“Sao anh lại ở đây?” Đúng là trùng hợp quá, Dư Duyệt không ngờ lại có thể gặp Hứa Thanh Nguyên ở đây, cô bỗng nhiên nghĩ hình như bọn họ rất có duyên với nhau, lần đầu tiên gặp mặt, anh ta kịp thời kéo cô lại, nếu không cô đã gặp tai nạn giao thông rồi, sau đó lúc xem mắt, anh ta lại là cháu của bạn tốt của bạn nội cô, ngay cả lần này dường như sắp đi hết cả Trung Quốc, cô cũng đụng phải anh ta.
Hứa Thanh Nguyên cũng không dám tinh, anh ta vươn tay xoa đầu Dư Duyệt nói: “Công ty của chúng tôi có hạng mục ở Tân Cương, tôi tới đây để giám sát, em thì sao? Đi công tác à?”
“Đúng vậy.” Dư Duyệt gật đầu, vui vẻ cầm tay, “Khó khăn lắm tôi mới tới đây đi công tác một lần, không ngờ lại gặp được anh!”
“Dư Duyệt! Đi thôi, công ty chi nhánh đang giục chúng ta kìa.” Nhìn thấy Dư Duyệt trò chuyện với Hứa Thanh Nguyên quên trời quên đất, Dương Diễn vội vàng lên tiếng ngăn cô lại.
“Ha, đúng.” Dư Duyệt vỗ ót một cái nói: “Khi nào tôi rảnh tôi sẽ gọi cho anh, bây giờ tôi phải đi rồi.”
“Được.” Hứa Thanh Nguyên dễ chịu gật đầu, nhắc cô nhớ chú ý một chút rồi rời đi.
Công ty chi nhánh vô cùng vội vàng, mặc dù đã tan việc, nhưng phòng hạng mục tham gia hạng mục ô nhiễm lần này vẫn chưa ai về, ai ai cũng nhìn chằm chằm vào máy tính, sợ mình bỏ lỡ một chút tin tức gì đó.
“Giám đốc Dương, anh tới rồi.” Nhìn thấy Dương Diễn và Dư Duyệt, trưởng phòng hạng mục của công ty chi nhánh - Tiền Phong đứng lên gật đầu, chào hỏi.
“Được rồi, anh đang bận, không cần phải để ý tới tôi... Tôi có cầm theo máy tính, lát nữa sẽ tham gia đấu thầu với mọi người.” Dương Diễn phất tay, đáp lại.
“Được.” Nghe vậy, Tiền Phong cũng không khách sao, ngồi xuống, tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy tính.
Đây là lần đầu Dư Duyệt làm việc trong không khí căng thẳng như vậy, lúc còn ở công ty cũ cô cũng đi công tác vài lần, nhưng khi đó cũng không có gì cực khổ, mà là rất vui, mọi người đều cười hi hi ha ha, một người thì xem phim, một người thì cắn hạt dưa, thỉnh thoảng cũng sẽ lướt web một chút, xem có tin tức gì mới hay không, cho dù có thức đêm cũng không phải vất vả đấu thầu, thế mà bây giờ, Dư Duyệt nhìn một hàng đầu cúi thấp kia, đột nhiên cảm thấy vô cùng hăng hái.
Đây mới là cuộc sống mà cô mong muốn! Cố gắng tranh giành hạng mục từng giây từng phút, quyết tâm phải có được hạng mục này, có hăng hái và mãnh liệt, Dư Duyệt cảm thấy mình như trở về lúc vừa tốt nghiệp, tuy ngây ngô, nhưng lúc làm việc phải nghiêm túc và chăm chú, nhưng mấy năm gần đây, cô dần dần bị xa hội bào mòn rồi.
Bị không khí xung quanh lấy nhiễm, Dư Duyệt nhanh chóng bắt tay vào làm việc, mãi tới mười hai giờ, kèm theo tiếng đánh máy cạch cạch, từng trang đấu thầu đã hoàn tất, cuối cùng, bọn họ cũng đã trả giá xong.
