Nam Thứ Yêu Nam Chính

Chương 20: Phiên ngoại 1




Có thực mới vực được đạo

Đêm khuya, cả con đường yên tĩnh vắng lặng.

Gần một giờ sáng, Kim Dục Minh mới làm xong công việc hôm nay, nhưng dù rất mệt mỏi, cậu vẫn chỉ ngồi ở trong phòng không hề buồn ngủ.

Cậu cầm lấy di động, nhìn số điện thoại đầu tiên trong danh bạ — Y Y……

Chắc cổ ngủ rồi, thôi đừng quấy rầy nữa. Gần đây hôm nào cũng bận rội đến đêm, chẳng kịp nhắn tin chúc cô ngủ ngon.

Kim Dục Minh nhìn bầu trời đêm tối, cất điện thoại di động.

Từ Y Y học đại học xong tiếp tục học lên thạc sĩ, nên vẫn thuê phòng ở gần trường.

Xung quanh rất nhiều quán xá, rất tiện lợi.

Dù nửa đêm rồi nhưng vẫn còn vài quán nướng sáng đèn.

Ban đêm vắng khách, mấy chủ quán rảnh quá tụm lại đánh bài với nhau.

Lúc Kim Dục Minh lái xe đến đây, đập vào mắt là khung cảnh yên tĩnh nhưng lại không kém phần náo nhiệt kia.

Cậu dừng ở xe bên đường, yên lặng nhìn cửa sổ phòng Từ Y Y.

Đến gần bên cô, chỉ thế thôi cũng đã có thể trấn an nội tâm khó chịu của cậu, dù chỉ đứng nhìn từ xa…… Mãi mãi chỉ lặng lẽ nhìn cô cậu cũng chấp nhận.

Nhưng cậu sến súa đứng đó chưa được bao lâu, thì một gã say rược chẳng hề có máu lãng mạn đã lôi cậu lại……

“Anh bạn, chú nhìn gì thế?!” Gã kia mặt hơi ửng đó, rõ là say khướt rồi. Gã đeo dây chuyền bạc, cơ bắp rắn chắc, mặt mũi đàng hoàng tử tế, tràn đầy vui vẻ. Nhưng…… Cái cách gã hỏi Kim Dục Minh nhìn đi đâu…… Trông đần không thể tả.

“Không có gì.” Kim Dục Minh lạnh lùng đáp.

“Gặp gỡ chính là duyên phận! Đi, anh mời chú ăn lẩu!” Gã kia chẳng hề chú ý đến giọng điệu lạnh lùng của Kim Dục Minh, hình như khuya rồi khó khăn lắm mới chụp được người có thể truyện trò, nên cố hết sức lôi kéo.

“……” Kim Dục Minh theo bản năng muốn cự tuyệt, nhưng lúc nhìn thấy hình xăm Thanh Long trên lưng và bắp tay cuồn cuộn của gã, đành phải thỏa hiệp.

Tốt nhất đừng chọc phải mấy con ma men, đây là bài học Kim Dục Minh khó khăn lắm mới rút ra được.

“Biết vì sao anh muốn kiếm chú nói chuyện không?” Trên bàn la liệt chai rượu rồi mà gã vẫn nốc hết ly này đến ly khác.

“Không biết.” Kim Dục Minh cau mày không kiên nhẫn trả lời, mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề ngồi trong quán nhỏ bàn ghế lấm lem, làm bệnh khiết phích của cậu lại phát tác……

“Bởi vì gương mặt này của chú……” Người đàn ông kia hình như cũng không để ý Kim Dục Minh có muốn nghe hay không, cứ nói liên miên cằn nhằn mãi, “…rất giống tên tiểu bạch kiểm kia!”

“Tiểu bạch kiểm……” Kim Dục Minh yên lặng nhìn theo hướng gã chỉ, thấy trong TV đang phát một chương trình phỏng vấn, khách quý chính là cậu.

“Vì sao anh lại nghĩ cậu ta là tiểu bạch kiểm?” Kim Dục Minh nguy hiểm nheo mắt lại, người cậu cao một mét tám, thân thể rắn chắc, ngoại trừ làn da hơi trắng, có gì giống với loại kia!

“Đàn ông mà thế à!” [σ`д′]σ “Chú nhìn cái mẹt lạnh te kia kìa, chẳng khác gì tấm ván, không sợ dọa vợ mình chạy ba làng à! Hơn nữa theo anh ấy thì……”

Gã hạ giọng, như sợ bị người nghe được, nhỏ giọng nói với người đối diện: “Thằng này tuyệt đối không có đứa bạn nào.”

“……” Bị chọc trúng chỗ đau, Kim Dục Minh không nói gì chỉ nhìn gã kia.

Gã ngơ ngác ôm tay, buồn bực nói: “Sao đêm hè mà lạnh dữ vậy ta.”

“Cơ mà anh đây nói có sách, mách có chứng cả. Cho chú biết một chuyện bí mật……” Gã kia lại đầy mặt thần bí hạ giọng, “Vợ anh là nhà tiên tri, bả cái gì cũng biết.”

“……” Xem ra say không nhẹ.

