Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con

Chương 14: Thiên ngư [1] tinh Thiền Vũ




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

[1] thiên ngư: ý nói là loài cá nước ngọt “lành tính” và nhiều bổ dưỡng.

Từ trước đến nay Diệp Nhiên Tiêu nói được làm được. Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, giữa trưa ngày hôm sau hắn đã dẫn theo Lâm Tử Mặc đi.

Đại Béo và Nhị Béo đều phải bay một hai ngày, nói rõ quãng đường đương nhiên không ngắn, mà đi xe ngựa chỉ có thể đi đường lớn, chim chóc có thể đi qua đường tắt. Hơn nữa Diệp Nhiên Tiêu lo lắng nếu chạy tốc độ quá nhanh, thân thể Lâm Tử Mặc sẽ chịu không nổi nên càng không nhanh không chậm mà đi.

Dù sao sinh thần của Võ lâm minh chủ Thiền Vũ là năm ngày sau, không cần phải vội vàng.

Cứ thong thả, khoảng bốn ngày nữa sẽ đến đích.

Đáng tiếc đường đến Thiền phủ hoàn toàn không cùng đường với rừng Vạn Vật, nếu không Lâm Tử Mặc chắc chắn sẽ thuận tiện ghé thăm Kỳ Lân.

Cái mông mập núc ních của Kỳ Lân, Lâm Tử Mặc quá mức nhớ nhung.

Lâm Tử Mặc thầm cười nhạo Đại Béo và Nhị Béo, đáng đời hai đứa dám không đợi ta, bằng không các ngươi đã có thể có xe ngựa miễn phí để ngồi ké rồi.

Đại Béo và Nhị Béo bay hai ngày mới đến Thiền phủ, hai chim rất hiểu quy củ. Sau khi bay đến Thiền phủ, lập tức lấy thóc trong bọc y phục của mình ra, chia cho chim chóc địa phương ăn, mượn cái này để ngoại giao.

Chim ở Thiền phủ cảm thấy hai chim béo này rất biết điều, hiểu quy tắc, vì vậy đồng ý sẽ dẫn hai đứa nó đi ăn tiệc vào ngày sinh thần của Thiền Vũ.

Ba người Diệp Nhiên Tiêu sau khi tới đã là hoàng hôn, Lâm Tử Mặc liên tục xuống xe ngựa, vuốt vuốt cái eo cứng của mình, cho dù đã thả chậm tốc độ, tóm lại vẫn phải ngồi trong xe, eo khó chịu cũng không thể tránh được.

Diệp Nhiên Tiêu vẫn luôn chú ý đến Lâm Tử Mặc, thấy Lâm Tử Mặc xoa eo thì nhíu mày, trong mắt thoáng đau lòng.

“Diệp Hoa, đến hỏi chủ quán để thuê hai phòng.”

Diệp Hoa lĩnh mệnh đi, Lâm Tử Mặc cho rằng chỉ nghỉ ngơi ở khách điếm một chút rồi đi, thích thú hỏi: “Chúng ta không đi thẳng đến Thiền phủ sao?”

“Ngày mai sẽ là sinh thần Thiền Vũ rồi, hiện tại Thiền phủ chắc chắn đều đã chật cứng người, ta sợ ngươi ngủ ở đó không ngon, không bằng tìm khách điếm gần đây.” Diệp Nhiên Tiêu khoan thai giải thích.

Lâm Tử Mặc gật đầu, quả thực là vậy, Nhiên Tiêu nghĩ thật chu đáo.

Diệp Hoa lấy được số phòng xong, Lâm Tử Mặc giúp Diệp Nhiên Tiêu đi tìm phòng.

Diệp Hoa thuê hai phòng, đương nhiên là Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu một phòng, Diệp Hoa ở một phòng.

Diệp Nhiên Tiêu bảo Diệp Hoa đưa chút thức ăn lên, rồi cùng Lâm Tử Mặc vào phòng, đóng cửa lại, ngăn Diệp Hoa ở ngoài cửa.

Lâm Tử Mặc thật sự rất mệt, nhưng vẫn cố nhướng mắt ăn xong bữa, tự tắm rửa xong mới giúp Diệp Nhiên Tiêu rửa mặt.