“Xong rồi!” Tiền Phong bỗng nhiên vỗ bàn một cái, dọa mọi người đang cố gắng làm việc hết hồn.
“Tốt lắm, mọi người bận rộn cả rồi, tối nay tôi sẽ mời mọi người ăn khuya!” Tiền Phong cười hề hề, lấy cái bóp màu đen ra, nói: “Lãnh đạo của tổng công ty đã tới rồi, sao lại không sôi máu một chút chứ!”
Dương Diễn thường xuyên đi công tác ở Tân Cương, quan hệ với Tiền Phong không tệ, vừa nghe xong, Dương Diễn đứng lên đánh hắn một cái, “Nói đi, muốn mời bọn tôi ăn gì?” Dừng một chút, chợt nhớ nãy giờ mình vẫn chưa giới thiệu Dư Duyệt, anh ta liền kéo cô qua, nhìn đồng nghiệp của công ty chi nhánh nói: “Đây là thư ký của tổng giám đốc Tịch, Dư Duyệt, mọi người làm quen với nhau đi.”
Tiền Phong vốn nghĩ rằng Dư Duyệt chỉ là một thực tập sinh mà Dương Diễn dẫn theo để học tập thêm thôi, nên cũng không để ý nhiều tới cô, không ngờ, cô gái nhỏ trắng mềm này lại là thư ký của tổng giám đốc!
Nhưng cũng lạ thật! Tính tình tổng giám đốc cáu kỉnh thì ai cũng biết cả rồi, anh thay đổi thư ký liên tục như thay quần áo, thế nên bọn họ thường xuyên gặp trường hợp gửi tài liệu tới tổng công ty như thế này, rõ ràng lúc bọn họ muốn xin một chút tài liệu thì người này còn phụ trách, ấy thế mà đợi tới lúc bọn họ nhìn lại thì đã đổi người khác rồi.
Lúc đầu hắn còn âm thầm châm chọc vài câu, nhưng mấy năm rồi cũng quên.
Trong lòng Tiền Phong, có thể làm việc cho tổng giám đốc Tịch ba tháng đã là giỏi lắm rồi, thế mà cô nàng Dư Duyệt này đã làm hơn bốn tháng rồi.
Vội vàng đưa bàn tay dính đầy mực ra, hắn lên tiếng chào hỏi Dư Duyệt, “Xin chào thư ký Dư.”
Chức vụ của Tiền Phong là quản lý, đột nhiên đối xử với cô bằng thái độ này khiến Dư Duyệt thực sự kinh sợ, cô vội vàng đưa tay ra bắt tay với hắn, “Cứ gọi tôi là Dư Duyệt là được rồi.”
Tiền Phong cười ha ha một tiếng, “Được, tôi gọi cô là Dư Duyệt, cô cũng đừng kêu quản lý nữa, nghe ghê người lắm.” Nói xong, hắn xoay người lại nói: “Được rồi, mọi người mau dọn dẹp đi, trễ nữa sẽ không ăn khuya được đâu!”
Hắn vừa dứt lời, mới nãy mọi người còn chậm chạp dọn dẹp, lau tay, thế mà mấy giây sau, mọi người đều làm nhanh chóng, chạy ào ra cửa như giờ cao điểm.
Tiền Phong dở khóc dở cười, nói với Dương Diễn: “Phòng chúng tôi chỉ có vậy là giỏi thôi!”
Dương Diễn cười cười không nói, đổi đề tài, “Mau nói xem, anh tính mời chúng tôi ăn gì đâu? Tôi vừa nghĩ tới đã muốn ăn lắm rồi!”
“Người của tổng công ty tới đương nhiên không thể keo kiệt rồi!” Tiền Phong trừng mắt, trước cái nhìn chờ đợi của Dương Diễn, hắn chậm rãi nói: “Dưới lầu công ty có một quán mì thịt bò, ngon nhất ở cái Tân Cương này luôn đấy, tôi chắc chắn hai người thử xong sẽ muốn ăn thêm lầm nữa!”
