Tôi mơ một giấc mơ rất dài, lúc tỉnh lại, đã không còn nhớ rõ nữa. Tôi không mở mắt, cố gắng nhớ lại một hồi lâu, nhớ lại trong mơ hình như tôi một mình ngồi xe lửa về nhà, một thân chật vật ngồi ở công viên giữa đường, sau đó tôi gặp mẹ tôi. Mẹ tôi khóc với tôi, nhưng không mắng tôi, ôm tôi nói xin lỗi nhiều lần, mẹ xin lỗi con các kiểu. Tôi ngây ngô không phản ứng, vì thế bà đưa tôi về nhà. Tình hình trong nhà không khác biệt gì mấy so với mười bốn năm trước, có những chi tiết có thay đổi nhưng tôi không nhớ rõ nữa. Lúc này bố tôi vào phòng, thấy tôi thì nhất thời sắc mặt tái mét, hỏi tôi đây là sao, sao còn biết trở về. Tôi bỗng nhiên không chống đỡ nổi, khóc hu hu lên, vừa khóc vừa gào rống kêu to, nói rất nhiều lời lung tung, cuối cùng mệt mỏi, ngồi dưới đất khóc nấc cả lên. Mẹ tôi cởi hết quần áo ướt trên người tôi xuống, đặt tôi vào bồn tắm, tắm cho tôi, sau đó thay áo ngủ của bố cho tôi, nhét tôi vào ổ chăn, uống thuốc, bức tôi ngủ. Trong lúc ấy, bà vẫn đỏ mắt, còn tôi thì vẫn im lặng, cuối cùng trước khi ngủ, bà hôn trán tôi, nói bên tai tôi, trở về là tốt rồi, ngủ ngon con nhé.
Giấc mơ đẹp quá, thực không muốn tỉnh lại. Tôi nhấm nháp nó hồi lâu, từ từ mở mắt. Chiếc đèn treo trên trần nhà quen thuộc mà xa lạ, nó không phải chiếc đèn hoạt hình với gu thẩm mỹ buồn nôn trong phòng ngủ của tôi và Tiểu Viên, cũng không phải chiếc đèn trần rập khuôn của nhà nghỉ nào. Đó là chiếc đèn thả da dê dì tôi tặng hồi tôi lên cấp 2, mà tôi thì đã quên hình dạng nó ra sao rồi.
Tôi ngồi dậy, đây là căn phòng của tôi. Màu chăn, cách bố trí bàn học, không hề khác gì so với hôm tôi bỏ đi, làm tôi nghĩ có phải tôi đang mơ giấc mộng 14 năm trước hay không? Trong đầu tôi bỗng nhảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, cảm thấy lòng bàn tay chảy mồ hôi, xoay người rời giường chạy đến trước chiếc gương khảm trên tủ quần áo. Nhưng trong gương, ánh mắt tôi uể oải, da màu vàng tối, vành mắt đen thui quầng thâm dày cộm, dù thế nào cũng không phải thiếu niên 18 tuổi nữa.
Trong lòng không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, tôi quay đầu nhìn cách bày biện trong phòng, có cảm giác như đã mấy đời trôi qua. Tôi xỏ dép, từ từ mở cửa đi ra ngoài. Căn phòng của tôi đối diện nhà ăn, vừa mở cửa, tôi đã thấy bố ngồi bên bàn ăn đọc báo, phía sau là bóng mẹ đang bận rộn trong bếp. Tôi giật mình tại chỗ, hình ảnh này tôi đã nhìn thấy nhiều năm, lại đã có bao nhiêu năm tôi đã từng cho rằng, tôi sẽ không còn được thấy nữa.
Chắc là nghe thấy tiếng động, bố tôi ngẩng đầu lên, sau đó ngây cả người. Đường nhìn tôi đối thẳng đường nhìn bố, trong đầu bỗng nghĩ tới câu nói kia, cảm thấy phía sau rét run, tay chân lạnh lẽo. Mẹ vừa vặn đi tới, thấy tôi thì hơi sửng sốt, bước nhanh tới chỗ tôi, đưa tay sờ trán tôi: “Hải Đường sao con đã dậy rồi? Mặc ít vậy không lạnh sao? Hạ sốt chưa con?”
