Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 33: Ngày thứ tư




Mai là chương cuối ^_^

“Tôi yêu cậu ấy, cả thế giới này tôi yêu cậu ấy nhất.”

————–

Ngày thứ tư, Tạ Uyên vẫn ở lì trong nhà.

Nghe tiếng gõ cửa thì vờ mắt điếc tai ngơ. Không thể ép cậu đi, chẳng lẽ tôi lại không né được?

Phải, anh còn vì được yên tĩnh mà tháo hết chuông cửa, giờ chỉ cần chui vào trong phòng ngủ nằm lăn lộn thì có gõ cửa to mấy anh cũng không nghe thấy.

Tạ Uyên có cảm giác, Kim Dục Minh này quả là đai như đỉa đói.

Chắc chỉ do không cam lòng thôi ấy mà, đều là thanh niên trai tráng tờ rẩu tre cả, anh đây hiểu mà.

Cứ lơ lơ không đáp, thì dần dần cu cậu cũng nản chí thôi.

Anh cũng không hiểu vì sao, rõ ràng anh hoàn toàn có thể đăng kí một tour du dịch rồi vọt lẹ, vừa sướng vừa nhẹ lòng.

Thế mà anh vẫn sẽ ở lì trong nhà chờ cậu đến.

Tôi không có nhà, tôi không có nhà, tôi không có nhà……

Tạ Uyên nằm ở trên sô pha mặc niệm, lại bị tiếng đập cửa quấy nhiễu mà đâm ra lo lắng, thế mà vẫn không chịu chạy vào phòng ngủ, cứ ép bản thân phải đứng nhìn cho được.

Anh không phải là người thích tránh né, có chuyện gì thì anh muốn có thể trực tiếp đối diện.

Có lẽ là sự cố chấp kia của Kim Dục Minh làm anh kinh ngạc, anh sợ nếu mình bỏ đi, Kim Dục Minh có lẽ vẫn sẽ đứng canh trước cửa.

Cũng như trong cuốn sách kia, khi cậu lột xác, vì Từ Y Y mà vứt bỏ tất cả.

Cũng như lời hứa hẹn với cha mẹ sẽ phải ga-lăng với con gái, cậu vẫn luôn kiên trì thực hiện.

Hay lúc cãi nhau với nữ chính, cậu liền cố chấp đứng giữ trước cửa, đợi cô ra rồi giải thích.

Thật ra, ý của cha mẹ cậu là mong cậu đừng giở tính tình quái gở ra nữa, mà chuyện cãi vã với nữ chính thật ra cũng chỉ cần hai ba ngày là làm hòa được.

Mà cậu ấy lại……

Có lẽ sẽ có người thấy sự kiên trì này thật đáng quý, nhưng đối với Tạ Uyên thì anh chỉ thấy tính cách cậu quá mứng cứng nhắc, cục băng không biết nhìn tình hình mà tùy biến.

Tạ Uyên tình cảm rất mãnh liệt nhưng cũng rất nhanh tan biến, vì anh rất giỏi chuyện tính toán.

Tình cảm này nọ không sánh được với tính toán, đặt anh vào những hoàn cảnh khác nhau, anh sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau.

Mà Kim Dục Minh lại còn là loại người không dễ thay đổi, cách biểu đạt tình cảm lại quá mức đơn thuần, chỉ được cái tính cố chấp là đỡ.

Một khi cậu đã chọn thì sẽ không thay đổi, cho dù bị lừa gạt mà chọn nhầm thì có nhảy vào núi đao biển lửa cậu cũng sẽ nhất quyết đi tiếp.

Bọn họ vốn hai hai người hoàn toàn khác biệt.

Lửa nóng cháy và băng lạnh lẽo.

Năm xưa khi học trung học, lúc hai người nhìn kĩ lẫn nhau thì rốt cuộc cũng sẽ lôi ra một đống thứ mình không vừa mắt ở đối phương.

Không phải là có mâu thuẫn gì quá sâu đậm mà là thuộc tính của hai người hoàn toàn tương phản, không hợp nhau.