Làm nửa ngày chỉ được ăn một tô mì thịt bò! Vài người bĩu môi khinh thường nhìn Tiền Phong! Thực mất mặt chi nhánh Tân Cương! Keo kiệt tới vậy luôn à!
Nhưng châm chọc vậy thôi, chứ cuối cùng ai cũng ăn mì thịt bò, chẳng thiếu một người!
Dư Duyệt ít khi ăn chung với nhiều người như vậy, không khí vô cùng thoải mái, cũng không ai uống rượu, Dư Duyệt vui vẻ ăn, cuối cùng cũng giải quyết xong tô thịt bò, ngay cả canh cũng không thừa lại bao nhiêu! Mãi tới khi về khách sạn, dư vị vẫn còn đọng lại trong miệng.
Ngày hôm sau, Dư Duyệt ngủ tới giữa trưa mười một giờ mới dậy, hôm nay cô không cần phải làm gì cả, Dương Diễn đã đi kiểm tra tài liệu công trinh với người của công ty, cô chỉ có việc đi tham gia buổi đấu thầu vào ngày mai.
Đúng lúc định đi ăn cơm, Dư Duyệt bỗng nhiên nhớ tới Hứa Thanh Nguyên, không biết anh ta còn ở khách sạn hay không, vì vậy, cô liền gọi cho anh ta một cuộc điện thoại, vừa khéo Hứa Thanh Nguyên cũng đang rảnh rỗi, Dư Duyệt hẹn đi ăn cơm với anh ta.
Cúp điện thoại xong, cô vừa vặn gặp Dương Diễn từ trong phòng đi ra.
Dư Duyệt ngạc nhiên mở to mắt, “Sao anh đi trễ vậy?”
“Trễ?” Dương Diễn xem đồng hồ một chút, “Không muộn mà, mới hơn mười một giờ thôi.”
“Mới?”
“Có phải là cô quên rồi không?” Dương Diễn duỗi cổ tay ra trước mặt cô, “Thời gian ở Tân Cương và chúng ta chênh lệch nhau hai tiếng.”
Đúng là Dư Duyệt đã quên mất rồi, bị Dương Diễn nhắc nhở như vậy, cô hơi ngượng, gãi đầu một chút rồi nói: “Tôi không thể nhớ được trong khoảng thời gian ngắn như vậy.”
Dương Diễn cười cười, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, còn đeo thêm một cái, liền hỏi: “Đi ăn cơm à?”
“Đúng vậy.” Dư Duyệt gật đầu, “Không ngờ đi tới tận đây còn gặp được bạn, nên tôi đi ăn cơm với anh ta một chút.”
“À....” Dương Diễn khinh bỉ nhìn Dư Duyệt, mập mờ kéo dài âm thanh, “Có biến có biến.”
Có biến quỷ gì! Dư Duyệt trừng mắt nhìn Dương Diễn, cho dù nếu có thì cũng là cô với Tịch Thành Nghiễn mà đúng không?!
“Được rồi, anh đi đi, tôi đi đây.” Dư Duyệt sợ anh ta lại trêu chọc mình tiếp, nên vội vàng đổi đề tài.
“Ừ, cô về sớm một chút, nghỉ ngơi thật tốt, không biết ngày mai sẽ bận tới lúc nào đâu.” Dương Diễn dặn cô một câu, rồi xách túi laptop rời đi.
Điểm hẹn của Dư Duyệt và Hứa Thanh Nguyên cách khách sạn bọn họ không xa, hai người không quen đường quen xá ở đây, chẳng dám đi đâu lung tung, nên đành tới những nơi gần đây.
Dư Duyệt hăng hái gọi một đĩa gà xào ớt, cô nghe người ta nói gà xào ớt ở Tân Cương rất ngon, lúc trước cũng từng ăn một lần, thấy cũng được, nhưng cô chưa bao giờ được ăn gà xào ớt chính thống! Hứa Thanh Nguyên thấy cô hăng hái như vậy, trong lòng cũng hơi vui, “Gần đây bận lắm sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Dư Duyệt cứng đờ, trước khi có quan hệ mập mờ với Tịch Thành Nghiễn, ngày nào Hứa Thanh Nguyễn cũng hẹn cô đi chơi, cứ như vậy, cho tới khi qua lại với Tịch Thành Nghiễn, cô không chủ động liên lạc với Hứa Thanh Nguyên nữa, mà Hứa Thanh Nguyên cứ nghĩ cô bận rộn nhiều việc, nên không dám gọi quấy rầy cô.
