Nam Thê

Chương 41




Về nhà ngày hôm sau, Lâm Phong kỳ quái không thấy có gì ồn ào như trong dự kiến, ngày thứ ba cũng không có động tĩnh gì, đến ngày thứ tư càng thêm yên lặng như tờ. Mà Tiểu Thuý cũng mất đi bóng dáng sau khi Thành Khang biến mất. Hai người bọn họ cùng mất tích mà phủ Thừa Tướng cũng không thấy có chút hành động nào.

Đối này, Lâm Phong rất để ý, nhưng hiện tại có một chuyện khác làm y càng thêm phiền não, đó là chuyện vết thương của Lưu Giai.

Từ ngày Lưu Giai bị thương tới nay, hắn cũng rất để ý miệng vết thương trên người. Rõ ràng nhất là lúc tắm rửa. Lâm Phong nghĩ lợi dụng lúc Lưu Giai gặp khó mà chiếm hết tiện nghi, ôm hắn cùng tắm, cho dù ăn không được cũng có thể sờ. Nhưng đến lúc ấy, Lưu Giai lại lấy lý do vết thương trên người rất khó xem cự tuyệt cùng Lâm Phong thân thể tiếp xúc.

Quả thật, lúc Lưu Giai hôn mê, Lâm Phong cũng có nhìn đến những vết thương ấy. Mặt ngoài xem ra thật nghiêm trọng nhưng trên thực tế cũng không quá nặng, nhưng chúng nó phân bố cũng rất rộng, đại bộ phận miệng vết thương vừa nhìn liền biết là hậu quả do giãy dụa, trong đó một ít tuyệt đối được tạo thành do nằm trên đá vụn.

Mỗi một lần Lâm Phong hỏi hắn đau hay không, Lưu Giai đều nói không có gì.

Đối với Lưu Giai mà nói, nửa người trên trắng mịn không tì vết lập tức biến thành trạng thái giống như bị huỷ dung, hắn đương nhiên cũng sẽ thật để ý. Hắn có nghĩ tới bản thân có cái gì hấp dẫn Lâm Phong. Bộ dạng? Hẳn là không phải, nhìn thái độ y đối thê tử liền biết. Tiền tài quyền thế linh tinh càng không phải. Ngoài những thứ đó ra chính mình còn có cái gì đâu, hắn nghĩ đến là thân thể hắn. Lâm Phong không chỉ một lần ca ngợi hắn có được thân thể tràn ngập dụ hoặc. Tuy rằng hắn không nghĩ như vậy, nhưng trừ bỏ cái này, hắn quả thật không có cái khác. Suy nghĩ như vậy liền thật là một chút tự tin cũng không có.

Mà Lâm Phong cũng ít nhiều cảm giác được Lưu Giai băn khoăn.

“Liệt, ta muốn ngươi tìm đại phu đã tìm được hay chưa?”

“Người ta là đã tìm được rồi, nhưng đối phương không chịu ngoại chẩn.”

“Này cũng không khó, chúng ta đi tìm hắn là được.”

“Ta nói đại ca, ngươi sao có thể để ý mấy vết thương kia, ngươi như vậy, Giai nhất định chịu khổ sở.”

“Ta không có để ý, người để ý là hắn. Mặc kệ như thế nào, ngày mai ta sẽ xuất phát, quân doanh cùng sự vụ lớn nhỏ trong phủ ta đều giao cho ngươi phụ trách.”

“Nếu đại ca đã quyết định, cứ làm như vậy đi.”

Đêm đó, hai người chuẩn bị hành lý xuất phát. Lưu Giai biết có thể đi ra ngoài liền thật sự hưng phấn.

Ngày kế, hai người bắt đầu hành trình.

“Thật sự có ôn tuyền?”

“Ừ.” Bởi vì người ngồi ở phía trước động tác quá nhiều, cho nên người ngồi ở phía sau không thể không một tay đưa hắn cố định, một tay điều khiển ngựa đi tới. Thuận tiện biểu diễn một chút thuật cưỡi ngựa mà chính mình rất đỗi tự hào.

