Nam thê của Tể tướng

Chương 80: Phong hầu




“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết…”

Toàn bộ người Dịch gia, nô bộc nha hoàn người hầu, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương quỳ gối phía trước, toàn bộ người trong viện lúc này đều yên lặng nghe thái giám tuyên đọc thánh chỉ.

“… Ban thưởng cho An Nhạc hầu một tòa đại trạch… Ban thưởng trăm mẫu ruộng tốt… Ban thưởng bạch ngọc… Ban thưởng gấm vóc…” Thanh âm sắc nhọn của thái giám còn đang vang lên.

Đông Dương quỳ trên mặt đất lại thấy như mình đang nằm mộng.

“An Nhạc Hầu, An Nhạc Hầu!?”

Đông Dương hoàn hồn.”Thảo… Vi thần tiếp chỉ.” Hai tay đưa lên, cung kính tiếp nhận thánh chỉ, cúi rạp người: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Dịch Vân Khanh sau khi Đông Dương đứng dậy mới đứng dậy theo, sau đó là lão thái gia bọn họ, cuối cùng mới tới người hầu.

Tiền quản gia bước lên phía trước, đưa cho thái giám cùng cung tỳ đi theo ngân phiếu.

Riêng vị thái giám tuyên đọc thánh chỉ thì tự Đông Dương tiến tới đưa ngân phiếu.

Thái giám nọ liếc mắt nhìn giá trị tờ ngân phiếu, ý cười trên mặt càng lộ rõ: “Hầu gia khách khí.”

Đông Dương chắp tay: “Làm phiền công công.” Dịch Vân Khanh đoán được Chu Lễ sẽ hạ chỉ ban thưởng tước vị cho Đông Dương, cho nên sáng sớm đã cố ý thỉnh mộc hưu, về nhà dạy cho Đông Dương chút quy củ khi nhận thánh chỉ. Nhưng không đoán được chính là, Hoàng đế Chu Lễ lại phong Hầu gia chứ không phải bá tước. An Nhạc Hầu, mặc dù là hầu gia tam đẳng cũng chỉ là cái danh rỗng, nhưng ngoài mặt so với bá tước nhất đẳng cũng cao hơn phân nửa.

Thái giám tuyên chỉ cười tủm tỉm nhìn, ý vị thâm trường nói: “Hầu gia có thể không vội mà chờ…”

Đông Dương có điểm không rõ, Dịch Vân Khanh hiểu được.

Thái giám tuyên đọc thánh chỉ chân trước mới đi, phía sau Thái hậu đã ban thưởng tới. Nguyên một cái danh sách ban thưởng, mọi người nghe xong chết lặng. Đáng tiếc, này vẫn chưa xong, công công tuyên đọc Thái hậu ban thưởng vừa mới đi, Hoàng hậu ban thưởng cũng vừa tới.

Lão thái gia cùng lão phu nhân quỳ tới hai mắt vựng hoa, nhưng cũng cao hứng vô cùng.

Tiễn bước công công tuyên chỉ, lão phu nhân kéo tay Đông Dương kích động không thôi. “… Tốt! Tốt! Tốt!”

Dư thị ấn ấn đôi mắt ướt.

Lão thái gia miễn cưỡng nhịn xuống kích động trong lòng, đối Đông Dương nói: “Mau, nhanh đi thay bào phục Hầu gia rồi vào trong cung tạ ơn.”

Khang Uyển Nhi vội sai người đem tước phục Hầu gia tới, Dịch Khiêm giúp đỡ Đông Dương đội mũ quan.

Cẩm giày đen, tước phục hầu gia, mũ quan trên đầu rũ xuống hai cái chuỗi ngọc, trên đầu mỗi chuỗi ngọc có đính hai đại minh châu. Nếu như là người khác mạo muội mặc bộ tước phục đại biểu cho uy nghiêm hoàng gia này có lẽ sẽ chẳng ra cái gì, nhưng mặc trên người Đông Dương không hề có nửa điểm sai lệch.

Dịch Vân Khanh cũng thay đổi quan phục, tiến lên dựa vào vai Đông Dương, ánh mắt trêu tức, cười nói: “Hầu gia, ta phát hiện, ngươi mặc cái gì cũng đều xinh đẹp.”

Đông Dương giật mình, tựa hồ chưa thích ứng được với thân phận mới của mình.

Khang Uyển Nhi hé miệng cười thầm, dẫn theo một nhóm nha hoàn, tiểu tư cúi đầu hành lễ nói: “Nhi tức tham kiếm Hầu gia.”

