Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Chương 7




Lưu Diệp muốn hộc máu, có điều ngược lại sau đó cô quyết định được chủ ý, nên suy nghĩ tìm việc làm khác để sống, bằng không cứ làm tiểu thư trên ghế sofa như vậy, cho dù không bán thân cũng không phải chuyện tốt.

Chỉ là vừa mới nhắc tới ý niệm này với Vũ Mị, Vũ Mị liền khuyên cô, ý vị sâu xa nói: “Tiểu Tiểu, có thể chịu đựng được thì cứ cố chịu đựng đi, cậu có biết loại công việc đó vất vả bao nhiêu không, tiền kiếm lại ít, hơn nữa những người như chúng ta, cậu cho rằng đổi nghề dễ dàng như vậy à, cậu có biết là phải chịu bao nhiêu xem thường không?”

Nhưng cũng không thể dựa vào việc bị người ta chấm mút mà sống qua ngày chứ, Lưu Diệp cũng không ương bướng cắt đứt đường lui của mình, cô nghĩ rất tốt, chủ động mà đưa ra điều kiện hủy bỏ hợp đồng là đền tiền vi pham hợp đồng, dù sao bây giờ cô cũng không có buôn bán gì, không bằng buổi tối nhãn hạ ngủ sau tường thủy tinh, ban ngày thì đi ra ngoài tìm việc.

Hơn nữa sau khi có ý định tìm việc, cô chợt phát hiện công việc cũng không khó tìm như trong tưởng tượng, có nhiều việc làm thích hợp với mình cho cô lựa chọn như vậy, chẳng hạn như nhà trẻ này, lúc cô nhìn thấy thông báo tuyển dụng, trong đầu lập tức nghĩ tới cảnh tượng rất nhiều bé trai mập mạp đáng yêu, sau đó là mềm nhũn như bánh bao nhỏ, tuy rằng đây đều là nơi chăm sóc người tái sinh, có điều đều là trẻ con thôi có thể có gì khác biệt chứ.

Hơn nữa cô cũng chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, chăm sóc rất nhiều đứa bé có vất vả một chút, nhưng đâu là công việc kiếm sống có thể tin cậy được, kiểu gì cũng mạnh hơn sofa.

Cô cũng quyết định chạy tới nộp đơn.

Sau khi đến địa phương đó, có một người lờ đờ uể oải đang ngồi ở chỗ thông báo tuyển dụng, nhìn thấy cô đi qua thì ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút liền đưa tờ kê khai cho cô, cô còn tưởng rằng mình phải vượt ngũ quan trảm lục tướng* chứ, kết quả là chỉ điền đơn, lập tức có người dẫn cô qua công tác.

*Vượt ngũ quan trảm lục tướng: Trong tam quốc diễn nghĩa, Quan Vân Trường vượt năm ải chém sáu tướng.

Càng làm cho cô không tưởng tượng được lại là ngày kết tiền lương của chỗ này, cái này nhìn đứa bé cũng có thể tìm việc tạm thời à?

Cô chợt cảm thấy không đúng lắm, quả nhiên đi vào trong nữa, thì giống như một dây chuyền sản xuất, cô liền thấy trong cái nơi gọi là Dục Nhi lâu này được chia thành vô số khu vực, nào là khu tắm rửa, nào là khu cho ăn cơm.

di..ễn.đ.à.nl.ê.q.u.ý.đ..ôn~Bồ.CôngAnh

Cô mơ mơ màng màng đi vào trong, người dẫn cô đi trực tiếp sắp xếp cô vào khu tắm rửa, chỗ này ý nghĩa như tên là nơi tắm cho bọn trẻ.

Cô hít sâu một cái, có chút khẩn trương, cô chưa từng chăm sóc trẻ con, trước kia cô cũng chỉ từng tắm giúp cho đứa bé nhà họ hàng.

Chẳng qua kiên nhẫn và tình yêu thì khẳng định cô vẫn có.

Chỉ là khi cửa lớn mở ra, cảnh tượng cô nhìn thấy chẳng khác nào trong tiệm vịt quay.

Hàng loạt những đứa bé trần truồng bị treo ngược, sau đó mấy nhân viên công tác phờ phạc rã rượi cầm vòi nước, phun loạn xạ về phía những đứa bé bốn năm tuổi kia, nước từ đầu của đứa bé tí tách chảy xuống...

Cái này...

Cô bị dọa phải lùi lại một bước, người dẫn cô tới không có kiên nhẫn thúc giục cô: “Mau vào đi, tiền lương được tính theo giờ, thời gian cậu để lỡ đều là của mình.”

