Nam Thiền

Chương 69: Diêm Vương






Hai bên bờ Hoàng Tuyền trải đầy hoa bỉ ngạn, phiến đá uốn lượn giữa những con sóng đỏ tươi.

Nơi này bầu trời u ám, sương mù dày đặc, tiếng quỷ sai từ khắp các nơi trong Trung Độ trở về kéo dây xích rầm rầm.

Vô số vong hồn đeo gông xiềng đi lại bên đường, tiếng khóc sụt sùi, tựa như nước mưa tí tách ẩm ướt quanh quẩn ở bên tai.

Tháp xây dựng trùng điệp giữa biển hoa, cứ mười bước lại bố trí một quỷ tướng thủ vệ, dây xích tầng tầng lớp lớp quấn lấy nhau thành cái võng, vong hồn đi trên con đường này không có chỗ nào để trốn.

Tịnh Lâm mặt như giấy mỏng, khí tức hoàn toàn không có.

Y một tay cầm gậy, một tay dắt dây xích, khóa lại Thương Tễ lẩn vào đám hồn phách.

Thương Tễ mang mặt nạ, đi chầm chậm, vừa đi vừa nhìn xung quanh, thỏa thích đánh giá.

"Nơi này chọn thật tốt." Thương Tễ hơi cong người, ở bên tai Tịnh Lâm nói, "Sau khi xuống dưới là một kẽ rãnh sâu, hai bên là tảng đá ngàn năm chống đỡ Trung Độ, chỉ có một đường biển hoa có thể thông qua lại.

Người bình thường đi xuống rồi, sợ là cũng không lên nổi."
"Sinh tử đến trước trạm gác là chấm dứt, người bình thường đi tới đây, đã chết rồi.

Đi về phía trước nửa canh giờ, chính là Ly Tân khẩu." Tịnh Lâm dùng cùi chỏ nhẹ huých về phía sau một cái bảo Thương Tễ, "Dương khí của ngươi lộ ra rồi."
Thương Tễ đẩy cái mặt nạ, hỏi, "Tại sao các vong hồn xung quanh, đều phải mang mặt nạ che chắn? Nếu như bắt nhầm người, chẳng phải là sẽ không phát hiện ra."
"Trên mệnh phổ có ghi chép tỉ mỉ, trước khi quỷ sai bắt người cần phải nghiệm minh chính thân." Tịnh Lâm nói, "Vốn trước đây không cần mang mặt nạ, có thể do lúc trước Diêm vương gia gọi người ăn, vị tân nhiệm này gặp phải hình dạng thê thảm của quỷ thì sợ đến ngất đi, vì vậy kêu quỷ sai lúc dẫn hồn thì ban một cái mặt nạ."
Thương Tễ nói: "Đúng là trò cười của thiên hạ, Diêm vương mà còn sợ quỷ.

Hắn như vậy, làm sao lại có thể lên làm Diêm Vương?"
"Vì hắn tham ăn, nguyên bản là bế quan cách vách tường với Hoàng Tuyền, thời điểm tỉnh lại bụng đói khó nhịn, ngửi thấy khói bếp quỷ hỏa của Ly Tân, liền một hơi nuốt ngàn vạn vong hồn của Hoàng Tuyền, ăn đến một nửa diêm vương điện." Tịnh Lâm nghĩ lại nhớ tới cái gì, quay đầu ân cần khuyên bảo Thương Tễ, "Ăn uống nhớ cẩn thận."
Thương Tễ kỳ quái hỏi: "Nhưng là có thể nuốt thiên địa vạn vật không phải long sao? Vì sao hắn cũng làm được?"

"Hắn chỉ là nuốt vào lót bụng." Tịnh Lâm nói, "Sau khi tìm được thứ có thể ăn liền đem vong hồn cùng Diêm vương phun ra."
Lão Diêm vương gia đáng thương vẫn luôn cần cù chăm chỉ, từ sau khi đến Hoàng Tuyền được phân làm quỷ sai liền cúi đầu mà đi lên, một đường gian khổ có được công trạng, chăm chỉ làm việc suốt cả ngàn năm, rốt cuộc được Cửu Thiên Cảnh đề bạt, có thể nhậm chức Diêm vương.

Ai mà biết được mới làm có mấy trăm năm, lại bị người không đầu không đuôi nuốt vào trong bụng, bọc trong nước miếng mà nôn ra, trong lúc nhất thời khó mà kiềm chế cảm xúc, bi phẫn đan xen bỏ chức mà đi.