“Nô tỳ( nô tài), tham kiến Hầu gia!”

Một đám người, cúi rạp nửa người thật lâu không có đứng lên.

Đông Dương có điểm mơ hồ, ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía Dịch Vân Khanh.

Dịch Vân Khanh xoa xoa lòng bàn tay y, cổ vũ nhìn lại y. Hắn sáng nay đã dạy y, khi người khác hành lễ, y phải ứng đối như nào, hắn không thể tùy thời đều bồi ở bên cạnh y, một bước này dù thế nào y cũng phải tự mình đi.

Đông Dương bình tĩnh lại, quyết tâm, mở miệng: “… Miễn lễ.”

Khang Uyển Nhi thấp cúi đầu: “Nhi tức tạ ơn Hầu gia.” Nói đến đây mới đem đầu gối khuỵu một nửa đứng thẳng lên.

“Nô tỳ ( nô tài) tạ ơn Hầu gia!”

Tước vị của Đông Dương mặc dù là Hầu gia tam đẳng An Nhạc Hầu, nhưng y còn có một tầng thân phận khác, đó là nghĩa tử của Thái hậu. Theo lý mà nói, y có thể cùng Hoàng đế xưng huynh gọi đệ. Cho dù so ra, tước vị An Nhạc Hầu là một công tước rất cao quý, nhưng cũng chỉ chắp tay chào mà thi lễ, trừ phi thấy những bậc cha chú hoàng gia hoặc trưởng bối dòng họ như trưởng công chúa, mới phải thi toàn lễ.

Ở khách phòng chờ lão thái gia bọn họ, hai người liền vào cung tạ ơn, trước tạ ơn Hoàng thượng sau tới Thái hậu, cuối cùng là Hoàng hậu. Sau ba lần tạ đại ân, hai người ra khỏi cung, thì trời cũng đã bắt đầu tối, nhưng vẫn chưa có xong, trưởng công chúa cùng một đoàn hoàng thân quốc thích cũng có hạ lễ đưa tới cửa, hai người không thể không vội mà ăn tạm bữa trưa muộn rồi lại tự mình tới cửa tạ lễ.

Cũng may, Dư thị cùng Khang Uyển Nhi đều là người thông minh, quà đáp lễ cũng không khiến hai người phải bận tâm, Dịch Khiêm cũng thỉnh vài ngày mộc hưu, mang theo một đám nô bộc có năng lực trong hai ngày đem đồ đạc của An Nhạc Hầu chuyển ra.

Sau là tới ngày cả nước chảy yến hội.

Buổi chiều Đông Dương ngủ ở An Nhạc Hầu phủ, nói chuyện với Dịch Vân Khanh đang ở bên cạnh: “Hầu phủ hẳn là rất khi ở lại, không cần thiết phải chuẩn bị nhiều thế này.” Y mặc dù là An Nhạc Hầu, nhưng vẫn là nam thê của Dịch Vân Khanh, ngụ ở Dịch phủ cũng là thiên kinh địa nghĩa.

“Đây là Hoàng thượng cùng Thái hậu ban thưởng, đương nhiên là phải nhận. Vả lại ai nói là không hay ngụ lại? Về sau nếu ở trong phủ ngốc đến chán ngấy có thể tới đây ngụ, có nha hoàn bọn họ quét tước, ở lại cũng sẽ không thấy không thoải mái.” Ban ngày xã giao phải uống rượu, Dịch Vân Khanh thấy đầu thật nặng.

Đông Dương nhìn thấy, không tái làm phiền hắn, giúp hắn nhu nhu thái dương, để hắn nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, Dịch Vân Khanh đứng lên vào triều, Đông Dương cũng dậy vào trong cung thỉnh an Thái hậu, sau liền trực tiếp quay về Dịch phủ.

Thủ vệ tiểu tư trông thấy, vội chạy tới đón: “Tham kiến Hầu gia.”

Một tiểu tư khác cũng vội chào: “Hầu gia hồi phủ!”

Tiền quản gia nghe thấy, tiến đến đón, hành lễ: “Hầu gia.”

Đông Dương gật đầu, hỏi: “Lão thái gia, lão phu nhân đâu? Hôm nay có để người bắt mạch không? Ngự y nói thế nào?” Lão thái gia cùng lão phu nhân đã lớn tuổi, dù có được chăm sóc kĩ lưỡng thế nào cũng không ngăn được tuổi già, mỗi ngày ngự y bắt mạch cũng chỉ là có lệ, ai cũng biết, hai vị lão nhân gia này cũng chỉ còn hai năm thời gian.

