Nam Thê Xung Hỉ Biết Sinh Con

Chương 28




Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Trong nhã gian Lam các.

Diệp Nhiên Tiêu đẩy cửa đi vào. Kỳ Hựu ngồi tại bàn, trong lòng ôm một thiếu niên thanh thuần, ngón tay đang nâng cằm thiếu niên.

“Khụ khụ.” Diệp Nhiên Tiêu lên tiếng, muốn Kỳ Hựu khiêm tốn một chút.

Kỳ Hựu đã sớm biết Diệp Nhiên Tiêu đến nhưng cứ được một tấc lại muốn tiến một thước đùa giỡn với thiếu niên. Hắn ta biết rõ cái gì là xấu hổ sao? Không biết.

Thiếu niên nhìn thấy Diệp Nhiên Tiêu thì ngượng ngùng cúi đầu xuống vùi vào lòng Kỳ Hựu.

Diệp Nhiên Tiêu lạnh lùng nói: “Lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, chuyện lần trước bị Mặc Khiêm nhìn thấy là ba ngày sau vẫn chưa xuống giường được, ngươi quên rồi sao?”

Thân thể Kỳ Hựu cứng đờ, hiển nhiên là lòng còn sợ hãi, hắn ta hừ hừ, buông tay ra: “Đi xuống đi.”

Thiếu niên dường như đã quen với hỉ nộ vô thường của khách nhân, không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn lui xuống còn hiểu ý đóng cửa lại.

“Tiểu kiều thê của ngươi đâu?” Kỳ Hựu bắt chéo hai chân, buồn chán hỏi.

“Ở nhà chơi chim rồi.” Diệp Nhiên Tiêu nói.

Lời này rất dễ gây hiểu lầm, Kỳ Hựu tỏ vẻ mặt bỉ ổi, cười cười.

Diệp Nhiên Tiêu không đành lòng nhìn tiếp, quả nhiên ông trời rất công bằng, ban cho Kỳ Hựu một gương mặt khuynh thành tuyệt sắc nhưng cũng cho hắn ta một nội tâm thô tục không chịu được.

“Sao ngươi còn để cho lão già Diệp gia đó sống?” Kỳ Hựu tò mò hỏi.

“Chết không đáng sợ, đáng sợ chính là đã từng có tất cả nhưng hiện tại lại hai bàn tay trắng.”

Kỳ Hựu tặc lưỡi, tựa hồ đang phỉ nhổ hành vi của Diệp Nhiên Tiêu: “Mọi việc ta đã làm xong, chân Diệp Lâm đã bị phế hoàn toàn rồi.”

Diệp Nhiên Tiêu mím môi, không vui không buồn, sớm đã đoán được kết cục của bọn họ rồi.

“Nghe người về bẩm báo, tuy đại phu nhân khóc đến muốn tự tử nhưng lại không đủ can đảm, cũng biết đây là báo ứng.” Kỳ Hựu nói: “Năm đó bà ta hạ độc hại ngươi, có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng ngươi còn sống, mà còn sống tốt như vậy.”

“Nghiệt bà ta gây ra đã bị báo ứng lên nhi tử của bà ta, hiện tại chắc chắn đang sống không bằng chết.” Kỳ Hựu là kẻ thích náo nhiệt không sợ chuyện lớn, trào phúng nói.

Diệp Nhiên Tiêu cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì. Kỳ Hựu thấy không ai ngó ngàng đến mình nhưng không xấu hổ, vẫn nói tiếp: “Nếu không phải ngươi bị thử qua vô số loại thuốc, hiện tại sẽ không có được thể chất bách độc bất xâm, đối đầu với quỷ y lần đó ngươi đã nguy hiểm rồi.”

Thuốc bột quỷ y lần trước vung là kịch độc, chỉ cần dính vào một chút thì thất khiếu sẽ bị chảy máu đến chết.

Diệp Nhiên Tiêu cũng không hối hận chân mình đã phế, nếu không phải như vậy, có lẽ đời này sẽ không gặp được Lâm Tử Mặc, cũng sẽ không đủ năng lực bảo vệ y.

“Quỷ y lấy tin từ đâu?” Diệp Nhiên Tiêu nheo mắt, hắn đã âm thầm có suy đoán.

“Từ Lạc Giang Hạ, ta nghe Diệp Hoa nói hắn là tình địch số một của ngươi.“ Kỳ Hựu thẳng thắn, hả hê nói: “Xem ra tiểu kiều thê của ngươi rất được lòng người nha, Lạc Giang Hạ tuấn tú lịch sự chẳng thua kém gì ngươi.”

Cả đời Kỳ Hựu tận sức tìm hai người để đâm đầu vào đường chết, một là làm Mặc Khiêm tức giận, hai là khiến Diệp Nhiên Tiêu tức giận.

