Năm thứ 7 Của Hai Vợ Chồng

Chương 2: Mạnh tiểu viên…




Cuộc sống cứ dần dà trôi qua, lặp đi lặp lại thì thấy không tốt, lúc không tốt thì muốn tìm chút việc vui để cuộc sống không rập khuôn như vậy nữa. Thực ra, tôi thấy hiện nay, vào thời kỳ đầu của cái quá trình không tốt đó – chẳng hạn như một tuần lễ làm mấy lần, mỗi lần làm bao lâu, tiền hí (*) muốn sờ đâu thì chạm đó… Lại chẳng hạn như sáng mấy giờ rời giường mấy giờ ra cửa mấy giờ đến công ty quẹt thẻ, mấy giờ làm chương trình, một tuần đi làm mấy ngày, tăng ca và vân vân… Nhà tôi còn nói tôi lúc nào cũng nghĩ nhiều, nhưng sau đó tôi suy nghĩ, cảm thấy mình vẫn may, cùng lắm là áp lực lớn đã nghĩ nhiều, chỉ thế thôi.

(*)Tiền hí là một thuật ngữ chỉ giai đoạn đầu tiên trong lúc làm tình, mơn trớn, vuốt ve, tìm cảm giác cho đôi bên.

Gần đây nói chuyện với Hải Đường ngày càng ít, nhớ lại chuyện lúc sáng nay, hắn ngồi trơ bên giường, mấy lần tôi đã muốn nói cái gì đó, nhưng thấy hắn nghĩ suy sâu xa, nhìn chằm chằm vào móng tay mình, tôi đã nghĩ tới chuyện ma tuần trước Thái Thiếu Điền kể cho tôi, kể rằng một người phụ nữ nhổ móng tay mình rồi tự sát. Thực ra chuyện ma khá gần với cuộc sống, lúc nghe chẳng cảm thấy gì, sau đó nghĩ lại mới dễ xảy ra vấn đề.

Chẳng hạn như bây giờ, tôi đã sắp nghĩ ra vấn đề rồi đây.

“Ê, này, Tiểu Viên, cậu đừng lo!” Giọng Thái Thiếu Điền đột nhiên vang lên từ phía sau.

“Biến qua một bên đi, tôi đang suy nghĩ đây, đừng quấy rầy tôi.”

Thái Thiếu Điền vui vẻ, đặt mông ngồi bên cạnh tôi: “Cậu nghĩ cái gì, nghĩ tới tiểu tác gia tuần trước tới làm khách kia hả?”

“Xì, tôi đang suy xét cuộc sống! Cuộc sống, cậu hiểu chưa?” Tôi lười nhìn y, xoa nắn mặt mình.

Thái Thiếu Điền đưa tay lấy sách trên bàn tôi – ‘Hồng Liên Bách Nhật’ do Ngô Tiểu Sơn viết. Lần trước tới làm khách, hắn đưa riêng cho tôi hai cuốn, tôi mang một cuốn về cho Lê Hải Đường, để lại một cuốn trong phòng làm việc, dự định lúc rảnh thì đọc. Nhưng lần trước lúc vào WC giở ra hai trang đọc thử, thật sự là thấy không có cảm giác, cho nên tôi không hiểu được một cuốn tiểu thuyết kinh dị không dọa người thì có chỗ nào kinh dị chứ.

Thái Thiếu Điền lật sách được hai trang lại ném qua một bên, rút một chiếc kẹo que từ trong túi áo ra, xé mở rồi ngậm trong miệng, ậm à ậm ừ mở miệng nói: “Trưa nay ăn cái gì thì ngon nhỉ?” Gần đây hắn đang cố cai thuốc, ngoại trừ kẹo que mang theo bên người thì chính là kẹo cao su, làm người ta cảm thấy giống như là muốn hồi xuân ấy.

Hắn thấy tôi nhìn hắn, lại lấy ra một chiếc kẹo que từ trong túi áo nhét vào tay tôi: “Đừng nhìn chằm chằm vào kẹo của tôi như thế, cho cậu một chiếc đây.”

