Phúc Hân quận chúa là ai? Đó chính là nhân vật mà ngay cả tướng quân Thường Đông cũng phải e ngại ba phần. Bị một người mà ngay cả tên còn chưa biết tới đánh bại, nàng cam tâm sao?Cho nên vị thiên kim quý nữ, kim chi ngọc diệp này đã to gan lớn mật cường hãn đến mức mà các quý nữ khác trong kinh cũng chưa từng dám nghĩ tới, hóa trang thành một tiểu nha hoàn, cưỡng bức ca ca Thường Đông của nàng mang nàng dẫn vào trong hậu viện của Dịch trạch, nàng muốn gặp nam nhân bí ẩn đã khiến nàng thất bại thảm hại kia! Không gặp không bỏ qua!
Thường Đông cơ hồ một thân đều đầy mồ hôi lạnh đi tới, cũng may Dịch Vân Khanh vừa lúc có việc muốn tìm, không nhìn thấy phía sau hắn có nhiều thêm một cái đuôi mà hướng tới thư phòng. Phúc Hân hóa trang thành tiểu nha hoàn nhân cơ hội tránh khỏi tầm mắt của mọi người, lúc trước nàng đã hỏi qua Thường Đông về đường đi của Dịch trạch, cho nên cũng không đến mức phải dò dẫm. Bất quá, cấu trúc tòa trạch vốn dành cho quan nhất phẩm có thể dễ thăm dò như vậy sao?
Hay cho tên tự đại, Phúc Hân ở trong lòng mắng.Bất quá chỉ là một quan tam phẩm, sao lại phải ở trong tòa trạch của quan nhất phẩm chứ? Cho dù là do biểu ca hoàng đế ban thưởng, kia cũng không biết từ chối sao? Hại nàng, đường đường là một quận chúa để tìm một người lại có thể lạc đường! Bảy rẽ tám ngoặt lại chuyển tới cái tiểu viện ban đầu, tính nết của Phúc Hân quận chúa liền phát tác, tiến đến cái đình kia ngồi xuống. Thở phì phì nghĩ, không tìm, không tìm nữa, dù sao cũng chỉ là một nam nhân, sao lại phải tốn công như vậy? Quản y là quốc sắc thiên hương, mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành hay tài hoa hơn người, dù sao thua chính là thua, lui từng bước mà nghĩ, dù thắng biểu ca cũng không cho phép nàng gả thì cũng chả để làm gì! Đều nói là hạnh phúc của một thiên kim quý nữ, kim chi ngọc diệp, hừ, còn không phải là vì lợi thế hoàng quyền trên tay sao? Nàng cùng vị trưởng công chúa, mẫu thân nàng giống nhau, không phải đều đồng dạng phải gả cho người mình không thích vượt qua một đời sao?
Đông Dương xốc mành nghĩ đến muốn uống miếng nước, kết quả chỉ thấy một vị nữ tử mi thanh mụ tú đang ngồi ở kia, trừng mắt lạnh lẽo.
Phúc Hân hoàn hồn nhớ tới mình đang ở nơi nào, vội đứng dậy học bộ dáng nha hoàn, cúi người nói: “Thật có lỗi, nô tỳ là nha hoàn bên người Thường tướng quân, bởi vì lạc đường cho nên ở lại đình này ngồi nghỉ một lát.”
Đông Dương gật đầu, Thường Đông y cũng không xa lạ gì, cũng đã từng gặp mặt hai lần: “Lạc đường sao? Vậy ngươi từ từ, ta sai người mang người ra ngoài.”
“Chờ chút”,Phúc Hân vội gọi lại: “Nghĩ tới tướng quân nhà ta chỉ sợ phải ở đây ngây ngốc một hồi lâu, trở về cũng không có việc gì, vừa rồi nhìn thấy khu vườn này tinh xảo như vậy, còn muốn hảo hảo ngắm nhìn.” Ở trong mắt nàng, với diện mạo chỉ có thể nói là khá đoan chính của Đông Dương, tuy rằng y phục cũng không phải loại tầm thương nhưng cũng chỉ là một người quản sự trong nội viện mà thôi, lúc này nàng đã muốn đau đầu rồi, chỉ sợ không thể nghĩ rằng người trước mắt vừa bị nàng liếc mắt một cái là loại trừ hiềm nghi này lại chính là người mà nàng vừa tân tân khổ khổ tìm kiếm đâu.
Đông Dương cũng không có nghi ngờ gì, muốn ngắm thì cứ ngắm đi, dù sao trong viện này cũng không có gì đáng giá: “Muốn ngắm cảnh có cần ta cho nha hoàn mang ngươi đi chung quang thưởng thức không?”
