Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

Chương 53




– Edit by Link –

Ánh sáng của đèn pin y tế thoảng qua trước mắt, sau khi vị bác sĩ mặc áo blouse trắng cẩn thận xem xét một hồi mới buông mí mắt của Tiêu Sắt Sắt ra.

Ông suy tư nói: “Có lẽ cô ấy xảy ra tai nạn xe bị kinh sợ nên mất trí nhớ tạm thời, cô Tiêu cũng không có thương tích não bộ, cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian là sẽ khôi phục thôi.”

“Được rồi, cảm ơn bác sĩ.”

Lăng Chiêm nhìn bác sĩ đi ra ngoài, sau đó lại nhìn chằm chằm Tiêu Sắt Sắt một hồi rồi kéo ghế qua ngồi xuống cạnh giường cô. Hai người không ai nói câu nào, vẻ mặt Tiêu Sắt Sắt rất ngây thơ, đôi mắt hạnh sáng ngời nhìn chằm chằm vào mặt Lăng Chiêm không hề chớp mắt.

Dưới ánh nhìn của cô, đôi lông mày của người đàn ông anh tuấn đã nhăn thành một chữ “xuyên”, đôi mắt hẹp dài mang tính biểu trưng làm lộ ra sự lo lắng và kinh ngạc của hắn vào lúc này.

“Cô thật sự không nhớ gì cả à?” Hắn trầm giọng hỏi.

Tiêu Sắt Sắt vẫn giữ nguyên vẻ mặt ban đầu, không gật đầu cũng không lắc đầu. Thật ra bây giờ cô đã không còn cảm thấy đầu óc trống rỗng như lúc vừa tỉnh lại như, nhìn thấy gương mặt và tên của Lăng Chiêm, mảnh ghép ký ức lại như được đốt sáng một phần. Đầu tiên là ký ức liên quan tới nguyên tác, sau đó mới là những gì mà chính bản thân cô đã trải qua.

Nhưng mà cũng chỉ có một phần liên quan tới Lăng Chiêm mà thôi, mọi thứ còn lại vẫn như sương mù lượn quanh Vân Sơn làm cho người ta không nhìn thấy rõ, nghĩ mãi cũng không ra.

Cô vốn lâm vào khốn đốn, vẻ mê mang trêи mặt hoàn toàn chân thật làm cho người ta không thể không tin. Ngay khi cô định lên tiếng giải thích thì đã nghe Lăng Chiêm nói.

“Trong lúc hôn mê, cô nỉ non tên của Bạch Cố Kiềm, còn nói ra vài chữ bắt cóc và di chúc gì đó, có phải cô biết chút gì không?”

Thật ra trong lúc Tiêu Sắt Sắt hôn mê không hề nói gì cả, hắn chỉ không cam tâm muốn thăm dò thử mà thôi. Nhưng mà Tiêu Sắt Sắt chỉ sửng sốt một chút, sau đó đưa ra một đáp án bất ngờ.

“Bạch Cố Kiềm là ai?”

Dường như mảnh ghép ký ức của cô phải nhìn thấy người thật thì mới được thắp sáng, bây giờ chỉ ghép được một mảnh của Lăng Chiêm, còn lại đều không nhớ được gì cả.

Vẻ mặt Lăng Chiêm hơi cứng đờ, ảo não nhắm mắt lại. Hắn vuốt huyệt thái dương rồi đứng dậy: “Nếu vậy thì cô từ từ nghỉ ngơi đi, nếu như nhớ lại gì thì bảo người liên lạc với tôi.”

Trêи thực tế Tiêu Sắt Sắt đã hôn mê hai ngày, trong hai ngày này hắn đã làm giám định DNA của Lư Kỳ và Bạch Thơ Ly, gen của hai người thật sự có tính tương tự nhưng muốn xác định quan hệ máu mủ thì phải dùng DNA của cha mẹ hai người để so.

Nếu Bạch Thơ Ly thật sự là đứa con của nhà họ Lư, vậy chuyện liên quan trong đó cũng trở nên phức tạp. Hơn nữa bây giờ hắn thậm chí không thể tin tưởng Lư Kỳ, hành tung của Bạch Thơ Ly cũng không có manh mối, hắn thật sự không có sức lực thử xem rốt cuộc Tiêu Sắt Sắt mất trí nhớ thật hay là đang nói dối để trốn tránh.

Lăng Chiêm phái người giám thị cô trong bệnh viện, báo cáo mà hắn nhận được là mấy ngày tiếp theo Tiêu Sắt Sắt đều không có gì khác thường, cũng không còn làm ầm ĩ muốn tự do như trước kia, an phận ở trong bệnh viện, nên ăn thì ăn, bộ dạng hoàn toàn giống như đã mất trí nhớ.

Mà hắn không biết là Tiêu Sắt Sắt chỉ nhớ được một mình hắn nên cô không còn lo trước lo sau như trước kia, có một nơi cho mình ăn uống chùa, đương nhiên là cô sống rất vui vẻ.

Tiếc là tiệc vui chóng tàn, vài ngày sau Lăng Chiêm chợt xuất hiện ở bệnh viện, bước chân nhẹ nhàng, vẻ mặt mừng rỡ và hăng hái.

Tiêu Sắt Sắt đang ngồi trêи ghế dài phơi nắng lại bị hắn chặn tia nắng lại nên nhíu mày mở mắt ra.

Nhìn thấy bộ dạng lười biếng của cô, đôi mắt đen của Lăng Chiêm híp lại: “Cuối cùng tôi cũng thành công, Bạch Cố Kiềm thật sự rất coi trọng cô.”

Lại là cái tên này.

Tiêu Sắt Sắt vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng có điểm đột phá nào, cô nghiêng đầu hỏi: “Anh ta là ai? Rất quan trọng với tôi hả?”

Lăng Chiêm nhíu mày, vừa nghĩ tới hành động gần đây của Bạch Cố Kiềm, trong lòng chợt nảy ra suy nghĩ ác ý, không nhịn được làm cho anh ấm ức thêm.

Hắn nhếch môi nói: “Đương nhiên là quan trọng rồi, hai người chính là kẻ thù, cậu ta hận cô phản bội cậu ta nên muốn ép tôi giao cô ra, muốn báo thù cô đó.”

Tiêu Sắt Sắt nghe xong sau lưng cũng chợt lạnh, nhưng ký ức tích lũy nói cho cô biết thật ra cô và Lăng Chiêm cũng không hợp nhau lắm, chỉ có thể tin một nửa lời hắn mà thôi.

Đối mặt với sự trầm mặc và phòng bị của Tiêu Sắt Sắt, Lăng Chiêm từ chối cho ý kiến, hất cằm với cô: “Không muốn bị kẻ thù bắt đi thì đi theo tôi, tôi dẫn cô tới một chỗ an toàn hơn.”

Mặc dù lời này là tự nguyện muốn dẫn cô theo nhưng giọng điệu lại không cho cự tuyệt, cho dù Tiêu Sắt Sắt không đồng ý cũng không thể không rời khỏi bệnh viện cùng hắn.

Lăng Chiêm nói chỗ an toàn hơn chính là một khu biệt thự được bảo vệ nghiêm ngặt, so với bệnh viện thì đúng là có tính riêng tư hơn, Tiêu Sắt Sắt đều mang theo tâm thái nhập gia tùy tục đối với những thứ xa lạ này.