Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Từ khi Diệp Nhiên Tiêu và Lâm Tử Mặc xác định quan hệ, hai người quả thực ngọt ngấy không thể tưởng tượng nổi, cả đi vệ sinh cũng muốn đi cùng nhau.
Trước kia Diệp Hoa còn có thể chịu được, mấy ngày nay cũng sắp không chịu nổi, dệt ân ái như vậy thật sự làm người giận sôi!
Đại Béo và Nhị Béo cũng quyết đoán thất sủng rồi, mỗi ngày đậu trên vai Diệp Hoa tự hỏi nhân sinh, đòi ăn đòi uống. Dù sao cũng không ị trên đầu ngươi, tự ngươi lo liệu đi.
Diệp Hoa cần một việc cấp bách để dời sự chú ý của Diệp Nhiên Tiêu, trông sao trông trăng, rốt cuộc đã trông được một chuyện như vậy.
Diệp Hoa nhìn Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu mười ngón tay đan xen, khụ khụ hai tiếng, dùng ánh mắt ý bảo Diệp Nhiên Tiêu rằng hắn ta có việc cần nói. Vốn tưởng rằng Diệp Nhiên Tiêu sẽ kêu Lâm Tử Mặc tránh mặt, ai ngờ Diệp Nhiên Tiêu không hề có phản ứng gì.
Diệp Hoa tiếp tục dùng ánh mắt chằm chằm vào Diệp Nhiên Tiêu, nhưng sắp rút gân rồi cũng không thấy người nào đó có chút phản ứng nào.
Diệp Hoa hiểu được, Diệp Nhiên Tiêu đang cố ý không đếm xỉa đến hắn ta.
Trong lòng Diệp Hoa xoay chuyển, nhưng hắn ta có thể biểu hiện ra ngoài sao? Không thể!
Buổi tối Diệp Nhiên Tiêu dỗ Lâm Tử Mặc ngủ xong, tự mình lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.
Quả nhiên, Diệp Hoa khổ sở đứng bên ngoài, rõ ràng đã đợi không ngắn, bốp bốp đập muỗi.
Thấy Diệp Nhiên Tiêu đi ra, Diệp Hoa lập tức u oán nhìn qua.
Diệp Nhiên Tiêu chẳng mảy may áy náy, ngược lại nói: “Lần sau nếu có Tử Mặc thì không cần ra hiệu cho ta, dù sao ánh mắt ngươi run rẩy lợi hại như vậy, Tử Mặc sẽ nhận ra.”
Diệp Hoa: “...”
“Trở lại chuyện chính, thu được tin tức gì rồi?” Diệp Nhiên Tiêu sợ ra lâu, lỡ như Lâm Tử Mặc tỉnh lại không thấy hắn thì sẽ ra ngoài tìm.
“Ngày hôm qua Thiền Vũ dẫn theo cao thủ các phái đi tập kích Nam U cung, kết quả...”
“Tập kích là quá đề cao bọn họ, hẳn là đánh lén. Đường đường là chính đạo mà cũng chơi trò hề thiếu đạo đức này.” Diệp Nhiên Tiêu cười lạnh.
“Kết quả tổn thất thảm trọng, các phái đều có người thương vong, đặc biệt Thiền Vũ, nghe nói bị nội thương rất nặng.” Diệp Hoa nói tiếp, hắn ta thật không thích Thiền Vũ, nhưng hắn ta không phải loại người “vui sướng khi người gặp họa”: “Thiếu gia, người đoán không sai.”
Ánh mắt Diệp Nhiên Tiêu u ám: “Các phái đều có tư tâm của mình, không đoàn kết nhất trí làm sao có thể thành công, huống chi thực lực Nam U cung hùng hậu, đương nhiên không phải là đối thủ.”
Diệp Hoa hơi lo lắng: “Vậy thiếu gia, Nam U cung có thể đối nghịch với chúng ta không?”
“Sẽ không.“ Diệp Nhiên Tiêu khẳng định: “Chúng ta là cùng loại người, đứng ở phương diện khác, chúng ta không chỉ không phải là địch nhân, còn có thể làm bằng hữu.”
Não Diệp Hoa không đủ dùng, từ bỏ việc nghiên cứu sâu câu nói của Diệp Nhiên Tiêu.
“Thiền Vũ trở về rồi sao?”
“Trở về rồi, hiện tại đã về Thiền phủ rồi, chắc là còn đang hôn mê.”
Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: “Xem ra vận khí hắn khá tốt, Nam U cung cũng không muốn mạng hắn.”