“Tử Mặc, nếu mệt thì lên giường nghỉ ngơi đi, thuận tiện ta giúp ngươi xoa eo.”

Giọng nói Diệp Nhiên Tiêu ấm áp, như là đang hát ru, Lâm Tử Mặc càng mở mắt không ra, ngẩn ngơ gật đầu, cởi áo ngoài, vùi mình vào giường, hoàn toàn thả lỏng, giao lưng mình cho Diệp Nhiên Tiêu.

Bàn tay Diệp Nhiên Tiêu rất lớn, Lâm Tử Mặc đã từng so tay với Diệp Nhiên Tiêu, nó hơi nhỏ một chút. Tay Diệp Nhiên Tiêu khống chế sức vô cùng tốt, không nhẹ không nặng, Lâm Tử Mặc quả thực rất hưởng thụ, đau nhức trên lưng trong nháy mắt được xoa dịu.

Rất nhanh, Lâm Tử Mặc chìm vào giấc ngủ say, Diệp Nhiên Tiêu vẫn không ngưng động tác, không ngại mệt nhọc xoa bóp cho Lâm Tử Mặc.

Tuy nhiên, ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu càng ngày càng sâu thẳm, mím chặt môi, trong mắt là ảnh ngược của Lâm Tử Mặc rồi đến phần eo cứng cỏi, và cái mông đang ưỡn lên đầy ngạo nghễ.

Diệp Nhiên Tiêu dừng động tác, hít một hơi thật dài, cố đè ép cảm xúc mình sắp sửa bộc phát xuống, đến mức đôi mắt đỏ đậm.

Bây giờ còn chưa phải lúc, nếu không những nỗ lực đã làm đều sẽ uổng phí. Diệp Nhiên Tiêu tự an ủi mình.

Diệp Nhiên Tiêu lên giường, duỗi ngón bắn ra, lập tức gian phòng tối xuống. Dù trong bóng đêm Diệp Nhiên Tiêu vẫn có thể chuẩn xác bắt được Lâm Tử Mặc, duỗi cánh tay ôm Lâm Tử Mặc vào lòng.

Lâm Tử Mặc cũng quen thân cận với Diệp Nhiên Tiêu, không chỉ không trốn tránh, còn vô thức chui vào lòng của Diệp Nhiên Tiêu, vùi đầu vào ngực Diệp Nhiên Tiêu.

Đúng là yêu tinh. . .

Diệp Nhiên Tiêu cắn răng nhẫn nhịn.

Ngày hôm sau, Diệp Nhiên Tiêu vốn định muốn đến Thiền phủ muộn một chút, dù sao buổi trưa tiệc mới bắt đầu, đi sớm cũng không có ý nghĩa.

Nhưng không chịu nổi đôi mắt nhỏ cầu xin của Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu lập tức mềm lòng, chỉ cần Lâm Tử Mặc thích, mọi việc đều trở nên có ý nghĩa.

Mục đích Lâm Tử Mặc muốn đến Thiền phủ sớm rất đơn giản, y sợ đi trễ sẽ không gặp được Các chủ trong truyền thuyết, ngàn dặm xa xôi đến đây, chẳng lẽ chỉ vì ăn một bữa cơm? Vậy cũng quá đáng buồn rồi.

Thuận tiện, Lâm Tử Mặc cũng muốn vào trong đó tìm Đại Béo và Nhị Béo, đột ngột xuất hiện hù dọa chúng nó một phen.

Ai ngờ, Lâm Tử Mặc vừa giúp Diệp Nhiên Tiêu rời khách điếm, một người ngồi trên lưng ngựa đã chặn đường hai người.

Lâm Tử Mặc ngẩng đầu, chống lại tầm mắt của Thiền Vũ ngồi trên lưng ngựa.

Mạ cha ơi, vóc người này quá khí phách rồi, Lâm Tử Mặc thầm thán phục.

Thiền Vũ nhạt nhẽo dời tầm mắt, ánh mắt rơi vào Diệp Nhiên Tiêu đang yên tĩnh ngồi trên xe lăn.

