Nam Trà Xanh Giả Gái Muốn Cưa Đổ Tôi

Chương 19




Edit: Lãnh Tử Dạ

Beta: Chưa beta

_

Xung quanh vang lên tiếng cười trộm không ngừng, cũng có nữ sinh nhìn thấy mấy bộ quần áo quăng tán loạn kia thẹn thùng đưa tay che mặt.

Cố Minh Âm đã qua độ tuổi ngại ngùng, mặt không biểu cảm chen ra khỏi đám người đi đến đem toàn bộ quần áo nhét vào hành lý. Bên trong rõ ràng thiếu đi con búp bê gấu nhỏ của Thẩm Dư Tri đêm qua đưa cho cô. Đồ tùy thân của Cố Minh Âm không nhiều, cho nên thiếu một hai cái đã nhanh chóng phát hiện.

Cố Minh Âm đứng dậy tìm kiếm một vòng. Rốt cuộc cũng tìm thấy gấu nhỏ bị người khác phá tan nát ở phía sau thùng rác.

Toàn thân gấu nhỏ dính đầy mảnh rác vụn, lông tơ màu trắng mềm mại đã có nhiều nếp nhăn dính thành một chùm, phần bông bên trong sớm đã bị bung ra bên ngoài.

Cố Minh Âm nắm chặt con gấu nhỏ, trầm mặc một lúc lâu mới trở lại chỗ ngồi dùng khăn giấy lau sạch vết bẩn trên người gấu nhỏ. Sắc mặt cô nặng nề, đôi mắt cô trời sinh khi khép hờ xuống sẽ mang cho người ta cảm giác chèn ép khó thở.  Người xung quanh nhìn ra sự tức giận của cô, tiếng cười chậm rãi nhỏ xuống. Chỉ còn sót lại những ánh mắt đảo qua đảo lại trên người cô.

Cố Minh Âm lau sạch sẽ gấu nhỏ, lại cẩn thận đem nó cất vào một góc, kéo hành lý đi thẳng đến ngoài cửa.

Cố Minh Âm đi rất nhanh, vừa đúng lúc gặp được Cố Gia Vũ đang đi trên hành lang chuẩn bị tìm cô.

“Này…”

Tâm trạng Cố Minh Âm không tốt, nghe thấy cậu ta nói chuyện liền cảm thấy phiền chán. Cô ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt so với ngày thường lạnh lùng hơn rất nhiều. Cố Gia Vũ bị ánh mắt đó nhìn hết toàn thân từ trên xuống dưới liền cảm thấy bản thân căng thẳng, vốn dĩ cậu ta định đưa tay ra giữ chặt lấy tay cô nhưng lại rụt tay trở về.

Cố Minh Âm không thèm quan tâm cậu ta, vội vàng đi nhanh xuống dưới lầu.

“Cố, Cố Minh Âm muốn đi chỗ nào vậy?”

“Không biết nữa…”

“Hay là đi tìm người khác tính sổ?”

“Không thể nào, chẳng lẽ cô ta biết là ai làm?”

Sau khi Cố Minh Âm đi, tiếng xì xào bàn luận càng không kiêng nể gì.

Cố Gia Vũ nghe được chuyện xảy ra bên trong, lông mày cậu ta nhíu lại đưa tay ngăn một nữ sinh lại hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra, Cố Minh Âm bị làm sao?”

Nữ sinh đem sự việc từ đầu tới cuối nói lại một lần.

Cố Gia Vũ nghe, mày nhăn càng chặt.

**

Cố Minh Âm vội vã xông vào phòng theo dõi, dọa bảo vệ nhảy dựng.

“Bạn học, cháu có chuyện gì sao?”

Cố Minh Âm thở hổn hển, thả nhẹ hơi thở: “Xin lỗi có thể cho cháu xem đoạn ghi hình khi ban mười phổ thông tập thể dục buổi sáng một chút được không ạ?”

Nét mặt bảo vệ tràn ngập khó xử, “Xin lỗi bạn học, chúng tôi không thể để cho học sinh tùy tiện xem băng ghi hình được.”

Cố Minh Âm đã đoán trước được ông ấy không đồng ý nên trực tiếp đưa ra hành lý bị tạt đầy mực nước dưới chân ra, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ:

“Thưa bác, khi tập thể dục buổi sáng có người cố ý phá hư tài sản riêng tư. Cháu là chủ nhân của những thứ đó và cũng là người bị hại. Cháu có quyền biết người làm việc này là ai, bác là nhân viên bảo vệ trường học, cũng có quyền giúp cháu điều tra người gây ra.”

Lời nói của Cố Minh Âm có trật tự, nhất thời khiến bảo vệ khó có thể từ chối, chủ động giúp cô xem đoạn băng ghi hình.

Lúc này, Cố Gia Vũ im hơi lặng tiếng xuất hiện tại phòng theo dõi.

“Này, Cố Minh Âm…”

“Cút” Cố Minh Âm ngay cả đầu cũng lười quay lại để đáp trả.

Cố Gia Vũ khó khăn bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực liếc nhìn hành lý cũ kỹ trên mặt đất, trong cổ họng phát ra mấy câu châm chọc:

“Chậc, đáng đời.”

“Tôi kêu anh cút.” Mặt Cố Minh Âm vô cảm nhìn chằm chằm cậu ta, ánh mắt như muốn ăn thịt người.

“Nếu anh nghe không hiểu tiếng người và muốn ở lại chỗ này làm chướng ngại vật, vậy thì ngậm miệng lại. Hôm nay tâm tình tôi không tốt chỉ muốn cùng người khác cãi nhau. Nếu anh không thức thời mà muốn ăn chửi thì tôi đây không ngại.”

Cố Minh Âm nói liền mạch một hơi như nả súng liên thanh, không chỉ mình Cố Gia Vũ tức giận bối rối. Ngay cả bảo vệ và Triệu Mặc Thần ở phía sau còn chưa kịp vào cửa cũng sững sờ.