“Trương ngự y mới vừa đi, phương thuốc kê cho lão phu nhân có sửa lại hai vị, của lão thái gia thì không có gì thay đổi. Nha hoàn đang hầu hạ uống thuốc, nói là vừa mới ngủ.”

“Dặn dò nhóm nha hoàn hầu hạ cẩn thận. Cần dược liệu gì thì cho người tới Hầu phủ lấy.” Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu, trưởng công chúa ban cho y rất nhiều dược liệu trân quý, bởi vì là ban cho An Nhạc Hầu nên Dịch Vân Khanh đều cho người làm mang tới Hầu phủ, muốn dùng thì tới lấy, tuy có chút phiền toái nhưng tổng cũng tránh người dèm pha. “Đại lão gia cùng đại phu nhân đâu?”

Khang Uyển Nhi nghe tin lại đây đón, thấy Đông Dương hỏi vậy, cúi người trả lời: “Có bốn vị cáo mệnh phu nhân tiến tới bái phỏng, nãi nãi cùng đi. Gia gia có hẹn cùng hai vị bằng hữu vừa ra ngoài, nói là đi xem đại họa sĩ trổ tài.” Khang Uyển Nhi mặc dù năm trước vừa sinh, nhưng toàn gia đều phải ngưỡng mộ nàng tự chăm sóc bản thân, thân hình cùng khí sắc so với lúc trước khi mang thai còn tốt hơn, khiến một đám lớn nữ tử phải hâm mộ.

“Tiểu Hi đâu?”

Khang Uyển Nhi nhắc tới thân sinh nhi tử nàng hoài thai chín tháng mười ngày trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười mà chỉ có những người đã là mẫu thân mới có được. “Mới vừa ăn xong, vú mẫu vừa mang đi ngủ.”

“Việc trong nhà để cho quản gia lo liệu, dành nhiều thời gian bồi đứa nhỏ.”

“Vâng, nhi tức nhớ kỹ.”

Nói xong thì tới khách phòng Dư thị đang tiếp khách, thỉnh an cùng bái phỏng bốn vị cáo mệnh phu nhân, sau liền quay về viện nghỉ ngơi. Đối với y mà nói, phong hầu liền phong hầu đi, khác nhau chính là ngày đầu, mười lăm hàng tháng vào cung thỉnh an Thái hậu mà thôi, nhưng đối quý huân trong kinh mà nói, chuyện về y cơ bản vẫn là một truyền kì.

Trên sử sách có người nào làm nam thê của quan viên lại có thể được Thái hậu thu làm nghĩa tử? Lại có ai làm nam thê lại được Hoàng thượng phong làm hầu gia? Không biết sau này có ai không, nhưng trước đây tuyệt đối là chưa từng có!

Đông Dương nổi danh kinh thành được phong làm An Nhạc Hầu, chuyện này bị người ta bàn tán say sưa đến hơn nửa tháng, nói rằng Đông Dương lọt vào mắt của Thái hậu là nhờ vào tám cây đào, khiến toàn bộ kinh thành, dù là quý huân hay dân chúng bình thường đều rộ lên trồng đào. Biến thành chắc chắn về sau, hàng năm đều có ba bốn tháng hoa đào nở ngập toàn bộ kinh thành, tạo nên một cảnh tượng phồn hoa. Chuyện này nói sau, tạm không đề cập tới.

Ngày hôm đó, lão thái gia trưng cầu ý kiến toàn gia, bao gồm cả ý tứ của Khang Uyển Nhi, muốn đích tử thứ hai của Dịch Khiêm mang họ Vệ, thừa hưởng huyết mạch Vệ gia. Cuối cùng, đối Dịch Vân Khanh nói: “Vân Khanh nha, ngươi cùng Hoàng thượng thỉnh vài ngày mộc hưu, cùng Đông Dương tới Vệ gia trưởng lão, đem chuyện này nhắc tới. Dù sao thừa tự cũng là đại sự, cũng cần cùng bọn họ nói một tiếng.”

Đông Dương còn chưa mở miệng, Dịch Vân Khanh đã ứng lời. “Ta đã cùng Hoàng thượng thỉnh vài ngày mộc hưu, ngày mai sẽ lên đường.” Tay nhéo nhéo tay Đông Dương, dùng ánh mắt trấn an y. Mấy người Vệ gia kia, hắn kì thật sớm đã muốn giáo huấn rồi, vẫn luôn không động thủ là chờ cơ hội, một cơ hội khiến bọn họ từ nơi cao đó ngã xuống khiến vĩnh viễn không thể quay lại.

Cơ hội này, hiện tại tới rồi.