CHƯƠNG 44
Trước khi Đoàn Thần Phi vào phủ, còn chú ý tới cái mã phòng đã được đổi mới kia.
Khi y vào cửa, trong nháy mắt, đối Đoàn phủ tạo thành không nhỏ xôn xao.
Thật ngạc nhiên………Cơ hồ là tất cả mọi người đều tới cửa đón tiếp y, thế nhưng y lại không nhìn thấy Đoàn tổng quản.
Quên đi… có lẽ hắn đang bận.
Đoàn Thần Phi quét mắt nhìn bốn phía, đem ngựa giao cho hạ nhân, trực tiếp đi vào nhà.
” Linh Vân đâu?” Đây là câu đầu tiên mà y mở miệng hỏi.
Đoàn Thần Phi trở về, tất cả mọi người cảm thấy rất kỳ quái. Hơn nữa y thay đổi vài con khoái mã, một người cứ như vậy vội vã quay về.
Rõ ràng chính là vì chuyện kia!
Đoàn Thần Phi ở phòng ngồi trong chốc lát, một câu cũng không nói. Hạ nhân phụng trà đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Y quay về, là bởi vì một phong thơ của Đoàn Thăng. Trên tín kể một cách rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối, cũng viết ra phương pháp hắn sẽ xử lý. Tuy rằng như thế, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn là gấp gáp trở về. Nói thực ra, điểm ấy Đoàn Thăng cũng đoán được.
Đoàn Thần Phi không phải không thấu suốt, viết như vậy y hiểu được, hắn rõ ràng là muốn y là người cuối cùng chấm dứt… trải qua sự kiện lần này, tin tưởng bọn muội muội sẽ thu liễm một chút…
” Thiếu gia… ngài đã trở lại.” Trữ Ngự Diệp có điểm ngạc nhiên, nhưng vẫn thật hưng phấn.
Lần này Mạc Ngôn được cứu rồi! Mấy ngày nay mặc kệ hắn đi nha môn huyện phủ ra sao, luôn bị nha dịch vô tình đuổi ra. Nghe nói… tình huống của Đoàn Đại tiểu thư cũng không mấy tốt đâu.
Càng nghe nói, cái án tử này hiện tại đang trong vòng thẩm lí và phán quyết… Mạc Ngôn trước mắt sống hay chết, hắn ngay cả thám thính cũng chưa biện pháp… Bất quá hiện tại thiếu gia đã trở lại…
” Thiếu gia… ngài biết Mạc Thiếu phu nhân hắn hiện tại…” Trữ Ngự Diệp gấp gáp muốn nói rõ với thiếu gia, mấy ngày nay hắn mỗi ngày đều lòng nóng như lửa đốt, lại khổ vô phương pháp…
” Biết.” Trữ Ngự Diệp ngây cả người. Đoàn Thần Phi rất tin tưởng tổng quản của y, y tin tưởng Mạc Ngôn nhất định không có việc gì…Y cũng rất muốn sớm một chút nhìn thấy hắn…
Y so với ai khác càng nóng vội hơn!
Đoàn Linh Vân bị muội muội đẩy ra, khiếp sợ đến trước mặt Đoàn Thần Phi.” Ca…” Nàng ủy ủy khuất khuất kêu, cái miệng nhỏ nhắn run run, cơ hồ muốn rơi lệ.
Nàng đã biết sai rồi… tại sao phải hung hăng như thế chứ?
“……” Đoàn Thần Phi không nói chuyện.
” Ta… ta biết sai lầm rồi…” Mấy ngày nay nàng cũng chịu không ít khổ sở a, bị nương niệm đến muốn thối đầu, lại bị dày vò vì lo lắng, trước đó còn bị tổng quản kia chọc giận…
” Quên đi, không có lần sau.” Đoàn Thần Phi bình thường thật đúng là không phải là người rộng lượng như thế.
Đoàn Linh Vân đình chỉ khóc nức nở, trát trát mắt nhìn ca ca của nàng .” Ca… ngươi không tức giận?” Nàng sợ hãi hỏi.
” Giận!” Đoàn Thần Phi thật đúng là muốn thân thủ bóp chết tiểu nha đầu này, nhưng không thể phát hoả… Đoàn Thăng đã báo qua cho y phải mềm mỏng một chút. Tạm thời nghe một lần đi.
” Ngươi đi xuống đi.” Đoàn Thần Phi huy phất tay, thật sự là hiện tại không muốn nhìn thấy muội muội chính mình.