Những người địa vị tôn quý trên Cửu Thiên Cảnh không ai chịu bị giáng xuống đây, nhất lai nhị khứ, cuối cùng phạt kẻ nuốt người lại phun ra yêu quái này tọa trấn Hoàng Tuyền, thành tân Diêm vương.

Thương Tễ vuốt hầu kết cân nhắc nói: "Một hơi có thể nuốt 43 nghìn vong hồn của Ly Tân, người này nguyên thân là cái gì? Lại có khẩu vị lớn như vậy."
Tịnh Lâm: "Nguyên thân của hắn rất hung mãnh, Ly Tân đặc biệt lấy nguyên thân của hắn làm thành tượng đá để cảnh cáo hậu nhân, ngươi thấy được hắn cũng sẽ sợ."
Thương Tễ hỏi: "So với ta còn hung ác hơn?"
Tịnh Lâm gật đầu, Thương Tễ lại càng hiếu kỳ.

Hai người bọn họ đi theo hàng dài vong hồn đã nửa ngày, nghe thấy tiếng nước sông chảy xiết, Thương Tễ rốt cuộc trông thấy toàn cảnh bến phà Ly Tân.

Biển hoa bỉ ngạn như con sóng chập chùng, chỉ thấy một phương thành trì chiếm giữ giữa mà sưng mù mang sắc đỏ.

Dòng sông chảy xuyên qua toàn thành, những con thuyền đặt song song xe ngựa, đủ loại đèn lồng phiền phức treo lơ lửng, bao phủ trên đỉnh đầu ngàn vạn vong hồn, giống như ngân hà mênh mông.

Ven sông là lầu các treo biển hiệu châu ngọc, nghe thấy tiếng đàn tỳ bà boong boong theo dòng nước.

Vong hồn trên phố xá như cơn sóng triều, con thuyền nhỏ mang theo vong hồn đi đến trước điện Diêm vương, hai nhóm quỷ sai tay cầm tờ thiếp hô to, gọi một cái đi một cái.

Nhưng là nơi này đã truân tích mấy vạn vong hồn, dựa theo tốc độ này, có kêu đến năm trăm năm cũng chẳng xong.

Thương Tễ chuyển con ngươi, lại thấy trong thành có một tượng đá điêu khắc cao chót vót.

Tượng đá kia hai chân trước buông thõng xuống, móng vuốt được mài nhẵn bóng.

Hai chân sau cong lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, dùng thái độ hung hãn như hung thú nhìn về phương xa, chắc chắn là nguyên thân của Diêm vương mà Tịnh Lâm nói.

So với dáng dấp này, Thương Tễ không khỏi mặc cảm không bằng.

Hắn dùng lồng ngực ngăn lại Tịnh Lâm, cúi đầu nghiến răng.

"Chính là một con linh chồn sóc?"
Thương Tễ bị Tịnh Lâm lừa một hồi, không chịu lại dễ tin vào câu chuyện mà y thuận miệng nói bừa, chỉ đem người này chặt chẽ nắm trong lòng bàn bay, cùng y sóng vai mà đi.

"Nơi này nhiều người như vậy." Thương Tễ giơ tay đẩy mặt nạ lên, "Lại không có khí vị dẫn dắt, chúng ta làm thế nào để tìm được Thiên Ngọc?"
"Thiên Ngọc muốn tìm Tả Thanh Trú, chỉ có thể canh giữ ở bến phà." Tịnh Lâm kéo nhẹ tay, mang theo Thương Tễ đi về phía trước.

Du hồn ở bến phà xếp thành hàng dài, quỷ sai xướng tên cổ họng khô khốc, phải lui ra sau múc chén nước uống.

Hắn vừa mới ngồi xuống, liền ngửi được mùi thịt nồng nặc, quay đầu thấy cách đó không xa có hai người ngồi trên quầy, một người trong đó mở ra gói giấy dầu, miếng thịt váng dầu bày ra trên mặt bàn, dẫn tới nửa vong hồn trên nửa con phố lộ ra mặt quỷ ham ăn, chỉ là một người trong đó mặc trang phục quỷ sai khiến tên quỷ sai sợ hãi không dám tiến lên đòi hỏi.

Quỷ sai bị mùi vị này dẫn tới bụng sôi ùng ục, hắn lâu nay đều phải trực ở bến phà, rất lâu rồi chưa được đi vào Trung Độ.

