Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 116: 116. Hai cha con nhà họ Vương




Ngày hôm sau, Hứa Tư Văn không thể rời giường, mơ mơ màng màng hình như bị Vũ đại lão hổ ôm, y thật sự là quá buồn ngủ, tối hôm qua Vũ đại lão hổ giống như ăn cái thuốc kia vậy, bình thường đã có thể đủ giày vò y rồi, đêm tân hôn cũng không biết chỗ nào chạm vào điểm manh của hắn, lại giằng co một buổi tối, kết thúc lúc nào Hứa Tư Văn cũng không có ấn tượng.

Chờ y mở mắt lần nữa, còn có chút ngây người.

Đây không phải căn phòng của Vũ Khánh Cương trong đại viện Vũ gia sao?

Mơ mơ hồ hồ chậm rãi bò dậy, cảm giác trên người rất vô lực, trên da đều là ký hiệu Vũ đại lão hổ lưu lại: “Chờ đi, nhìn xem em có cắn lại không!”

Ở trên thì giỏi lắm à?

Nhìn xem cắn y đến thê thảm không nỡ nhìn này!

Rèm cửa sổ trong phòng không mở ra, u tối khiến trong phòng thoạt nhìn như là ban đêm, nhưng Hứa Tư Văn cảm thấy không nhất định là ban đêm, nếu là ban đêm, Vũ đại lão hổ không thể không trở về ổ, để y một mình nằm trên giường.

Chậm rì rì rời giường, xử lý xong chính mình, phòng cũng dọn dẹp xong, lúc này Hứa Tư Văn mới đẩy cửa ra xuống lầu, trong phòng khách thậm chí đang có khách ở đó!

“Người anh em, cậu nên tin ông anh đây một lần đi! Đều là do nó tự mình chơi đùa phá hỏng chuyện, không phải ý tứ của tôi đâu!” Lão nam nhân nói chuyện rất thành khẩn cũng rất gấp gáp, bên cạnh có một cô gái xinh đẹp đang ngơ ngốc ngồi đó.

“Tui tin!” Vũ Khánh Cương ngồi ở trên ghế sa lon hai chân bắt chéo. Phía trên vẫn còn liên tục rung đùi.

“Vậy người anh em cậu xem có phải là nên cho ông anh đây một cơ hội không? Hợp đồng của hai nhà chúng ta có phải là…?”

“Công ty đều có sắp xếp, ông có thể trực tiếp đến công ty, không cần đến chặn tui ở trong nhà đi? Bên này tui còn có chuyện đây!” Vũ Khánh Cương đã hơi không kiên nhẫn.

“Đừng vậy mà! Người anh em, tôi cũng là người thành thật, cậu xem cậu có yêu cầu gì cứ việc nói, chỉ cần có thể làm được thì đầu tôi cắm xuống đất cũng hoàn thành cho cậu!”

“Anh làm gì vậy?” Hứa Tư Văn đi tới nhấc chân liền đá cái chân lớn liên tục rung rung của Vũ Khánh Cương: “Ngồi đàng hoàng.”

“A!” Vũ Khánh Cương nhanh chóng để hai chân xuống: “Em dậy rồi, có chỗ nào khó chịu không? Khát không?”

“Không khát, mấy người anh hai đâu?” Hứa Tư Văn nhìn quanh một vòng, ngoại trừ ba người đang ngồi, người khác đều không thấy.

“Làm việc rồi, nếu không phải mấy người họ chặn ở cửa, anh cũng không cần xuống.” Vũ Khánh Cương đặc biệt không ưa hai cha con quấy nhiễu thời gian tốt đẹp của mình với vợ.

“Vị này là ai vậy?” Bởi vì Vũ Khánh Cương vẫn luôn không giới thiệu, người đến thật tò mò với Hứa Tư Văn.

Từ lúc nào Vũ gia có một người như thế?

“Hắn là Hứa Tư Văn, người vô cùng thân mật của ông chủ Vũ!” Cô gái đột nhiên nói chuyện, thế nhưng trong giọng nói lại có rất nhiều oán hận với Hứa Tư Văn.