Cầm kẹo nhướn mày, tôi thấy buồn cười: “Thực ra tôi cảm thấy, tôi chỉ cảm thấy một đàn ông đàn ang ngậm kẹo que thì còn hình tượng gì?”

“Tôi lúc nào mà chẳng không hình tượng, ngậm kẹo que thì sao chứ.” Hắn nhún vai.

Lúc này di động trong túi áo rung lên, lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn. Thái Thiếu Điền ló đầu tới xem, vừa xem vừa đọc: “Tối đi uống rượu với Thường Từ, anh tăng ca nhớ mua cái gì ăn đỡ đói, đừng để mệt quá đấy.” Sau đó thì vui vẻ, “Tiểu Viên này, nhà cậu đúng là còn cẩn thận hơn cả phụ nữ bình thường đấy, như mấy cô bạn gái trước của tôi, nào có săn sóc vậy.”

Cười hì hì hai tiếng, ấn nút trả lời, tôi không biết nên đáp lại sao thì tốt —–

“Anh cũng vậy” – như vậy lạnh nhạt quá không nhỉ?

“Tôi biết rồi” – hình như công thức hóa quá.

“Hay là tôi đi cùng anh” ? – hôm nay phải tăng ca không đi được.

“Anh cũng nhớ ăn cơm” – thực ra hắn ăn còn khuôn phép hơn tôi, hình như không cần tôi nhắc.

Gãi đầu, tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng ấn một chữ ‘Ừa’, sau đó máy móc ấn nút gửi đi.

Thái Thiếu Điền nói: “Tôi van cậu, cậu đáp một chữ ‘Ừa’ ôn hòa đều đều, người khác còn tưởng cậu chán hắn(*) đấy!”

(*) trong xưng hô của người Trung Quốc, từ chỉ người được nói tới, bất kể nam/nữ đều là ‘tha’ nên dễ gây nhầm lẫn, mặc dù ‘tha’ chỉ nam và ‘tha’ chỉ nữ viết khác nhau song lúc đọc thì không khác gì nên khó phân biệt.

“Ờ…” Nhét di động vào trong túi áo lần nữa, tôi bóc que kẹo, ngậm trong miệng, muốn thở dài.

Thái Thiếu Điền ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường – 11:55, sau đó lại nhìn tôi: “Còn 5 phút nữa là hết giờ rồi, chúng ta tán chuyện tiểu tác gia của cậu đi?”

“Tiểu tác gia kia không phải của tôi, cậu đừng nói bậy.” Ngậm kẹo que cắn một nhát lôi que ra ném đi.

“Chậc, nói không phải, ai tin được? Hôm đó tôi thấy hai cậu đôi ta vai sóng vai trò chuyện như sắp chúi đầu vào nhau rồi còn gì.” Thái Thiếu Điền ném cho tôi một cái lườm, “Tiểu Viên này, tiểu tác gia kia thật không tồi đâu, thắt lưng nhỏ chân dài, khuôn mặt kia trông khá là xinh đẹp đấy, làm tác gia thật tiếc quá, đi làm diễn viên bảo đảm là nổi ầm ầm.”

“Xời, hắn muốn nổi cũng đừng kéo tôi vào, tôi là người có vợ rồi, hoa nhà thơm nhất, hoa dại gì gì đó đều là cỏ dại.” Tôi cắn vỡ kẹo nuốt vào, kết quả vẫn dính trên răng, dùng đầu lưỡi cậy mãi mà chẳng được, cuối cùng phải mượn que tăm.

Thái Thiếu Điền vẻ mặt ngạc nhiên: “Lời này cậu nói thật đúng là… nói năng có khí phách, tôi thật muốn vỗ tay cho cậu. Nhưng gần đây tôi thấy cậu tựa hồ có chút dục cầu bất mãn(*) đấy.”

(*) dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.