Lập tức lấy từ trong tay áo ra máy viên đồng châu, đứng dậy đi đến phía sau hai người kia.

"Lão huynh mới từ bên ngoài trở về sao? Ngửi thấy mùi vị này, chắc là thịt bò của Vạn Phúc trai ở kinh đô rồi!" Hắn do dự nói, "Ta nguyện ra giá gấp đôi, lão huynh có thể hay không bỏ đi thứ yêu thích?"
Tịnh Lâm ngừng đũa, nói: "Một đĩa thịt bò thôi, chỉ đáng giá vài đồng tiền.

Huynh đài nếu không chê, cứ việc ngồi xuống cùng nhau dùng."
Quỷ sai liên thanh đáp ứng, vén áo ngồi xuống.

Thương Tễ đưa đôi đưa cho hắn, hắn thuận thế đánh giá hai người này, nói: "Đa tạ! Trông lão huynh lạ mặt, là mới làm quỷ sai sao?"

"Đúng vậy." Tịnh Lâm nói, "Lần đầu làm, nhiều việc ngoài ý muốn, có thể mang được người về, thực sự không dễ."
Quỷ sai vùi đầu vào ăn, nghe vậy cười vài tiếng, nói: "Huynh đệ ngươi mới làm chức quan nhỏ, không biết Hoàng Tuyền này có trăm ngàn công việc, vẫn là dẫn hồn sướng nhất."
"Ồ?" Tịnh Lâm liền khiêm tốn thỉnh giáo, "Lời ấy nghĩa là sao? Ta thấy huynh ở bến phà xướng tên mới thật đáng ao ước, không cần mệt mỏi bôn ba."
"Dẫn hồn tuy nói đi tới đi lui không ngừng, nhưng ít bị quản chế hơn.

Xướng tên thì có cái gì đáng ao ước? Nghiêm chỉnh một ngày cũng không qua được mấy người, còn phải nghe vạn hồn của Ly Tân lải nhải không ngớt oán giận." Quỷ sai than thở một mạch, nói, "Cửu Thiên Cảnh ít thăm hỏi, Diêm vương gia liền càng ngày càng lười biếng, ngươi xem Ly Tân này, cứ tiếp tục như thế mãi, tất sinh mối họa."
"Diêm vương gia bận cái gì?" Thương Tễ ngắm nghía đôi đũa, nói: "Ta chết muộn, còn muốn sớm đi đầu thai."
"Ồ." Quỷ sai bật cười, "Người còn gấp gáp muốn đi đầu thai, đợi khi qua được sông Vong Xuyên này, liền không còn nhớ được đời này, có người nào quan trọng, cũng sẽ quên mất thôi."
"Đời này gặp phải người nhẫn tâm." Thương Tễ nhéo đầu ngón tay Tịnh Lâm một cái, "Quên đi mới tốt."
Tịnh Lâm mặt không biến sắc, chỉ hỏi: "Diêm vương không để ý tới án tử sao?"
"Huynh đệ ngươi vừa mới trở về, vì vậy không biết.

mấy ngày gần đây Diêm vương gia đang có chuyện tốt, muốn cưới vợ là hồ ly, cả ngày sa vào tửu sắc, làm gì có thời giờ để ý đến án tử."
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái, trăm miệng một lời: "Hồ ly?"
"Không sai." Quỷ sai nói, "Chính là bạch hồ đã đứt một cái đuôi.

Bạch hồ này trước kia lưu luyến ở bên bến phà, đi tìm người nào đó, bị Diêm vương biết được sau đó liền cho gọi vào trong điện, lại bộ dạng của y mê hoặc tâm thần, còn đại náo muốn thành thân với người ta.

Có lẽ do bạch hồ kia là hồ ly đực, nên thà chết không theo."
"Diêm vương điên rồi sao?" Thương Tễ nói, "Hồ ly kia đã có người trong lòng!"
"Quản y có người hay không, đã vào Diêm vương điện, trừ phi được Diêm vương mở miệng, nếu không y làm sao chạy thoát được?" Quỷ sai khép đũa, đứng dậy khom người chào, cười nói, "Đa tạ huynh đệ chiêu đãi! Ta vẫn luôn làm việc ở bến phà này, ngày sau nếu như có chuyện gì, đều có thể tới tìm ta.

