Nam Thiền

Chương 48: Chìm






Thương Tễ bước xuống thang lầu, lúc đi ra khỏi giá sách, thấy người hầu đang đứng đợi dưới bậc thềm, liền nhấc tay lấy áo khoác từ tay người hầu choàng vào.

Hắn bước xuống bậc thềm xuyên qua vườn hoa, hướng về phía tiền thính, cất giấu mọi nhu tình, biến thành bộ dạng trầm ổn.

"Lưu đại nhân đến khi nào?"
"Hồi công tử, đến từ nửa canh giờ trước ạ." Ngươi hầu rảo bước đi theo, "Lão gia đã thu bái thiếp, liền thỉnh Lưu đại nhân ở trong sảnh chờ một hồi, cho đến mãi vừa rồi mới sai người sang đây."
Lưu đại nhân?
Thương Tễ ở trong thân xác này nhớ tới vừa nãy mới xem qua thư, Thiên gia năm thứ mười Sở Luân gửi cho Tả Thanh Trú một phong thư cuối cùng, cũng từng nhắc tới "Lưu đại nhân", chẳng lẽ là cùng một người? Hắn vốn còn muốn thăm dò thêm, không biết tại sao Tả Thanh Trú lại trầm mặc cả một đường, tự mình suy nghĩ.

Thương Tễ men theo hành lang ra khỏi viện, lại sải bước xuống bậc cầu, đi qua một cửa động, mới vào tới sân viện của phụ thân hắn.

Nha hoàn đứng hầu hạ dưới hành lang trông thấy hắn tiến vào, liền vén mành lên nghênh đón hắn đi vào trong.

Thương Tễ bước vào cửa, tiếng hàn huyên trong sảnh nhất thời ngừng lại, hai nam nhân tuổi tác xấp xỉ nhau từ chủ đến khách nhất tề trông lại.

Thương Tễ xuyên qua Tả Thanh Trú đánh giá bọn họ, Tả Thanh Trú lại hành lễ thỏa đáng.

"Đã để lão sư chờ lâu."
Vị thượng khách này khẽ vuốt chùm râu dê, đặt tách trà sang một bên, nói với Thương Tễ: "Hi Cảnh không cần đa lễ."
Trong chớp mắt ông ta vừa mở miệng, Thương Tễ liền nghe thấy chuông đồng "đinh" một tiếng bắt đầu rung động kịch liệt, cảnh vật trước mắt trong nháy mắt trở nên mông lung mơ hồ, bốn phía vặn vẹo đột nhiên phát ra một tiếng cạch nứt vỡ.

Thương Tễ trở về được đúng thân thể mình, nhưng mà loại cảm giác kỳ dị này chỉ xảy ra trong giây lát, Thương Tễ lập tức cảm thấy được thần thức lần thứ hai bị kéo lại về thân xác của Tả Thanh Trú.

Thương Tễ nhìn chằm chằm vào đối phương.

Tịnh Lâm vẫn là Thiên Ngọc, y lại một lần nữa mò đến cái hộp, nhưng lại không mở ra, bởi vì Thiên Ngọc không thấy hứng thú lắm.

Tịnh Lâm đứng lên, từ trên giá sách rút ra một quyển, lật vài trang lại đặt trở về.


Y đối với những sách này đều không hứng thú, nhẹ nhàng cầm lên lại nhẹ nhàng đặt lại, vì Tả Thanh Trú mà duy trì nguyên trạng.

Tịnh Lâm dựa vào giá sách, trong lúc Thiên Ngọc đang ngẩn người, khẽ liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm nguyên nhân ở chỗ này.

Mà làm người khác tiếc hận, Thiên Ngọc chỉ mải che má cười ngớ ngẩn, nằm lăn xuống dưới thảm lông nghĩ về Tả Thanh Trú.

Tịnh Lâm làm theo động tác của Thiên Ngọc, y có thể cảm nhận được sự phấn khích và vui sướng của Thiên Ngọc, chẳng biết vì sao, hôm nay y cảm thấy được mình đặc biệt kiên nhẫn.

Có lẽ bởi vì đã thấy được kết cục, cho nên lòng sinh cảm thông.

Thiên Ngọc càng đắm chìm trong đó, y lại càng quyết tâm rời đi.

Nếu như Tả Thanh Trú chết đúng như y dự đoán, như vậy Thiên Ngọc làm sao có thể chấp nhận được? Y chỉ là một con hồ ly ngây thơ chịu nỗi đâu mất đi người mình yêu, y cuộn móng vuốt lại sẽ vì thế mà cảm thấy phẫn nộ.

Trong lúc đang yêu đương nồng nhiệt, lại mất đi Tả Thanh Trú, tất sẽ bị bóng tối thù hận bao trùm.