Diệp Hoa càng cân nhắc càng thấy không đúng: “Sao ta cảm thấy tác phong lần này không giống Nam U cung. Nam U cung từ trước đến nay là đuổi tận giết tuyệt, không chừa đường lui.”
“Ngươi nói không sai.“ Diệp Nhiên Tiêu cho Diệp Hoa một ánh mắt tán thưởng: “Tâm tính chuyển biến rồi, tác phong đương nhiên cũng sẽ thay đổi, lưu lại đường lui cho người khác cũng là giữ lại đường lui cho mình.”
Diệp Hoa nghe đến hồ đồ, cái hiểu cái không. Diệp Nhiên Tiêu cũng không muốn giải thích kỹ càng, chỉ nói ngày mai lúc lên đường trở về, thuận đường đi thăm Thiền Vũ.
Lâm Tử Mặc ngồi trên xe ngựa, mắt vẫn nhắm, nửa người trên như cháo sánh dính vào Diệp Nhiên Tiêu, như không có xương cốt.
Diệp Nhiên Tiêu nuông chiều y, hôm nay vì gấp rút lên đường nên phải rời giường quá sớm, tùy Lâm Tử Mặc ngủ bù trên xe ngựa.
Tuy xe ngựa vừa tròng trành vừa lắc lư, nhưng ngửi thấy mùi thuốc của Diệp Nhiên Tiêu, Lâm Tử Mặc vẫn ngủ như heo.
Đại Béo và Nhị Béo thay nhau ra trận giẫm đạp gương mặt nhỏ của Lâm Tử Mặc, kết quả là y không phản ứng gì.
Dưới sự giận dữ, Đại Béo và Nhị Béo bay ra ngoài đi quấy rối Diệp Hoa đang cực khổ đánh xe.
Bây giờ nhìn thấy hai tiểu ma quỷ này, Diệp Hoa chợt đau đầu, hận không thể bắt bọn nó hầm canh cách thủy, đương nhiên chỉ nghĩ mà thôi, nếu làm thật, thiếu nãi nãi còn không chặt hắn ta ra hầm canh cách thủy trước sao.
Lâm Tử Mặc ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, bởi vì bụng kháng nghị rồi, phát ra tiếng kêu ọt ọt.
Lâm Tử Mặc mở mắt ra phát hiện trước mắt mình là một mảnh trắng xoá, hơi hoàn hồn, mới nhận ra là bạch y của Diệp Nhiên Tiêu.
Một tay Diệp Nhiên Tiêu ôm Lâm Tử Mặc, cho Lâm Tử Mặc dựa vào lồng ngực hắn ngủ an ổn, một tay cầm sách.
Lâm Tử Mặc ngượng ngùng lau nước miếng của mình, nghiêm trang ngồi thẳng người.
Diệp Nhiên Tiêu lấy ra một cái lồng cơm tinh xảo, bày thức ăn đã sớm đóng gói kỹ lưỡng ra: “Đói bụng không, tranh thủ còn nóng nhanh ăn đi.”
Lâm Tử Mặc cảm thấy Diệp Nhiên Tiêu quả thực giống như mèo máy Doraemon, có một túi bảo bối, bên trong cái gì cũng có.
“Chúng ta đi thẳng về nhà sao?” Lâm Tử Mặc vừa ăn đùi gà vừa hỏi.
“Đi thẳng về luôn, nhưng tiện đường phải đi thăm Thiền Vũ đã.”
Thiên ngư tinh? Thăm hắn làm gì?
Lâm Tử Mặc hiếu kỳ: “Hắn xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ, nghe nói bị thương rất nghiêm trọng, về tình về lý, ta hẳn là đi thăm nom.”
Lâm Tử Mặc là người rất mẫn cảm, ai có địch ý với y, không thích y, Lâm Tử Mặc đều biết.
Thiền Vũ không thích y, đương nhiên cũng không thể trông cậy vào Lâm Tử Mặc thích gã được bao nhiêu.
Tuy vậy, Lâm Tử Mặc không xấu bụng, rất thông tình đạt lý nói: “Đúng là nên đi thăm, nói không chừng là gặp mặt lần cuối thì sao.”
Diệp Nhiên Tiêu cười thành tiếng, Tử Mặc của hắn thật đáng yêu.
Bên kia, quốc sư Thẩm Tuyệt cúi đầu quỳ dưới đất, không dám lên tiếng.
Hoàng thượng An Yến lửa giận ngút trời ném một quyển sách vào gần Thẩm Tuyệt, Thẩm Tuyệt không dám thở mạnh, yên lặng nhận lửa giận của An Yến.