Ta tiện danh Phụng Xuân."
Dứt lời quỷ sai thỏa mãn quay người rời đi, Tịnh Lâm nhìn hắn nhiều hơn một cái, thấy hắn khí độ bất phàm, lại có chút không giống quỷ sai phổ thông."
"Diêm vương điện ở chỗ nào?" Thương Tễ từ lâu đã không còn kiên nhẫn, đứng dậy muốn đi, "Không thể bỏ mặc Thiên Ngọc được."
"Diêm vương điện cách một lạch trời, phải qua Vong Xuyên vượt mê sơn mới tới được." Tịnh Lâm ra hiệu hắn bình tĩnh đừng nóng, nói, "Hắn nếu muốn thú người, vẫn cần phải tuân thủ lễ nghi.

Đêm trước đại hôn sẽ đem kiệu hoa để ở Ly Tân đình một đêm.

Ngày kế Diêm vương đưa thuyền tới dẫn về mới được.

Chúng ta chỉ cần ở Ly Tân đợi kiệu hoa đưa đến là được."
Thương Tễ cùng Tịnh Lâm nghỉ ngơi vài ngày ở Ly Tân, nơi này không có mặt trời cũng không có ánh trăng, ước chừng hai ngày, rốt cuộc trông thấy bến phà treo đèn kết hoa, trong thành hồng trù treo cao.

Thương Tễ nằm sấp trên cửa sổ quan sát, hỏi: "Làm sao mà quỷ trong thành lại khóc lóc không ngừng?"
"Xúc cảnh sinh tình, đập vào mắt đau buồn." Tịnh Lâm nói, "Bọn họ ở nơi này đã lâu, giấc mộng cũ trước kia rõ ràng trước mắt, không thể quên được cũng không thể quay về."
"Người đời này, chuyện không như ý chiếm cứ hơn nửa." Thương Tễ nói, "Có cái gì đáng giá mà khóc lóc tưởng nhớ."
"Tuy nói chuyện không như ý chiếm tám chín phần mười, mà vẫn có một việc khiến lòng tràn đầy vui sướng.

Vì một phần này, khổ cũng cam nguyện."
Thương Tễ: "Quá khổ, ngọt cũng nếm không ra."
Hai người đang lúc nói chuyện, Thương Tễ chợt thấy hơn mười con quỷ sai gánh một cỗ kiệu đỏ thẫm bay lên không đạp trên xiềng xích, bay nhanh qua khỏi Vong Xuyên.

Hắn đột nhiên phấn chấn lên, lôi léo Tịnh Lâm.

"Đến rồi!"
Nhóm quỷ sai khiêng kiệu hô to, bến phà ầm ầm chấn động bụi đất bay đầy trời.

Thấy cỗ kiệu kia được một vòng đèn lồng tô điểm, cửa sổ đều đóng đinh chết, bên trong đen thùi, không nhìn rõ bóng người Thiên Ngọc.

Nhóm quỷ sai vừa đặt kiệu xuống, liền chỉnh tề bước lui lại.

Mặt đất đột nhiên dâng lên một cái đầu cự ngưu cường tráng, lưng ngưu buộc dây xích, nó liền kéo xe kiệu tiến về phía trước.

Ngay sau đó trên mặt sông quần điểu nhe răng bay đến, giống như hắc vân vây quanh xe kiệu, không cho người khác tiếp cận một bước.


Trước kiệu một người đang ngồi, đầu đội nón rọng vành, miệng ngậm cọng cỏ, giơ roi đánh vào lưng ngưu.

"Đó chính là Diêm vương Phệ La."
"Chính là hắn.

"Thương Tễ chống người dậy, thấy bên dưới chiếc nón rộng vành của Phệ La là nửa khuôn mặt môi hồng răng trắng, "Nhìn còn nhỏ hơn ta."
"Hắn đã 1400 tuổi." Tịnh Lâm nói, "Xem ra hắn đặc biệt coi trọng Thiên Ngọc, ngay cả một đoạn đường này cũng không chịu mược danh nghĩa người khác."
"Đáng tiếc hắn đã tới chậm." Thương Tễ nói, "Trong lòng Thiên Ngọc đã có người khác, nào còn vị trí cho hắn."
Tịnh Lâm nghiêng đầu, nói: "Ngươi cứ như hiểu rõ Thiên Ngọc lắm vậy?"
"Đúng vậy, thấy y ngoan ngoãn nhu thuận, cực kỳ đáng yêu." Thương Tễ ôm vai, "Huống hồ y đã là người làm phu quân, rất nhiều chuyện ta còn phải hướng y lĩnh giáo."
Tịnh Lâm không lên tiếng, nghe thấy phía dưới Phệ La đã đạp trên xà ngang đứng lên.