Da đầu Lưu Diệp như bị bỏ một nắm trấu vào.

Tuy nói Dục Nhi lâu này đều nuôi dưỡng và dậy dỗ người nghèo, nhưng cũng là sinh mạng sống sờ sờ mà...

Cô dựa theo dáng vẻ những người đó cầm vòi nước lên, hiển nhiên đứa bé bị treo ngược cảm thấy không thoải mái, có tiếng khóc lóc rất lớn, cũng có nức nở, nhưng nhiều hơn là dáng vẻ như chết lặng, vẻ mặt đờ đẫn ở đó đợi dòng nước phun vào thân thể.

Rõ ràng vòi nước trong tay rất nhẹ, nhưng cô lại giống như đang cầm một thứ gì đó rất nặng vậy, khi một loạt những đứa trẻ trần truồng bị băng chuyền đưa tới, cô làm sao cũng không nâng nổi cánh tay .

Đợi sau khi cô gần như chạy trối chết khỏi chỗ đó, cô vẫn còn cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu.

Lúc trở về, cô khó tránh khỏi sẽ bị những đồng nghiệp quen thuộc kia phỉ nhổ một phen.

Kết quả phản ứng của mọi người đều rất bình tĩnh, ở đó không sao cả nói: “Đều là như vậy đó...”

Lưu Diệp cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi, cô vốn cho rằng chỉ có người nghèo mới bị đối xử như thế chứ, mà lúc này nhìn vẻ mặt theo lý thường thì nên là vậy của mọi người, cô không nhịn được liền bật hỏi: “Vậy... Khi người giàu còn nhỏ cũng như vậy à? Lúc bọn họ sống lại...”

“Giống nhau chứ... Có phải phải cậu làm người nghèo đến ngốc rồi hay không, mọi người đều tới như vậy đấy.”

Lưu Diệp nghe vậy nhíu chặt mày, suy nghĩ thật lâu mới chợt thấy buồn bực, thật ra thì cô nên sớm nghĩ tới mới phải, lúc cô lên tiểu học, mẹ cô ngã bệnh, ba cô vì để cho mẹ cô yên tâm dưỡng bệnh mới bề ngoài thì nói là sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ, kết quả đừng nói là chăm sóc, khoảng thời gian đó cô thiếu chút nữa là bị ba cô làm cho chết đói...

Cho nên trên đời chỉ có mẹ là tốt, đứa bé đi theo cha giống như cọng cỏ...

Cái thế giới đặc biệt này không chỉ thiếu vợ, mà còn thiếu mẹ nữa...

Lưu Diệp rất rõ mặc dù mình không có lòng thương người gì, nhưng thích trẻ con thật đúng là trời sinh, mặc dù không đến mức nhìn thấy bé con xinh đẹp là muốn chạy theo, nhưng ít nhất nhìn đứa bé bị treo ngược vẫn sẽ thấy trong lòng không thoải mái.

Mà lúc này đồng tiền xấu đuổi đi đồng tiền lương thiện, tình yêu bao la của cô lại hết lần này tới lần khác không có nơi dụng võ, bị một loạt đứa trẻ treo ngược kia hù chạy.

Không có biện pháp, Lưu Diệp đành phải nghĩ cách khác, trước kia cô cũng từng có công việc, tuy rằng vẫn còn đang trong kỳ thực tập, nhưng những thao tác văn phòng căn bản thì cô đều biết, thế nhưng đừng nói là những công việc phần mềm ở thế giới này, ngay cả mấy cái máy vi tính kia cô cũng không biết dùng...

di..ễn.đ.à.nl.ê.q.u.ý.đ..ôn~Bồ.CôngAnh

Một sớm một chiều cô cũng không học ra được, phóng tầm mắt nhìn, cô liền thấy một vài thông báo tuyển phục vụ.

Cô cân nhắc có lẽ cái này có thể được.

Cô cũng liền đánh bạo đi nộp đơn.

Kết quả không phải đối phương không thèm nhìn cô, mà là trực tiếp cho cô một cái liếc mắt.

Lần này cuối cùng cô cũng hiểu rõ lời của đám Vũ Mị rồi, quả nhiên là một khi làm “Phụ nữ giả” thì cả đời là “Phụ nữ giả”, người xem thường “Phụ nữ giả” trên cái thế giới này cố tình chính là đàn ông...

Vì vậy rất nhanh Lưu Diệp liền phát hiện, cô muốn làm sofa rồi, thì những vị khách kia cảm thấy cô không đủ nữ tính, cô chuẩn bị muốn làm đàn ông, thì những người đó, lại chọn chọn lựa lựa với cô, ghét bỏ cô quá nữ tính...

