Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Chương 20: Rõ là hai ngươi quá mập ~




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Lâm Tử Mặc đẩy Diệp Nhiên Tiêu đi vào phòng của Thiền Vũ, vừa mở cửa vào, Lâm Tử Mặc đã nghe mùi thuốc đông y nồng nặc, chỉ nghe mùi, Lâm Tử Mặc đã cảm thấy buồn nôn, chứ đừng nói uống hết.

Thiền Vũ lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt, nhắm chặt hai mắt, hơi thở yếu ớt.

Lâm Tử Mặc ló đầu xem thử, hơi lo lắng, Thiên ngư tinh này không phải ợ ra rắm rồi đi?

Nhưng một giây sau, Thiền Vũ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lạnh lùng làm cho Lâm Tử Mặc kinh hãi. Diệp Nhiên Tiêu bình tĩnh nắm tay Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc lập tức thả lỏng.

Sau khi thấy là Diệp Nhiên Tiêu, ý lạnh trong mắt Thiền Vũ nhanh chóng rút đi, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Diệp huynh, huynh đã đến rồi.”

Lâm Tử Mặc: “...”

Sao ta như ngửi được mùi JQ (gian tình) nhỉ? Lâm Tử Mặc nghi ngờ nhìn qua nhìn lại giữa hai người kia.

Thiền Vũ nhận ra Lâm Tử Mặc đang dò xét gã, lúc này mới dời ánh mắt về phía Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc huýt sáo, chột dạ dời mắt, nhìn Đại Béo và Nhị Béo ngoài cửa sổ đang đánh nhau loạn cào cào.

Thiền Vũ quay đầu, lại nhìn Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu không đếm xỉa đến cảm xúc khác thường trong mắt Thiền Vũ, chỉ nói: “Hôm nay ta sẽ đưa Tử Mặc về, thuận đường tới thăm ngươi.”

Nghe được hai từ “thuận đường” này, ánh sáng trong mắt Thiền Vũ ảm đạm, thất vọng nói: “Được, lần này là ta thất lễ, thân là chủ nhân mà không ra cùng du ngoạn với các ngươi.”

Lâm Tử Mặc ngoài miệng không dám nói, trong lòng hò hét, ai muốn đi cùng con Thiên ngư tinh nhà ngươi.

Diệp Nhiên Tiêu lễ phép đáp lại: “Thiền huynh mỗi ngày bận rộn như vậy, sao dám làm phiền.”

Thiền Vũ và Diệp Nhiên Tiêu người qua kẻ lại một hồi, Diệp Nhiên Tiêu thấy tinh thần Thiền Vũ bắt đầu không tốt thì nói: “Thiền huynh nên dưỡng thương cẩn thận, ta không quấy rầy nữa.”

“Được.“ Thiền Vũ đưa mắt nhìn Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc ra ngoài.

Lúc Diệp Nhiên Tiêu không thấy, Lâm Tử Mặc làm mặt quỷ với Thiền Vũ, đáng đời dám làm ta sợ hả!

Vẻ mặt Thiền Vũ nhăn nhó rồi nhanh chóng khôi phục bình thường.

Sau khi về đến nhà, Lâm Tử Mặc gần như sắp đuối rồi, úp sấp trên giường cảm thán, vẫn là ở nhà sướng hơn, ngay cả giường cũng thoải mái gấp trăm lần so với bên ngoài. Đại Béo và Nhị Béo cùng Lâm Tử Mặc bổ nhào xuống giường, chúng vểnh cái mông mập, đung đưa làm vận động duỗi thân.

Lâm Tử Mặc dùng ngón tay bẹo hai cái, sau đó đánh cái đét, Đại Béo và Nhị Béo lập tức lộn ngược ra sau, điều chỉnh thân, lộ ra lông tơ mềm mại trên bụng.

Lâm Tử Mặc đột nhiên nhớ tới một vấn đề hơi thô tục, hì hì hỏi: “Mùa xuân sắp tới rồi, hai ngươi không tìm thấy chim mái đáng yêu nào sao?”

Đại Béo và Nhị Béo vùi đầu vào chăn, quyết định làm chim rụt đầu trốn tránh câu hỏi này.

Lâm Tử Mặc xách hai chim lên, Đại Béo và Nhị Béo bắt đầu bán đứng nhau.

Đại Béo nói: “Lần trước Nhị Béo để ý Tiểu Lan, kết quả bị một con chim sẻ phỗng tay trên rồi!”

