dạng tình yêu cuồng nhiệt.

Cũng giống như lần trước, bởi vì là chụp trộm, hình ảnh không rõ ràng lắm, lại bởi vì cách xa, chỉ có thể thông qua thân hình cùng quần áo để phân biệt, không nhìn rõ mặt lắm.

Hứa Tư Văn không có động tác gì, chỉ lưu lại tin nhắn.

Buổi tối lúc ở trong phòng ăn ăn cơm, Hứa Tư Văn lơ đãng hỏi Vũ Khánh Cương: “Buổi chiều sao lại không ở đây? Còn để cho anh quả dưa hấu đó.”

“Đến buổi đấu giá, có cái trung tâm thương mại năm tầng muốn bán đấu giá, bây giờ còn chưa bắt đầu đấu, chỉ là đi lấy số thôi, thuận tiện đi đánh giá giá quy định một chút.” Vũ Khánh Cương cầm hành lá chấm tương, cuốn chút rau thơm cộng với cơm tẻ ăn một ngụm lớn.

Vợ luôn để cho hắn ăn rau, hắn không có cách nào, liền làm rau chấm tương Đông Bắc* thuận miệng, cái này cũng là rau xanh mà đúng không?

*Cái món rau chấm tương này chả có gì ghê gớm cả, nó chỉ là rau sống, chấm vô tương, thế thôi.

“À, giữa trưa đi ra ngoài phải cẩn thận, chỗ này không phải Đông Bắc, đừng để say nắng.” Hứa Tư Văn giống như người không có chuyện gì dặn dò Vũ Khánh Cương.

“Yên tâm đi, canh đậu xanh một ngày ba bữa của em, anh uống cảm thấy cả người đều vô cùng mát mẻ rồi!” Vũ Khánh Cương trút xuống một bát canh đậu xanh lớn Hứa Tư Văn múc cho hắn, nhe nhe răng.

“Giải độc chất cho mọi người mà còn không tốt à? Không uống cũng phải uống!” Hứa Tư Văn cố ý mang đậu xanh thổ sản bên Đông Bắc về, mỗi ngày để nhà ăn nấu một nồi canh đậu xanh, thả thêm chút đá vào, cho mọi người uống.

Vũ Khánh Cương không nhận ra Hứa Tư Văn dị dạng, cũng bởi vì Hứa Tư Văn không hiện ra chút khác biệt nào.

Trong mấy ngày kế tiếp, Vũ Khánh Cương bị Ngụy Diên chỉ điểm xoay quanh, ai bảo hắn là ông chủ chứ? Cho dù mọi người nói, hắn chỉ cần ngồi nhìn là được, vậy thì cũng cần hắn phải đi trước đó!

Mua căn lầu thương mại, mua đất, mua thiết bị các loại, Vũ Khánh Cương bận bịu như con quay, có người chỉ gặp ông chủ, không đàm luận với cấp dưới, kết quả đàm luận còn thảm hơn so với bọn Ngụy Diên nữa, Vũ Khánh Cương căn bản là không làm theo kịch bản, luôn một đao cắt gọn, hợp tác hay không hợp tác, Đông Bắc Hổ có tiền, hắn cũng không tin không mua được!

Mà điện thoại di động của Hứa Tư Văn cũng rất náo nhiệt, tin nhắn MMS không ngừng gửi tới, có lúc một ngày gửi hai ba cái, mà đều là dãy số khác nhau, vừa gọi lại, chính là tắt máy, ngày hôm sau gọi lại thì trực tiếp thuê bao.

Không để lại chút không kẽ hở, không để người ta nắm được manh mối.

Vị đại tiểu thư của xí nghiệp Triệu thị, tìm đến Vũ Khánh Cương rất nhiều lần, hơn nữa Hứa Tư Văn phát hiện, Triệu đại tiểu thư vừa đến tìm Vũ Khánh Cương, cùng ngày trong tin nhắn của y, nhất định là nữ nhân mặc trang phục giống như Triệu đại tiểu thư.

Chậm rãi, qua không mấy ngày, trong MMS bắt đầu phối hợp thêm chữ viết, mới đầu là khuyên Hứa Tư Văn thức thời chút, chủ động lui ra, đừng để lúc đó bọn họ mở miệng đuổi người, vậy thì mặt mũi khó coi.

Sau đó liền trực tiếp nói rõ, hai người bọn họ mới là một đôi, vô cùng tương thân tương ái, bảo y lau sáng mắt nhìn cho rõ chút.

Mỗi ngày Hứa Tư Văn đều tán gẫu với Vũ Khánh Cương, hai người trò chuyện không hề phí sức, cái gì Vũ Khánh Cương cũng nói với y, ngẫu nhiên còn oán giận một phen với y: “Nói là tiệc rượu, làm ra một đống đồ uống làm cái gì chứ! Một chút anh cũng không uống! Nhìn thấy liền nuốt không trôi.”

Hứa Tư Văn vui vẻ ha ha, ngày hôm nay trong tin nhắn MMS y nhận được, nam nhân kia chính là bưng một ly rượu cocktail uống say sưa ngon lành, đồng thời tay còn ôm eo nữ nhân…

“Chỉ là cô gái kia mùi quá nồng, hun đến không chịu được, Tiểu Ngụy còn không cho đi…” Vũ Khánh Cương lầm bầm than thở.

“Vậy còn không cởi quần áo ra!” Hứa Tư Văn vươn tay đẩy đẩy Vũ Khánh Cương: “Em giặt cho anh một chút, bằng không một thân đầy mùi của anh còn ngủ được hay sao?”

“Được!” Vũ Khánh Cương nhanh nhẹn cởi quần áo, cuối cùng lõa thể cũng không e lệ.

Hứa Tư Văn không thèm nhìn Vũ đại lão hổ đang khoe khoang chính mình, cầm quần áo đến phòng vệ sinh, lúc bỏ quần áo vào, mắt sắc nhìn thấy chỗ ống tay áo có một vết son môi nhàn nhạt.

Đôi mắt Hứa Tư Văn híp lại…

Hết chương 123