Ngày đó cô đang lim dim ngủ sau tường thủy tinh, tên Mậu Thần kia không tới một thời gian lại tới nữa.

Chỉ là ban ngày Lưu Diệp vội vàng tìm việc làm nên lúc ở trong phòng bao liền ngáp liên tục, chờ đến lúc đám Mậu Thần đi, có lẽ là cảm thấy có lỗi với lời nói lần trước của mình, Mậu Thần hiếm khi chủ động hỏi cô một tiếng: “Gần đây nhìn cậu rất không có tinh thần?”

“Ừ.” Lưu Diệp ỉu xìu trả lời: “Tôi đang tìm một công việc vào ban ngày...”

Mậu Thần buồn bực nhìn cô một cái, mang theo chút ngoài ý muốn nói: “Cậu muốn đổi công tác.”

“Ừ.” Lưu Diệp gật đầu một cái, không hiểu sao hôm nay Mậu Thần lại nhiều lời như vậy.

Mậu Thần chần chừ một lúc, lại liếc mắt một cái nghiêm túc hỏi: “Là bởi vì lời lúc trước của tôi sao?”

Lưu Diệp đang buồn ngủ, lấy tay che ngáp một cái, thật sự là lười phải xã giao, cũng liền thuận miệng nói: “Là tôi làm ăn vẫn không tốt, nghĩ tới đổi nghề.”

“Như vậy...” Mậu Thần hiểu ra gật đầu một cái, khích lệ nói: “Cậu không thích hợp làm nghề này, vậy cậu có muốn làm gì không, có lẽ tôi có thể giới thiệu gúp cậu.”

Lưu Diệp thoáng cái không còn thấy buồn ngủ, nếu có người giới thiệu công việc thì không còn gì tốt hơn nữa rồi, lại nói Mậu Thần là người giàu, kiể gì cũng giao thiệp rộng hơn cô.

Cô cũng tràn đầy mong đợi nhìn Mậu Thần.

Ngược lại Mậu Thần lấy ra một thứ giống như điện thoại di động từ trên người, ở đó lấy tay ấn.

Lưu Diệp cũng không hiểu cái đó, chỉ biết đó là một thứ tương tự với máy vi tính, nghe nói có thể làm rất nhiều việc đấy, chỉ là giá tiền cũng là rất đắt.

Rất nhanh Mậu Thần chọn ra một chương trình, nói với Lưu Diệp: “Đây là một nhóm đề trắc nghiệm, có thể kiểm tra chỉ số IQ của con người, nơi tôi muốn giới thiệu cậu đến có yêu cầu chỉ số IQ, làm phiền cậu đo lường một chút, nếu đạt tiêu chuẩn thì tôi sẽ giúp cậu tiến cử.”

Nhìn bộ dáng lo lắng của Lưu Diệp, Mậu Thần vội trấn an cô nói: “Rất đơn giản, chỉ cần không phải nhược trí thì có thể thông qua kiểm tra, cậu đừng khẩn trương.”

Lưu Diệp hít sâu một cái, cô có thể không khẩn trương sao, ai biết đây đều là những đề trắc nghiệm gì chứ, cô lại không học qua cơ sở giáo dục ở đây, nếu hỏi cô tinh hệ này tinh hệ kia tên là gì, cô có thể biết mới là lạ.

Đợi khi cô nhìn qua, chỉ thấy đề trắc nghiệm kia đều là mô hình tam giác tứ giác gì đó, vô số điểm...

Cô lập tức suýt xoa một tiếng, đây đều là đề logic của công chức...

Cô có lối tư duy tính chất phát tán điển hình, lúc đi thi không phải là mấy thứ đồ chơi này, cô đã kiên trì đi thi nhân viên công chức rồi, bây giờ lại gặp phải loại cố đề này, cái loại cảm giác bị vận mệnh chọc ghẹo đó ~ Quả thật làm cho chân mày cô cũng vặn ở một chỗ rồi.

Cô rộn lòng điền loạn đáp án, trong đầu vẫn còn như bột nhão, càng trộn càng đặc.

Cuối cùng thì cũng điền xong một đề cuối cùng, cô vẫn còn tồn một tia hi vọng, nhất là thấy được 60 điểm, cô không nhịn được mang theo mong đợi hỏi “Cái này... Có phải xem như tôi đạt tiêu chuẩn rồi không...”

Cũng tận 60 điểm đấy...

Mậu Thần nhìn cô, không đành lòng trả lời: “Giới hạn đạt tiêu chuẩn là 160 điểm... Nếu không cậu hãy thử làm công việc thể lực xem...”