“Thôi nào! Đừng có học theo cái tên ẻo lả kia ra vẻ lạnh lùng nữa. Lại đây anh dạy cho chú đàn ông hào sảng là ra sao!” Ông chú đứng lên, cầm bả vai Kim Dục Minh, lắc tới lắc lui, Kim Dục Minh cũng thuận theo mà đứng dậy.

Hình như đã đụng phải một thằng khó chơi, Kim Dục Minh cảm nhận được sức mạnh gã kia kéo mình đứng dậy, yên lặng nghĩ.

“Nào, ưỡn ngực! Ngẩng đầu! Hai chân tách ra!” Ông chú thấy Kim Dục Minh đứng trầm ngâm thì tỏ vẻ hết sức bất mãn, “Đàn ông là phải đầu đội trời chân đạp đất chú hiểu không!”

“……” Kim Dục Minh bị bắt bày ra tư thế súp-pờ-men tay nắm trên hông tay chỉ lên trời.

“Nào! Trước tiên là phải khí phách vào! Nói theo anh!” Ông chú vỗ vỗ bả vai Kim Dục Minh.

Giọng nam trung rất có khí khái giang hồ quát: “Trái đất tròn, năm sông bốn biển đều là anh em!” Âm thanh vang giữa đêm vang dội không ngờ.

Xấu hổ quá.

Một Kim Dục Minh đã bao lần đứng trên sân khấu cả vạn người nhìn ngắm, mặc áo bó nhảy nhót cũng chẳng thèm chớp mắt, giờ lại xấu hổ chẳng muốn nói năng gì.

Nhưng ông chú vai u thịt bắp cứ ép cậu phải mở miệng.

“Trái đất tròn, năm sông bốn biển đều là anh em!” Rõ ràng cùng là một câu nói, thế mà từ đôi môi Kim Dục Minh phát ra lại thành thơ, đọc lên quả thực rất vui tai.

Nhưng ông chú kia vẫn thấy bất mãn, “Ẻo lả quá, không được! Lần nữa! Dồn sức vào!”

“Trái đất tròn, năm sông bốn biển đều là anh em!” Kim Dục Minh cắn răng, dồn ít sức vào diễn cảm đọc.

“Trầm xuống tí! Như anh á……”

Hết lần này đến lần khác, sau khi Kim Dục Minh phải thử dụng tất cả các loại giọng điệu để đọc câu này, rốt cuộc, đành dùng giọng điệu nghe rất tục tằng mà làm vừa lòng ông chú kia.

Haiiii…… Rốt cuộc cũng có thể ngồi xuống.

Ông chú kia cách đứng cũng không khác gì đứng tấn, không thấy mệt mấy.

“Về sau chú cứ thế mà phát huy! Thế mới là hảo hán chứ!”

Ông chú lại ngồi xuống, lan man dạy cậu làm thế nào để trở thành hảo hán.

Lúc này Kim Dục Minh cũng không phải không nghĩ đến chuyện trốn đi, nhưng cứ bị ông chú kia dùng thái độ tiếc hận mà chặn lại trước cửa xe.

Cho đến khi điện thoại ông chú ấy vang lên mới thoát được.

Kẻ tới đón ông chú lại là một thanh niên thanh tú, vừa thấy cậu hai mắt đã sáng lên, vừa ép ông chú uống say kia xin lỗi cậu, vừa ngượng ngùng xin chữ kí.

“Chính nhờ có giọng hát của King, mà tôi mới có can đảm theo đuổi tình yêu của mình. Dù sau đó gặp rất nhiều trở ngại, nhưng tôi thật sự rất hạnh phúc……” Thanh niên cầm chữ kí của Kim Dục Minh, kích động gần như sắp khóc, “Dù giờ sống…… Được bắt đầu lại lần nữa, tôi cũng sẽ không buông tay. Anh cũng cố lên, King……”

Kim Dục Minh cũng không phải chưa từng gặp mấy fan nhìn thấy cậu là khóc, nhưng đầy là lần đầu tiên nghe fan nói mấy câu khó lòng hiểu nổi……

Một lần nữa bắt đầu là sao, cũng muốn cố gắng cái gì?

“Anh bạn, nhớ đấy! Gặp được bạn bè là phải nói thế! Hảo hán phải nắm được buông được, đừng lúc nào cũng ra vẻ đau khổ!” Ông chú say rượu bị câu thanh niên lôi đi, nhưng vẫn còn rất cố chấp với kế hoạch cải tạo cậu thành hảo hán.

Tôi mịa nó chưa từng khóc lóc đau khổ không chịu buông tay!

Kim Dục Minh đen mặt phát hiện mình thế mà lại nói bậy, không lẽ cũng bị cái khỉ hảo hán gì đó lây rồi.

Sau này, Kim Dục Minh bị chuyện này ảnh hưởng, trong một quãng thời gian rất dài toàn nói lời ít mà ý nhiều, độc miệng lên hẳn.

Mà cũng chính này, lúc đối mặt với Tạ Uyên, Kim Dục Minh rốt cuộc lại sinh ra cái kiểu phản ứng kì quái kia……

Cảm giác không thể buông tay……