Nam thê của Tể tướng

Chương 66: Lại một đóa hoa đào




Sự việc Dịch Vân Khanh thăng quan dấy lên chút mưa gió trong kinh thành, Đông Dương lại không hề phát hiện, y còn đang ở trong sân chăm lo giữ ấm cho cây đào qua mùa đông. Suy nghĩ của y rất đơn giản, những phiền não này y vốn chính là không hiểu, không hiểu những âm mưu, tranh chấp ngầm của những phiền não này, vậy thì không bằng thanh thản ổn định sống ở trong nhà để Dịch Vân Khanh không phải vì y mà lo lắng, đối phương muốn cho y biết, y liền sẽ nghe, cũng không từ miệng hắn mà nói cho người khác, không muốn y biết, y cũng sẽ không tìm cách đi tìm hiểu. Đạo lý phu thê phổ biến thường thiếu đi điều trụ cột này, chính là sự tín nhiệm đối phương tuyệt đối.Đông Dương cũng sẽ không chú ý tới những hỗn loạn ngoài cửa, y chỉ chú ý tới những việc của mình. Tỷ như tứ lão có thường xuyên để đại phu thỉnh mạch hay không, hay như Dịch Khiêm ở thư trai có bị lạnh, bị đói hay không, hay Dịch Vân Khanh khi nào thì trở về, trù phòng có chuẩn bị cơm canh nóng cho hắn hay không, tuy chỉ là những việc nhà nhỏ nhặt, nhưng có lẽ vì nhỏ nên mới minh minh bạch bạch nói lên một người có thật quan tâm, thật tinh tế chăm sóc người khác hay không.

Đông Dương không hiểu chính sự, cũng không hiểu cái gì mà lập bang kết phái giúp Dịch Vân Khanh có thêm chút quyền lực, thậm chí còn không quá tận tình với những việc lui tới, giao thiệp với người ngoài, hay lễ tiết ba bảy loại, tình hình này nếu đổi là người khác, có lẽ càng muốn biểu hiện, càng muốn làm nổi bật tầm quan trọng của chính mình, quản đông quản tây lung tung, loạn kết giao với các quý huân trong kinh, sau đó chuyện tốt không có nhưng bại sự thì có thừa, một vị thê tử chỉ biết rước phiền toái về cho gia đình, có gia tộc nào thích nổi sao? Cho dù có là quốc sắc thiên hương, thân phận cao quý chỉ sợ cũng không chiếm được sự yêu thương lâu dài từ phu quân cũng như người nhà phu quân? Đông Dương thì lại khác, y phi thường rõ ràng vị trí của mình, năng lực cũng như biết rõ bản thân có thể làm gì, đem những việc có thể làm được làm tới tốt nhất, vậy là ổn rồi.

Bản chất chất phác này của Đông Dương cũng chính là lý do mà toàn gia đều yêu thương y, tôi tớ cũng thật tình kính trọng.

Chuyện Dịch Vân Khanh thăng quan cũng lưu truyền trong vòng luẩn quẩn của các vị phu nhân trong kinh thành, hai năm trước là một người mới danh chấn kinh thành, ra ngoài hai năm lại đại phóng một tia sáng kì dị, lần này không chỉ có thiên kim của các thế gia âm thầm chú ý mà ngay cả kim chi ngọc diệp hoàng thân quốc thích cũng đã để mắt tới.

Trong đó có một người đến từ phủ trưởng công chúa, Phúc Hân quận chúa, là biểu muội của Chu Lễ cũng chính là thân muội của Thường Đông.

Kì thật nói tới việc này, Dịch Vân Khanh cũng thật đủ oan ức, hắn chỉ là thụ lệnh đến phủ trưởng công chúa bái kiến, kết quả Phúc Hân quận chúa ở sau mành nhìn thấy cũng nhận xét đôi câu về hắn, liền bị người có tâm cơ lợi dụng khiến cho cả thành đều biết.

Phúc Hân quận chúa từ trong bụng mẹ đi ra đã có thân phận tôn quý, so với nữ nhân khác đều cao quý hơn, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, lại thừa hưởng mỹ mạo từ trưởng công chúa, thân mẫu nàng, tuy không đến mức tùy hứng vô lễ nhưng cũng tự cho mình mỹ mạo tài hoa hơn người nên khinh thường các quý tử trong kinh thành, nhưng vừa thấy Dịch Vân Khanh cũng chưa rõ tình cảm của mình chỉ ở phía sau đàm luận đôi câu, mắt thấy sự tình nháo lớn, mọi thứ cũng đã rõ ràng liền không ngừng đem ái mộ đối với Dịch Vân Khanh lưu truyền ra ngoài.