Cố Minh Âm… Từ khi nào lại lợi hại như vậy?

“Bạn học, đây là đoạn ghi hình lúc đó…”

“Phóng to lên giúp cháu, không cần tua nhanh đâu ạ” Cố Minh Âm nói xong lấy điện thoại di động ra ấn quay video nhắm ngay vào màn hình máy tính.

Khi đó học sinh đều đi tập thể dục buổi sáng, chỉ còn lại ba người trực nhật ở lớp. Qua một lát, các bạn trực nhật đi ra ngoài múc nước, trong lớp lập tức trống rỗng. Đột nhiên, một bóng dáng lén lút xuất hiện tại ống kính.

Trước tiên, cô ta mở khóa hành lý ra, sau đó dùng kéo cắt đồ vật bên trong. Xong việc còn lấy mực nước mang theo đổ lên, trước khi đi còn không quên đem nội y của Cố Minh Âm treo lên làm cô xấu mặt.

Một loạt hành vi của nữ sinh này diễn ra liên tục chỉ ngắn ngủi trong vòng năm phút, thành công rời đi trước khi người trực nhật trở về.

Bảo vệ xem quá trình này liên tiếp chậc lưỡi, không khỏi cảm thán:

” Mấy đứa nhỏ bây giờ…Chậc chậc” Khi ông ở tuổi này mới biết được trốn học là như thế nào, làm sao biết tới những hành động xấu xa thế này. Nhìn chiếc vali đáng thương trong đoạn băng ghi hình, ông liền có sự đồng cảm với chủ nhân của nó.

“Bạn học, chuyện này vẫn nên liên hệ cho giáo viên xử lý.”

Từ nhỏ ông đã nhận được sự dạy dỗ ở nhà gặp chuyện không may thì nói người lớn; ở trường học phạm lỗi thì tìm giáo viên, đương nhiên giáo viên sẽ xử lý sự việc này.

Ai ngờ Cố Minh Âm nhẹ nhàng ngăn cản: “Phiền bác phóng to đoạn này chút được không ạ, cháu muốn quay cận mặt của người này”

Bảo vệ không cự tuyệt, đem hình ảnh phóng ra lớn nhất.

Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, nhất trung Nam Sơn là trường trọng điểm nên đương nhiên sẽ đầu tư vào hệ thống tân tiến nhất. Sau khi màn hình được phóng lớn, một khuôn mặt trẻ hiện lên ở trên màn hình.

Cố Minh Âm tìm kiếm ký ức trong đầu, một lát sau liền nhớ tới từng gặp qua người này đứng bên cạnh Chu Hiểu Hiểu. Lúc ấy ở cửa sân trường vừa mới phát sinh chuyện cô ta cũng có mặt. Không ngoài ý muốn thì cô ta chỉ là kẻ theo đuôi xoắn xuýt hầu hạ Chu Hiểu Hiểu, về phần người cầm đầu là ai thì không cần nói cũng biết.

“Đây không phải là Xa Hân Duyệt sao?”

Nam sinh ở ngoài cửa nhìn một chút liền nhận ra, quay xang nhìn Triệu Mặc Thần đang trầm mặc “Chu Hiểu Hiểu tìm người làm việc này?”

Triệu Mặc Thần không nói gì, hai tay nhét vào túi rời đi.

Nam sinh kia gãi gãi đầu cậu ta đoán không được suy nghĩ hiện tại của Triệu Mặc Thần. Cuối cùng nhìn thoáng qua trong phòng theo dõi rồi vội vàng đuổi kịp bước chân Triệu Mặc Thần.

“Bạn học, bác thấy vẫn nên liên hệ với giáo viên để xử lý đi, tin tưởng giáo viên sẽ cho cháu một phương án giải quyết tốt.” Bác bảo vệ không hết hy vọng tiếp tục khuyên bảo cô tìm giáo viên giải quyết.

Mặt Cố Minh Âm lạnh như băng .

Đương nhiên cô tin tưởng giáo viên sẽ cho cô một biện pháp giải quyết hoàn hảo, nhưng Cố Minh Âm cô không muốn dùng phương thức giải quyết này.

Cố Minh Âm không nói lời nào, kéo hành lý rời đi.

“Này Cố Minh Âm, mày đi đâu?” Cố Gia Vũ vui vẻ bám theo sau cô giống như cái đuôi nhỏ.

Cô nhanh nhẹn bước chân thẳng đến ban quốc tế chỗ của Xa Hân Duyệt, đẩy cửa ra. Nhìn xung quanh một vòng và nhìn chằm chằm nữ sinh ở vị trí trung tâm.

Cố Minh Âm mạnh mẽ bước tới, khí thế hùng hổ như vậy. Muốn không hấp dẫn sự chú ý cũng khó.

Cố Tịch Nguyệt, Chu Hiểu Hiểu và Xa Hân Duyệt đều học cùng một lớp, còn ngồi bàn trước bàn sau.

Nhớ tới không lâu về trước hai người ở cửa ra vào phát sinh xung đột, các học sinh ban quốc tế đương nhiên cho rằng Cố Minh Âm đến lớp tìm hoa khôi gây phiền phức .

Trong đó có một nam sinh vỗ bàn đứng lên, to họng chất vấn: “Cố Minh Âm tôi nói cho cậu biết. Đây là ban quốc tế, cậu đừng nghĩ muốn làm gì làm đối với người của ban chúng tôi!”

Nam sinh kia nói xong liền cho rằng vừa rồi mình rất uy dũng, có thể dọa được Cố Minh Âm. Nào ngờ Cố Minh Âm nhìn cũng không thèm nhìn cậu ta một cái, đi thẳng tới trước mặt Xa Hân Duyệt đem hành lý quăng tới chỗ cô ta, từ trên cao nhìn xuống: “Nhìn.”

“Minh, Minh Âm, cậu đây là…” Cố Tịch Nguyệt mở miệng muốn vì bạn mình nói chuyện.