“Cô dám chít chít một cái nữa xem?!” Vũ Khánh Cương bỗng nhiên đứng lên, ở trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người: “Em ấy là người yêu của tui.”

“Ông chủ Vũ! Ông chủ Vũ đừng mà! Đừng nóng giận!” Lão nam nhân chảy mồ hôi ào ào, trở tay liền cho cô gái ngồi bên cạnh một cái tát: “Có phải là mày lại muốn phát bệnh không? Tao làm sao lại nuôi ra cái đồ tang môn tinh như mày vậy!”

Cô gái bị xáng một bạt tai, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Hứa Tư Văn: “Đều là mày! Đều là lỗi của mày!”

“Vị nữ sĩ này, cô đang nói cái gì vậy?” Hứa Tư Văn vẫn ngồi ngay ngắn như cũ: “Tôi đang hảo hảo ở nhà mình, nói với tôi lời không thể hiểu được như thế… Đúng rồi, Cương tử, bọn họ là ai vậy?”

Hứa Tư Văn giống như đột nhiên nhớ tới hai người này y đều không nhận ra, trình độ không thèm nhìn tới của y khiến cho sắc mặt cặp cha con đối diện rất khó coi, đương nhiên, sắc mặt bọn họ vốn cũng chẳng đẹp mắt chỗ nào.

“Cái này, đây là ông chủ Vương Cương Kiến của tập đoàn Cương Kiến, bên cạnh ông ấy là Vương Dung Dung con gái của ông ấy.” Kỳ thật Vũ Khánh Cương không muốn giới thiệu với vợ, người như vậy sau này cũng sẽ không cùng xuất hiện nữa, giới thiệu chi? Lãng phí trí nhớ.

“Mày cái đồ không biết xấu hổ!” Vương Dung Dung gần giống như điên rồi: “Nếu không phải mày, tao đã sớm kết hôn với Khánh Cương rồi!”

“Đánh rắm!” Nước miếng của Vũ Khánh Cương văng lên mặt Vương Cương Kiến: “Họ Vương, ông quản cô ta hay không? Nếu ông không quản thì đừng trách tui xuống tay ác độc!”

“Ông chủ Vũ! Cậu đừng giận!” Vương Cương Kiến không ngờ tới con gái đã vậy rồi mà còn quá mức, tức giận xoay tay qua lại là một cái tát, tát Vương Dung Dung thành hình dạng đầu heo.

“Coi như không có tôi, cô và Cương tử cũng không thành được, hai người căn bản không thích hợp!” Kỳ thực lúc Hứa Tư Văn vừa ra tới, liền nhận ra Vương Cương Kiến, mùa đông năm ngoái gặp được ở trên đường, Hứa Tư Văn có ký ức sâu sắc là bởi vì bên người Vương Cương Kiến mang theo tình nhân, giữa mùa đông mà mặc ít như vậy, thật là cái đẹp làm người ta thấy lạnh lẽo.

Vũ Khánh Cương từng đề cập với y về tập đoàn Cương kiến, xem là chuyện cười mà nói cho Hứa Tư Văn nghe, trước đây Hứa Tư Văn không thèm để ý, thế nhưng hiện tại đã tìm tới cửa, vậy thì tính là chuyện khác.

“Với mày thì thích hợp sao? Hai nam nhân ở chung…!” Vương Dung Dung còn muốn phun loạn một vài lời, thế nhưng Vương Cương Kiến cũng không dám để cho cô nàng đắc tội người ta nữa.

“Mày câm miệng cho tao!” Vương Cương Kiến thâm trầm nhìn chằm chằm Vương Dung Dung, như một con rắn hổ mang đang phun lưỡi, khiến Vương Dung Dung rùng mình một cái: “Mày muốn thì trở về rồi nói.”

“Cương tử, tiễn khách!” Hứa Tư Văn đột nhiên rất mệt lòng, vốn đang rất tốt, lại tới nhà làm một trận không hiểu ra sao, y cũng là người biết nóng giận được không!