Nhưng giờ sao lại……

Dây dưa với nhau đến cùng thế này?

Dù là trong ba năm qua anh thích bài hát của Kim Dục Minh, cũng không bài xích cậu.

Dù cậu có cong……

Có thể làm cho tình địch vốn ghét cay ghét đắng mình chạy đi yêu mình……

Anh thật sự cảm thấy mình trước khi mất trí nhớ lại có thể làm được tất cả, thật quá khó tin.

Tiếng gõ cửa ngoài kia đã dừng lại, có tiếng vang lên hình như cậu đang gọi điện thoại cho Tạ Dục hỏi anh đi đâu.

Ừ, giờ không chỉ ngây ngốc đứng đợi nữa, có tiến bộ.

Hay tin mình chạy đi du lịch chỗ nào không rõ, chắc cậu ta sẽ biết là nên làm gì rồi.

Nhanh đi đi, sau đó thời gian sẽ bào mòn sự cố chấp kia của cậu.

Băng đá cứng rắn cố chấp, gõ mãi không vỡ, rồi cũng sẽ bị phong hóa thôi……

Làm cho nó dần dần tan biến.

Qua hồi lâu, Tạ Uyên nhẹ nhàng đến gần cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo xem bên ngoài ra sao.

Vậy mà quả nhiên vẫn thấy người ta đứng ngoài cửa.

Kim Dục Minh cầm điện thoại, vẫn như trước thẳng lưng đứng dựa vào tường.

Nhưng trên gương mặt tuấn mỹ kia lại không giấu được nét mỏi mệt.

“Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hay đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Trong di động vang lên giọng tổng đài máy móc.

Cậu thở dài, lại gọi thêm lần nữa.

Tạ Uyên đóng mắt mèo lại, không nhìn nữa.

Số điện thoại Kim Dục Minh đã sớm bị anh kéo vào sổ đen, gọi sao cũng không nhận được đâu.

Anh lui về phía sau một bước, đứng trước cửa, muốn xóa bỏ hình ảnh vừa khắc sâu trong đầu óc kia đi.

Không nhẫn tâm thì không được.

Tạ Uyên, rõ ràng mày biết thế là cách tốt nhất kia mà……

Hai người, kẻ đứng trong, người đứng ngoài cánh cửa.

Cả hai cứng lặng lẽ đứng như thế, như đang đánh một ván cờ vô thanh.

Một giờ, hai giờ, ba giờ……

Sắc trời dần tối.

Cuối cùng……

Tạ Uyên vẫn là người thua trước.

Được rồi, so bướng bỉnh thì tôi không phải là đối thủ của cậu.

Thôi ném cái kiên trì của thẳng nam kia, thử một lần xem sao.

Anh cũng không tin hai người khắc nhau như thế lại có thể ở cạnh nhau lâu dài.

Anh chậm rãi mở cánh cửa kia.

Kim Dục Minh lại máy móc bấm máy gọi lại.

Cậu biết Tạ Uyên đang trốn cậu.

Nếu anh cứ thế thì có lẽ cả đời cậu cũng không tìm thấy anh.

Nhưng cậu vẫn đứng đó, vì chẳng biết mình nên đi đâu.

Hệt như ngày ấy lúc lên năm, đột nhiên biết được tin dữ của cha mẹ, cũng mê mang cũng luống cuống như thế.

Trong thế giới của cậu không cần có quá nhiều người, chỉ cần có vài người thương cậu và những người cậu yêu là được.

Những những người trong lòng luôn làm chỗ dựa cho cậu rồi lại chẳng thấy đâu.

Cha mẹ không về nữa, ông nội không để ý đến cậu, Từ Y Y chủ động bỏ rơi cậu……

Mà Tạ Uyên……

Anh lại quên hết tất cả, cả đời này có lẽ không nhớ lại được.

Đây chính là hình phạt cho cái tính lạnh lùng quái gở của cậu sao?

Di động hết pin, màn hình dần đen thui.