Ánh mắt Cố Minh Âm lành lạnh lướt qua, Cố Tịch Nguyệt sợ tới mức im lặng.

Lúc Xa Hân Duyệt nhìn thấy Cố Minh Âm đi vào cũng biết là chuyện gì đang xảy ra, thoáng chốc khuôn mặt trắng bệch.

Cô ta không nói lời nào, Chu Hiểu Hiểu ở bên cạnh ra sức nháy mắt.

Xa Hân Duyệt hiểu ý, khẩn trương nắm chặt mười đầu ngón tay, ánh mắt mơ hồ, giả ngu sửng sốt nói: “Cậu có ý gì? Tôi, tôi không hiểu gì hết.”

Cố Minh Âm cười lạnh: “Tôi thấy cậu chạy vào lớp tôi rồi làm chuyện xấu với dáng vẻ quen tay hay làm. Hiện tại muốn cậu cho lời giải đáp cậu liền không hiểu?”

“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, hôm nay tôi vẫn luôn ở tại lớp.”

“Cả ngày đều ở lớp?” Cố Minh Âm nở nụ cười, “Chẳng lẽ trong thời gian tập thể dục đó cậu cũng ở?”

Câu hỏi này làm cho Xa Hân Duyệt đứng hình nổi lên một trận chột dạ.

Xa Hân Duyệt bày ra dáng vẻ của người nhát gan, trong lòng Chu Hiểu Hiểu mắng cô hèn nhát. Cô ta lập tức đứng dậy ngăn trước mặt Cố Minh Âm, trừng mắt nhìn thẳng, khí thế lẫm liệt:

“Trường học này nhiều người làm sao cậu lại nhìn ra chính xác là cậu ấy, có rất nhiều học sinh mặc đồng phục giống nhau không hai mươi thì cũng là mười tám. Cậu nói cậu ấy cố ý đi vào lớp làm hư đồ của cậu, tôi nói cậu cố ý vu oan hãm hại đấy.”

Xa Hân Duyệt bình thường rất ngoan, được nhiều bạn học nam thích. Cô ta vừa nói như vậy, rất nhiều nam sinh trong lớp đều tin .

“Đúng vậy, toàn là do cậu tự nói, ai biết có phải bạn học Cố đây đang cố ý nói xấu không? “

“Nhỡ đâu cô ta vừa ăn cướp vừa la làng thì sao?”

“Nhanh lên, Cố Minh Âm cô cút nhanh lên, đừng trở ngại việc của chúng tôi.”

“…”

Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Thể loại ngôn tình cổ đại trong tiểu thuyết diễn phối hợp theo nhóm mạnh mẽ nhất trí, càng miễn bàn Cố Minh Âm không có được lòng dân, khắp nơi bị bạn học xa lánh. Bọn họ rất tin Cố Minh Âm là tiểu nhân nhỏ nhen từ trong cái khe núi kia lúc nào cũng ghen tị. Ngay cả chuyện đánh chị gái cũng có thể làm ra thì chuyện cố ý phá hư đồ vật của mình rồi vu oan cho người khác tất nhiên cũng có thể làm được.

“Nếu tôi có chứng cứ thì sao?” Cố Minh Âm nhíu mày.

“Vậy cậu có bản lĩnh thì mau đưa ra chứng cứ!”

Những lời này rất vừa ý Cố Minh Âm.

Cô sâu xa liếc mấy người bọn họ một chút, trực tiếp đi tới bục giảng.

“Lớp trưởng của các cậu là ai, tôi cần dùng máy tính cùng máy chiếu của lớp các cậu.”

Trong đám người một bàn tay yếu ớt nâng lên.

Bây giờ cách giờ lên lớp không còn bao nhiêu phút nhưng ngoài cửa lớp lại vô cùng nhộn nhịp, đều muốn nhìn Cố Minh Âm kế tiếp muốn làm cái gì. Nếu bọn họ muốn xem náo nhiệt, đương nhiên sẽ không đi tìm giáo viên. Trong lúc nhất thời cũng không có giáo viên lại đây.

Lớp trưởng tiến lên mở các thiết bị, khởi động máy tính. Không biết tại sao, nhìn Cố Minh Âm như đã chuẩn bị trước trong lòng Xa Hân Duyệt hoảng hốt.

Cố Tịch Nguyệt nhìn ra được Cố Minh Âm không phải là tay không mà đến. Cô ta cắn cắn môi, khom lưng né tránh ánh mắt, chuồn ra cửa đi tìm giáo viên.

Lúc Cố Tịch Nguyệt tìm được giáo viên thì trùng hợp đúng lúc Cố Minh Âm chuẩn bị đem video cùng ảnh chụp truyền sang máy tính, chủ nhiệm ban quốc tế và chủ nhiệm lớp Cố Minh Âm cũng đã đến.

“Cố Minh Âm, em đến lớp người khác định làm ầm ĩ cái gì!”

Học sinh bên trong thái độ với Cố Minh Âm không lấy lòng, giáo viên cũng theo đó xem thường. Hiện tại có thêm Cố Tịch Nguyệt thêm mắm thêm muối, phản ứng đầu tiên đều cho rằng cô gây chuyện.

Cố Tịch Nguyệt đứng ở phía sau hai vị giáo viên, mặt đầy ngoan ngoãn.

“Uông Cường, có chuyện gì?” giáo viên ban quốc tế ngược lại rất hiền hòa, tiến lên hỏi lớp trưởng về tình huống.

Lớp trưởng một năm một mười đem chuyện đã xảy ra nói lại với giáo viên: “Cố Minh Âm nói Xa Hân Duyệt lớp chúng ta thừa dịp trong giờ học phá hủy hành lý của bạn ấy, tới tìm lớp chúng ta làm cho rõ.”