Trưởng công chúa tức giận, tâm can đều đau, vừa tức giận với chính nữ tử mà nàng luôn yêu thương lại nghĩ tới vận mệnh của vị phò mã ‘tương lai’ kia lại tức đến mức suýt chút nữa thì đánh nàng. Thường Đông nghe được chuyện, giật mình, đối với uy vũ muội muội dựng thẳng ngón cái.

Phúc Hân quận chúa không hổ có huyết mạch hoàng gia, tính nết cường hãn này, nữ tử tầm thường không thể sánh bằng, hiện tại liền bắt giữ lấy vị ca ca của nàng –  Thường Đông, người vừa trở về bắt vào trong viện, xòe bàn tay ngọc ngà của mình ra, đem từng chuyện của Thường Đông từ nhỏ tới lớn nhắc lại, đem từng chuyện thành nhược điểm, cưỡng bức dụ dỗ khiến Thường Đông phải chịu thua, về sau nghẹn khuất còn bị Phúc Hân đuổi tới nói chuyện với Dịch Vân Khanh.

Đối với một người tới khuyên hắn thú nữ thê, Dịch Vân Khanh có thể hòa nhã đón tiếp sao? Đen mặt lập tức đem Thường Đông đuổi ra khỏi nhà.

Thường Đông từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người đuổi ra khỏi nhà lập tức nổi giận, lại nhớ tới bản thân vừa bị muội muội uy hiếp, nay lại chèn ép đuổi ra khỏi nhà trong khi hắn còn chưa được ăn món thịt nồi mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm, oán niệm càng nghĩ càng thâm, ngày hôm sau liền bỏ chạy vào cung, ý nói với Chu Lễ làm thế nào để Dịch Vân Khanh thú muội tử của hắn.

Chu Lễ bị làm cho mạc danh kỳ diệu, tìm người vừa hỏi được nguyên nhân lập tức cười phun. Ngay cả thái hậu tới cũng chưa dừng ý cười trên mặt, bước tới đỡ lấy nàng: “Mẫu hậu muốn gặp nhi tử nói công công tới thông truyền một tiếng là được rồi, mẫu hậu không cần nhọc sức tự mình tới đây.”

Đương kim thái hậu là thân mẫu của Chu Lễ, hai mẫu tử từ trước cảm tình vẫn luôn tốt, cơ hồ cũng không có chuyện gì giấu giếm nhau. Thái hậu bảo dưỡng khéo, dung nhan hoàn toàn nhìn không ra điểm nào giống một nữ nhân năm mươi tuổi, ánh mắt đối với Chu Lễ vẫn luôn từ ái, hoàn toàn không có sự sắc bén của một người đã từng đứng đầu hậu cung. “Hoàng nhi là hoàng đế, bận trăm công nghìn việc, ai gia là một lão bà tử nhàn hạ ở đình viện, có việc đương nhiên ai gia nên đi tới, sao có thể phiền hoàng đế đi một chuyến?”

Chu Lễ nghe thái hậu tự giễu nhịn không được nở nụ cười.

Thái hậu tự mình cũng cười theo, được Chu Lễ nâng đến nhuyễn tháp liền ngồi xuống, hỏi: “Hoàng đế vừa rồi cười lớn như vậy, chính là có chuyện gì thú vị sao?”

Chu Lễ lại nhịn không được cười.”Mẫu hậu có biết Thường Đông vừa rồi tới tìm nhi tử là nói chuyện gì không?”

Nha hoàn mang trà tới, thái hậu hồ nghi hỏi: “Chuyện gì?”

Thái giám cùng nha hoàn thối lui, Chu Lễ cũng không băn khoăn gì nói: “Thường Đông có thể cũng biết chút ngượng ngùng, cùng nhi tử đông lạp tây xả một phen, xét cho cùng ý là để nhi tử tứ hôn cho Phúc Hân và Dịch khanh.”

“Dịch khanh?Chính là vị quan trở về từ Phúc Châu kia?”