“Không phải ngươi nói Thánh tử đã xuất hiện sao?! Người đó đâu?!” An Yến quát lớn.
Thẩm Tuyệt tự biết đuối lý, không dám phản bác.
“Nhiều ngày rồi, ta phái người đi tìm, gần như đã lật tung cả An quốc, đều không tìm được người như ngươi nói, ngươi nói xem là vì sao hả?!”
Thẩm Tuyệt cứng cổ, giữ vững ý kiến của mình: “Thần xấu hổ! Nhưng Thánh tử thật sự đã xuất hiện, kính xin hoàng thượng tin tưởng thần!”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, vì sao không tìm thấy người?!” An Yến là hoàng thượng, từ trước đến nay chỉ xem trọng kết quả, không xem quá trình.
Thẩm Tuyệt biết rõ mình đã chọc giận hoàng thượng, nếu không có lý do thỏa đáng làm cho hoàng thượng tin phục, hôm nay ông ta nhất định khó thoát khỏi cái chết.
“Hoàng thượng bớt giận, thần suy đoán, nhất định là có người tiên tri Thánh tử tồn tại sớm hơn so với chúng ta, sau đó giấu hắn đi.” Thẩm Tuyệt lớn mật suy đoán.
Trái lại, An Yến cũng không phải dễ gạt: “Ngay cả trẫm cũng không biết Thánh tử tồn tại, ai có thể biết trước cả ngươi?”
“Trong thiên hạ, e là chỉ có một người!”
“Ai?”
“Tiêu Thế Ôn.” Thẩm Tuyệt từng chữ từng chữ thốt ra tên của Tiêu Thế Ôn.
An Yến trầm tư, tựa hồ cũng từng nghe thấy tên Tiêu Thế Ôn. Cuối cùng, An Yến tạm thời buông tha cho Thẩm Tuyệt: “Chuyện này giao cho ngươi, ra tay từ chỗ Tiêu Thế Ôn, phải sớm tìm được Thánh tử và Kỳ Lân.”
“Dạ!” Thẩm Tuyệt đáp ứng, vừa định lui ra, đã bị An Yến gọi lại.
“Gần đây Trẫm còn có một chuyện phiền lòng, muốn quốc sư đại nhân giúp trẫm san sẻ.” An Yến đứng chắp tay.
Thẩm Tuyệt vội vàng nói: “Hoàng thượng mời nói, thần nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.”
[1] tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy, nói hết không giữ lại.
An Yến thoả mãn gật đầu: “Văn quốc cách An quốc chỉ vỏn vẹn một con sông, thời gian này mờ ám không ngừng.”
Thẩm Tuyệt ngẫm nghĩ: “Mặc dù không thể khinh thường thực lực Văn quốc, nhưng thần thấy nó vẫn không bằng An quốc, hoàng thượng đừng quá mức lo lắng.”
Tuy nhiên không có bất kỳ một Đế quân nào có thể khoan dung cho người khác ngấp nghé lãnh thổ của hắn, An Yến cũng không ngoại lệ.
“Trẫm quyết định tiên hạ thủ vi cường, phái binh xuất chinh, chiếm lĩnh Văn quốc.” An Yến hạ quyết định.
Thẩm Tuyệt thầm phỉ nhổ, đã quyết định xong xuôi, còn hỏi ta làm gì?
“Vậy không biết chuyện hoàng thượng phiền lòng là?”
“Các hoàng tử của trẫm đều rất tốt, nhưng luôn sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua sa trường, vì thế trẫm không biết nên phái ai đi lãnh binh xuất chinh.”
Từ trước đến nay Thẩm Tuyệt rất sở trường đối với vấn đề khuyên can như vậy, nhanh nghĩ ra cách giải quyết: “Thần cho rằng, nên phái hai hoàng tử ra, có thể hỗ trợ nhau, cũng có thể kiềm chế lẫn nhau.”
“Ồ?” An Yến hứng thú, hiển nhiên cảm thấy chủ ý này không tệ: “Quốc sư đại nhân nghĩ là nên phái hai người nào?”
“Thái tử là người được chọn cho trữ quân, trên vai gánh càng nhiều trách nhiệm, phái thái tử đi rèn luyện một phen là thích hợp hơn cả.”
An Yến gật đầu đồng ý: “Vậy người còn lại?”
“Người còn lại, thần cảm thấy có thể để đích thân thái tử lựa chọn.”
An Yến cười ha ha: “Tốt tốt, quốc sư đại nhân quả nhiên không tầm thường, cứ theo ý kiến của ngươi đi.”