“Thưa thầy, hôm nay Xa Hân Duyệt cùng em trực nhật. Khẳng định là bạn ấy không có làm, là Cố Minh Âm cố ý hãm hại!” Bạn thân của Xa Hân Duyệt chủ động ra tay hỗ trợ nói chuyện.

Không để một mình cô ta đứng ra nói, những bạn học khác cũng theo đó đứng ra.

“Cố Minh Âm bắt nạt không được Cố Tịch Nguyệt, nên muốn bắt nạt người bên cạnh Cố Tịch Nguyệt.”

“Thưa thầy, thầy nên vì lớp học sinh chúng ta nói chuyện.”

“…”

Các học sinh mỗi người một lời, đem Xa Hân Duyệt miêu tả thành hoa trắng nhỏ vô tội đơn thuần. Nhưng càng như vậy, Xa Hân Duyệt càng bất an, cũng càng trầm mặc.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, người bên ngoài xem náo nhiệt cũng đã giải tán, những bạn học khác từng người trở về vị trí cũ. Đợi sau khi người phía sau ngồi xuống, hai đạo thân ảnh cao lớn quang minh chính đại từ cửa sau tiến vào, ngồi ở hàng cuối cùng nơi hẻo lánh.

Hai người một cái lạnh lùng, một cái cao ngạo. Cho dù đều biết chân tướng, cũng không có ý tứ giúp Cố Minh Âm nói chuyện.

Cố Minh Âm cũng hoàn toàn không trông cậy vào này hai người này. Vì thế toàn bộ quá trình không có nhìn hai người bọn hắn.

Điều này làm cho Cố Gia Vũ khó chịu, cô là có ý gì?

Triệu Mặc Thần đồng dạng cũng có chút khó chịu, nhưng hắn không có như giống Cố Gia Vũ biểu lộ quá rõ ràng như vậy.

Một tiết vừa lúc là khóa của chủ nhiệm lớp, Cố Minh Âm lão sư không muốn để cô tiếp tục ở đây, nói: “Trước hết em và thầy đến văn phòng đi.”

“Đừng mà thầy, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng, miễn cho bạn ấy sau này lại tìm chúng ta gây phiền toái.”

Không đợi Cố Minh Âm mở miệng, các học sinh ngược lại đã bắt đầu trợ công.

Cái này rất hợp ý Cố Minh Âm, thần sắc cô bình tĩnh:

“Thưa thầy, ta chỉ chiếm dụng năm phút thời gian của thầy. Em cần cho mình một chân tướng, cũng cần đem chân tướng cho tất cả người nói xấu em xem. Em tin tưởng thầy sẽ không cố ý thiên vị học sinh của thầy đi?”

Những lời này trực tiếp chắn kín đường lui của chủ nhiệm ban quốc tế.

Cô không có ý muốn đi, các học sinh dưới bục cũng rất đồng ý.  Cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu: “Được thầy đây cho em năm phút.”

“Cảm ơn thầy”

Cố Minh Âm buông mi tiếp tục vừa công việc vừa rồi còn lỡ dở.

Cô đem trong điện thoại thâu vào video dùng máy tính vượt qua sau lưng trên màn ảnh lớn. Máy chiếu nhìn so với hệ thống theo dõi càng thêm rõ ràng, cả lớp thầy trò đều thấy rõ toàn bộ quá trình Xa Hân Duyệt vào cửa đến việc phá hư hành lý.

Sau khi video phát xong, toàn bộ lớp rơi vào tĩnh mịch.

Thân thể Xa Hân Duyệt thâ đã sớm run rẩy làm một đoàn.

Thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi làm việc không có người lớn chu toàn như vậy, cô ta chuyên tâm nghe theo an bài của Chu Hiểu Hiểu. Thừa dịp trong giờ học vụиɠ ŧяộʍ lén vào lớp Cố Minh Âm làm chuyện xấu, về phần sau phát triển như thế nào căn bản không có suy nghĩ. Lại không nghĩ đến việc Cố Minh Âm sẽ đi tới phòng theo dõi tra ra.  Càng không có ngờ tới vậy mà cô ta thật sự hội đem đoạn theo dõi trước mặt bạn học thả ra!

Cố Minh Âm có ý nhục nhã, cố ý tạm dừng video, đem mặt Xa Hân Duyệt phóng ra to nhất.

Sau bục giảng mặt trên màn hình, mặt thiếu nữ đầy sự ác độc âm hiểm. Nơi nào có thể thấy được người thanh thuần ngày xưa được.

Xoát!

Vô số camera di động hướng lên người cô, lập tức cô trở thành tiêu điểm.

“Bạn học Xa, còn có cái gì muốn nói không?” Cố Minh Âm lười biếng giương mắt. Nguyên bản thân hình khô gầy nhỏ nhắn xinh xắn ngừng hiển hào quang.

Triệu Mặc Thần dưới đài trầm mặc, mí mắt run rẩy chậm rãi nhìn qua.

Cô có một đôi mắt xinh đẹp hiếm thấy màu trà, đồng tử dương quang câu tiến đồng  lại như loài mèo cao quý.

Tân Triệu Mặc Thần run rẩy, sốt ruột quay đầu qua một bên.

Nam Sơn mặc dù là dùng “Tiền” chất ra tới danh giáo, mặt mũi nhưng cũng là muốn , bậc này sự tình đã có thể dùng “Gièm pha” để hình dung.

Giáo viên không dám lười biếng, âm u nói xuống vài chữ: “Hai người các em cùng tôi đi, những người khác tự học.”

Cố Minh Âm lần nữa nhắc tới thùng, theo lão sư dẫn đầu đi đến văn phòng. Lập tức Xa Hân Duyệt khóc sướt mướt đi đến.

“Thầy… Thầy Lưu …”

“Xa Hân Duyệt, đến cùng là có chuyện gì xảy ra?”

Đôi mắt Xa Hân Duyệt đôi đỏ đỏ: “… Thưa thầy, không phải là em cố ý .”