Sống, thật mệt quá……

Kim Dục Minh trượt theo vách tường ngồi xổm xuống, ôm lấy chính mình.

Trong lòng cái cảm giác chán đời kia lại trỗi dậy.

Thật muốn……

Thật muốn được gặp anh ấy.

Lúc này, tiếng cửa mở ra làm cậu ngẩng đầu lên.

“Mình yêu cậu ấy, thế gian này mình yêu cậu ấy nhất.”

Tạ Uyên nhìn cái người cuộn tròn tự ôm lấy mình mà ngồi xổm ngoài cửa, lúc thấy mình thì khóe môi cong lên thành nụ cười tươi tắn.

Liền nhớ đến cái câu mà anh trước khi mất trí nhớ đã viết.

Đó là nụ cười như được cứu rỗi, như đã có được toàn bộ thế giới mà thỏa mãn tươi cười.

Đi sâu vào đáy lòng anh……

Tạ Uyên đột nhiên hiểu được tính chân thực của lời nói kia.

————–

Buổi tối ngày thứ ba mất trí nhớ, Tạ Uyên thật khó chịu.

Khi Kim Dục Minh nhìn về phía anh, ánh mắt chăm chú kia cứ in sâu vào đầu óc anh không cách nào xóa nhòa.

Anh muốn quên đi sự quyết tâm trong lòng này.

Nhưng lúc này, thư kí lại gọi điện đến, nhờ anh tìm một bản hợp đồng quan trọng……

Anh cố nén cảm xúc không mấy kiên nhẫn của mình, chạy vào phòng làm việc lục tung đồ đạc lên tìm kiếm.

Lạch cạch!

Một quyển sổ màu nâu rớt xuống, giấy tờ bên trong bay ra loạn xạ.

Khóa xoay khá vội vã, như muốn bảo vệ thứ gì bí mật.

Tạ Uyên tò mò mở ra —

“Làm gay so với chết thì ít nhất cũng đỡ hơn nhiều.”

Cái câu như đang tự an ủi mình kia, viết thật to trong trang đầu quyển sổ.

Đây là chữ viết của anh.

Đồng tử anh co rút, mím môi lật tiếp.

Cưa đàn ông với cưa đàn bà chắc cũng không khác mấy, đại khái chỉ cần đối tốt với người ta tí là đổ thôi.

Phải chọn ngay lúc cậu ta thất tình mà ra tay.

Lão hồ ly họ Kim kia thì cần dùng lợi ích thu mua, nhất định ông ta sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Thắng lớn rồi! Đã thành công đưa nam chính về nhà.

Cậu ta nói cũng không mấy phản cảm với gay, kế hoạch có vẻ tiến hành càng thêm thuận lợi.

Dù đôi khi tính tình có hơi không tốt, còn lại vẫn trong phạm vi có thể chịu được.

Lúc yếu ớt chính là lúc dễ lộ nhược điểm nhất, cũng càng dễ cảm động vì những điều nhỏ nhặt.

Sớm muộn gì cũng đổ thôi.

Thả lỏng tâm tư, cứ xem cậu ta như Tạ Dục mà chăm sóc là được rồi.

Nam chính quả thật là người rất nặng tình.

Mỗi ngày đều thấy cậu ta nửa đêm tỉnh dậy, đứng ngẩn người trên ban công.

Lúc cậu ta phát hiện mình đứng sau.

Có cảm động chút nào không?

Nam chính cũng không phải sống không được, chết không xong, nhưng âm nhạc……

Ừ…… Lúc sáng tác vẫn hơi nhộn nhạo.

Không sao, không sao, vừa thất tình mà, sẽ hồi phục thôi.

……

Hôm nay Từ Y Y đến đây, dù biết kiểu gì cũng sẽ có cảnh này.

Nhưng vẫn rất bực, phải cố gắng bình tĩnh.

Sao mình lại để tâm thế chứ……

Chắc là từ lúc quyết định theo đuổi đã xem cậu ta là của mình rồi.

Của mình mà lại bị người ta này nọ, thật khó chịu.