Nhị Béo không khách khí đáp trả: “Lần trước chẳng phải ngươi cũng bị Tiểu Hồng đánh đuổi ra khỏi tổ đấy sao?”

“Vậy trước trước đó ngươi...”

“Trước trước trước đó nữa ngươi...”

Lâm Tử Mặc nghe có mùi bát quái, không đành lòng vạch trần, rõ là hai ngươi quá mập, cho nên mới không có chim mái nào chịu đẻ trứng cho các ngươi.

Diệp Nhiên Tiêu thấy Lâm Tử Mặc cười đến thoải mái, lại thấy hai con chim béo đang líu ríu mổ lông nhau, chỉ biết Đại Béo và Nhị Béo chắc chắn vừa nói gì đó chọc cười Lâm Tử Mặc.

Diệp Nhiên Tiêu tiếc hận, đáng tiếc hắn nghe không hiểu.

Diệp Hoa đi tới, nhớ kỹ lời lần trước của Diệp Nhiên Tiêu, không hề nháy mắt nữa, không nói hai lời đẩy thẳng Diệp Nhiên Tiêu ra ngoài.

Diệp Nhiên Tiêu cảm thấy hắn có vẻ quá đề cao chỉ số thông minh của người bên cạnh rồi, quả là chán ngắt.

Lâm Tử Mặc đùa với Đại Béo và Nhị Béo, không chú ý tới Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa.

“Bên hoàng thượng có động tĩnh gì không?” Diệp Nhiên Tiêu hỏi.

Diệp Hoa gật đầu: “Ta muốn nói chuyện này với thiếu gia, hoàng thượng phái quốc sư Thẩm Tuyệt đi tìm manh mối về Thánh tử, Thẩm Tuyệt chuẩn bị ra tay từ chỗ ngoại tổ phụ của thiếu gia.”

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu đầy lạnh lẽo, mỉm cười nghiền ngẫm: “Biết nên ra tay từ chỗ ngoại công, Thẩm Tuyệt cũng không phải một nhân vật đơn giản, phái thêm những người này theo dõi hướng hắn ta đi.”

“Ngoài ra, phong tỏa tin tức về Tử Mặc, cho Tử Mặc ‘biến mất’ không để lại dấu vết tại An quốc.”

Diệp Hoa lĩnh mệnh, muốn nói lại thôi, rõ ràng còn muốn nói suy nghĩ của mình.

Diệp Nhiên Tiêu lại thấy Diệp Hoa như đang bị táo bón, chỉ biết người nào đó ‘có chuyện thầm kín khó nói’: “Quá thời gian không đợi, xảy ra chuyện bắt ngươi ra chịu tội.”

Diệp Hoa liên tục nói: “Này này, Kỳ Đường chủ nói hắn tìm được một tin tức rất thú vị, bảo ta phải thông báo cho người.”

Vừa nghe tên Kỳ Hựu, Diệp Nhiên Tiêu đã cảm thấy đau đầu. Tin tức có thể khiến Kỳ Hựu cảm thấy thú vị, đối với Diệp Nhiên Tiêu nhất định là rất tẻ nhạt.

Quả nhiên, Diệp Hoa nói: “Kỳ Đường chủ đã sớm phong tỏa tin tức về thiếu nãi nãi, nhưng có người hành động còn nhanh hơn cả hắn.”

Diệp Nhiên Tiêu híp mắt, cảm xúc trong mắt cuồn cuộn: “Ai?”

“Con của Thừa tướng, Lạc Giang Hạ.” Diệp Hoa cẩn thận nói, sợ Diệp Nhiên Tiêu ghen tuông mà lôi hắn ta ra trút giận.

Diệp Nhiên Tiêu lặng yên, không biết đang suy tư điều gì.

Diệp Hoa giải thích thay Lâm Tử Mặc: “Thiếu gia, lần trước tuy thiếu nãi nãi đến lều của Lạc Giang Hạ, nhưng chỉ có năm phút đã ra, hơn nữa trong tay còn ôm một con hổ, chắc chắn không làm chuyện khác người nào đâu, người cứ yên tâm đi.”

Diệp Nhiên Tiêu vừa nghe Diệp Hoa nói xong, như đang ám chỉ hắn là người bụng dạ hẹp hòi, chẳng hề tin tưởng Lâm Tử Mặc.