Cố Minh Âm tức giận sặc tiếng: “ý của cậu là có người buộc cậu.”

Xa Hân Duyệt cúi đầu không phân biệt giải.

Cố Minh Âm xem qua tiểu thuyết, biết hai đóa hoa khuê mật này luôn hướng về Cố Tịch Nguyệt. Trong đó có Xa Hân Duyệt càng nghe lời nói của Chu Hiểu Hiểu, lần này khẳng định cũng cùng cô ta thoát không khỏi liên quan.

“Xa Hân Duyệt, tại sao em phải làm như vậy?”

Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Chứng cớ đặt ở trước mắt, Xa Hân Duyệt căn bản không biết biện giải như thế nào. Cô ta gắt gao đánh vào lòng bàn tay, trừ bất lực khủng hoảng ra, còn có một chút oán trách đối với Cố Minh Âm.

Cốc! Cốc! Cốc!

Cửa phòng làm việc bị người khác gõ vang, bộ dáng của hai vị cảnh sát bộ dáng xuất hiện tại cửa ra vào.

Trong phòng, Xa Hân Duyệt và cả các lão sư khác tức thì sửng sốt.

“Chúng tôi nhận được báo cảnh sát, xin hỏi là ai?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lúc này Cố Minh Âm đi ra ngoài, cô bình tĩnh lạnh nhạt: “Là cháu.”

Lời vừa ra khỏi miệng, phòng tràn đầy sự ngạc nhiên.

“Bạn học, cháu báo cảnh sát vì chuyện gì?”

Cảnh sát Giang Thành luôn luôn phụ trách, vụ án có liên quan tới bọn nhỏ lại càng thêm không dám lười biếng.

Thấy bọn họ,tâm tình Cố Minh Âm dễ chịu hơn rất nhiều.

“Chú cảnh sát, cháu ở trường này gặp phải vài bạn nữ sinh bạo lực. Bọn họ tùy ý tại diễn đàn internet nhục mạ cháu.  Hôm nay lại thừa dịp cháu không ở lớp phá hư tài sản tư nhân. Bất đắc dĩ, cháu chỉ có thể báo cảnh.”

Cố Minh Âm cố ý hạ thấp tư thế, cô trời sinh nhỏ gầy, giọng nói nhu thuận bất lực. Mặt đất là đống thùng rách rưới, cảnh sát không ít khi gặp loại sự tình này, suy nghĩ một chút liền hiểu.

Nếu như thường lui tới, Cố Minh Âm sẽ không lựa chọn dùng phương thức báo cảnh sát này để giải quyết vấn đề.

Nhưng hôm nay lại bất đồng, nếu Xa Hân Duyệt nhẹ nhàng xin lỗi rồi bồi thường. Sau sự việc cô ta biết sai còn tốt, nếu không biết sai thì sẽ càng nghiêm trọng thêm.

Cố Minh Âm không tin cô ta biết sai. Ngược lại, tiểu đội phía sau Xa Hân Duyệt sẽ tiến hành trả thù càng thêm mãnh liệt với cô. Cố Minh Âm đã sớm phiền chán nữ sinh nhỏ tại ngươi lừa ta gạt, không bằng đem sự tình này kết thúc.

“Bạn học Cố Minh Âm, loại chuyện nhỏ này tìm giải quyết giải quyết là được. Em như thế nào lại có thể lãng phí nhân lực của cảnh sát?”

Các giáo viên trong văn phòng có chút không quá tán đồng. Bọn họ cảm thấy Cố Minh Âm ở trường học báo cảnh sát rõ ràng là không cho trường học mặt mũi. Càng cảm thấy được tiểu hài tử tiểu đả tiểu nháo không cần thiết phải ầm ĩ đến cục cảnh sát, làm tất cả cá nhân đều biết là ai rất khó coi.

Giọng nói Cố Minh Âm nhàn nhạt, hỏi:

“Thưa thầy, vậy thầy cảm thấy cái gì mới là vấn đề lớn? Hôm nay bọn họ dám phá hư đồ của em, cắt nội y của em. Ngày mai sẽ dám đem em ngăn ở đầu đường hẻm nhỏ thoát quần áo, chụp ảnh lỏa chiếu. Khi đó thấy cũng cảm thấy đó là vấn đề nhỏ sao?”

Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Không ai lên tiếng.

Trên thực tế trong tiểu thuyết này, người đó cũng đích xác làm như vậy. Bọn họ lại tìm người theo đuôi nữ chính, chuốc thuốc mê. Thậm chí là chụp ảnh nữ chính bị cưỡng chế đi bồi rượu. Đương nhiên, nữ chính bất hạnh cũng là vì phụ trợ cho nam chủ, trợ công cho tình yêu nam nữ chủ phát triển. Cho nên kết quả là các cô đều không lọt vào xử phạt.

Hiện tại Cố Minh Âm là nữ chính cho nên sẽ không để cho các cô đạt được. Cô muốn đem tất cả những người đó bóp chết trong nôi.

Đoạn văn này của Cố Minh Âm không đơn thuần là nói cho giáo viên, cũng là nói cho cảnh sát .

Cô đã tăng thêm tình thế như vậy, cảnh sát bên kia cũng không thể ba phải. Mà những người kia còn muốn tiếp tục bắt nạt học sinh cũng sẽ bị cảnh sát chấn nhiếp.

Lời nói khó nghe, thời kỳ trưởng thành của bọn nhỏ chính là không phân thời điểm thiện ác.  Bọn họ không biết cái gì có thể làm cái gì không thể làm, toàn dựa vào ý mình, căn bản không để ý đến ý kiến của người khác. Hiện giờ Cố Minh Âm báo cảnh sát, nếu bọn người Xa Hân Duyệt bởi vậy mà gặp kích phát. Bọn họ sẽ hiểu được chính mình muốn vì lời nói của mình và việc làm sở phụ trách.

“Các người cùng tôi đến trong sở một chuyến. Giáo viên có thể giúp chúng tôi liên hệ với người nhà để bọn họ cùng đi.”