“Au au?” Cây tăm nghiêng một cái suýt thì cắm vào cổ họng, sau đó cắn phải đầu lưỡi, “Cậu biến qua một bên đi, biến biến biến, cậu mới dục cậu bất mãn, cả nhà cậu đều…”

“Nè, cái này nói cả nhà là không được đâu nhé!” Thái Thiếu Điền lừ tôi một cái, “Tôi chẳng qua cảm thấy thế thôi, cậu rốt cuộc có thực sự dục cầu bất mãn hay không tôi lại không biết.”

“Aizz, cậu cút đâu xa tôi một chút, tôi thực sự không muốn coi cậu là bao cát đâu, thực ra tôi là một người đàn ông có phong độ.” Vừa nói, tôi vừa dọn dẹp bàn, nhìn lên đúng 12 giờ tròn, dự định buổi trưa đi ăn McDonald – gần đây, hamburger của McDonald có chiết khấu vào buổi trưa, tôi và Lê Hải Đường đã muốn sáng sớm đi ăn KFC trưa đi McDonald nhưng thời gian chẳng khớp nhau bao giờ, kể ra là tôi lại thấy rầu.

Đương nhiên nếu như tôi nói với hắn, “Thân ái chúng ta đã lâu chưa đi ăn McDonald anh cảm thấy rất buồn” chắc chắn hắn sẽ dùng ánh mắt nhìn quái vật để nhìn tôi – đương nhiên nếu như tôi nói “Thân ái chúng ta đã lâu chưa ăn cá nấu cay (*) anh cảm thấy rất buồn” thì hắn cũng sẽ lấy mắt nhìn quái vật để nhìn tôi. Nói tóm lại là, tôi cảm thấy gần đây tôi trở nên giống bà mụ, còn hắn thì bắt đầu lơ là bà mụ tôi đây. Tôi có phần nghĩ rằng thực ra là bởi vì tôi đã là bà mụ (dài dòng) được 7 năm nên hắn bắt đầu coi bà mụ là chuyện phình phường mà chẳng thèm quan tâm nữa…

(*) cá nấu cay: nguyên văn là thủy chử ngư, đây là món cá nấu với toàn ớt là ớt và 1 đống nguyên liệu nữa.

Ngay lúc tôi lầm bầm chờ thang máy thì Thái Thiếu Điền đã kịp chạy theo, tay trái xách cặp tay phải cầm một bưu phẩm, kẹo que trong miệng đã không còn. Ló đầu nhìn bưu phẩm kia, lại là cổ vịt gửi cho bạn gái phương xa của hắn – từ lúc bạn gái ở xa của hắn không tìm được cổ vịt, hắn bắt đầu mua cổ vịt gửi cho cô ấy. Có đôi khi tôi cứ nghĩ, nếu tôi và Lê Hải Đường yêu xa, tôi muốn ăn một bát canh miến thịt vịt gì gì đó, hắn có thể đóng gói gửi cho tôi hay không? Nhưng gần đây chuyển phát nhanh ngày càng nghiêm, nước nôi canh nóng chắc không gửi được đâu, dù có gửi tới được chắc cũng ôi thiu mất thôi.

Thái Thiếu Điền thấy tôi nhìn đăm đăm vào cái bưu phẩm của hắn thì tự nhiên móc một cái từ trong hộp ra kín đáo đưa cho tôi, miệng nói: “Tiểu Viên này, sáng sớm có phải cậu chưa ăn sáng không, sao tôi ăn kẹo cậu cũng nhìn chằm chằm, cổ vịt tôi gửi bạn gái cậu cũng nhìn chằm chằm…”

Đang nói dở, thang máy đã tới, hắn một tay kéo tôi vào thang máy. Sau đó tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tôi: “Mạnh chủ bá (*)?”

(*) Chủ bá là một người làm việc có vai trò của MC + hoạt náo viên: chuẩn bị + biên tập + phỏng vấn + chế tác, đạo diễn, chủ trì, … nói chung là thập cẩm, hầm bà lằng.

Tôi quay đầu lại, thấy tiểu tác gia tuần trước tôi phỏng vấn đang đứng trong thang máy cười với tôi.

><><><><