Tôi vô thức tránh tay bà. Bà sửng sốt, cười một nụ cười khó mà hình dung được, sau đó ngượng ngùng rụt tay lại: “Bị bệnh thì mặc thêm chút đi, mẹ đi lấy áo cho con, ăn cơm trước đã…”
Tôi nghĩ nên nói gì đó, nhưng tôi phát hiện tôi không nên lời được, khoác chiếc áo vào theo lời mẹ tôi như một con rối, ngồi xuống bên bàn ăn. Tôi ngồi đối diện bố tôi, cũng không dám ngẩng đầu, cố gắng nhớ lại hôm qua tôi rốt cục đã gào thét với bố điều gì, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được. Tôi thấy rất hoang đường, tôi đã từng giả tưởng vô số lần rằng nếu một ngày nào đó tôi gặp lại họ sẽ phải nói gì làm gì, sẽ kích động tinh phong huyết vũ thế nào. Nhưng thực tế trải qua trận gào thét lộn xộn hôm qua, tôi không có sức cũng không có tinh thần nói bất luận điều gì, ngồi đây đối mặt với bố mẹ, chỉ cảm thấy xa xôi, không chân thực.
Mẹ tôi làm mì Dương Xuân, bên trong thả một quả trứng. Tôi thích nhất là ăn mì Dương Xuân mẹ tôi làm, sau này không ăn được mì mẹ tôi làm nữa, tìm rất nhiều quán cơm cũng không thấy được chỗ nào làm ngon, thế là dứt khoát không ăn, mãi đến khi sống cùng Mạnh Tiểu Viên. Tôi ôm bát mì, cảm thấy trong lòng cực khó chịu cực tủi thân, bỗng nhiên tạch một tiếng, một giọt nước mắt đã rơi vào bát mì.
Đệt, tôi làm sao vậy. Tôi cuống quít lau mặt, cầm đũa lên khò khè bắt đầu ăn mì. Thơm, thơm quá, đời này tôi chưa từng ăn được món mì thơm như vậy.
“Hải Đường, mấy năm nay… sống tốt chứ con.”
Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mặt bố tôi. Thì ra ông… cũng không dám nhìn tôi.
Tôi không biết trong lòng có cảm nhận như thế nào, có thứ gì lộn tới lộn lui rồi tôi mới chầm chậm nói một câu: “Bố… Bố có nhiều tóc bạc rồi.”
Bố tôi sửng sốt một chút, tôi không nhìn rõ ánh mắt sau chiếc kính lão của ông. Ông từ từ cúi đầu, dùng tay phải đỡ lấy trán, úp lên bàn, vai bắt đầu run nho nhỏ.
Ông đang khóc.
Người bố xuất thân quân nhân, từ trước tới giờ mặt mũi nghiêm nghị, đang khóc.
Tôi vốn tưởng rằng nước mắt của tôi đã chảy hết 14 năm trước rồi, hôm nay mới phát hiện nó vẫn dồn ở một góc nào đó trong người tôi. Nước mắt hoàn toàn vô thức tuôn trên mặt, tôi cố mở to hai mắt, nhưng đường nhìn vẫn không rõ. Tôi vốn tự cho một vài thứ là chính xác, bỗng nhiên trong lòng chúng đột nhiên sụp đổ.
Mẹ tôi đi từ trong bếp ra, cố nén nước mắt: “Hải Đường, bố mẹ, bố mẹ xin lỗi con… Nhưng con, con đừng hận bố con. Mẹ biết vì sao con không trở về, năm đó ba con thấy con ở gần đó, nói như vậy chỉ là do dỗi… Chúng ta vẫn nghĩ rồi có một ngày con sẽ hồi tâm chuyển ý việc thích đàn ông, nhưng con bỗng nhiên không trở lại nữa…”
“Mẹ đừng nói vậy, là do con…” Tôi phát hiện tôi căn bản không biết nên nói gì. Bố mẹ tôi đều đã già rồi, tóc bắt đầu hoa râm, trên mặt cũng có nhiều nếp nhăn. Mười hai năm là một khoảng thời gian quá dài, dài đến mức tôi đã bắt đầu cảm thấy xa lạ với người tôi vốn cảm thấy thân mật nhất.
“Không, là chúng ta không phải người bố người mẹ tốt. Mẹ và bố con sau đó đã tra xét rất nhiều tư liệu, trên đó nói đồng tính luyến ái là do bẩm sinh, không thay đổi được… Chúng ta vốn nên biết con từ nhỏ đã là một đứa trẻ trầm tĩnh…. Trong xã hội có nhiều người kỳ thị đồng tính luyến ái như vậy, nhưng chúng ta, chúng ta vốn nên ủng hộ con…” Mẹ tôi nói quá nhanh, phải dừng lại thở dốc. Tôi muốn đi tới vỗ lưng thuận khí cho bà, bà ngăn tôi lại: “Để mẹ nói hết, để mẹ nói hết, những lời này đã nghẹn nhiều năm rồi, không có giây nào mẹ không hối hận cả, có đôi khi, mẹ nghĩ đời này mẹ không còn cơ hội chính miệng nói với con nữa.”