“Thiền huynh, đã lâu không gặp.” Diệp Nhiên Tiêu mỉm cười, giọng nói lộ ra xa cách.

Lâm Tử Mặc nghe ra được, dù sao Diệp Nhiên Tiêu chưa từng dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với y.

Thiền Vũ lại như không nghe ra, tươi cười, xuống ngựa: “Diệp huynh, sao ngày hôm qua không đến thẳng phủ ta, ta sớm đã chuẩn bị xong phòng cho huynh.”

Lâm Tử Mặc thầm bừng tỉnh, hóa ra người này chính là Võ lâm minh chủ Thiền Vũ đây mà, thoạt nhìn hắn ta và Nhiên Tiêu rất quen thuộc đó.

Thiền Vũ cao tầm hơn một mét chín, dáng người cao lớn, chỉ đứng đó đã có một cổ khí thế làm cho người ta phải dừng bước ngắm nhìn. Nhưng rất kỳ diệu là, trên người Thiền Vũ lại có một cổ chính khí khó nói rõ, khiến người ta muốn tín nhiệm.

Lâm Tử Mặc cảm thấy người này không đơn giản, không hổ là Võ lâm minh chủ, ngoan ngoãn đứng ở một bên không quấy rầy hai người ôn chuyện.

Thiền Vũ như không nhìn thấy Lâm Tử Mặc, giao ngựa cho hạ nhân, ra phía sau xe lăn, mạnh mẽ đẩy Lâm Tử Mặc ra ngoài.

Lâm Tử Mặc: “...”

Mẹ kiếp, ngươi cao thì rất giỏi à! Đẩy cái gì mà đẩy!

Thiền Vũ chủ động giúp Diệp Nhiên Tiêu đi, sang sảng cười nói.

Diệp Hoa kinh dị nhìn Thiền Vũ, người này cũng quá không biết nhìn rồi, vị trí thiếu nãi nãi cũng dám đoạt! Diệp Hoa vốn không thích Thiền Vũ, hiện tại thì càng ghét.

Diệp Nhiên Tiêu lập tức mím môi, cất giọng hô: “Tử Mặc tới đây.”

Lâm Tử Mặc ngoan ngoãn đi qua, Diệp Nhiên Tiêu không khách khí nói: “Tử Mặc đẩy ta là được, sao có thể làm phiền Thiền huynh chứ?”

Lâm Tử Mặc có chỗ dựa, đủ khí thế, ngang nhiên xông qua, đẩy Thiền Vũ qua một bên.

Thiền Vũ không biết xấu hổ, lúc này mới nhìn Lâm Tử Mặc: “Diệp huynh, vị này chính là hạ nhân huynh mới nhận sao?”

Lâm Tử Mặc so so chiều cao giữa mình và Thiền Vũ, cố nén tâm trạng muốn bóp chết Thiền Vũ.

Đừng tức giận, đừng tức giận, ngươi đánh không lại con thiên ngư tinh này!

Giọng Diệp Nhiên Tiêu trầm thấp, chứa vẻ đắc ý: “Thiên huynh đang nói đùa sao? Tử Mặc là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, là người ta muốn dắt tay cả đời, sao có thể là hạ nhân?”

Lâm Tử Mặc ngớ người, mặt hơi nóng lên. Đang nhiều người như vậy mà nói lời sến súa thế, Lâm Tử Mặc quả thực không dám nhìn ai.

Thiền Vũ ngẩn người, rồi sau đó ôm quyền xin lỗi Lâm Tử Mặc: “Thật sự xin lỗi, là Thiền mỗ mắt vụng về rồi.”

Lâm Tử Mặc cảm thấy tên này xin lỗi không hề có thành ý, nhưng không ai đánh người mặt cười cả, chỉ khoát khoát tay: “Không sao không sao, chuyện nhỏ thôi.”

Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc lên xe ngựa, Thiền Vũ cưỡi ngựa phía trước mở đường.

Lâm Tử Mặc meo meo khẽ hỏi Diệp Nhiên Tiêu: “Nhiên Tiêu, sao ta cảm thấy hắn ta không thích ta.”

“Chỉ cần một mình ta thích ngươi là đủ rồi, những người khác có thích hay không có gì đáng nói.” Diệp Nhiên Tiêu nháy mắt mấy cái, giảo hoạt nói.