Y vì luyến ái mà sinh ra Khổ, y vì trả thù mà từ trên trời giáng xuống, muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ.

Trả thù.

Tịnh Lâm nói thầm hai chữ này, nghiêng đầu nhìn ngón tay của chính mình, dấu tích đã từng cầm kiếm đã bi che giấu đi.

Y chậm rãi nhấc lên ngón tay trỏ, trong lúc Thiên Ngọc đang hạnh phúc đột nhiên trở nên lạnh lùng, nhiệt độ của Thương Tễ còn lưu lại cũng từ từ biến mất hầu như không còn.

Thiên Ngọc đang ngủ, Tịnh Lâm bị vây ở trong bóng tối nhưng lại hết sức thanh tỉnh.

Y cùng với thể xác nằm bất động, nghe tiếng mưa bên ngoài nước chảy xuống từ trên mái hiên, tí tách tí tách tiến vào tận trong đáy lòng.

Thiên Ngọc ngủ rất sâu, y được bao bọc bởi mùi vị của Tả Thanh Trú càng thêm ngọt ngào, như là được Tả Thanh Trú nuôi nhốt bên trong mật đào, trở nên ngon mọng nước, màu sắc dụ người.

Cho dù bên ngoài Tịnh Lâm biểu hiện có phần nhã trí, cũng khó mà che lấp được vẻ mê hoặc quyến rũ kia của Thiên Ngọc.

Vẻ đẹp này là do chữ Tình ban tặng, phát ra từ bên trong.

Không biết qua bao lâu, đến tận lúc Tịnh Lâm cũng cảm thấy buồn ngủ, mới nghe thấy tiếng Thương Tễ bước lên cầu thang.

Tiếng mưa rơi bên ngoài ầm ĩ, Thương Tễ ôm Tịnh Lâm lên, Tịnh Lâm mới mở mắt ra.

Mà Thương Tễ hiển nhiên tâm tình không tốt, Tịnh Lâm nhạy bén phát hiện ra hắn đang căng thẳng.

Căng thẳng?
Là Tả Thanh Trú căng thẳng, hay là Thương Tễ căng thẳng?
Thiên Ngọc vòng ôm lấy cổ Tả Thanh Trú, hơi thở nóng bỏng vây quanh hõm cổ y, nửa ngủ nửa mê mà dựa sát vào, hàm hồ nói gì đó mà Tịnh Lâm nghe không rõ, nhưng cũng biết được hồ ly đang làm nũng.

Thiên Ngọc không chịu đứng xuống, được Tả Thanh Trú ôm xuống.

Sắc trời bên ngoài đã tối, Thương Tễ bước chân vững vàng.

Hắn có chuyện muốn nói với với Tịnh Lâm, nhưng Tả Thanh Trú khống chế thân thể, căn bản không lưu lại một tia khoảng trống!
Thương Tễ ôm Tịnh Lâm về phòng, lúc cởi giày Tịnh Lâm cảm thấy trên chân bị đè xuống một chút, thấy trán Thương Tễ nổi gân xanh, mồ hôi chảy xuống, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.

Thương Tễ có lời muốn nói.

Tịnh Lâm đang chờ hắn tiếp tục, lại thấy hắn đột nhiên buông lỏng, lại biến thành Tả Thanh Trú, liền đoán Thương Tễ lại bị nhốt trở về.

Thời điểm được đặt nằm xuống gối, Thiên Ngọc ôm lấy eo Tả Thanh Trú, cắn lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tịnh Lâm liền cảm nhận được bàn tay Thương Tễ kề sát ở thắt lưng mình, hai người chặt chẽ không thể tách rời.


"Sự tình xảy ra chút biến cố, lão sư hi vọng ta có thể đợi thêm một chút." Ngón tay Thương Tễ khẽ vén mấy sợi tóc rơi trên má Tịnh Lâm, vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên, "Nhưng trong lòng ta...!lại luôn cảm thấy bất an."
Bất an?
Tả Thanh Trú cảm thấy bất an? Hắn đã đi gặp ai?
Tịnh Lâm không cần phải suy nghĩ nhiều, mắt đã thấy Thương Tễ gần trong gang tấc, y nghiêng đầu, hôn lên mắt hắn giống như một chú mèo nhỏ.

Tịnh Lâm biết rõ đây không phải là bản thân mình, nhưng ở trong ánh mắt của Thương Tễ vẫn cảm thấy nóng bừng lên.

Tả Thanh Trú hiển nhiên là sẽ không nói quá nhiều với Thiên Ngọc, hắn hôn Thiên Ngọc, nhận ra Thiên Ngọc rúc vào trong khuỷu tay hắn, không biết là hắn đang ôm Thiên Ngọc hay là Thiên Ngọc đang ôm hắn.

Đêm đó hắn trằn trọc suy nghĩ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói lời nào.