“Không phải, cái kia, Vũ lão đệ, cậu phải tin tưởng tôi! Đây không phải ý của tôi! Nếu tôi thực sự tính toán như vậy, họ của tôi liền viết ngược lại!” Hao hết thiên tân vạn khổ gặp được Vũ Khánh Cương, là yêu cầu giúp đỡ, ít nhất cũng phải lấy được một cái đơn đặt hàng, công ty hiện tại đang căng thẳng tài chính.

Kết quả thì sao?

Con nhỏ kia làm căng tình cảnh lên, không cải thiện cái gì lại đắc tội với người ta!

Không sửa cho tốt mà còn kết thù!

Vương Cương Kiến có thể không vội sao?

“Ha ha! Ngài thật biết nói đùa, chữ Vương đảo ngược, cũng vẫn là một chữ Vương. Ngài đây là cảm thấy đùa giỡn chúng tôi thú vị sao?” Hứa Tư Văn lại không cho ai mặt mũi, Vũ Khánh Cương nên bị mắng thì y còn mắng đây, huống chi là một người ngoài không có quan hệ như thế.

Vương Cương Kiến không nghĩ tới vị Hứa tiên sinh nhìn văn văn nhã nhã này, nói chuyện thật độc, nghẹn chết người không đền mạng mà!

Cửa mở, hai người đi vào, là Đại Lực cùng Thuận tử.

“Vũ tiên sinh, lẽ nào anh cũng không cần một đứa con sao? Tôi tự nhận mọi mặt đều rất ưu tú, mang thai khẳng định thích hợp nhất!” Vương Dung Dung cũng không thèm đến xỉa.

“Tui có con gái, còn có một đứa cháu trai chưa ra đời, cô hả, tới từ chỗ nào thì về chỗ đó đi!” Vũ Khánh Cương nâng Hứa Tư Văn dậy: “Lên lầu thay quần áo khác, hôm nay là ngày tốt đẹp của hai ta, đừng nổi giận với người không liên quan.”

“Ừm.” Hứa Tư Văn không muốn nhìn thấy đôi khách nhân đang sốt ruột này nữa.

“Vũ tiên sinh! Gia nghiệp anh lớn như vậy chẳng lẽ muốn tiện nghi cho người ngoài sao?” Vương Dung Dung gần như không thể tin vào mắt của chính mình, tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ không nói đứng đầu thế giới, nhưng ở địa giới Đông châu hoàn toàn xứng là lão đại.

Vũ Khánh Cương lại tình nguyện mình tuyệt hậu, cũng không cần có con sao?

Hứa Tư Văn không hề quay đầu lại.

“Đi cô đi!” Vũ Khánh Cương trực tiếp kéo vợ lên lầu, Vương Đại Lực cùng Thuận tử mở cửa đi vào, nhìn thấy Vũ Khánh Cương cùng Hứa Tư Văn đi, không cần ai nhiều lời, hai người không chút khách khí trực tiếp “mời” hai cha con kia ra khỏi đại viện Vũ gia.

“Gửi tin nhắn cho chị hai chính là cô ta!” Vũ Khánh Cương vừa vào phòng trước hết để vợ ngồi vào trên giường, mình thì đứng giải thích: “Thằng út cùng với mấy đứa bạn học của nó, cũng là bà già kia tìm người khuyến khích không làm việc đàng hoàng, vốn dĩ cô ta muốn làm người tốt, cũng không ngờ đến tụi thằng út lại thật sự trốn học! Thời gian của cô ta chưa đủ để cô ta luyện ra công phu giả bộ làm người tốt, hơn nữa vợ mạnh hơn cô ta nhiều! Thằng út hiện giờ chính là chịu phục em nhất!”

“Cho nên?”

“Chúng ta cắt đứt hợp đồng với bọn họ, những người hợp tác với nhà chúng ta cũng biết chuyện này, liền không hợp tác với bọn họ nữa, hàng của ai không phải hàng chứ? Nhà bọn họ tám phần là không có mối làm ăn gì, lại nghe nói bởi vì chuyện này, liền tìm tới cửa, nếu không phải mấy người họ chặn anh ở cửa, anh mới không muốn chạm mặt với bọn họ đâu.”