Chọc Mặc Khiêm, cùng lắm hắn ta bị bẽ mặt ở trên giường. Nhưng nếu chọc giận Diệp Nhiên Tiêu, vậy thì hắn ta đang thật sự tìm đường chết, theo nghĩa đen.

“Quân Nhiên các có dự định sẽ phát triển ở biên cương, không bằng ủy thác trách nhiệm này cho ngươi.” Diệp Nhiên Tiêu không hề có ý thương lượng mà đang thông báo thẳng cho Kỳ Hựu.

Kỳ Hựu: “....”

“Hôm nay sao chỉ một mình ngươi tới, không dẫn theo tiểu kiều thê của ngươi cùng đi, ta vô cùng hiếu kỳ với Các chủ phu nhân đấy.” Kỳ Hựu cứng người, bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.

Diệp Nhiên Tiêu trừ phi là đầu óc bị úng, chứ làm sao có thể dẫn Lâm Tử Mặc tới chỗ như thế này.

“Ngươi tìm ta không chỉ để nói chuyện này? Nói thẳng trọng điểm đi.” Diệp Nhiên Tiêu đã quen Kỳ Hựu luôn nhiều lời trước khi muốn nói chính sự.

Kỳ Hựu buông tay, cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu chẳng dễ chơi, rất cứng nhắc. “Được rồi, lần này tìm ngươi đến có hai chuyện, một chuyện xấu và một chuyện xấu hơn, ngươi muốn nghe cái nào?”

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu thản nhiên lướt qua, Kỳ Hựu quay đầu không dám đùa nữa, nói thẳng: “Chuyện thứ nhất, hoàng thượng vì tìm không thấy Thánh tử cho nên gần đây nhiều lần phái người vào rừng Vạn Vật tìm Kỳ Lân. Nếu ai bắt được Kỳ Lân sẽ được thưởng vạn lượng bạc, phong quan gia tước.”

“Những năm gần đây thân thể An Yến càng ngày càng tệ, nên bắt đầu nóng nảy rồi. Ông ta nghe nói máu Kỳ Lân có tác dụng trường sinh bất lão, trị bách bệnh.” Diệp Nhiên Tiêu biết rõ hoàng thượng lòng tham không đáy: “Phái người đi quấy rối, nhất định không thể cho ông ta tìm được Kỳ Lân.”

Kỳ Hựu gật gật đầu, ra hiệu đã biết, bất kể thế nào nói, Kỳ Lân là thánh thú An quốc, xác thực phải bảo vệ cho nó thật tốt.

Kỳ Hựu còn tưởng trong lòng Diệp Nhiên Tiêu đang vì đại nghĩa quốc gia, ai biết Diệp Nhiên Tiêu hoàn toàn không nghĩ nhiều như vậy, chỉ biết một điều thôi.

Nếu Kỳ Lân bị bắt đi, dựa vào tính cách yêu thương động vật của Tử Mặc, nhất định y sẽ thương tâm.

“Chuyện thứ hai?” Diệp Nhiên Tiêu tiếp tục hỏi.

“An Thanh bị Đại hoàng tử Văn quốc bắt đi rồi, hình như hoàng tử Văn quốc kia có hứng thú với An Thanh.” Kỳ Hựu tò mò nói. Tin tức của hắn ta từ trước đến nay rất chuẩn.

Diệp Nhiên Tiêu không lo lắng lắm, bởi vì có Nam Thần ở đó. Thực lực Nam Thần hắn biết rõ: “Có thể nói xong một lần được không?”

Lại tặc lưỡi, Kỳ Hựu nói tiếp: “An Ôn là kẻ nhát gan, không muốn xuất binh đi cứu An Thanh, Nam Thần đã đơn thương độc mã đến Văn quốc đòi người.”

“Kết quả?”

“Ta chỉ thu được những tin này, còn lại bất lực.” Kỳ Hựu buông tay.

“Ta bảo này, ngươi đến đây tặng chim là để gây thêm phiền cho ta phải không?” Lâm Tử Mặc bất đắc dĩ nhìn cảnh tượng Đại Béo đại chiến hai chim họa mi.

Lạc Giang Hạ đang ngồi bên cạnh Lâm Tử Mặc xem cuộc chiến. Gã cũng không ngờ sẽ xảy ra sự cố, chẳng lẽ nữ đều thích mấy cái gì đó to to?

Lạc Giang Hạ giải thích: “Ta thấy ngươi thích chim nên mới tặng ngươi hai con, ai biết hai con chim mập kia của ngươi không chịu thua kém vậy đâu.”

Lâm Tử Mặc vội vàng nói: “Ta không cần, ngươi tranh thủ mang chúng nó đi đi.”