Gặp cảnh sát muốn dẫn cô ta đi, Xa Hân Duyệt gấp đến độ đỏ mắt, thốt ra: “Đừng bắt cháu! Là, là người khác kêu cháu làm , không phải là cháu cố ý !”

Ánh mắt cảnh sát quét về phía cô ta: “Ai bảo cháu bắt nạt bạn học ?”

Môi Xa Hân Duyệt ngập ngừng, há miệng run rẩy phun nói ra một cái tên:

“Chu… Chu Hiểu Hiểu.”

“Cảnh sát Lý, cậu đi mang nữ sinh tên Chu Hiểu Hiểu đến đây, hai người các cháu cùng tôi lên xe, giáo viên nhớ liên hệ với người nhà.”

Bụi bặm lạc định, Cố Minh Âm không chút hoang mang theo bọn họ đi ra ngoài.

Lúc này vừa vặn kết thúc một bài giảng, việc tốt của các học sinh đang trốn là nghe lén ở bên ngoài phòng làm việc.Lúc gặp cảnh sát một thân chế phục, khí thế lăng nhân đi ra đều lộp bộp một cái trong lòng, cũng không dám giễu cợt, ngoan ngoãn đường đường.

Cố Minh Âm không làm chuyện xấu nên một chút cũng không hoảng hốt, bước chân muốn bao nhiêu ung dung có bấy nhiêu ung dung. Ngược lại Xa Hân Duyệt khóc sướt mướt, trên mặt tràn ngập kinh hoảng run sợ.

Cố Gia Vũ từ trong lớp ra vừa thấy cảnh này, đôi mắt lập tức trừng lớn: “Cố Minh Âm, mày còn gọi cảnh sát  tới ?” Hắn không dám tin, không thể tin được Cố Minh Âm vậy mà thật sự có gan làm lớn việc này.

Lúc này Chu Hiểu Hiểu cũng bị cảnh sát mang đi ra ngoài. Còn có Cố Tịch Nguyệt khuôn mặt trắng bệch ngồi tại vị trí trước nhìn thấy cô.

Cố Minh Âm căn bản không cho hắn ánh mắt.

Đám người trùng trùng điệp điệp Lên cửa xe cảnh sát. Sau khi bọn họ đi, nghị luận giữa các học sinh mở ra.

“Cố Minh Âm đã báo cảnh sát, cũng thật là so .”

“Tôi muốn nói đám người Chu Hiểu Hiểu kia thật đáng đời, sau lưng không ít quan nữ hài tử nhà vệ sinh.”

“Bất quá Cố Minh Âm da mặt cũng đủ dày. Nếu nội y của tôi bị treo như vậy, đừng nói báo cảnh sát, tôi đã sớm khóc chết rồi .”

“…” Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Các học sinh thảo luận, cuối cùng lại cảm thấy tố chất tâm lý của Cố Minh Âm rất mạnh. Về phần bạn học từng ở trên mạng cố ý bôi đen cô đang sốt ruột cuống quít bắt đầu cắt bỏ ngôn luận trên diễn đàn.

Thấy bóng lưng đoàn người rời đi, Cố Tịch Nguyệt ngồi trong lớp, tâm mơ hồ thay đổi hoảng sợ. Cô móc đầu ngón tay, không khỏi cùng anh trai bên cạnh nói: “Minh Âm cũng thật là trẻ con, chút chuyện nhỏ này cũng muốn ồn ào đến cảnh sát bên kia. Nếu để cho mẹ biết phỏng chừng sẽ lại nổi nóng”

Lời nói này tự nhiên hào phóng, Cố Gia Vũ lại nghe ra một cổ oán trách, tuấn mi nhíu lại: “Cũng không phải là Cố Minh Âm xé nát thùng của người khác, mẹ sinh khí cái gì.”

Cố Tịch Nguyệt không ngờ rằng anh trai sẽ ra mặt nói chuyện thay Cố Minh Âm, ủy khuất nghẹn miệng, nước mắt ở trong hốc mắt rơi mãi không xong .

Đáy lòng Cố Gia Vũ đột nhiên nổi lên một cổ khó chịu.

Nguyên lai Cố Minh Âm tuy rằng cùng hắn không quá thân cận, thậm chí là e ngại hắn. Nhưng khi gặp vẫn biết gọi tiếng “Anh”. Hiện tại ngược rất tốt, Cố Minh Âm đối với hắn lạnh lẽo, phản ứng không phải oán giận hắn mà là châm chọc, rất giống kẻ thù.

Cũng bởi vì hắn vài ngày trước vì Cố Tịch Nguyệt giáo huấn cô?

Vì gì sao? Thật là không phóng khoáng. Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Cố Gia Vũ phiền lòng, cũng lười ở chỗ này cọ náo nhiệt, tự mình đi xuống lầu.

Bên trong sở cảnh sát, cảnh sát đối với ba người tiến hành thẩm vấn.

Cố Minh Âm một năm một mười đem sự tình thuật lại, lại đem ảnh ngôn luận ác độc cho cảnh sát nhìn. Trong đó có bao gồm Chu Hiểu Hiểu ngầm phát tin nhắn, những thứ này Cố Minh Âm đều giữ lại .

Xa Hân Duyệt bận rộn tẩy thoát chịu tội, thành thật khai ra Chu Hiểu Hiểu, đem chính mình thoát đến sạch sẽ.

Chu Hiểu Hiểu rất thông minh, cô ta biết già mồm át lẽ phải chỉ sẽ rơi vào kết cục thảm hại hơn. Vì thế trước mặt Cố Minh Âm cùng người nhà chủ động nhận sai, hơn nữa còn đưa ra bồi thường gánh vác. Bộ dáng thành thật với kiêu ngạo ngày xưa khác một trời một vực.

“Bạn học Cố Minh Âm, các bạn cũng đều nói xin lỗi cháu rồi, cũng nguyện ý bồi thường, cháu còn có ý kiến gì không?”