Phúc Hân vội xua tay.”Không cần không cần, ta ở đây ngơ ngác một lát cũng được, chờ thời gian không sai biệt lắm trở về.”Nha hoàn đại gia tộc luôn có nhiều quy củ, cũng không thể giống nàng, không có chủ nhân lại dám đi dạo loanh quanh.
Đông Dương không nghĩ nhiều, nhìn thứ trên tay Đông Dương, lại nhìn tới trong vườn, Phúc Hân tò mò đi theo, nhìn Đông Dương đem cái gì đó tới dưới tàng cây, lại dùng tảng đá đè nặng, hỏi; “Ngươi đang làm gì vậy? Đây là cây gì vậy?”
“Đây là cây đào, mùa đông ta muốn bón phân giữ ấm cho nó.”
“Bón phân giữ ấm?Là sợ nó bị đông chết đi?”
“Ân.”
“Cây đào này thật hạnh phúc.” Phúc Hân nghiêng nghiêng đầu: “Không giống vạn vạn cây đào dại trong rừng kia, đừng nói bón phân giữ ấm, chỉ sợ có quản cũng không có người muốn quản đi.”
Đông Dương cười nhẹ: “Là vì chúng nó đang được trồng tại sân của ta.”
Phúc Hân ngẩn ra, cười khanh khách: “Đúng vậy, là bởi vì chúng được trồng trong sân nhà ngươi.” Sờ sờ thân cây, mặt nhăn cái mũi.“Thực xấu.”
“Hiện tại xấu, nhưng đến sau mùa xuân sẽ nảy mầm, về sau còn có thể nở hoa đào.”
“Hoa đào cũng không đẹp, ở vùng đất này của chúng ta, có rất nhiều giống hoa so với hoa đào đẹp hơn gấp trăm lần.”
Cả sân rộng như vậy trừ bỏ vài tiểu cảnh cùng ít cây cối linh tinh và tám gốc đào, còn lại thật không thấy được một loại danh hoa nào khác. Đông Dương không cho là đúng: “Mỗi người chơi hoa đều có hoa sở trường, đối với ta mà nói, so với các loại danh hoa quý báu, vẫn là hoa đào đẹp nhất, ba bốn tháng sắc màu rực rỡ, đóa hoa hái được còn có thể ủ rượu, lúc sao còn có thể kết trái, so với những loại danh hoa ngoài việc ngắm nhìn thì không thể dùng vào việc gì lại còn đặc biệt khó dưỡng thì tốt hơn.”
Phúc Hân ha ha cười ngồi xổm xuống, bắt chước Đông Dương đem tảng đá nhỏ đặt dưới tàng cây.“Kì thật ngươi nói cũng có lý, Phật nói, không phải mê sắc mà ta tự mê, hoa gì mà không phải là hoa?Chính là lừa mình dối người cho rằng, khó nuôi, khó sống, hi hữu thì chính là quý báu, kì thật, bản chất không phải vẫn là hoa sao?”Ôm chân nhìn Đông Dương dùng từng xẻng từng xẻng đem đất đen đắp quanh cây đào, Phúc Hân quận chúa, vị quý nữ danh chấn kinh thành này xem tới nhập thần. Cằm đặt trên cánh tay, hơi nghiêng đầu, sau một lúc lâu hỏi: “Thiếu phu nhân của các ngươi là dạng người như thế nào?”
Động tác trên tay Đông Dương dừng lại một chút, còn đang do dự không biết có nên nói ra thân phận của mình hay không, Phúc Hân đã mở miệng nói trước.
“Có phải rất đẹp hay không? Phi thường tài hoa?Bằng không vì sao Dịch đại nhân lại không muốn thú người khác?”
Đông Dương nhíu mi: “Chuyện này cùng việc đại thiếu gia không thú thê có gì liên quan sao?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Dịch đại nhân thân là thiên tử sủng thần triều đình tân quý, còn trẻ đã nhận chức quan hộ bộ tam phẩm, năng lực nổi bật bất phàm, người như vậy nếu không phải vì thiếu phu nhân nhà các ngươi xuất sắc thì sao lại can tâm mà thủ một người?”
Đông Dương đáp lại trong nháy mắt: “Thích một người liền nhất định phải là một người xuất sắc như thế nào sao? Thích lẫn nhau tại sao lại có thể để người thứ ba xen vào đâu?”