Lạc Giang Hạ vừa nghe vậy, lập tức nằm vật xuống bãi cỏ, nhắm mắt lại ngủ, bắt đầu ăn vạ.

Đùa sao, không dễ gì thừa cơ Diệp Nhiên Tiêu không ở nhà, đương nhiên phải ở cùng với tiểu Mặc Mặc thêm một lúc.

Không biết vì sao, Lâm Tử Mặc trông thấy Lạc Giang Hạ thì đã muốn đánh gã, có lẽ tới bây giờ y chưa từng thấy qua người vô liêm sỉ như thế.

Lâm Tử Mặc nháy mắt với Diệp Hoa, mau kéo con hàng này ra ngoài ném đi.

Diệp Hoa quay đầu, không phải hắn ta không muốn, mà bà nó hắn ta và Diệp Toàn cùng lên cũng đánh không lại Lạc Giang Hạ.

Lâm Tử Mặc căm giận đạp Lạc Giang Hạ một cước. Lạc Giang Hạ tỉnh bơ, cả sợi tóc cũng không động.

“Phủ Thừa tướng nhà ngươi không chứa nổi ngươi sao?” Lâm Tử Mặc trào phúng, giọng điệu không tốt.

Lạc Giang Hạ xoay người không để ý Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc tức giận muốn bóp chết gã.

Vất vả chờ Lâm Tử Mặc bình tĩnh lại, Lạc Giang Hạ lại bắt đầu nói: “Nam nhân nhà ngươi đối xử với ngươi thế nào?”

Lâm Tử Mặc cảm thấy vấn đề này khá nhạy cảm nhưng Diệp Nhiên Tiêu đối tốt với y cực kỳ.

“Đương nhiên là rất tốt, nhưng liên quan gì tới ngươi.”

Lạc Giang Hạ thản nhiên đáp lại giọng điệu dữ tợn của Lâm Tử Mặc: “Ngươi cảm thấy nam nhân nhà ngươi là hạng người gì.”

Tuy Lâm Tử Mặc rất muốn ngưng hẳn cái đề tài này với Lạc Giang Hạ, nhưng mỗi người đều sẽ vô thức thao thao bất tuyệt khi nói với người khác về người mình thích.

“Dịu dàng, thân sĩ, có tình cảm.” Công phu trên giường cũng rất tuyệt, Lâm Tử Mặc âm thầm tăng thêm một cái.

Lạc Giang Hạ không biết sao khi nghe vậy thì ngay từ đầu đã cố nhịn cười, sau đó thật sự khống chế không nổi, cười càng lớn tiếng.

Gã nói, Lâm Tử Mặc bị Diệp Nhiên Tiêu bán còn giúp hắn đếm tiền.

Lâm Tử Mặc: “...”

Diệp Hoa cố nghẹn, kỳ thật hắn ta cũng rất muốn cười, thiếu nãi nãi thật sự quá đơn thuần rồi, phải ngược lại mới đúng mà?!

Lâm Tử Mặc cho rằng Lạc Giang Hạ đang cười nhạo Diệp Nhiên Tiêu, nổi giận, y bứt cỏ ném vào mặt gã.

Lạc Giang Hạ nhanh nhẹn nhảy dựng lên, tránh thoát.

Lâm Tử Mặc cũng nhảy dựng lên, tiếp tục ném. Lạc Giang Hạ bắt lấy tay Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc không khách khí đưa chân muốn đá hạ bộ của Lạc Giang Hạ.

Lạc Giang Hạ vội vàng buông tay, giật mình, tựa như là không thể tin được, rất nhanh lại cười vô sỉ: “Thủ đoạn của ngươi thật đủ hèn hạ.”

“Đối phó với hạng thế nào thì phải dùng thủ đoạn thế nấy.” Lâm Tử Mặc khí phách kiêu ngạo, giả vờ làm ra vẻ vỗ vỗ bụi trên người mình.

Trong nháy mắt bắt lấy tay Lâm Tử Mặc, Lạc Giang Hạ cảm thấy trên người y có nội lực đang chảy, chẳng qua là rất yếu.

“Nên chăm chỉ luyện thêm võ công, bên cạnh ngươi có một cao thủ, nên thường xuyên lĩnh giáo thử đi.” Ánh mắt Lạc Giang Hạ quét về phía Diệp Hoa.

Diệp Hoa nghe ra hàm ý khác của Lạc Giang Hạ, không rõ rốt cuộc gã có biết thân phận của Diệp Nhiên Tiêu hay không, đành lau mồ hôi lạnh.

“Ngươi biết Quân Nhiên các không?” Lạc Giang Hạ còn ngại Diệp Hoa chưa đủ thảm, lại gợi thêm một chủ đề nguy hiểm.