Cố Minh Âm không nghĩ tiếp thu lời xin lỗi, cô chỉ muốn trường học khai trừ bọn họ. Bất quá điều này hiển nhiên sẽ không trở thành hiện thực.

Chu Hiểu Hiểu có chút của cải, ỷ vào điểm ấy nên hiệu trưởng cũng sẽ không tùy tiện khai trừ.

Ý tứ cảnh sát rất rõ ràng, muốn để cô tiếp nhận bồi thường, bắt tay giảng hòa.

“Cháu tên Cố Minh Âm đúng không?” Mẹ Chu đi đến trước mặt cô.

“Cháu và các bạn đều học lớp mười một, sang năm Hiểu Hiểu tốt nghiệp sẽ xuất ngoại. Cháu là học sinh nên cũng biết hiện tại học tập có bao nhiêu khẩn trương. Dì khẳng định sẽ bồi thường cho cháu, hy vọng cháu có thể tha thứ cho Hiểu Hiểu một lần.”

Mẹ Chu nói thật dễ nghe, trong mắt rõ ràng là xem thường cô.

“Tiền cháu có thể cầm, dì có thể cho khẳng định sẽ cho.” Mẹ Chu bất động thần sắc quét mắt trên người cô, như là nhận định cô là vì lừa tiền.

Cố Minh Âm cảm thấy buồn cười, vừa định muốn mở miệng, một vị Phụ Cảnh dẫn một nữ sinh đến.

“Vị bạn học này nói là bạn thân của bạn học Cố Minh Âm. Còn nói cùng án kiện lần này có chút quan hệ, cho nên tôi mang cháu vào.”

Đi theo sau lưng Phụ Cảnh là thiếu nữ thon dài cao gầy.

“Cô” rộng rãi thoải mái buộc bím tóc, một cái váy dài đơn giản. Có lẽ là vì sinh bệnh, sắc mặt hiện ra không bình thường trắng bệch, điều này làm cho cặp con mắt đào hoa khẽ nhếch kia nhướn lên khẽ nhếch càng thêm động lòng người.

“Cảnh sát, cháu là Thẩm Dư Tri.” Cổ họng “Cô” âm, thanh âm hơi thấp.

Thẩm Dư Tri vào cửa, ánh mắt hướng về nơi hẻo lánh có hành lý.

“Cô” đi lên trước, khom lưng chuẩn bị đem đồ vật bên trong lấy ra.

Tâm Cố Minh Âm xiết chặt, bận bịu cầm cổ tay anh: “Thẩm Dư Tri, xin lỗi.”

“Sao vậy?”

Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Cố Minh Âm cắn cắn môi, thấm thoát khó chịu: “Gấu bông.. Bị hư .”

Đó là lần đầu tiên cô được nhận quà. Hiện giờ bị đạp hư như vậy, nói không khó chịu đó là giả . Lúc trước Cố Minh Âm vẫn luôn chu toàn ở những người trên thân, cho đến khi Thẩm Dư Tri xuất hiện,  cổ khổ sở kia mới phóng đại.

Cô (TDT) vui như vậy đem gấu nhỏ của mình đưa cho cô (CMÂ) làm quà tặng. Kết quả mới một đêm bị người ta làm hỏng mất.

Đáy lòng Cố Minh Âm có chút kẹt xe.

Ánh mắt “Thiếu nữ” lấp lánh, mềm nhẹ tránh tay cô, mở hành lý lấy ra búp bê vải gấu nhỏ kia.

Có lẽ là không ngờ đến nó bị phá hỏng thê thảm như thế, môi Thẩm Dư Tri chậm rãi mím chặt cùng một chỗ.

Đứng ở một bên là mẹ Chu lộ vẻ mặt khinh thường: “Chỉ là một cơn búp bê vải, dì sẽ mua cho cháu. Chỉ cần cháu có thể tha thứ cho Hiểu Hiểu chúng ta, ký cái thư thông cảm. Đừng nói món đồ chơi, dì cung cấp cho cháu phí sinh hoạ cũng không thành vấn đề.”

Một chữ cuối cùng rơi xuống, ánh mắt Thẩm Dư Tri lành lạnh nhìn qua.

“Món đồ chơi?” Giọng nói của “Cô” ngày xưa dịu dàng khó gặp, chỉ còn lại kaf lạnh băng sâm hàn,

“Bác gái Chu, búp bê trong miệng bác chính là  từ nước Pháp cháu dùng năm vạn Âu mua, so với trên tay bác kia chỉ bao đều quý.”

Năm vạn Âu? ! truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Này đổi ra nhân dân tệ chính là gần 40 vạn!

Trong không khí truyền ra tiếng hút khí.

Mẹ Chu trực tiếp thét chói tai: “Sao có thể? ! Ai mà lại dùng 40 vạn mua một con búp bê vải? !”

“Còn có cái nơ này.” Thẩm Dư Tri chỉ trên cổ gấu nhỏ đã nhìn không ra là nơ,

“Đây là nơ cháu mua bốn vạn Âu, quần áo của gấu nhỏ đồ định chế của hãng Chanel, quần áo ở trên đều là vàng thật bạc trắng kim cương vỡ. Nếu bác cứng rắn muốn nói cái giá, tính nguyên con gấu này tổng cộng gần trăm vạn. Đồ vật trăm vạn, vẫn là búp bê vải trong miệng chính là bác sao?”

Cả người Cố Minh Âm đều ngốc . Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Cô cũng không thể nhìn thẳng vào búp bê vải kia. Càng không thể tin được giá trị bản thân con búp bê vải này giá có thể lên đến một bộ phòng của thành thị nhỏ !

Không đơn thuần là Cố Minh Âm há hốc mồm, đám cảnh sát cũng đều há hốc mồm.

Nếu theo lời Thẩm Dư Tri là thật, như vậy Xa Hân Duyệt phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nói không chừng còn phải đi ngồi tù.