Hai người ôm nhau mà ngủ, Tịnh Lâm cùng Thương Tễ lại không buồn ngủ chút nào.

Thương Tễ không ngừng đấu tranh trong thân xác Tả Thanh Trú, mãi đến tận khi Tả Thanh Trú đã ngủ say, hắn đột nhiên bóp nhẹ một cái vào eo Tịnh Lâm.

"Lưu..." Ngực Thương Tễ chập trùng, bàn tay gắt gao nắm lấy eo Tịnh Lâm, từ hai hàm răng cắn chặt gian nan mà nói ra mấy chữ, "Lưu...Giết..."
Lưu?
Lưu đại nhân? Lưu đại nhân giết ai?
Tịnh Lâm đột nhiên đổ mồ hôi lạnh, y cảm giác chiếc giường như đang chìm xuống, bốn phía dần bị bao vây trong hắc ám vô tận.

Tiếng chuông đồng vang lên như tiếng ma quỷ, khiến hai người trong nháy mắt nổi da gà.

Thương Tễ chậm chạp cắn răng mà phun ra mộtt câu: "...Giết...Lưu đại nhân giết Tả Thanh Trú!"
Chiếc giường đang chìm xuống bỗng chốc nghiêng về phía chân giường, tiếng chuông cũng đột nhiên dừng lại.

Kiềm chế quanh thân nhất thời nhẹ đi, chuông đồng nhẹ nhàng đinh đương một tiếng, như là đang tán thưởng hai người bọn họ.

Hai người đồng loạt thở phào một hơi, lập tức tách xa nhau ra, phần lưng Thương Tễ đều đã ướt đẫm!
"Lưu đại nhân, Lưu đại nhân." Tịnh Lâm nhanh chóng hồi tưởng, "Sở Luân từng nhắc qua người này, ông ta có quan hệ gì với Tả Thanh Trú?"
"Lão sư, Tả Thanh Trú gọi ông ta là lão sư." Thương Tễ trở mình ngồi dậy, thấy đồ vật trang trí bốn phía trong tình trạng gần như vỡ nát, đến giờ hắn vẫn cảm thấy tay chân cử động có phần trì trệ, hắn nói, "Chuông đồng muốn thúc giục chúng ta làm cái gì?"
Tịnh Lâm vẫn nằm trên giường nhỏ, y giơ tay lau mồ hôi trên trán, nói: "Lưu đại nhân, Lưu đại nhân, Sở Luân có nhắc đến người này.

Nếu là lão sư, ông ta vì sao lại phải giết Tả Thanh Trú? Bị giết là Tả Thanh Trú, vậy ông ta là người của đối phương.

Nếu như vậy ông ta làm thế nào mà giết được Tả Thanh Trú?"
Chiếc giường bên dưới Thương Tễ lại bắt đầu chìm xuống, từng tấc từng tấc chìm vào trong hắc ám.

Căn phòng cũng bị hắc ám ép đến nát tan, tiếng chuông đồng bám dai như đỉa.

Thương Tễ nói với Tịnh Lâm: "Cái chuông này chắc thành tinh rồi! Nó muốn mượn ảo cảnh nuốt lấy người ta!"
Bốn phía ngày càng chật hẹp, Thương Tễ cùng Tịnh Lâm chen chúc ở đầu giường, hắc ám đã nuốt đến chân.

"Nó sẽ không thành tinh." Tịnh Lâm còn đang nghĩ đến Lưu đại nhân, đầu óc còn bị chuông đồng làm cho loạn thành một đoàn, y cũng không biết tại sao mình lại khẩn trương đến đổ mồ hôi, nhưng y suy đoán tình hình sau khi bị hắc ám nuốt lấy tuyệt đối không dễ chịu.

"Nó đang thay đổi phương pháp, nó bất mãn việc ngươi ta chỉ làm người đứng xem.

Nhưng chuyện này có liên quan gì đến chúng ta đâu? Nó dùng phương thức này bức bách chúng ta tham dự vào trong đó, nó ngoại trừ vụ án còn muốn nói cho ta cái gì?" Tịnh Lâm càng nói càng nhanh, "Ta đã quên chuyện gì rồi..."
Thân thể Thương Tễ bị nuốt lấy như chìm trong vũng bùn lầy, hắn đơn giản là đứng trong đó, đem cánh tay Tịnh Lâm giơ lên cao.

Hắn nói: "Nó điên rồi, nó giống như đang chơi đùa chúng ta vậy.