Phúc Hân giật mình nói: “Đây là nhân chi thường tình đi, nam nhân có tiền có thế liền thích tam thê tứ thiếp hưởng tề nhân chi phúc.”
“Này là lý tưởng của một số người, có một vài người lại không nghĩ vậy. Tựa như cha ta, cha ta không phải không nuôi nổi thiếp thất, lúc ấy nương ta còn chưa sinh ra ta, các lão nhân trong gia tộc đã luôn khuyên cha ta thú thêm thiếp thất, nhưng cha ta không nguyện ý. Sau thân thể nương ta lại không được tốt, qua đời sớm, người trong tộc đều đã dùng tới gia pháp, cha ta vẫn không chịu. Khi đó ta còn nhỏ, người trong tộc liền dụ ta đi hỏi, ta nhớ rõ cha ta đã nói ‘ từng nơi trong nhà đều có kỉ niệm với nương ngươi, tựa như nàng vẫn đang ở cạnh ta, vậy sao có thể cho phép người thứ ba chen vào đâu.”
Phúc Hân cười nhạt: “Đó là lúc mới đầu, lâu dài đâu có nam nhân nào không nghĩ tới chuyện trái ôm phải ấp? Tựa như cha ta, nương ta xinh đẹp như vậy, tài hoa như vậy lại còn có thân phận tôn quý như thế, cũng không phải là sau vài năm thành thân, đã ở hậu viện dưỡng vài ngoại thất sao? Là nương ta nhân từ, không đi cáo trạng với gia gia ta, nếu không cha ta chỉ sợ ăn không ít trái đắng đâu!”
Đông Dương nghẹn họng nhìn trân trối: “… Đó là cha ngươi, ngươi liền hy vọng gia gia ngươi trách tội cha ngươi sao?”Đông Dương cùng cha tình cảm thân thiết, cho nên không thể lý giải được tại sao lại có nữ nhân hi vọng cha mình gặp chuyện không tốt chứ.
“Đó là cha ta có lỗi với nương ta.Nương ta trước khi gả cho cha ta không phải là báu vật không ai là không cầu sao?Là đích trưởng nữ được nhận hết sủng ái của người trong nhà, chính là sau khi gả cho cha ta thì sao?Mấy năm đầu khi mới thành thân còn tốt, nhưng không quá sáu bảy năm sau đã có ngoại thất, thân phận tôn quý kia của nương ta đã bị ném tới chỗ nào? Hại nương ta khi gặp những phu nhân khác đều nâng không nổi đầu dậy.”Năm đó trưởng công chúa chính là hưởng hết sủng ái của cao tổ hoàng đế hoàng hậu, cùng mẫu thân với tiên hoàng, lại xinh đẹp thông minh, so với ai đều xinh đẹp hơn nhiều phần? Nhưng thành thân được vài năm liền từ thiên đường ngã xuống địa ngục, đường đường phò mã của trưởng công chúa lại có ngoại thất, nói ra đều khiến người ta không thể tin được. Là do mẫu thân nàng nhân từ, nếu đổi là nàng, hòa ly chưa nói còn muốn đi cáo trạng, sau lại cho ngoại thất muốn leo lên quyền quý kia phải chịu hậu quả!
Đông Dương không rõ tình huống cho nên không dám ngắt lời, do dự hỏi: “Ngươi không thích cha ngươi?”
“Không thích, ca ca của ta cũng không thích. Cha ta cưới nương ta, một nữ nhân xuất sắc như vậy lại có mới nới cũ, có ngoại thất, ta đã ba năm rồi không có gọi tiếng phụ thân rồi.”
“Vậy sự ngăn cách giữa cha ngươi cùng nương ngươi không phải lại càng sâu sao? Ở trong nhà, nữ tử chính là vị trí rất trọng yếu, ngươi, ca ca ngươi, nương ngươi đều thấy tổn thương vì bất công nên căm thù cha ngươi, vậy cha ngươi dù có hối hận cũng chỉ sợ không dám tới trước mặt nương ngươi giải thích.” Người một nhà lại đi cô lập một người, tình huống như vậy thì chỉ càng thêm ác liệt thôi.
“Giải thích?Loại chuyện này nói ra còn có thể tha thứ sao?”Trong mắt Phúc Hân hừng hực lửa giận, ngược lại làm cho Đông Dương hồ nghi.