Mẹ Chu kinh ngạc, một lát sau, như cũ không tin Thẩm Dư Tri nói: ” ai lại nghe  tiểu hài tử cháu nói loạn. Nhà cháu nhiều tiền thiêu đến hoảng mua một con búp bê vải 100 vạn?”

“Bác nói đúng .” Thẩm Dư Tri cười lộ lúm đồng tiền “Nhà cháu có nhiều tiền thiêu đến hoảng.”

Thẩm gia, nhà giàu nhất Giang Thành. Hai mươi mấy năm trước trong nhà khai thác ra mỏ vàng, không có cái khác, vẫn nhiều tiền.

Thẩm Dư Tri kéo túi xách ra đem mấy phần đơn cùng giấy chứng nhận ngay ngắn chỉnh tề đặt trên bàn: “Bác Chu không nói gạt bác, con gấu này là do người sáng lập con rối làm ra vì đứa cháu đã mất. Một đường một châm đều là do ông tự mình may , cháu gái chết đi nên muốn dùng con này gấu làm từ thiện, vì thế để xuống phòng đấu giá. Cháu muốn làm chút chuyện tốt, lại thật sự rất thích, vì thế dùng 40 vạn đấu giá.”

Thẩm Dư Tri không để ý sắc mặt đối phương tái nhợt, đem một tờ giấy rút ra:

“Đây là giấy chứng nhận bán đấu giá cùng đơn chứng minh đã trả tiền. Nơ trên người nó đến từ nhà thiết kế nổi tiếng S. J, cháu dùng 30 vạn mua danh khí của người khác, không quá phận đi?”

(danh khí: đồ vật nổi danh)

“Còn có cái đinh chế hãng Chanel này, đây là khi sinh nhật cháu nên nhà thiết kế Chanel cố ý vì cháu hừng hực làm , những kim cương kia toàn bộ đều là tự nhiên. Đây là chứng minh.”

Từng cái biên lai đánh vào mặt mẹ Chu.

Coi như là nhà bọn họ  có tiền, cũng sẽ không dùng trăm vạn mua một con gấu! Hơn nữa nhà bọn họ chỉ là làm vốn nhỏ lợi nhỏ sinh ý, 100 vạn đối với trong nhà tuyệt đối là một khối tiền kếch xù.

Mẹ Chu hận đến nghiến răng nghiến lợi,đôi mắt nhìn con gái như muốn phun lửa.

Cô tập trung nhìn vào, lúc này mới cảm thấy bộ dáng quen thuộc của Thẩm Dư Tri. Chờ cho đến khi nghĩ tới thân phận của cô cùng xuất thân thế gia, mặt mũi trắng bệch.

Thẩm Dư Tri, tôn nữ bảo bối của Thẩm Trưởng Tùng.

Về phần Thẩm Trưởng Tùng là ai? Lão gia tử kia thân phận khoa trương đến khi viết ra sẽ bị trang web hài hòa tình cảnh.

Lời nói khoa trương, Thẩm gia dậm chân một cái, bọn họ tiểu môn tiểu viện này đều sập hết.

Chu Hiểu Hiểu không phát hiện sắc mặt của mẹ Chu, không phục nói: “Nếu quý trọng con gấu như vậy, tại sao lại ở trên người Cố Minh Âm?” Cô ta cười nhạo, “Không phải là Cố Minh Âm ăn trộm lấy đi.”

Hai mắt Thẩm Dư Tri lạnh bạc, giọng nói ẩn ẩn không thích:

“Con gấu này có đắt đi nữa, tôi cũng không có quý trọng quá. Bạn ấy thích tôi liền cho, làm sao nghĩ đến giá cả.” Nói xong, Thẩm Dư Tri như là khoe khoang trào phúng cười một tiếng, “Đương nhiên, bạn học Chu sẽ không hiểu được.”

Khuôn mặt Chu Hiểu Hiểu trắng bệch.

“Dù sao cô cũng không có bằng hữu thật lòng.”

Khuôn mặt trắng bệch của Chu Hiểu Hiểu lại biến xanh.

“100 vạn đã tạo thành mức hình phạt cân nhắc. Nếu Minh Âm không ký thư thông cảm, kết quả như thế nào hẳn hai vị tự có thể tính ra.” Thẩm Dư Tri thân thiết kéo tay Cố Minh Âm lại.

“Bất quá việc này vẫn là do Minh Âm định đoạt, các người còn phải xem ý kiến của cô ấy.”

Xem ý kiến của cô?

Cả người Cố Minh Âm đều ngốc .

Cố Minh Âm mắt nhìn con gấu rách rưới, rột rột tiếng nuốt nước miếng thóa mạt,

“Xin lỗi, chờ tôi ra ngoài cùng bằng hữu thương lượng một chút.” Nói xong, cô kéo Thẩm Dư Tri chạy ra bên ngoài. Sau khi xác định không ai nghe lén mới hạ giọng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Bảo bối cậu nói cho tôi biết, con gấu kia của cậu thật sự là 100 vạn?”

Truyenwiki là đồ ăn cắp trơ trẽn không biết xấu hổ lew lew

Trước tiên Thẩm Dư Tri sửng sốt, tiếp tục cắn môi, tiếng nói nhu nhu : “Cậu, cậu đem những lời lúc nãy lặp lại lần nữa.”

“Con gấu kia của cậu thật sự là 100 vạn?”

“Không phải, phía trước câu đó.”

Phía trước câu đó?

“Bảo bối cậu nói cho tôi biết?”

“Phía trước nữa…” Tai Thẩm Dư Tri đều đỏ.

Phía trước nữa…

Cố Minh Âm thăm dò: “Bảo, bảo bối?”

Nói xong, Thẩm Dư Tri đỏ mặt nhìn chằm chằm cô, hai mắt sáng ngời trong suốt .

Cố Minh Âm: “…”