“Cái này cần ngươi nói? Tự ta không hiểu rõ sao?” Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu sắc bén, hùng hổ dọa người.

Diệp Hoa quyết định ngậm cái miệng rộng của mình lại, thật sự là nói nhiều sai nhiều.

“Kỳ Hựu bây giờ đang ở đâu?” Diệp Nhiên Tiêu hỏi.

Diệp Hoa trả lời ngắn gọn rành mạch: “Đang nghỉ ngơi tại Lam các!”

Lam các là tiểu quan quán lớn nhất thành Trường An, bên trong có đủ loại mỹ nam tử, cuồng dã, ôn nhu, ngượng ngùng...

Chỉ có thứ ngươi không nghĩ tới, không có thứ ngươi không tìm thấy.

Diệp Nhiên Tiêu thở dài: “Chắc lại giận dỗi với Mặc Khiêm rồi.”

Diệp Hoa sờ sờ mũi, mỗi lần Kỳ Hựu giận dỗi Mặc Khiêm, đều đến tiểu quan quán chơi đùa một phen. Tuy chỉ nhìn thôi không làm gì cả, nhưng hắn ta vẫn không trốn khỏi vận mệnh bị Mặc Khiêm đóng gói mang về “gia pháp”. Đây đã là thái độ bình thường rồi, Diệp Hoa sớm đã thành quen.

“Mặt khác, hoàng thượng tựa hồ muốn xuất chinh đánh Văn quốc.”

“Hoàng thượng có ý cho ai đi?”

“Thái tử, hoàng thượng bảo thái tử chọn thêm một hoàng tử cùng đi với hắn.” Diệp Hoa hiếu kỳ, không biết hoàng thượng có ý gì.

Diệp Nhiên Tiêu không nghi ngờ gì kẻ đó: “Thái tử sẽ chọn An Thanh.”

Buổi tối, hoàng thượng gọi riêng thái tử tới hỏi: “Ôn nhi, gần đây con đang bận chuyện gì thế?”

An Ôn trả lời: “Gần đây, nhi thần một mực khắc khổ tập võ, hy vọng có thể giúp phụ hoàng san sẻ ưu phiền.”

An Ôn vừa vặn nói trúng tâm khảm của hoàng thượng. Ông ta hô to ‘tốt’, bắt đầu nói thẳng: “Gần đây Văn quốc luôn mờ ám, trẫm có chút lo lắng.”

Tức khắc hiểu ý An Yến, An Ôn vội vàng nói: “Nếu phụ hoàng muốn xuất chinh bình định chiến loạn, nhi thần nguyện ý mang binh tiên phong!”

Lần này, An Yến tìm An Ôn tới, không phải để nghe cam đoan của hắn mà có mục đích khác: “Thoạt tiên, trẫm quả thật đã nghĩ đến con, nhưng lần này đường xá xa xôi, thực lực Văn quốc cũng không thể khinh thường, cho nên trẫm nghĩ con nên chọn thêm một hoàng tử khác đồng hành với mình.”

Không suy nghĩ lâu, An Ôn đã quyết định: “Nhi thần hi vọng An Thanh đồng hành cùng con.”

“Vì sao lại chọn Thanh nhi?” An Yến vốn cho rằng An Ôn sẽ chọn An Lưu, dù sao An Lưu cũng là một trong những ứng cử viên ông ta xem trọng nhất, thực lực tương đương với An Ôn.

Còn An Thanh thì hơi non nớt, mặc dù học chút võ công, nhưng tính tình hồn nhiên, lại không chú tâm, võ công đương nhiên sẽ không tốt. Bất kể thế nào nó cũng không phải là nhân tuyển tốt, cho nên An Yến mới thắc mắc.

An Ôn không cần nghĩ ngợi, nói: “Thời gian qua hoàng đệ đơn thuần, nhi thần nghĩ lần này là cơ hội rèn luyện rất tốt, có thể giúp hoàng đệ càng thêm đảm lược, có thể kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước của hoàng tộc.”

An Yến ừ một tiếng, càng thêm tán thưởng An Ôn, hiển nhiên lý do này thuyết phục được ông ta: “Trẫm quả nhiên không nhìn lầm con, con có thể suy nghĩ cho An Thanh như vậy, là vinh hạnh của nó.”

“Vậy theo ý con đi, ngày mai trẫm sẽ hạ chỉ truyền lệnh, bảo An Thanh chuẩn bị sẵn sàng.”