Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Diệp Nhiên Tiêu đi ra ngoài ăn tối, đem về không ít đồ ăn cho Lâm Tử Mặc, đa số là thịt, hắn biết rõ Lâm Tử Mặc thích ăn thịt.
Diệp Nhiên Tiêu đi lên nhẹ nhàng gọi Lâm Tử Mặc: “Tử Mặc, ăn cơm đi.”
Lâm Tử Mặc nhắm mắt lại giả vờ ngủ, không lên tiếng.
Diệp Nhiên Tiêu rất hiểu Lâm Tử Mặc, chỉ nghe tiếng hít thở đã biết Lâm Tử Mặc chắc chắn không phải đang ngủ.
Nhưng Lâm Tử Mặc đã giả vờ ngủ, Diệp Nhiên Tiêu cũng không cố gượng ép.
Mỗi đêm trước khi ngủ, Diệp Nhiên Tiêu sẽ đọc sách một lát, hôm nay cũng không ngoại lệ.
Lâm Tử Mặc nghe được tiếng lật sách, nhẹ nhàng thở ra, trong lòng hơi chua xót, bĩu môi.
Có người trong lòng thì thay đổi liền, không còn gọi nương tử nữa rồi, kêu thẳng tên luôn.
Thật là, có người trong lòng thì đã quên. . . đã quên hảo huynh đệ rồi!
Đại Béo và Nhị Béo cảm thấy bầu không khí không đúng, lông trên mình run lẩy bẩy. Nói lời từ biệt với Lâm Tử Mặc xong, chúng đã bay ra bên ngoài tìm đồ ăn rồi.
Sau khi Diệp Nhiên Tiêu lên giường, Lâm Tử Mặc thầm cảm thấy khẩn trương, nhưng Diệp Nhiên Tiêu tắt đèn rồi chỉ im lặng nằm trên giường, chốc lát đã ngủ mất rồi.
Lâm Tử Mặc cắn môi, trong lòng tắc nghẽn, không hề cảm thấy buồn ngủ.
Rạng sáng hôm sau, Lâm Tử Mặc hiếm khi dậy còn sớm hơn cả Diệp Nhiên Tiêu, trên đôi mắt còn có hai cái quầng thâm to, nhìn là biết tối hôm qua ngủ không ngon.
Diệp Nhiên Tiêu hiểu thấu, nhưng không nói gì, vẫn mang tâm trạng vui sướng bảo Diệp Hoa chuẩn bị tốt xe ngựa, và một vài món đồ dùng để đi chơi.
Lâm Tử Mặc rất muốn khí phách nói một câu, ngươi tự đi một mình đi, lão tử không chơi với ngươi nữa!
Tuy vậy, đối diện với đôi mắt biết cười của Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc chẳng đánh nổi một cái rắm. Đồng thời trong lòng ghen ghét chửi bới, không biết cô nương nhà ai có thể may mắn như vậy, được Nhiên Tiêu xem trọng.
Diệp Hoa nhìn ra Lâm Tử Mặc không vui, âm thầm hỏi Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu cười bí hiểm, cũng không nói gì thêm.
Diệp Hoa chỉ nghĩ hai người có mâu thuẫn. Đại Béo và Nhị Béo lại hiểu được, a, hóa ra tên phụ tâm hán này có niềm vui mới! Sắp sửa bỏ rơi Mặc Mặc rồi!
Đại Béo và Nhị Béo giận trừng Diệp Nhiên Tiêu, nhìn hắn như nhìn một quả trứng thối. Diệp Nhiên Tiêu buồn cười, hai con chim này thật đúng biết bảo vệ chủ mà.
Diệp Nhiên Tiêu cố ý hỏi: “Tử Mặc, sao vậy? Trông ưu sầu thế nào ấy.”
Lâm Tử Mặc lắc đầu: “Không sao, có thể là hôm qua ta ngủ không ngon.”
“Đợi tí nữa dẫn ngươi đi du hồ giải buồn.” Diệp Nhiên Tiêu sờ sờ đầu Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc tham luyến hơi ấm từ lòng bàn tay của Diệp Nhiên Tiêu, thầm mắng mình đáng xấu hổ, y thế này có khác gì tiểu tam đâu.
Diệp Nhiên Tiêu thuê một cái thuyền lớn, cùng Lâm Tử Mặc ngồi trên thuyền ngắm phong cảnh.
Hôm nay thời tiết rất tốt, trời quang đãng, đúng là ngày đẹp để ra ngoài du ngoạn, mà Giang Nam vốn là thánh địa du ngoạn, người nhiều không đếm xuể.
Rất nhiều đại tiểu thư trong phủ đều mang theo người hầu và nha hoàn, cùng hảo hữu đi ra du hồ, ngâm thơ phú từ, vui vẻ thoái mải.
Khí chất của nữ tử Giang Nam uyển chuyển, một cái nhăn mày một nụ cười, khom gối nhíu mày đều lộ rõ vẻ mỹ lệ.