“Ta chưa từng đi ôn tuyền bao giờ, đã sớm muốn đi một lần.” Lâm Phong nói với Lưu Giai bên cạnh chỗ đại phu có một ôn tuyền. Lưu Giai liền từ buổi sáng ra khỏi cửa vẫn hưng phấn đến tận bây giờ.

“Được rồi. Đã đến lúc ngươi nên an tĩnh lại. Con đường này không dễ đi, ngươi sẽ làm ta phân tâm.” Lâm Phong tay trái lại lại một lần nữa buộc chặt.

“Mấy ngày trước không phải ngươi đã không cho ta nói chuyện.”

“Vậy ngươi là muốn nói bù cho mấy ngày đó hả?”

“Cũng gần đúng như vậy đó.”

Nhìn thấy Lưu Giai khôi phục không ít, Lâm Phong cảm thấy đi một chuyến này quả thật là đúng.

Xuất hành buổi tối ngày đầu tiên, hai người trụ ở một tiểu khách ***.

“Ta muốn tắm rửa, ngươi đi ra ngoài.”

“Giai.” Ôm lấy cổ Lưu Giai, tranh thủ quyền lợi mình được lưu lại:” Bên ngoài rất lạnh, còn đang mưa nhỏ, ngươi không thể nhẫn tâm như thế.”

Nhìn xem bên ngoài, thật là như vậy.

“Nhưng……”

“Ta nói rồi ta không ngại.” Thấy Lưu Giai dao động, cũng không để ý đến hắn có đáp ứng hay không, liền giúp hắn cởi quần áo.

“Ta thấy, miệng vết thương đều kết vảy hết rồi, có một ít còn đang ra da non.”

“Này rất khó coi.”

“Một chút cũng không khó coi, hơn nữa lúc càng thảm hơn ta cũng đã xem qua.” Ném áo Lưu Giai xuống.

Lưu Giai có một chút không dám nhìn thẳng Lâm Phong, đầu cúi thấp xuống.

Thấy Lưu Giai bất động, rất tốt. Lâm Phong rất nhanh liền đem quần áo hai người cởi sạch, ôm Lưu Giai tiến vào đại mộc dũng.

“Thực thối.” Lưu Giai bịt mũi.

“Đương nhiên, trong nước bỏ thêm thuốc trị ngoại thương.”

“Cái này cũng có thể dùng để tắm rửa sao?”

“Ta mặc kệ, chỉ là muốn cùng ngươi tắm chung. Khó được có cơ hội, chúng ta đã muốn thật lâu không tắm cùng nhau rồi.”

“Phong, ngươi nói một chút ngươi thích ta ở điểm nào?” Đè lại cái tay đang chạy lung tung trên người mình, Lưu Giai hỏi.

“Ta đây cũng hỏi ngươi, ngươi thích ta ở điểm nào? Bộ dáng? Quyền thế? Hay là tài phú?”

Lưu Giai mở lớn miệng, sửng sốt. Kỳ thật hắn chưa từng đứng ở góc độ của Lâm Phong mà nghĩ tới.

“Nam nhân thôi. Thích chính là thích, sao phải có lý do.”

Nghe Lâm Phong nói như vậy, Lưu Giai tựa hồ nghĩ thông suốt. Cả người thoải mái không ít.

“Giai… Ta nói chúng ta có phải nên thân thiết một chút hay không. Đã muốn hơn mười ngày.” “Con sam” đeo ở phía sau đang vận dụng hết sức kỹ xảo bám người của mình, làm Lưu Giai chống đỡ không được.

Cảm giác được phân thân đã ngẩng đầu của nam nhân đang hướng hậu đình chính mình di động, Lưu Giai doạ ra một thân mồ hôi lạnh.

“Không cần. Chờ một chút đi. Còn chưa tắm xong mà.”

“Dù sao làm xong cũng phải tắm, chúng ta ở trong này làm, đỡ phiền toái phải tắm thêm lần nữa.”

“Ê…… Ta còn chưa đáp ứng ngươi mà.”

“A…… Ê… Ân……”

Trong tình hình này, không cần trưng cầu người yêu đồng ý, Lâm Phong lại một lần nữa ăn no nê.