Nghĩ vậy, Dư Duyệt cảm thấy mình rất tệ, cô phải nói chuyện cô qua lại với Tịch Thành Nghiễn cho Hứa Thanh Nguyên biết sớm chứ, dù sao bây giờ Hứa Thanh Nguyên cũng coi như đang theo đuổi cô.
“Cái, cái đó, Hứa Thanh nguyên...” Dư Duyệt thấp thỏm nhìn Hứa Thanh nguyên, bàn tay dưới bàn nắm chặt lại, lắp ba lắp bắp mở miệng.
“Hả? Sao vậy?” Hứa Thanh Nguyên cầm ấm trà châm trà cho cô, thấy cô cứ ấp úng như vậy cũng không quan tâm, lịch sự hỏi lại, tiếp tục hành động trong tay.
“Tôi... Tôi đã qua lại với Tịch Thành Nghiễn rồi!” Dư Duyệt hít một hơi thật sâu, cắn răng nói hết ra.
Tay của Hứa Thanh Nguyên run lên, trà nóng tràn ra khỏi tách mà anh ta vẫn không biết gì, chỉ ngạc nhiên nhìn cô, dường như không hiểu cô đang nói gì.
Mãi tới khi một phục vụ vội vàng chạy tới lau bàn, Hứa Thanh Nguyên mới hiểu rõ.
“Dư Duyệt, tôi không nghe lầm đó chứ?” Anh ta nhìn dư Duyệt, nụ cười dịu dàng trên mặt đã mất đi, thay vào đó là vẻ mặt luống cuống mờ mịt.
Dư Duyệt ê ẩm trong lòng, lắc đầu một cái, “Không đâu, tôi và Tịch Thành Nghiễn đã qua lại rồi, tôi... Tôi cảm thấy anh ấy đối xử với tôi cũng không tệ...”
“Nhưng tôi không thấy anh ta hợp với em.” Lúc này, Hứa Thanh Nguyên đã bình tĩnh lại, anh ta đặt ấm trà xuống, nói trúng tim đen: “Dư Duyệt, hai người khác nhau rất nhiều.”
“Tôi cũng biết mà.” Dư Duyệt cúi đầu, giọng nói vô cùng nhỏ, nhưng rất kiên quyết, “Nhưng, nhưng tôi phải thử xem.”
Hứa Thanh Nguyên ngạc nhiên nhìn cô, một lúc lâu sau, anh ta thở dài, “Dư Duyệt, sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra vẫn còn có tôi bên cạnh.”
“Hả?” Lúc đầu, Dư Duyệt không hiểu anh ta nói gì, nhưng cô kịp phản ứng lại, cô cười chua sót, khẽ gật đầu, “Ừm.”
Cuối cùng cũng trễ một bước, Hứa Thanh Nguyên cầm tách trà lên, uống một ngụm, nhìn nước trà nhạt trong tách, trong lòng vô cùng đau, giống như vừa bị người khác cưa một nhát. Khó khăn lắm anh ta mới có thể gặp được cô gái mình thích, thế mà trong lúc bọn họ có duyên với nhau, vốn có thể nắm tay nhau đi tới già, không ngờ lại bị người khác đâm một cái.
Nhưng mà... Hứa Thanh nguyên chậm rãi cười, tuy Tịch Thành Nghiễn ở gần với cô hơn, bây giờ anh cũng đã đi trước một bước, nhưng cuối cùng ai thắng ai thua vẫn chưa biết được đâu.
Nghĩ vậy, Hứa Thanh Nguyên híp mắt, đôi mắt xanh đen lộ ra vẻ nặng nề.