Tình tiết kịch đã bị thay đổi, phải cố gắng.

Đm cái thể chất được thần giúp, hại mình bị mắng!

Rốt cuộc vẫn đi, nam chính thật tuyệt tình.

Nhưng album mới đã sắp ra mắt, thế vẫn là có chút tiến triển rồi.

……

Bị cậu ấy phát hiện, còn không thể giải thích.

Quan hệ lại thành như cũ.

Album mới không mấy được lòng người……

Dư luận tuyên truyền này nọ có cố mấy cũng không đè xuống được.

Logic vãi thật, hát hay hay không liên quan éo gì đến Từ Y Y.

Mấy lời chán ghét này nọ, nhất định là thằng cha cốt truyện muốn ngáng đường chứ gì.

Nam chính anh minh! Giữ cậu lại thế giới âm nhạc cậu thích thì có gì sai chứ!

Thái độ đã thay đổi rõ rệt, nhất định là bị mình làm cho cảm động rồi.

Hơn nữa còn thay mình giải thích tất cả!

Cái lão hồ ly Kim Phó Hoàn kia!

Bọn họ muốn đính hôn.

Không muốn nhúc nhích.

Không phải tình yêu đích thực là vô địch sao?

Có lẽ…… mình yêu cậu ấy chưa đủ chăng.

Tạ Uyên lật tiếp, cũng không thấy ghi gì thêm.

Mình thật sự yêu cậu ta ư?

Những con chữ sạch sẽ tròn trịa, như người ngoài cuộc bình tĩnh, tỉnh táo đứng xem. Tùy thời mà hành động.

Anh nhìn quyển sổ trên bàn, có chút mơ hồ……

Giở giở mấy trang trống phía sau, nhưng tay không cầm chắc, quyển sổ lại rơi xuống.

Phần sau bị lật ra, Tạ Uyên nhìn những con chữ màu xanh phía sau……

Hóa ra sau đó viết tiếp ở đây.

Anh nhặt lên, lật ngược quyển sổ, mở mặt sau ra.

Bên mặt này chữ viết xiên xẹo, mang theo cảm xúc lúc tốt lúc xấu —

Mình thích giọng hát cậu ta, ưm…… Bộ dạng cũng được lắm.

Trên sân khấu, chói mắt đến độ làm tim mình rung động.

Cậu ta thật lười, thật độc miệng……

Cái kiểu xấu tính kia, có khi là để che cái tính tsun ấy mà, mình hiểu.

Không biết vì sao, mình không thể nào để cậu ấy đứng đấy một mình được.

Lúc cậu ấy nói đến âm nhạc, thật sự rất có sức sống, hóa ra hai chúng tôi cũng có thể vui vẻ trò chuyện như thế.

……

Thật muốn đem cậu ta giam trong nhà, cả đời luôn cũng được.

Ghen tuông lấn át lí trí.

……

Giữ cậu ấy lại giới giải trí, mình làm đúng kia mà……

Tôi không muốn để cậu ta đính hôn, cậu ta là của tôi!

Cậu ta là của tôi!

Dòng chữ kia được ghi to đến đầy cả trang.

Tạ Uyên lại tiếp tục lật sang, lại hết rồi.

Anh lật qua lật lại vẫn thấy thiếu thiếu thứ gì……

Nhất định thiếu cái gì!

Anh điên lật trang giấy, nhưng quyển sách kia phập phồng mãi cũng không thấy có gì rơi ra.

Trong phút chốc anh như nhớ ra điều gì, kéo ghế ra nhìn quanh sàn.

Quả nhiên……

Một cái bookmark nhìn như giấy lộn nằm trên sàn.

Anh nhặt tờ giấy kia lên.

Trên mặt giấy, những con chữ đều đặn viết xuống.

Khác hẳn với mặt phải tĩnh, trái ngược với mặt trái lộ liễu.

Những con chữ này mang theo một cảm xúc yên tĩnh ấm áp.

“Tôi yêu cậu ấy, đời này tôi yêu cậu ấy nhất.”