Ngươi còn chưa phát hiện ra sao? Nó đem những người này lẫn vào trong ảo cảnh, ngươi và ta nhất định phải phá giải toàn bộ chuyện này mới có thể thoát khỏi khốn cảnh."
"Ừm." Hai chân Tịnh Lâm không với tới mặt đất, trong đầu vẫn còn đang suy tư việc khác, trong miệng lại chậm chạp hỏi: "Ngươi ôm ta làm cái gì?"
"Để người có thể mau chóng nghĩ ra!" Thương Tễ đột nhiên khiêng y lên lưng, "Chỉ cần người đoán ra được nó muốn gì, nó sẽ không kéo dài việc này nữa.

Ta không muốn làm Tả Thanh Trú nữa đâu!"

Tịnh Lâm bị khiêng lên suýt chút nữa đã cắm đầu vào trong hắc ám, y nói: "Không được, ta nghĩ không ra."
Thương Tễ đã bị nuốt đến bắp đùi, hắn đột nhiên nói: "Ta hoài nghi nó lấy chuyện công làm việc tư, có ý định làm khó dễ ta!"
Nếu lại bị vùi xuống tiếp nữa, hắn sẽ nhét Tịnh Lâm trong lồng ngực, hắn sẽ cắn xé nuốt lấy Tịnh Lâm...!hoặc là thuận thế mà hôn Tịnh Lâm.

"Nếu như là người đắc tội với nó, vì sao ta cũng phải quay lại lúc đầu." Đầu ngón tay buông xuống của Tịnh Lâm đã rơi vào trong hắc ám, y thử nhấc tay lên, phát hiện hắc ám này như là một đống bùn nhão ẩm ướt.

"Nó rốt cuộc." Thanh âm của Thương Tễ mơ hồ, "Là muốn cái đáp án gì..."
"Không biết." Tịnh Lâm giữ nguyên tư thế bị khiêng này cùng Thương Tễ chìm vào trong hắc ám, thời khắc cuối cùng còn có chút an ủi mà vỗ vỗ vỗ lưng hắn, nói: "Tả Thanh Trú đến tình cảnh này mà vẫn còn sống, nếu ta đoán không sai, kế tiếp chính là muốn chúng ta biết được hắn vì sao mà chết...Ngươi...Bảo trọng."
Hai người bị bùn đất vùi lấp, cảnh tượng theo đó mà vỡ vụn.

Chuông đồng lại vang lên, chỉ kịp thấy hình ảnh Thiên Ngọc nét mặt tươi cười trong chớp mắt đã bị phá vụn.

Thân hình Tả Thanh Trú cũng hóa thành từng mảnh trong suốt bị bóng tối nuốt chửng.

Thương Tễ rõ ràng đã siết chặt lấy tay Tịnh Lâm, nhưng khi chìm trong bùn lầy lại cảm giác cánh tay bị kéo ra từng chút một, cho đến khi hoàn toàn không với tới được nữa.

Chuông đồng này thật muốn chết mà.

Thương Tễ tỉnh lại, ngoài ý muốn, lần này thân thể đã có thể cử động theo ý mình, không phải nghe theo ý của Tả Thanh Trú nữa.

Hắn buồn bực một tiếng ngồi dậy, tay vừa động, liền phát hiện chính mình bị xích sắt khóa trên mặt đất.

Thương Tễ không chút nào xem xiềng xích của phàm nhân ra cái gì, nhưng thời điểm hắn vung tay lại không còn chút sức lực nào, Linh Hải đã bị đóng băng bất động.

Con mẹ nó hắn lại còn bị khóa lại.

Thương Tễ nản lòng, nâng mắt đánh giá khắp nơi.

Xung quanh u ám, vách tường xám trắng loang lổ dưới ánh đèn dầu có thể nhìn thấy những dấu vết bàn tay.

Một mùi hôi khó ngửi từ nơi tối tăm tràn ra nồng nặc, mặt đất ẩm ướt, dựng đứng đủ loại khung tra tấn.

Thương Tễ ở trên đất ngửi được huyết vị, mùi vị đắng ngắt thối rữa sau khi đã khô rồi trộn lẫn với mùi tanh của thịt sống, khiến cho hắn mất cả cảm giác ngon miệng.

Thương Tễ chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, hắn mặc dù không lại biến thành Tả Thanh Trú, nhưng lại trở thành thân thể của Tả Thanh Trú.

Hắn lật cổ tay nhưng lại bị gông xiềng ghìm lại, nhìn thấy bên trên đã bị cọ sát đến máu thịt lẫn lộn, hắn tựa hồ gầy đi trông thấy.

Thương Tễ có chút hoa mắt, hắn chống khuỷu tay muốn ngồi dậy, lại phát hiện chân trái vô lực.

Hắn kéo theo xiềng xích, dịch người về phía hình giá kêu rầm một tiếng, thân thể bị đụng vào dưới chân của khung tra tấn, hắn xoay người kéo chân về.

Nhưng mà chân trái.

Thương Tễ ngây ngẩn cả người.

Nhưng mà chân trái của hắn đâu mất rồi?.