Biết ca ca kỳ thật vẫn đang rất tức giận, Đoàn Linh Vân có cảm giác vừa từ quỷ môn quan trốn trở về. Nàng vội vội vàng vàng lui ra, lưu lại trong phòng một người nghi hoặc.
” Thiếu gia…?” Trữ Ngự Diệp hoàn toàn không rõ.
” Để ta nói rõ cho ngươi nghe…” Là Du Hương, nàng chậm rãi từ thính hậu đi ra.
Nguyên lai, hết thảy mọi chuyện, đều nằm trong dự kiến của Đoàn Thăng.
Ngày đó sau khi hắn nghe được mọi chuyện, trong lòng âm thầm tính toán một cách làm rất nguy hiểm! Đó là trước hết không cần cứu Mạc Ngôn ra.
Hiện tại cho dù đem Mạc Ngôn cứu trở về, hắn tuỳ thời vẫn có thể bị chỉnh. Bởi vì Đại tiểu thư căn bản không hiểu cái gì gọi là đúng mực! Chỉ cần nàng lại tuỳ tiện bịa ra một tội danh khác, Mạc Ngôn sẽ lại bị tống giam, trọng yếu hơn là, hắn còn có thể bại lộ chuyện hắn là nam nhi… Như vậy sự tình sẽ càng lúc càng lớn, đến cuối cùng ai đều không thể thu thập.
Nếu đã như thế, còn không bằng cứ để cho tiểu thư một lần liền đem sự tình nháo đại, làm thành nông nỗi giống như không thể thu thập … như vậy dựa theo cá tính tiểu thư, nhất định sẽ thu liễm một chút.
Cho nên hắn tính hảo thời gian, đi đến nhà tù, cũng bởi vì sai sót ngẫu nhiên, mà cứu được Mạc Ngôn không bị vũ nhục. Nhưng vào thời điểm đó vẫn không thể đem hắn ra ngoài.
Hắn thả bồ câu đưa tin, báo tin cho thiếu gia, hắn cũng biết, như vậy thiếu gia nhất định sẽ trở về mà kết thúc, hắn còn tha thiết báo cho y ngàn vạn lần phải xử lý cảm tính một chút, có thế tiểu thư sẽ không bởi vì oán hận, lại đến tìm Mạc Ngôn gây phiền toái, phu nhân nơi đó… cũng hảo hảo mà nói chuyện.
Cho nên lúc tiểu thư đến cầu hắn đi cứu Mạc Ngôn ra, nguyên nhân hắn tỏ thái độ lạnh lùng, chính là muốn lại đi một lần đến chỗ huyện quan, nói cho hắn phải làm sao để tung ra tin tức, mới có thể làm cho tiểu thư sợ hãi. Huống chi… chuyện này nếu không có Đoàn Thần Phi tới chấm dứt, người đó cũng sẽ không tin phục. Nhất là tiểu thư… qua chuyện lần này, nàng cũng không dám lỗ mãng nữa. Kỳ thật, Đoàn Thăng còn lợi dụng cá tính phu nhân trọng danh dự, tin tưởng mấy ngày nay, tiểu thư đều bị mắng đầy lỗ tai rồi…
Nàng bị trừng phạt đã muốn đủ, cần ca ca đến an ủi một chút.
Rồi tiếp theo, huyện quan lại nhanh chóng tuyên bố sự tình đã được làm sáng rõ, đem Mạc Ngôn thả ra. Giai đại vui mừng!
Trữ Ngự Diệp không thể tưởng được sự tình cư nhiên là như thế… sắc mặt một phen trắng bệch.
Ta còn… đối hắn làm chuyện quá phận như thế… cũng không nghe hắn giải thích…
” Ta đi đón Mạc Ngôn trở về.” Lẳng lặng nghe Du Hương nói xong, Đoàn Thần Phi sớm không kiên nhẫn đứng lên, y tuy rằng nhịn không được nhắc tới cái kế sách thật sự không tồi kia… nhưng mà…
Ai làm cho hắn đi ngồi tù?
Đoàn Thần Phi một khắc cũng nhịn không được, Mạc Ngôn cư nhiên lại tới loại địa phương kia… y nhất định phải lập tức đi đưa hắn mang về nhà!
” Thiếu gia… ta cũng đi.” Trữ Ngự Diệp thanh âm có điểm run run.
Đoàn Thần Phi gật gật đầu, lại bước ra Đoàn phủ.