Hắn một tay chống xe kiệu, một tay nhấc nón rộng vành lên, hướng bốn phía cao giọng nói: "Ngày mai gia gia ta muốn đón dâu! Vạn quỷ ở Ly Tân đều đến uống rượu, yến hội bày hơn một trăm ngàn bàn, người bát phương tới đều là khách! Toàn bộ các ngươi đều phải uống! Cho ta cao hứng một hồi!"
Quần điểu hót vang, cự ngưu mài móng, đi đủ ba vòng quanh Ly Tân thành mới coi như thôi.

Cuối cùng, Phệ La ném roi hạ kiệu, dựa bên cửa sổ nói với Thiên Ngọc: "Tâm can của ta, sau tối nay, ngươi ta đã là phu thê, chuyện mấy ngày trước đáp ứng ngươi, liền nhất loạt không đáp ứng được rồi! Phu thê cùng phòng là thiên kinh địa nghĩa, nào có đạo lý đem ta cự tuyệt ở ngoài cửa có đúng không?"
Một quyền của Thiên Ngọc nện mạnh lên ván cửa sổ, lạnh giọng nói: "Ta đã có phu quân!"
"Không phải đã chết rồi sao?" Phệ La phun ra cọng cỏ, "Trên mệnh phổ viết rõ ràng, là con ma chết sớm.

Không cần phải lo lắng, ta còn có thể sống được mấy ngàn năm, có thể cùng ngươi răng long đầu bạc, so với phàm nhân càng có thời gian hơn."
"Thả ta ra ngoài!" Thiên Ngọc từ trong khe hở nhìn hắn, từng câu từng chữ mà nói, "Ta đã có phu quân."
Phệ La chắp tay đá đá kiệu liễn, nói: "Ta trông có đẹp mắt hơn hắn không? Tu vi của ta có cao hơn hắn không? Hắn có thể cho ngươi cái gì, tất cả ta cũng đều có thể cho.

Đừng nói mấy tờ giấy, vài câu thơ, có là một nửa hoàng tuyền, ta cũng có thể cho ngươi.

Tâm can của ta, tội gì phải chịu khổ sở mấy trăm năm, đem một đợi thâm tình này đều dời tới trên người ta, không phải ngươi có thể hạnh phúc hơn rất nhiều sao?"
"Ngươi căn bản không hiểu rõ chữ tình trên thế gian này." Thiên Ngọc tựa đầu trên cửa sổ, quay mặt đi, "...Ta không muốn cái gì khác, ta chỉ muốn Tả lang!"
"Phệ La nghiêng đầu nói với y: "Ngươi có dung mạo thật là đẹp mắt, so với Cửu Thiên Cảnh, cũng chỉ có Đông Quân cùng Lâm Tùng Quân mới áp được ngươi.

Ta yêu quý dung mạo của ngươi, là thật tâm muốn đối tốt với ngươi, ngươi sao lại không muốn?"
Thiên Ngọc đã biết hắn căn bản không hiểu, chỉ nói: "Nếu ngươi thật sự yêu thích sắc đẹp, sao không thú Đông Quân?"
"Túi da của Đông Quân mặc dù tươi đẹp, bổn tướng lại hung ác.

Huống hồ hắn xuất thân là huyết hải tà ma, ở cùng với hắn, lòng ta sợ hãi.

Bất quá." Phệ La cười một tiếng, "Mấy trăm năm trước, Lâm Tùng Quân đã từng vén mây nghe phàm nhân nói chuyện, khuôn mặt nghiêng của y khiến thiên địa vạn linh phải xấu hổ.

Ngay cả Sanh Nhạc nữ thần cũng phải tránh đi.

Sau khi Lâm Tùng Quân đứng hàng quân thần, từng có bàn luận về thiên địa đệ nhất sắc, sau đó Sanh Nhạc liền không gặp người khác.

Không nói dối ngươi, thời điểm Lâm Tùng Quân chưa chết, ta chính là quyết định chủ ý muốn thú y."
Thương Tễ lúc trước còn có thể nghe một chút, lúc nghe được câu này, cửa sổ gỗ dưới cánh tay "ầm" một tiếng mà nứt ra..