Lâm Tử Mặc chỉ nghĩ Diệp Nhiên Tiêu đang nói đùa, không để trong lòng: “Nhiên Tiêu, huynh và thiên ngư tinh này rất thân sao sao? Hắn rõ là tự mình đến đón huynh!”

“Cũng bình thường.” Diệp Nhiên Tiêu mơ hồ nói.

“Vậy huynh có thể giúp ta hỏi xem Các chủ gì đó có tới không?” Lâm Tử Mặc mở to đôi mắt đen láy, chờ mong hỏi.

Diệp Nhiên Tiêu đưa tay sờ đầu Lâm Tử Mặc, bất đắc dĩ nói: “Các chủ Quân Nhiên các gần đây không thích gặp người, cho dù lần này hắn có tới, cũng sẽ không để người khác nhìn thấy hắn đâu.”

Lâm Tử Mặc chán nản thất vọng cúi đầu, Diệp Nhiên Tiêu hơi ‘ăn dấm’ hỏi: “Vì sao ngươi muốn thấy Các chủ vậy? Thật sự hâm mộ hắn hay là?”

“Ta chỉ muốn khoe khoang với Đại Béo và Nhị Béo thôi.” Lâm Tử Mặc thề y thật sự không có nghĩ nhiều vậy, chỉ muốn xa xa nhìn, sau đó trở về khoác lác với Đại Béo và Nhị Béo một phen, khiến chúng nó phải bội phục y sát đất.

Diệp Nhiên Tiêu: “...”

“Đại Béo, Đại Béo!! Ngươi xem hai người kia có phải là Tử Mặc và nam nhân của hắn không!!” Nhị Béo không thể tin được trừng lớn mắt đậu đen nhỏ của mình, cẩn thận nhận dạng.

Đại Béo nghe vậy, cũng thò đầu xem: “Hình như thật sự là Tử Mặc!”

Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc được sắp xếp nghỉ ngơi ở tây sương phòng, Thiền Vũ dường như bề bộn nhiều việc, an bài xong đã vội vàng đi.

“Tử Mặc!” Lâm Tử Mặc vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Đại Béo và Nhị Béo đậu ở đầu cành ngoài cửa, kích động gọi y.

Còn trên thân cây Đại Béo và Nhị Béo đang đứng kia có rất nhiều các loại chim chóc đậu cùng, tất cả đều là bạn tốt của Đại Béo và Nhị Béo. Các loại chim chóc này nghe nói ở đây có người có thể nghe hiểu chúng nó nói chuyện, vì vậy đều bay tới ngó nghiêng xem loài người này trông thế nào.

Lâm Tử Mặc lập tức không chịu ngồi yên, đi ra ngoài tìm chim chóc chơi, chỉ còn lại Diệp Nhiên Tiêu và Diệp Hoa.

Diệp Hoa thấy Lâm Tử Mặc không ở đây, thừa cơ hỏi Diệp Nhiên Tiêu: “Thiếu gia, không phải người nói không tới sao?”

Thiền Vũ đã sớm đưa thiếp mời tới tay Diệp Nhiên Tiêu, Diệp Nhiên Tiêu nhìn xong lập tức vứt xuống. Diệp Hoa cho rằng Diệp Nhiên Tiêu nhất định sẽ không tới, ai ngờ lại thay đổi chủ ý.

“Tử Mặc muốn tới, huống hồ phong cảnh Giang Nam rất đẹp, ngày mai ta sẽ dẫn Tử Mặc đi đây đó một chút.”

Diệp Hoa đi theo Diệp Nhiên Tiêu đã lâu, cực kỳ thấu triệt với các loại sự tình này.

“Chỉ là ta sợ ngày mai thiếu gia không đi được.” Diệp Hoa lo lắng nói.

Diệp Nhiên Tiêu biết rõ còn cố hỏi: “Nói thử nghe xem?”

“Thiền Vũ cũng không phải là người phách lối, lần này lại tổ chức sinh thần, mở tiệc chiêu đãi anh hùng hào kiệt thiên hạ, chắc chắn có mục đích khác.”