“Vì cái gì lại không thể tha thứ?Phu thê mặc dù không phải là quan hệ huyết thống nhưng càng sâu nặng hơn quan hệ huyết thống, bắt lấy một cái nhược điểm, lại không làm gì để giải quyết, chỉ càng làm tình cảm phu thê càng ngày càng nhạt dần thôi. Nương ngươi ngay lúc đầu có thể tha thứ một lần, có lẽ cha ngươi sẽ áy náy mà không tìm tới ngoại thất kia đâu? Cũng có thể cha ngươi dưỡng ngoại thất cũng là chuyện bất đắc dĩ, nương ngươi không hiểu, vậy chỉ làm cha ngươi càng gặp khó, sau này lại càng xa cách.Người một nhà quan trọng nhất là điều gì? Là bao dung cùng tha thứ.”
“Hừ, bao dung cùng tha thứ, nói thì đơn giản.”
“Đúng là đơn giản” Đông Dương một bên vừa đắp lên gốc đào chút cỏ giữ ấm, một bên nói: “ Bao dung cùng tha thứ nói thì khó, nhưng chỉ cần tĩnh tâm nghĩ tới đối phương vì mình làm được điều gì không phải là có thể sao? Tựa như cha ta cùng nương ta, cha ta không phải là người ôn nhu cũng không săn sóc, thậm chí đôi khi còn tùy tiện vứt bừa bãi, đôi khi tranh cãi cùng nương ta tức giận tới cả ngày không ăn cơm. Nhưng nương ta lại nhẹ nhàng nói với ta ‘tuy rằng cha ngươi là một cái đầu gỗ, còn là một người thành thực, nhưng cha ngươi vì lo ta nhiễm phong hàn mà cố ý lên núi thật lâu, cố săn lông thú mềm mại giữ ấm tốt cho ta, mỗi lần trở về đều nhớ rõ mang cho ta chút đồ ăn vặt mà ta thích, còn có thể chọn chút lễ vậy, dù mỗi lần cũng không hợp ý ta lắm. Cha ngươi có thể lấy nhiều nữ nhân hấp dẫn, tài trí hơn ta, sinh cho hắn một đám nhi tử, chính là cha ngươi lại không thú nữ nhân khác, chỉ thú ta, cho nên nha, dù có chọc ta tức giận hay thường xuyên phá hư này kia, ta đều có thể tha thứ cho hắn!’ Cha ta cũng thường xuyên nói ‘ nương ngươi nguyên bản đã có thể tìm được một vị phu quân so với ta càng biết săn sóc, yêu thương thê tử của mình hơn ta, có khi còn được gả cho một vị tú tài, sẽ mang nương ngươi đi thưởng hoa dạo du thuyền tới nhiều vùng đất khác, có khi còn là nương tử của một tú tài đi khảo công danh nữa. Chính là nương ngươi không chịu nha, lại chọn gả cho ta. Cho nên, nương ngươi đôi khi có dong dài lại hung dữ, chính là ta biết có thể lấy được nương ngươi là phúc khí của ta tu từ kiếp trước đó!’”.
Phúc Hân nghe vào liền xuất thần, có thể tưởng tượng được trong căn nhà bình thường kia lại có được hạnh phúc không tầm thường chút nào, còn nhìn lại nhà mình, tuy rằng được hưởng vinh hoa phú quý, nhưng tình cảnh người một nhà vui vẻ an bình lại là điều mà nhiều năm rồi đã không diễn ra.
“Bao dung, tha thứ có thể nói là khó, nhưng nếu làm được như vậy thì cũng rất đơn giản. Nghe từ lời của ngươi, cha ngươi là cao thú, dân gian có câu ‘cao môn gả nữ thấp môn thú tức’, đối với một nam nhân mà nói, thê tử so với chính mình còn quan trọng hơn, cái cảm giác này, người thường không thể cảm nhận được.”
Phúc Hân ngốc sửng sốt, cha nàng không phải cao thú bình thường, thú chính là đích trưởng nữ hoàng gia, cũng bởi vì thân phận tôn quý của mẫu thân nàng cho nên phụ thân nàng không thể nhập sĩ, thậm chí không thể ở lại nhà mình, mà phải ở tại phủ của trưởng công chúa, đối với một nam nhân có hùng tâm khát vọng mà nói, không phải là đả kích quá lớn sao?
“Hơn nữa tựa như ngươi nói, nam nhân có tiền có quyền luôn có khát vọng hưởng tề nhân chi phúc có tam thê tứ thiếp, nhưng cha ngươi không có nâng thiếp, chỉ có ngoại thất.”
Phúc Hân lại ngẩn ra, cha nàng là không thể nâng thiếp, hơn nữa nghe nói ngoại thất cũng chỉ có một cái?Hình như vẫn luôn không sinh tử tự?
