CHƯƠNG 39
Tất cả mọi người cảm thấy, Thiếu phu nhân mới tới ôn ôn nhu nhu, so với Đoàn Đại tiểu thư mãnh liệt lỗ mãng hảo hảo rất nhiều… Một người tốt như thế, sao có thể cấu kết với kẻ trộm được chứ?
Đây chỉ là đáy lòng thầm nghĩ, chứ ai cũng không dám nói ra.
Xem ra… hình như là thật sự muốn áp giải ta lên quan phủ…
Mạc Ngôn nhìn quanh bốn phía, cố ý chậm rãi tiêu sái.
Nếu thật sự như vậy thì nguy rồi! Hắn nhẹ nhàng đánh giá Đoàn Linh Vân. Xem ra vị tiểu thư này, đại khái là lo lắng, cẩn thận thôi không đủ …
Mạc Ngôn thở dài một hơi, nếu gặp người không thể nói lý, tự nhiên sẽ không thể theo lẽ thường được. Muốn đi đâu, hắn đều nhận thức!
Yến Hinh thật lo lắng, nhưng nàng vẫn biết đi tìm người nên tìm.
Thiếu gia không ở đây, người có thể cứu Mạc Ngôn, cũng chỉ duy nhất là … đại tổng quản Đoàn Thăng! Hắn nhất định có biện pháp, cứu Thiếu phu nhân đi ra!
Trong trướng phòng……
” Ăn một khối bánh đậu xanh được không?” Từ ngày hôm qua Trữ Ngự Diệp anh dũng bắt kẻ trộm, Đoàn Thăng tâm tình liền vẫn thật không tốt, mặc cho Trữ Ngự Diệp nói toạc miệng, hắn cũng một mực không để ý.
Yến Hinh vừa lúc xông tới, cũng là vừa lúc Đoàn đại tổng quản đang nổi bão.
Ba!
Hắn dùng hai ngón tay niết chặt làm bút lông gãy đôi.” Ngươi…còn náo loạn thì liền cút đi!” Biết Yến Hinh đang ngây ngốc đứng ở cửa, hắn mạc khả nề hà lấy ra một cây bút mới, lần thứ hai vùi đầu công tác.
” Thăng… đừng nóng giận a, ta thề ta thật sự không phải cố ý… Di? Yến Hinh cô nương?” Chính sách dùng khuôn mặt tươi cười vĩnh viễn phát huy không được tác dụng gì trên người Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp lần này cũng không biết nên làm như thế nào đây.
Sau đó Yến Hinh vọt tiến vào, song tất một quỳ.
” Đoàn tổng quản… ta van cầu ngài cứu… cứu Mạc Ngôn công tử đi…” Tuy rằng kích động, nhưng Yến Hinh vẫn đủ bình tĩnh để nói ra hoàn chỉnh chân tướng sự việc.
A! Có loại sự tình này?
Trữ Ngự Diệp bị doạ nhảy dựng, không nghĩ tới Đại tiểu thư cư nhiên hồ nháo đến loại trình độ này!
Đoàn Thăng đứng lên, lại chậm rãi ngồi xuống.
” Thăng… ngươi nhanh cứu hắn a!” Đúng vậy! Hiện tại người nắm chủ quyền Đoàn gia, thực chất mà nói, chính là Đoàn gia đại tổng quản. Lời hắn nói ngay cả phu nhân cũng phải e ngại ba phần, muốn dồn trụ tiểu thư, hắn đi là chính xác nhất!
Trữ Ngự Diệp lo lắng so với Yến Hinh không thấp hơn, Mạc Ngôn chính là thiếu gia thân thủ giao cho y bảo hộ, nếu có sơ xuất gì, y tuyệt đối sẽ áy náy đến chết!
” Tiểu thư vào thời điểm nào đem Mạc Ngôn mang đi?” Đoàn Thăng ngồi xuống, thậm chí còn tiếp tục cầm lấy bút lông.
” Chỉ mới đây thôi, nếu không đi sợ là đã muốn tới nha môn huyện phủ rồi… Đoàn tổng quản…” Yến Hinh nghĩ là chạy nhanh cứu Mạc Ngôn, nếu thật sự tới nha môn rồi, cũng không phải nói một câu là có thể dễ dàng thả người ra!
Đoàn Thăng lắc đầu, lại tiếp tục vùi đầu vào sổ sách của hắn.
” Ngươi… ngươi không đi…?” Thanh âm Trữ Ngự Diệp đã muốn phát run.
” Không thể đi.” Đoàn Thăng bút không dừng lại.” Hiện tại…”
Trữ Ngự Diệp hung hăng giật phăng quyển sách trong tay hắn, ném xuống đất.” Đây là lúc nào rồi… ngươi còn ở đó mà lo công việc của ngươi sao? Ta thật sự là nhìn sai ngươi rồi! Sau này đừng gọi ta… chúng ta không phải bằng hữu!”
Đúng vậy… người này từ trước kia đã rất chán ghét Mạc Ngôn, còn muốn giết chết hắn… không nghĩ đến thời khắc mấu chốt này, hắn vẫn là không chịu ra tay cứu giúp!
Trữ Ngự Diệp trừng mắt nhìn Đoàn Thăng liếc một cái.
” Quên đi… chúng ta chính mình đi!” Y kéo tay Yến Hinh ly khai.
Đoàn Thăng ngây người một chút, lại yên lặng nhặt lên quyển sách, tiếp tục ngồi xuống tính toán.
” Không cần thăng đường! Trực tiếp đem nữ tiện nhân này tống vào đại lao đi!”
Nghe nói là Đại tiểu thư Đoàn gia, huyện quan tự mình tiếp đãi. Nhưng khi nghe yêu cầu như thế, hắn cảm thấy thật khó xử.
Nữ tử này là phu nhân của Đoàn đại thiếu gia … nghe nói Đoàn đại thiếu gia yêu nàng vô cùng sâu đậm… Nếu thật sự đem nàng nhốt vào đại lao, nói không chừng chính mình làm sao mà chết cũng không biết…
Nhìn thấy sắc mặt huyện quan khó xử, Đoàn Linh Vân hừ một tiếng.” Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
” Không phải a… Đại tiểu thư…” Huyện quan lúng túng.” Không có chứng cớ… không thể bắt người a!”
” Chứng cớ?” Đoàn Linh Vân cười lạnh.” Ta lại không biết ngươi phá án cũng muốn chứng cớ? Bổn tiểu thư chính là nhân chứng!” Thuận tay sờ mó, lấy ra ngân phiếu một vạn hai, phóng tới trên bàn.
Huyện quan lập tức cười mở mặt.” Đại tiểu thư… này…”
Còn làm bộ thanh liêm gì nữa! Đồ hồ ly!
” Phần thưởng của ngươi… bắt hay không bắt a? Bổn tiểu thư chỉ cần ngươi trả lời một tiếng thôi!”
” Bắt… bắt!” Huyện quan thấy tiền sáng mắt.” Người đâu, đem nghi phạm nhốt vào đại lao, chờ ngày xử lý!”