Nhưng Lâm Tử Mặc rất không vui, những đại tiểu thư này càng nổi bật, y càng khó chịu.
Diệp Nhiên Tiêu ngồi trên thuyền, một thân bạch y, khí chất thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều rất quý khí, chỉ ngồi một chỗ cũng đã hấp dẫn không ít sự ưu ái của phái nữ.
Lâm Tử Mặc nhìn qua phía trái thấy một nữ tử đang che mặt lén nhìn Diệp Nhiên Tiêu.
Xa hơn về bên phải, mấy nữ tử tập họp cùng một chỗ, ngượng ngùng cười với Diệp Nhiên Tiêu.
Thế nhưng, đáng giận hơn chính là Diệp Nhiên Tiêu cũng cười đáp lại, hơn nữa còn khẽ gật đầu.
Lâm Tử Mặc thở phì phì đi vào gian phòng trong của thuyền, mắt không thấy tâm không phiền.
Đại Béo và Nhị Béo theo sát phía sau, nhảy lộc cộc trên bàn, an ủi Lâm Tử Mặc: “Mặc Mặc, ngươi đừng khổ sở! Chân trời nơi nào không có cỏ thơm!”
“Đúng đó đúng đó! Ngươi có thể tìm được người tốt hơn! Tên nam nhân xấu xa ngày hôm qua có vóc người không tồi đâu!”
Mặt mũi Lâm Tử Mặc đầy hắc tuyến, hai ngươi hiểu biết nhỉ, mấy câu kiểu như chân trời nơi nào không có cỏ thơm cũng biết dùng rồi.
“Liên quan gì đến Lạc Giang Hạ, hắn ta thoạt nhìn đã biết không phải người tốt rồi.” Lâm Tử Mặc chọc chọc bụng của Đại Béo.
Lạc Giang Hạ còn ở Thiền phủ chưa đi, bỗng hắt hơi một cái, ai đang nói xấu sau lưng ta vậy?
“Hơn nữa, khế ước là ta chủ động ký, không trách người khác được.” Lâm Tử Mặc mất mác nói.
Nhị Béo hỏi: “Ngươi thích hắn không?”
Thích? Thích Diệp Nhiên Tiêu sao? Lâm Tử Mặc vô thức cảm thấy không thể nào, ngoài miệng lại không nói nên lời phủ nhận.
“Ta. . . Ta cũng không biết.”
“Ngươi rõ ràng đã thích hắn! Từ ngày hôm qua, ngươi đã bắt đầu ăn. . . ăn dấm rồi!” Đại Béo chém đinh chặt sắt nói, đầu hơi nghiêng, không biết phải lấy từ gì để hình dung hành vi ghen tuông này nên dùng luôn cụm từ “ăn dấm” đầy kinh hãi này.
Lâm Tử Mặc phát điên vò đầu mình, mái tóc rối loạn như tổ chim. Đại Béo và Nhị Béo chợt có xúc động muốn ngồi lên đó ấp trứng.
Đại Béo và Nhị Béo còn đang “xúi giục” Lâm Tử Mặc: “Thích thì phải theo đuổi! Như chúng tôi này, nhìn thấy chim mái xinh đẹp là sẽ tỏ tình liền!”
Lâm Tử Mặc độc thân nhiều năm, đối với thể loại “thích thì bày tỏ” này dốt đặc cán mai, y chỉ biết nếu y thật sự giải trừ hôn ước cùng Diệp Nhiên Tiêu, y sẽ rất buồn khổ.
Người sẽ mang điểm tâm cho y, buổi tối sẽ ôm y ngủ, sẽ xoa eo cho y bỗng biến mất, thế thì cực kỳ bi thảm.
Lâm Tử Mặc càng nghĩ càng nôn nóng: “Nhưng hắn đã có người trong lòng rồi.”
Đại Béo khẳng định: “Ánh mắt hắn nhìn người giống hệt của Nhị Béo khi nhìn thấy thóc vậy đó!”
“Sau đó thì sao?” Lâm Tử Mặc nghi hoặc, hai cái này có liên quan gì!
“Điều này nói rõ hắn muốn ăn sạch ngươi! Mặc Mặc, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi hắn!” Nhị Béo thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều này bắt đầu bàn ra.
Đại Béo xua cánh một cái đánh bay Nhị Béo: “Ngươi là con chim độc thân thì biết cái gì?!”
“Ngươi không phải chim độc thân chắc! Mấy ngày hôm trước ngươi mới vừa bị Tiểu Hồng từ chối đấy!” Nhị Béo bắt đầu kể xấu Đại Béo.
Không biết Lâm Tử Mặc nghĩ tới cảnh thô tục gì, mặt bắt đầu đỏ lên.
“Công tử, huynh ra ngoài du hồ một mình sao?”
Đột nhiên nghe thấy có tiếng nữ nhân, Lâm Tử Mặc ngẩn người, vội vàng đứng lên đi ra ngoài.