“Thân phận là vấn để mẫn cảm nhất giữa phu thê.”
Phúc Hân đánh gãy lời y nói: “Bởi vì chút chuyện này mà cha ta có thể đưa ngoại thất sao? Rằng nương ta nhất định phải tha thứ cho cha ta?”
“Chuyện tha thứ hay không là chuyện của cha ngươi và nương ngươi, là nữ tử trong nhà không nên thiên vị một bên. Vả lại, tha thứ hòa hảo, so với hiện tại người một nhà mà không giống người một nhà còn tốt hơn đi?”
“Người một nhà không giống người một nhà?”Phúc Hân cười khổ.”Nhiều năm như vậy đều đã tới…”
“Chính là các ngươi người một nhà còn có nhiều thời gian sao?”
Người một nhà còn có nhiều thời gian? Phúc Hân quận chúa trừng lớn mắt. Hoàn hồn đứng dậy, lung tung chỉnh lại y phục nói: “Ta còn có việc liền không thể tiếp tục ở lại. Tái kiến.”
Đông Dương cảm thấy mạc danh kỳ diệu, đứng dậy dặn dò nàng không cần lại lạc đường, trở lại đem chuyện gặp được nha hoàn này quên sạch.
Phúc Hân bên này vừa ra khỏi vườn thấy phía trước có hai đại nha hoàn đi tới, vội vọt tới trốn sao cây cột.
Trên tay một người có chậu nước ấm, người kia thì trà nóng cùng khăn, hai người nói nói cười cười, trong đó có một đại nha hoàn cười nói: “Cũng không biết thiếu phu nhân có đem gốc đào kia trồng được không nữa, phu nhân nhà khác đều hận không thể trốn trong phòng hưởng phúc, phu nhân nhà chúng ta thì tốt rồi, là nhàn không được một khắc…”
Phúc Hân nghe xong thiếu chút nữa nhịn không được kinh hô, con mắt trừng lớn hận không thể rụng luôn được. Này cũng thật hay nha, chuyện này mà truyền ra ngoài chỉ sợ bị người cười nhạo tới chết! Cho nên, Phúc Hân cầu Bồ Tát đem mọi chuyện hôm nay xóa đi, vĩnh viễn đừng để ai nhắc tới! Vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn, ló xem có ai không, liền nhanh chóng xách váy chạy nhanh như chớp ra ngoài.
Thường Đôngdưới thần thái âm dương quái khí của Dịch Vân Khanh mà chảy ba bốn thân mồ hôi lạnh, vừa nghe thấy bảo bối muội muội của hắn ra ám hiệu, hận không thể dùng cả tứ chi mà chạy khỏi Dịch trạch, không dám để Dịch Vân Khanh đi theo tiễn chân.
Phúc Hân chờ ở trong xe ngựa vừa thấy bộ dáng này của Thường Đông, liền cho một cái xem thường: “Xuất môn đừng nói ngươi là ca ta, bản quận chúa không quen người nào đáng xấu hổ như này!”
Thường Đông dùng khăn lau mồ hôi tay một chút, cả giận nói: “Nếu không phải là vì bảo bối muội tử ngươi, ta sẽ đắc tội tới diêm vương sao?!”
Từ từ xoa ngón tay như ngọc, Phúc Hân cho hắn nửa cái mắt: “Ta chỉ nhờ ngươi bái phỏng, không bảo ngươi tới cáo ngự trạng với biểu ca. Câu cửa miệng vẫn nói ‘ không tự làm bậy thì sẽ không chết’, đều là tự ngươi tìm đường chết, cho nên đáng đời!”
Thường Đông tức giận, một hơi máu nóng nuốt ở trong lòng, héo héo úa úa lệch qua phía bên kia xe ngựa, tựa lên đệm mềm cái gì cũng không nói. Sau một lúc lâu, nói: “Có nhìn thấy người không?”
Phúc Hân sắc mặt không đổi, không quản tới trong lòng đang hỗn loạn ra sao, bình đạm nói: “Tòa nhà lớn quá, ta không tìm được.”
“Cái gì?!Kia gấp rút giục lão tử hôm nay mang ngươi tới cửa vẫn là không công sao?!”
Phúc Hân ném cho hắn cái mắt lạnh: “Lão tử? Ngươi là lão tử của ai?!”
Thường Đông trong lòng phát điên muốn lấy đao cuồng chém loạn, hắn kiếp trước đã tạo cái nghiệt gì a?Từ nhỏ đã bị cường hãn muội tử đến khắc hắn?!