CHƯƠNG 20
Nổi giận đùng đùng hôn hạ, nháy mắt làm cho Mạc Ngôn ngây người sau một lúc lâu.
Khí phách mười phần xâm nhập, lập tức làm cho Mạc Ngôn không thở nổi. Hắn kinh hoảng chống cự, bất đắc dĩ khí lực thật sự phân biệt, lập tức đã bị ngăn chặn.
Rồi như để trấn an, Đoàn Thần Phi đột nhiên trở nên ôn nhu.
Tinh tế thưởng thức, Mạc Ngôn bất tri bất giác cũng bị nụ hôn này mê hoặc. Không tự giác thân thủ kéo lại đầu vai Đoàn Thần Phi, ngây ngô đáp lại.
Một bên chậm rãi cởi bỏ xiêm y của người dưới thân.” Đừng trách ta… Ngươi như vậy thật sự rất mê người …” Hôn cảnh bộ mẫn cảm của Mạc Ngôn, đôi tay bắt lấy đầu vai kia rõ ràng căng thẳng. Cho dù là có kinh nghiệm, nhưng Mạc Ngôn ngay cả một chút khiêu khích lúc bắt đầu đều khó có thể kháng cự, hắn gắt gao bấu chặt xiêm y của Đoàn Thần Phi, cũng chỉ có thể như vậy, để dời đi lực chú ý.
” Ô…” Nhẹ nhàng phát ra ngắn ngủi tiếng rên rĩ, Mạc Ngôn thử điều chỉnh một chút vị trí, mới vừa động, có cái vật cứng đặt ở hạ thân hắn.
Ngây ngốc ra một lúc, mới biết được đó là cái gì, mặt Mạc Ngôn không khỏi đỏ lên.
Đoàn Thần Phi vong tình khẳng hôn bộ vị mẫn cảm của hắn, tư thế này không ngờ lại mê người đến như thế.
Chuyện gì sẽ diễn ra kế tiếp, Mạc Ngôn rất rõ ràng. Hắn đã có sự chuẩn bị rồi.
” Thiếu gia… Thiếu gia…” Thật sự là ~ bên ngoài vang lên một thanh âm không đúng lúc, ngạnh sinh sinh đánh gảy bọn họ. Tiếng gõ cửa cùng tạp âm, rõ ràng rơi vào trong tai hai người.
” Thiếu gia…? Đại tổng quản thỉnh ngài qua.”
” Đừng để ý.” Thân thủ cởi ra đơn độc xiêm y của Mạc Ngôn, nhẹ tay trượt đi vào. Không hổ là thương trường oai phong Đoàn đại thiếu gia, một chút cũng không để ý.
Ngăn cản đôi tay đang xâm nhập của Đoàn Thần Phi, lý trí nháy mắt tiến nhập vào đầu Mạc Ngôn.” Ngài… Ngài đi trước xem đi…” Mạc Ngôn mở rộng ra hai chân, nhanh quấn quít lấy phần eo rắn chắc của Đoàn Thần Phi. Thấy rõ tư thế đáng xấu hổ của bản thân, Mạc Ngôn đỏ bừng mặt.
Sách! Phiền toái! ” Ta không muốn đi ra ngoài.” Mạc Ngôn bỏ qua một bên mặt, lại khó có thể bỏ ra ánh mắt cực nóng đi theo kia.
” Thiếu gia…? Ngài có ở bên trong không?” Hạ nhân, lại liên tiếp thúc giục.
” Gia… mau đi đi.” Thật sâu hít một hơi, Mạc Ngôn chậm rãi kéo lại quần áo chính mình.
Đoàn Thần Phi hoả lớn. Chết tiệt hạ nhân, cư nhiên lại chọn đúng thời điểm này mà quấy rầy…
Nhẹ nhàng thay Mạc Ngôn để ý hảo quần áo, Đoàn Thần Phi sắc mặt không tốt xuống giường.
Hạ nhân bên ngoài nhìn thấy thiếu gia đi ra, niềm vui trên mặt lại lập tức ngây dại. Hắn chưa từng gặp qua thiếu gia có biểu tình hung ác như vậy.
” Làm sao?” Đoàn Thần Phi lấy một loại ánh mắt giết người cùng ngữ khí lạnh như băng, hỏi hạ nhân.
“…… Ở.. thư… thư… thư phòng…… Đoàn tổng quản…” Nói còn chưa xong, Đoàn Thần Phi đã bước đi mất.
Hạ nhân kinh nghi nảy ra, hắn còn tưởng rằng hôm nay sẽ là ngày giỗ của hắn …
” Nói!” Đoàn Thần Phi đẩy cửa ra, kia dường như sử dụng một lực đạo cực lớn, ở khoảng không trong thư phòng, phát ra tiếng vọng nặng nề.
Thật đúng là bị hoảng sợ. Đoàn Thăng cũng biết thiếu gia hiện tại trong lòng mất hứng, nhìn y lúc ở đại sảnh ôm Mạc Ngôn rời đi với sắc mặt âm trầm là đã biết. Nhưng hắn không nghĩ tới thiếu gia lại khí thành như vậy.
Nhưng mà, khi đó chỉ có biện pháp này. Hơn nữa, thiếu gia đi như vậy, những người đó ở đại sảnh nên làm cái gì bây giờ?
Vì thế Đoàn Thăng trầm ổn mở miệng: ” Thiếu gia, tân khách trong đại sảnh, ngươi tính…?”
Sách!” Tiễn khách.” Đoàn Thần Phi không kiên nhẫn nói, bọn họ muốn ở muốn đi, y toàn bộ không ngăn trở.