“Mẹ xin lỗi con, mẹ và bố con đều xin lỗi con. Con thích đàn ông cũng được, không kết hôn cũng được, đây vốn là chuyện của bản thân con, chúng ta nên ủng hộ con vô điều kiện mới phải. Mẹ chỉ có một yêu cầu, mẹ không cầu con tha thứ chúng ta, nhưng con.. con…” Mẹ tôi hít sâu một hơi, nước mắt rơi rớt, “Hải Đường, trở về, về nhà, có được hay không?”
Tôi bỗng nhiên nhớ tới Mạnh Tiểu Viên. Nhớ những lời hắn đã từng nói với tôi. Hắn nói không có gì là không thể thay đổi, không có gì là không thể hiểu cả, hắn nói bố mẹ em rồi sẽ có ngày hiểu em, không có bố mẹ nào không thương con mình cả, hắn nói có một số việc khiến người ta đau lòng nhưng đừng để nó thành kết quả, em phải cố hết sức biến nó trở thành không đau lòng, hắn nói Lê Hải Đường sao em cứ không hiểu, có một số việc sẽ thay đổi theo thời gian, cái chính là em có muốn thực hiện nó hay không thôi.
Tôi cãi nhau với hắn một trận, sau đó hắn không dám nhắc tới đề tài bố mẹ tôi nữa. Nhưng hôm nay, nhìn bố tôi tóc đã hoa râm khóc đến run người, tôi mới chợt nghĩ suy nghĩ đơn giản mà trực tiếp của hắn là đúng, còn tôi, nhiều năm như vậy, đã có bao nhiêu sai lầm.
Tôi đã làm bố mẹ tôi đau lòng, nhưng tôi vốn không hiểu yêu là gì.
Tôi kiềm chế mình không run người, từ từ đẩy ghế ra đứng lên, đi bước một tới bên cạnh bố tôi, sau đó quỳ xuống. Tôi không biết nên nói cái gì, tôi không có cách nào tự hỏi xem mình nên nói gì. Tôi chỉ quỳ gối trước mặt bố tôi, khóc tái khóc hồi.
“Bố, mẹ…”
“Bố, mẹ, con đã trở về…”
“Bố, mẹ, con xin lỗi bố mẹ…”
“Con muốn, con muốn về nhà…”
=
Một nhà ba người đều đỏ mắt ngồi trong phòng khách, giống như mười bốn năm trước, chẳng qua bầu không khí đã dịu hơn nhiều lắm. Bố tôi vẫn không nói chuyện, chỉ rơi nước mắt, chắc đã nhiều năm không khóc rồi, nước mắt suýt thì không dừng được. Mẹ tôi vì để bầu không khí thoải mái hơn, bắt đầu hỏi tôi một vài chuyện, vì thế tôi từng chút từng chút nói cho họ nghe, từ lúc học đại học đến lúc học nghiên cứu sinh, học bác sĩ, đến Tứ Viện. Đương nhiên, tôi chỉ chọn chuyện vui, có về quá trình lạm giao không đáng nói đến và những khó khăn trong lúc học tập với sự nghiệp tôi đều lướt qua, chỉ nói như vậy mà đã mất cả buổi sáng.
“… Chính là như thế, bây giờ con đang là phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất trong Tứ Viện, quan hệ đồng nghiệp khá tốt, cuộc sống cũng khá là thoải mái.”
Bố tôi vẫn không nói chuyện, nhưng ông từ trước vẫn là người ít nói, tôi nhận ra niềm vui của ông. Mẹ tôi cười rất vui, liên tiếp khen tôi, dừng một chút, bỗng nhiên thử hỏi dò tôi: “Vậy mấy năm nay, vấn đề cá nhân của con…”
Tôi hiểu ý mẹ, nhớ tới Mạnh Tiểu Viên, lòng lại run run. Mẹ tôi rõ ràng là hiểu lầm sự im lặng của tôi: “Mẹ và bố con bây giờ đều không ngại rồi… Lẽ nào mấy năm nay con vẫn một mình? Ai, mẹ…”
“Không phải mẹ. Con có… bạn trai.” Tôi liền vội giải thích, “Chúng con đã bên nhau bảy năm rồi, nói là bạn trai, thực ra cách vợ chồng chỉ còn kém tờ giấy chứng nhận thôi.”
“Là, là người thế nào?”