“Đúng vậy. Dịch khanh hiểu chính sự lại có năng lực nhìn thấu đại cục, là một trung lương mới khó có được, cho nên nhi tử rất là thưởng thức. Là tri phủ nhâm mệnh Dương Châu, xây dựng hải cảng ở Phúc Châu, Dịch khanh đều không để nhi tử phải thất vọng, cho nên đợt trước, nhi tử đặc biệt thăng Dịch khanh lên làm quan tam phẩm, nhậm chức vị quan trọng tại hộ bộ.” Dứt lời lược lại, nói: “Dịch khanh cái gì cũng tốt, chính là quá mức yêu thương nam thê của hắn. Hai năm trước đều có các quý huân trong kinh muốn cùng hắn kết thân, đều vì vậy mà cự tuyệt.” Thấy thái hậu khó hiểu, cười nói: “ Dịch khanh không muốn thú thê là chuyện khẳng định chắc chắn, mà Thường Đông từ mười năm trước đã cùng Dịch khanh nhận thức, hai người mặc dù tính cách khác nhau nhưng lại ngoài ý muốn hợp cạ, theo đạo lý, Thường Đông hẳn sẽ không làm trái ý nguyện của Dịch khanh mà hướng nhi tử thỉnh chỉ tứ hôn cho Phúc Hân.”

Thái hậu nghe đến đây liền hứng thú, hỏi: “Vậy Thường Đông vì sao lại làm thế?”

“Nhi tử cũng tò mò cho nên tìm người hỏi, kết quả mẫu hậu đoán là vì nguyên nhân gì?”

“Chính vì nguyên nhân này làm cho hoàng đế thấy buồn cười?”

“Đúng vậy.Là nguyên nhân gì, mẫu hậu không bằng đoán thử xem?”

Thái hậu cười lắc đầu: “Ai gia già rồi, cũng không như lúc tuổi còn trẻ suy nghĩ nhanh nhẹn, hoàng đế trực tiếp giải đáp mê đề đi.”

Chu Lễ cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng: “Nhi tử cho người ta tra xét, kết quả vừa hỏi mới biết hôm qua Thường Đông  tới nhà Dịch khanh bái kiến, kết quả không quá nửa canh giờ đã bị đuổi ra.”

“Đuổi ra?” Thái hậu kinh ngạc, Thường Đông chính là hoàng thân, phóng mắt cả kinh thành này chỉ sợ không có ai dám làm như vậy.

Chu Lễ ho nhẹ: “Cũng không thể nói là đuổi đi, tóm lại Thường Đông chỉ là không cọ được một bữa cơm a.”

Thái hậu có điểm ý kiến, mẫu hậu Thường Đông là trưởng công chúa, mặc dù không phải đích công chúa, nhưng cũng là công chúa, nói lý lẽ vẫn là tiểu cô tử của nàng: “Dịch khanh cũng quá bừa bãi, dù sao Thường Đông cũng là hoàng thân quốc thích, sao dám vô lễ đến vậy?’

“Mẫu hậu có điều không biết, Dịch khanh từ trước đến nay đều rất phép tắc, nếu như không vì lý do nhất định nào đó sẽ không mất đúng mực như vậy.Vả lại, Thường Đông cùng Dịch khanh quan hệ rất tốt, việc nhỏ này cũng không có gì xa lạ.”

“Ý Hoàng thượng là việc Thường Đông thái độ khác thường tới thỉnh chỉ tứ hôn là vì nguyên nhân khác?”

Chu Lễ nhớ tới nguyên nhân này lại cười.”Mẫu hậu cũng biết Thường Đông rất thích ăn thịt nồi?’

Thái hậu cười khẽ: “Sở thích này chỉ sợ cả kinh thành không ai không biết.” Dứt lời, một lát liền hỏi: “Hoàng thượng sẽ không nói là Thường Đông vì món thịt nồi này mà trở mặt đi?”

“Đúng vậy.Nam thê của Dịch khanh có một món sở trường, chính là các loại thịt nồi. Hai năm trước Dịch khanh đến kinh thành, chính là dùng món thịt nồi này mà dụ Thường Đông xưng vị nam thê kia là đại ca. Việc này lúc trước truyền tới tai nhi tử cũng khiến nhi tử một hồi cười to.”Việc dùng thịt nồi khiến Thường Đông chịu khom lưng thế này, từ nhỏ đến lớn cũng không hề ít, nhưng mỗi lần đều làm Chu Lễ cười thật lớn. “ Nghe nói, hai năm trước Dịch khanh mang vị nam thê này tới Phúc Châu, làm cho Thường Đông một mảnh oán thán, sau còn tuyên bố yêu cầu Dịch khanh lưu lại nam thê ở kinh thành, hắn sẽ chiếu cố giúp đỡ, kết quả bị Dịch khanh kéo tới sau lưng oán trách một phen.”

Thái hậu hé miệng nở nụ cười.”Đứa nhỏ này chính là hoàng thất huyết mạch, như thế nào liền vì một miếng thịt nồi mà làm người ta không biết nên khóc hay cười?”