Nguồn:

Tình huống thực tế là, hai cha con nhà họ Vương đợi không phải ngày một ngày hai, bất đắc dĩ người có thể làm đương gia định đoạt ở Vũ gia là Vũ Khánh Cương, Vũ Quốc Cương là một hỏi ba lắc đầu, chị dâu Thúy Hoa thì càng là loại vạn sự không quản, hơn nữa cha con Vương gia tưởng rằng tình trạng của Vũ gia không khác biệt lắm so với nhà mình, căn bản không phản ứng với một nhà Vũ Quốc Cương, hết sức chuyên chú chờ Vũ Khánh Cương.

Vì thế, không tiếc lái xe chặn đầu xe của Vũ Khánh Cương!

May mà xe của Vũ Khánh Cương không bình thường, thanh bảo hiểm của xe bọn họ cũng cong luôn, xe của Vũ Khánh Cương lại chỉ rơi mất miếng da mà thôi.

Đương nhiên, sau đó Vương Cương Kiến liền nói là Vương Dung Dung lái xe, kỹ thuật không tốt… Nói chung, chết sống tiến vào đại viện Vũ gia.

“Sự tình điều tra rõ ràng là tốt rồi, lần trước cũng vậy… Thôi, không nói những thứ này.” Hứa Tư Văn đột nhiên cảm thấy y cùng Vũ Khánh Cương phát triển hơn, tương lai chuyện như vậy sẽ không thiếu.

“Vợ, em sao vậy?” Vũ Khánh Cương thấy sắc mặt Hứa Tư Văn không quá tốt, khẩn trương đưa tay sờ sờ trán Hứa Tư Văn, không phát sốt mà!

“Không, cái đó, không phải anh nói muốn thay quần áo sao?” Hứa Tư Văn dời đi đề tài.

Mặc dù có khiêu chiến thì lại làm sao? Chỉ cần con hổ Đông Bắc này còn ở trong ổ của y, vậy thì ai cũng đừng mơ tưởng.

Hai người đều rất ăn ý bỏ qua chuyện này, Hứa Tư Văn thầm quyết định tất cả tiểu tam dám duỗi móng vuốt với Vũ Khánh Cương đều phải tiêu diệt không giải thích; mà Vũ Khánh Cương thì lại lén lút quyết định, sau này ở cùng người khác đều phải giữ một khoảng cách!

“Anh muốn mang em đến chỗ nào?” Hứa Tư Văn không biết Vũ Khánh Cương muốn mang y đi nơi nào.

“Đến một nơi!” Vũ Khánh Cương không nói cho y biết, chỉ cúi đầu lái xe, có điều đường đi càng ngày càng gập ghềnh.

Hứa Tư Văn lại hỏi hắn một lần, nếu hắn không muốn nói, vậy thì không hỏi là được.

Chỉ là nhìn phong cảnh ngoài xe, thời gian rất dài, Hứa Tư Văn cũng không biết rốt cuộc Vũ Khánh Cương muốn mang mình đi làm gì, đi lâu như vậy còn chưa tới đích đến.

Cuối cùng, sau một đường sắc xanh nhạt, xuất hiện một mảnh biển hoa, đúng là biển hoa, đầy khắp núi đồi, đều nở rộ hoa mơ hạnh.

“Nơi này?” Vũ Khánh Cương dừng xe, Hứa Tư Văn trợn to hai mắt, nhìn biển hoa phía trước, trong không khí cũng có thể nghe thấy được mùi hoa mơ hạnh nhàn nhạt.

“Xuống xe đi vợ!” Vũ Khánh Cương rốt cuộc nở nụ cười, kéo vợ mình đi xuyên vào trong biển hoa, trên ngọn núi hoa hạnh này, bày một trăm bàn tiệc ngoài trời.

Hết chương 116