“Ta. . .” Diệp Nhiên Tiêu còn chưa nói xong, đột nhiên bị giọng Lâm Tử Mặc cắt đứt.
“Hắn đi cùng ta.” Lâm Tử Mặc ra vẻ nghiêm túc nói, tựa như người khác đang thiếu y tám trăm vạn.
Ánh mắt cô nương chuyển qua chuyển lại giữa hai người: “Các huynh là huynh đệ sao?”
Diệp Nhiên Tiêu buồn bực không lên tiếng, muốn xem Lâm Tử Mặc trả lời thế nào.
“Cô cảm thấy chúng ta giống huynh đệ sao? Ta là nam nhân hắn cưới hỏi đàng hoàng!” Lâm Tử Mặc tuyên cáo chủ quyền của mình với Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu khẽ mỉm cười. Diệp Hoa thầm tán thưởng, thiếu nãi nãi thật quyết đoán.
Nét mặt cô nương kia trắng bệch, lập tức cảm thấy mất mặt, vội vàng cáo biệt rồi trở về thuyền của mình.
Lâm Tử Mặc liếc Diệp Nhiên Tiêu, tỏ vẻ ngạo kiều, khí phách nói: “Huynh theo ta vào đây, ta có lời muốn nói với huynh.”
Diệp Nhiên Tiêu đẩy xe lăn đi vào, căn dặn Diệp Hoa đi cho cá ăn.
Bị nhốt ở ngoài, Diệp Hoa rất ưu sầu, thiếu nãi nãi rốt cuộc muốn nói gì với thiếu gia, sẽ không mâu thuẫn trở nên gay gắt rồi động thủ chứ, cơ thể nhỏ yếu của thiếu nãi nãi sao có thể là đối thủ của thiếu gia đây.
“Tử Mặc muốn nói gì với ta?” Diệp Nhiên Tiêu tò mò hỏi.
Lâm Tử Mặc vừa rồi rất khí phách, bây giờ một mình ở chung với Diệp Nhiên Tiêu lại bắt đầu sợ hãi rồi.
“Vừa rồi nữ nhân đó là ai?”
“Không biết.“ Diệp Nhiên Tiêu cười tủm tỉm: “Tự cô ta tới, muốn lên thuyền của chúng ta.”
“Huynh huynh huynh, sao huynh nói đã có người mình thích? Huynh hẳn phải giữ mình trong sạch chứ, không thể làm chuyện có lỗi với người ta.” Lâm Tử Mặc khiển trách Diệp Nhiên Tiêu.
Diệp Nhiên Tiêu tiếp nhận răn dạy, hỏi lại: “Chẳng lẽ Tử Mặc không muốn biết người trong lòng ta là ai sao?”
Lâm Tử Mặc: “...”
Y không muốn biết, một chút cũng không muốn biết.
Nhưng y vẫn kiên trì, gượng cười hỏi: “Cô nương nhà ai vậy?”
Diệp Nhiên Tiêu đáp: “Người đó là người rất thiện lương, đa số thời gian đều thường mơ hồ, rất thích động vật nhỏ, bên cạnh luôn có hai con chim béo múp.”
“Người đó có thể nghe hiểu được tiếng động vật, là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng.” Diệp Nhiên Tiêu nói rõ từng chữ, biểu hiện dịu dàng, ánh mắt đầy nhu tình, chỉ có hình bóng Lâm Tử Mặc.
Lâm Tử Mặc ngây ra như phỗng, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó quá đỗi vui mừng, cả trái tim đều lấp đầy cảm xúc hạnh phúc, quả thực càng nghĩ càng phấn chấn.
“Ta. . .” Sau khi vui mừng, Lâm Tử Mặc bỗng thấy hơi ngượng ngùng.
Diệp Nhiên Tiêu giả vờ ra vẻ khổ sở: “Chỉ là ta không biết hắn nghĩ thế nào, không biết hắn có nguyện ý đi cùng ta suốt quãng đời còn lại không?”
Lâm Tử Mặc đi lên, ngồi xổm xuống đối mặt cùng Diệp Nhiên Tiêu, cầm tay hắn: “Hắn nguyện ý.”
Hai người mười ngón đan xen. Đại Béo và Nhị Béo chịu không nổi bay ra ngoài. Diệp Hoa cho cá ăn, hai đứa nó vội vàng đoạt đồ ăn của cá, sau khi cướp được cũng không ăn, phì phì mấy cái rồi nhả vào nước.
Diệp Nhiên Tiêu nghiêng người về phía trước, tới gần Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc có dự cảm Diệp Nhiên Tiêu muốn làm gì, trong lòng khẩn trương, nhưng không cự tuyệt.
Hơi thở cực nóng phả vào mặt Lâm Tử Mặc, Lâm Tử Mặc nhắm mắt lại. Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu lóe sáng, theo như Đại Béo nói rằng hắn có tư thái muốn ăn sạch Lâm Tử Mặc.
Rốt cuộc, hai người môi đã chạm môi.