Chu Lễ nhấp trà, nói: “Từ nhỏ đến lớn vì miếng thịt nồi này Thường Đông đã náo loạn không ít chê cười? Cũng không ít lần bị hoàng thúc mắng, phụ mã cô phụ cũng không thiếu đánh đòn, nhưng có sửa được đâu?Càng đánh càng mắng hắn người lại càng náo loạn.” Đặt chén trà xuống, thay đổi khẩu khí nói: “Bất quá sở thích này nói ra cũng chỉ có chút dọa người thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục.”

Chỉ là thích ăn thịt nồi, nhiều nhất cũng chỉ là dục vọng ăn uống, sao có thể sánh bằng người tài yêu nước được chứ.

Thái hậu cười hạ, cầm chén trà không nói.

Chu Lễ đưa mắt, Tùng Bạch từ đâu xuất cây quất nhỏ đưa thái hậu, nói: “Mẫu hậu hôm nay tới đây không phải chỉ để nghe nhi tử nói mấy chuyện chê cười này đi?”

Xoa nhẹ cánh hoa, thái hậu cười: “Hoàng thượng không phải đã đoán được sao? Sao lại còn hỏi ai gia?”

“Là hoàng thúc tìm, hay là tự Phúc Hân tới?”

“Là Phúc Hân đến tìm ai gia.Phúc Hân đứa nhỏ này cũng là ai gia nhìn lớn lên, thông minh lanh lợi lại dung mạo diễm lệ, khó có được lại còn hiếu thuận.” Nói xong nhìn Chu Lễ một cái: “Đứa nhỏ tốt như vậy ai gia cũng muốn nàng được đền bù mong muốn, cho nên lại đây hỏi một chút ý tứ của hoàng thượng. Thành hay không cũng phải có một câu, chứ để lời bên ngoài truyền như vậy không phải là ý tốt.”

Chu Lễ nghĩ nghĩ lắc đầu: “Lúc trước Dịch khanh hồi kinh, nhi tử đã đáp ứng hắn, trừ phi hắn nguyện ý nếu không không được can thiệp chuyện chung thân của hắn.”

“Còn có có chuyện như vậy?” Thái hậu nghi ngờ, hỏi: “Kia Dịch khanh là không thích Phúc Hân?”

“Phải nói cả kinh thành này Dịch khanh cũng không có ý tứ thú nữ nhân nào cả. Hắn nha, đã nghĩ muốn cùng nam thê của hắn nắm tay tới đầu bạc giang long, đây là hắn chính miệng nói với nhi tử, nhi tử còn nghĩ hắn nói giỡn đâu. Kết quả vài năm qua, thực sự hắn chỉ có một mình nam thê kia thôi.”

Thái hậu ngạc nhiên, đừng nói quan viên trong kinh ngay cả nam tử bình thường đều có dưỡng thiếp thất, càng là nhân tài mới, thiên tử cận thần, lại càng không phải bên người luôn trái ôm phải ấp hay sao? “—nam thê của hắn có mỹ mạo nghiêng nước nghiêng thành sao?”

Chu Lễ cười: “Suy nghĩ của mẫu hậu đại khái cũng giống với suy nghĩ của đa số người trong kinh thành đi, nhưng nhi tử nghe Thường Đông nói qua, vị nam thê kia xuất thân từ một hộ săn bắn, tướng mạo bình thường, lại không biết cách lấy lòng người, lúc trước hai người thành thân cũng là do bắt buộc.”

Nghe xong tiền căn hậu quả, cảm xúc của thái hậu cũng tốt hơn nhiều. “Trên đời này nha, lại có người vì tư lợi bản thân mà hãm hại người nhà.Không có khổ nào có quả ngọt, Dịch khanh cùng nam thê của hắn mà nói, xem như cũng lại khổ tận cam lai nha.” Thu hồi cảm xúc, thái hậu đứng dậy, vỗ nhẹ lên tay Chu Lễ: “Được rồi, ai gia biết ý của hoàng thượng rồi, cũng sẽ khuyên nhủ Phúc Hân, nhưng cũng phải nghĩ biện pháp ngăn chặn lời đồn này, tốt nhất là cấp cho Phúc Hân một hảo hôn sự, đương nhiên là, hôn sự này ai gia cũng không để hoàng thượng sai khiến lung tung, tất yếu vẫn phải được ai gia đồng ý.”

“Đó là đương nhiên.”

Phúc Hân quận chúa biết được Dịch Vân Khanh cự tuyệt thú nàng, không thể nói nàng sinh khí cũng không hẳn là mất mát, chính là có điểm mờ mịt. Nàng một kim chi ngọc diệp lại là hoàng thân quốc thích, mỹ mạo diễm lệ, như thế nào liền thua một nam nhân còn chưa được biết tới tên?! Thiên lý ở đâu nha!