Nghĩ đến Mạnh Tiểu Viên tôi lại khó chịu. Tôi hít sâu một hơi, từ từ nhớ lại: “Hắn là chủ bá của đài phát thanh, trông rất đẹp trai, vóc người cao, chính là người làm văn phòng nên hay thèm ăn, người ngợm không được tốt lắm. Lúc ấy, con mới vào Tứ Viện, đài phát thanh muốn làm một chương trình phỏng vấn bác sĩ khoa tâm thần, lúc ấy trong viện đang làm một hạng mục tiếp đón nghiên cứu và thảo luận nên bận và lộn xộn lắm, thấy con tuổi còn trẻ mà lại nghiêm chỉnh nên để con đi. Kết quả người MC phát thanh làm phỏng vấn con là hắn, hai bọn con cứ thế quen nhau. Con nhìn thấy hắn thì biết hắn cũng là người như con, nhưng hắn là kiểu người cực kỳ đơn giản không giấu được tâm tư, lúc ấy con rất… rất hồ đồ, con nghĩ con không xứng với hắn nên trốn tránh. Nhưng sau đó con vẫn không chịu nổi, thường xuyên qua lại, thế là ở bên nhau, cũng không biết sống kiểu gì mà đã qua 7 năm rồi.”
Tôi nhìn bố mẹ tôi, hai người đều dựng lỗ tai, tôi nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Thực ra con nghĩ con rất… rất có lỗi với hắn. Nói thật từ lúc đầu con đã nghĩ khó mà dài lâu, căn bản không nghĩ tới sống nhiều năm với hắn như vậy. Con không nói gì với hắn cả, cũng không kể cho hắn nghe, nhưng hắn vẫn sống với con rất tốt. Con nghĩ mấy năm nay con… người con có lỗi nhất là bố mẹ, còn cả hắn nữa.”
Tôi thấy sống mũi cay cay: “Cuối cùng con vẫn nghĩ hắn không hiểu con, luôn cảm thấy tình trạng hiện tại không phải cái con muốn, nhưng thực ra… thực ra lượn một vòng rồi, vẫn là hắn cho con một ngôi nhà. Nhưng con vẫn cứ không nghĩ ra, vẫn cứ lượn vòng vòng, có đôi khi cảm thấy con học cái khoa tâm thần nên đầu óc cũng có vấn đề… Con đang nói gì vậy.”
Tôi sịt mũi rõ mạnh: “Hai hôm trước con đi công tác, bỗng nhiên nghĩ ra. Con nghĩ con không nên để mình hối hận, con muốn nói cho hắn con đã nghĩ thông rồi, muốn sống cả đời với hắn, nhưng… nhưng… nhưng hắn không còn chờ con nữa…”
“Con không biết hôm qua vì sao con muốn về, nhưng con biết, nếu không có hắn con tuyệt đối không có dũng khí trở về… Là hắn để con hiểu được cách quý trọng cách sống cho tốt, làm sao để lòng mình kiên định, tương lai không hối hận, để con nghĩ thông một số việc, có những thứ phải tranh thủ phải…”
Phải xoay chuyển.
Tôi bỗng ngây ngẩn cả người.
“Không phải con đã tự nói ra rồi sao… Đứa ngốc, tính giống y như bố con, cái gì cũng nghẹn trong lòng…” Mẹ tôi lắc đầu, “Muốn làm gì thì làm đi. Nhưng, nhớ phải về nhà.”
Bố mẹ đều nhìn tôi, dùng ánh mắt phức tạp, vui mừng lại từ ái để nhìn tôi, họ hiểu tôi. Đây là nguyện vọng bao nhiều lần tôi hằng mơ trong mộng. Trên thế giới này thật sự có kỳ tích, Mạnh Tiểu Viên, lời anh nói, từ trước tới giờ chưa từng sai.
Tôi đứng lên, xông vào nhà thay quần áo. Tôi dậy thì sớm, mấy năm nay cũng không thay đổi mấy, quần áo trước đây vẫn còn, cũng vẫn có thể mặc được. Cũng không nghĩ đến vấn đề hình thức linh tinh, khoác lên vài chiếc, cầm túi tiền tôi chạy ra ngoài, lúc chạy đến phòng khách thì ngừng một chút, nói với bố mẹ tôi: “Bố, mẹ, hai ngày nữa con mang người kia về!”
Nói xong tôi bỏ chạy ra ngoài.
Mạnh Tiểu Viên, thực ra tôi tin anh, tôi chỉ không tin chính mình.
Tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi, dù anh không cần tôi dù anh có người bên ngoài… rồi, thì làm sao chứ? Lão tử đã chiến đấu nhiều năm ở khoa tâm thần, còn sợ không đấu được với một tiểu tác gia sao? Cứ dứt khoát cướp về. Là anh khiến tôi nghĩ thông, anh cũng phải gánh chịu hậu quả.
Hãy đợi đấy.
Lời tác giả: đầy một muôi ‘máu chó’ a…. che mặt chạy…
><><><><