Lâm Tử Mặc gật đầu, hỏi y cái này làm gì: “Biết rõ, nghe nói Các chủ Quân Nhiên các rất thần bí, rất lợi hại.”

Lạc Giang Hạ nói thầm: “Người đó ở ngay bên cạnh ngươi...”

Lâm Tử Mặc đứng cách xa nên không nghe thấy, mặt đầy dấu chấm hỏi.

Lạc Giang Hạ thấy Diệp Nhiên Tiêu sắp trở về rồi, trước khi đi lại nhắc nhở Lâm Tử Mặc: “Mở to mắt ra mà nhìn người, mù lâu quá thì sau này không chịu nổi đâu.”

“Lần sau ta lại đến thăm ngươi, tạm biệt tiểu Mặc Mặc.” Lạc Giang Hạ tặng Lâm Tử Mặc một cái hôn gió.

Diệp Hoa tiến lên ngăn cản hành vi quấy rối của Lạc Giang Hạ, sợ thiếu nãi nãi bị tên đăng đồ tử này chiếm tiện nghi.

Diệp Hoa tiễn Lạc Giang Hạ đi. Lâm Tử Mặc đứng tại chỗ cúi đầu suy tư một lát. Y cảm thấy lời nói của Lạc Giang Hạ hôm nay có thâm ý.

Bằng không Lạc Giang Hạ sẽ không cố ý hỏi y có biết Quân Nhiên các không, Lâm Tử Mặc lại nghĩ tới ước định của Diệp Minh cùng nguyên chủ.

Tìm được lệnh bài Thính Phong đường...

Lệnh bài này chắc hẳn rất quan trọng, có thể khống chế rất nhiều thứ, chẳng lẽ trên người Nhiên Tiêu thật sự có lệnh bài, là người của Thính Phong đường?

Lần này Lạc Giang Hạ tới không phí công, quả thực đã nhắc nhở Lâm Tử Mặc rất nhiều chuyện.

Buổi tối, Lâm Tử Mặc nằm trên giường cùng Diệp Nhiên Tiêu. Lâm Tử Mặc thẳng thắn với hắn.

“Nhiên Tiêu, nói với huynh chuyện này.”

“Chuyện gì? Nói đi.” Diệp Nhiên Tiêu xoay người, ôm Lâm Tử Mặc.

Bên cạnh Lâm Tử Mặc có tên “mỏ nhọn” Diệp Hoa nên Diệp Nhiên Tiêu đương nhiên biết rõ buổi chiều Lạc Giang Hạ có tới, hắn cho rằng Lâm Tử Mặc muốn nói chuyện này với hắn.

“Nguyên chủ của thân thể này dường như đã có giao dịch gì đó với Diệp Minh.”

Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu u ám: “Hả? Giao dịch gì?”

“Ông ta nói trên người của huynh có lệnh bài Thính Phong đường, muốn ta tìm cho ông ta.”

Lâm Tử Mặc nói thật chân thành, cẩn thận quan sát biểu cảm của Diệp Nhiên Tiêu.

“Vậy ngươi có phát hiện nó trên người của ta không?” Giọng của Diệp Nhiên Tiêu nghe không ra vui buồn, chỉ bình đạm hỏi.

Lâm Tử Mặc cho rằng Diệp Nhiên Tiêu tức giận, đáp ngay: “Không có không có, ta thật sự không đưa cho Diệp Minh gì cả, ta cũng không có đụng đến đồ của huynh.”

Diệp Nhiên Tiêu thở dài, hôn lên trán Lâm Tử Mặc: “Lệnh bài Thính Phong đường quả thật không ở chỗ ta, cho dù ngươi lật tung lên cũng sẽ tìm không thấy.”

Lâm Tử Mặc khẽ ngo ngoe trong lòng Diệp Nhiên Tiêu, ý tứ làm nũng rất rõ ràng: “Thế nhưng ta cũng đâu có lật mặt đâu, ta biểu hiện không tệ đúng không?”

“Ừ.“ Diệp Nhiên Tiêu tỏ vẻ đồng ý: “Biểu hiện rất không tồi, nên thưởng.”

Diệp Nhiên Tiêu xoa cằm Lâm Tử Mặc, cắn cắn, động tác hơi thô bạo. Lâm Tử Mặc yêu thích không thôi, y cũng rất chờ mong chuyện sẽ diễn ra tiếp theo.

Diệp Nhiên Tiêu cắn ra một quả ô mai lớn lên chiếc cổ trắng ngần của Lâm Tử Mặc, rất mang tính chiếm hữu.

Lạc Giang Hạ quả nhiên không phải kẻ tốt lành gì, Diệp Nhiên Tiêu rất muốn cho gã thấy quả ô mai trên cổ Lâm Tử Mặc, cho gã biết Lâm Tử Mặc là người của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi.