Nam thê của Tể tướng

Chương 38: Câu cá ở hồ Băng




Dang tay đem người ôm vào trong lòng, cười: “Tứ thúc vẫn cho rằng Dịch gia giam cầm hắn.” Thế gia đại tộc sẽ không bao giờ chấp nhận một thứ tử quản lý gia nghiệp: “Dịch gia phân gia cũng đã được một thời gian, sẽ không bị một chút việc nhỏ nhoi này gây trở ngại. Hắn nhất định sẽ thuyết phục được gia gia, Tứ thẩm khẳng định cũng biết, Tứ gia nhất định sẽ thú vị thiếp này, có lẽ chuyện Tứ thẩm đến khóc than trước mặt gia gia cũng đã được Tứ thúc ngầm đồng ý.”

Đông Dương không hiểu.

“Tứ thúc là muốn để Tứ thẩm tới thử gia gia cùng nãi nãi, Tứ thẩm cũng biết thời biết thế, đến khóc một hồi còn nói có tới quyền chính thê.” Thấy Đông Dương không hiểu, nhân tiện nói: “Nếu việc này là Tứ thúc tới nói với gia gia, gia gia khẳng định là sẽ không dễ dàng chấp nhận, thậm chí còn cưỡng chế ra lệnh không cho phép thú quả phụ kia, nhưng lại bị Tứ thẩm tới nói trước, Tứ thúc có thể lấy đó để nắm được quyền chủ động.”

Đông Dương càng nghe càng mơ hồ.

Dịch Vân Khanh vỗ vỗ y: “Quên đi, mấy cái chuyện nhập nhằng này ngươi có nghĩ đến nát óc cũng không hiểu đâu. Đừng suy nghĩ nhiều, cứ đứng ngoài mà xem màn diễn này đi.”

Hôm sau, Tứ gia từ trấn trên chạy đến, một đôi phu thê này đem nhà cũ nháo tới một phen ầm ĩ, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương là vãn bối liền lảng tránh, nhưng buổi chiều khi Đại lão gia từ nhà cũ trở về, kết quả quả nhiên không khác so với Dịch Vân Khanh sở liệu, Tứ gia sẽ thú quả phụ kia làm thiếp.

Thiếp của Tứ gia lại là quả phụ tái giá, tiệc rượu cũng chưa tới một bàn, trực tiếp đón kiệu hoa từ cửa sau, không tới một tháng sau lại truyền tới tin thiếp thất có tin vui, khiến vẻ mặt của lão thái gia cùng lão phu nhân trở nên không khác bảng pha màu.

Dịch Vân Khanh sắc mặt cũng có chút cổ quái, lập tức vứt đến sau đầu.

Cuối thu đầu đông là khoảng thời gian trên núi có nhiều dã vật nhất, Đông Dương cùng Dịch Vân Khanh thường xuyên lên núi săn con mồi. Đạt được thu hoạch, cho dù toàn gia chưa đến mức phú gia nhưng cũng có thể có một năm sung túc.

Tháng thứ hai của mùa đông, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương liền ít vào núi hơn, mỗi ngày đều nhàn nhã ở trong nhà đọc sách viết chữ, chơi đùa với Dịch Khiêm, có thể nói là khoái hoạt giống như thần tiên. Tháng mười một hạ xuống trận tuyết đầu tiên, đợi cho đến đợt tuyết thứ ba, Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương liền thu thập chút hành lý rồi đến động ôn tuyền trong núi.

“Trước cứ đem đồ để ở đây, ngâm người ấm đã rồi tính sau.” Dịch Vân Khanh trước hết là để cho Đông Dương ngâm người trong ao trước, tay chân lanh lẹ chọn nhặt được chút củi châm hỏa lò, đốt hai ngọn đèn,thấy đống lửa cũng cháy được lớn rồi liền đặt cái giá treo đun ít canh nóng, từ tủ quần áo lấy ra hai bộ quần áo thật dày, vắt lên giá áo bên cạnh ôn tuyền, lúc này mới thoát y, nhanh chóng nhảy vào trong ôn tuyền.

Đông Dương cũng đã ngâm được một lúc, thấy hắn lại đây, vội cầm cái gáo múc nước suối ấm áp đổ lên bả vai bị lạnh của hắn.

Dịch Vân Khanh lấy cái gáo ý nói là chính mình làm, một tay nâng lên sờ sờ khuôn mặt của Đông Dương, thấy ấm nhưng vẫn chưa được yên tâm lắm: “Ngồi thấp xuống một chút. Ta nấu canh nóng, đợi lát nữa thì uống một chén.”

Đông Dương nói: “Ân.” Kêu hắn quay người lại, liền đem trâm ngọc gỡ xuống, từ hộp gỗ bên cạnh lấy ra lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho hắn, rồi ngâm người trong nước nước, nhẹ nhàng nhu tẩy cho hắn.  Đầu tóc đã được tẩy sạch, Dịch Vân Khanh nằm ngửa trên đùi Đông Dương, để y tẩy đỉnh đầu.

Dịch Vân Khanh nhìn con người ôn hòa trước mắt, cười nói:  “Buổi tối muốn ăn thịt lộc nướng, lại nấu chút canh nấm, gà rừng thì hầm qua đêm, để sáng mai có thể dùng.”

Đầu ngón tay mềm nhẹ xoa nắn tóc hắn, khóe miệng cười khẽ.

Dịch Vân Khanh ngẩng đầu hôn, Đông Dương giật mình không kịp đề phòng liền dùng tay phản kháng, khiến cho ai đó ngã vào trong ôn tuyền. Uống vài ngụm nước mới ngoi lên được, liền thấy Đông Dương đang ghé vào ôn tuyền mà cười đến mức thượng khí không tiếp hạ khí. Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy Đông Dương cười lớn như vậy, Dịch Vân Khanh không biết nên tức giận hay nên cười, cuối cùng thẹn quá hóa giận, trực tiếp kéo lấy người ôm vào trong lòng, khiến cả hai đều ngã vào trong nước, dùng môi giữ lấy tiếng cười đó.

Ở dưới nước gắn bó giao triền, thẳng đến khi Đông Dương rốt cuộc không thể chịu được nữa, giãy dụa đòi thở, Dịch Vân Khanh lại theo sau giữ lại, chiếm lấy miệng lưỡi y.

“… Đông Dương…” Hơi thở ngọt lịm, thân thể giao triền trong làn nước suối ấm áp thực sự khiến con người ta thăng hoa tới cực điểm. “… Đông Dương… Đông Dương…” Dịch Vân Khanh từng tiếng gọi khẽ, hiển nhiên là đã động tình.

Không biết là do ôn tuyền hay do người phía sau, thân thể trở nên đỏ ửng như hoa đào tháng ba, cắn chặt môi chịu đựng, thi thoảng lại không thể kìm hãm được những tiếng than nhẹ.

Làn nước rung động, tiếng nước vỗ nhẹ, từng đợt sóng càng làm không khí trong động trở nên ấm áp hơn.

Hôm sau.

“Đông Dương ~~ ”

Đông Dương đang ở trong trù phòng làm cơm trưa vội chạy đến, ngay cả tay cũng chưa kịp lau khô.

Dịch Vân Khanh từ trên bàn tủm tỉm bưng một chén trà nhỏ tới, tự tay mình uy Đông Dương. “Thế nào? Đây là lá trà dại mà đầu xuân ta ở vùng phụ cận hái tới,”  biểu hiện như đang muốn tranh thưởng mà giảng giải “Tự hái, tự sao, tự tay ta làm ra đó!Tổng cộng không quá một lạng. Đây là vị đậm đà của nước ủ thứ hai của trà, thế nào? Có phải có cảm giác đặc biệt thanh mát không?”

Có lẽ là do nghe được lời Dịch Vân Khanh nói, mà Đông Dương cảm nhận được, tựa hồ là ở đầu lưỡi, hương vị thanh mát đó. Vì thế, gật gật đầu.

Được công nhận, Dịch Vân Khanh vui vẻ đem theo bộ trà tới trù phòng, không biết mệt mà uy từng chén trà tự tay mình chế biến cho Đông Dương. Khiến Đông Dương còn chưa ăn được một miếng cơm trưa mà đã uống cả một bụng trà.

Cơm trưa có ba món chính, là măng mùa đông mà sáng mới hái tới xào với thịt, canh gà rừng hầm, cùng chút thịt lộc hôm qua, cùng với cơm nấu chín tới, hai  người ăn tới mức cái bụng nhỏ cũng tròn tròn.

Đông Dương thu thập chén bát, Dịch Vân Khanh pha trà, đợi cho khi thu dọn xong, trà cũng vừa tới độ để dùng. “Chiều nay chúng ta đi câu cá?”

“Câu cá?” Đông Dương không hiểu. Dùng búa phá tầng nước đóng băng, sau đó chờ cá nhảy lên khỏi cái hố đó, cái  này cũng không hẳn là câu cá đi?

Dịch Vân Khanh nhâm nhi chén trà, nở nụ cười không rõ hàm ý: “Đúng, chính là đi câu cá.”

Cách không xa sơn động, giữa hai đỉnh núi có một cái hồ nước. Hồ nước khá sâu, mỗi khi mùa đông đến, sau khi tuyết rơi xuống, kết thành từng tầng băng khiến người ta chùn bước.

“Cẩn thận một chút.” Sau giờ ngọ, hai người đi xuống một góc của cái hồ, áo bông dày cộm cùng giày đi trên lớp băng này tạo cảm giác cực kì cồng kềnh, một chút không cẩn thận bị trượt chân liền ngã ngửa.

Hai người thật cẩn thận, nắm tay đỡ nhau đi tới chỗ đã chọn. Chọn chỗ nào cũng phải cẩn thận, bằng không thì đào ra được một cái hố lại không có con cá nào nhảy lên, vậy thì sẽ thành công cốc.

Đi tới vị trí đã chọn, Đông Dương từ trong túi lấy ra cái búa để sang bên cạnh, dùng dao nhỏ vẽ ra một cái vòng tròn quanh mình, dùng vòng tròn để đánh dấu lại, sau lại theo dấu vết đó mà đổ nước sôi lên, thừa lúc nước chưa bị đông lanh liên lấy búa nện xuống, được một lát thì lui lại một đoạn, dùng tảng đá mang theo nép tới chỗ băng mỏng đó. Làm như vậy sẽ không sợ tầng băng ngoài ý muốn mà vỡ ra, khiến người đứng gần đó bị rơi vào trong nước.

Nện bốn năm búa, tầng băng bên trong vòng tròn vỡ ra, Đông Dương cẩn thận xem xét các chỗ xung quanh, thấy không thành vấn đề mới nhanh chóng đem vụn băng đẩy sang bên, còn sau đó sao, tất nhiên là ngồi chờ.

Đây là lần đầu tiên Dịch Vân Khanh cùng Đông Dương bắt cá theo cách này, cảm giác vô cùng thú vị. Ở bên cạnh, yên lặng ngồi nhìn, không được tạo tiếng động, đợi đến khi uống cạn chum trà thì thật sự có tốp năm tốp ba con cá từ trong cái hố đó nhảy ra, khiến cho đôi mắt tuấn tú của hắn phải trợn tròn lên.

Tốp năm tốp ba cá nhảy lên mặt nước, có con may mắn nhảy lại được xuống nước, còn lại thì bất hạnh nhảy tới tầng băng, một ít còn ngốc nghếch giãy dụa bành bạch tìm cách quay lại nước, đến khi kiệt sức chỉ có thể ở lại trên mặt băng. Mà trong mắt Đông Dương thì đây chính là mấy con cá cực kì ngu ngốc. Đông Dương cẩn thận đi đến, đem đám cá cho vào trong rỏ trúc, hai con trắm cỏ, ba con cá trích, sáu con cá chép, bởi vì mặt nước bị đông lạnh nên cá cũng không có biện pháp để đi kiếm ăn, thoạt nhìn không được béo thịt cho lắm, nhưng chỉ có như vậy thì mới có thể thưởng thức được mỹ vị.

Phá hai cái hố, thu hoạch được một đám cá, Dịch Vân Khanh lúc này mới bắt đầu câu cá. Chỉ thấy hắn từ trong bọc lấy ra dây câu cùng lưỡi câu đã sớm được chuẩn bị, dùng hai nhánh cây nhặt ở ven đường làm cần, lưỡi câu cũng có gắn mồi rồi ném vào trong nước. Theo trong cái bọc lấy ra hai thanh gấp vải bạt tạo thành cái ghế nhỏ, ý bảo Đông Dương ngồi xuống, cầm cần câu cười nói: “Người xưa có câu thả câu sông lạnh, hôm nay chúng ta nha, liền thả câu hồ băng.”

Đông Dương có chút dở khóc dở cười, cũng không muốn phá hưng trí của hắn, liền khoác thêm áo choàng ngồi ở bên cạnh bồi hắn.

“Đông Dương.” Dịch Vân Khanh nắm thật chặt tay Đông Dương, để lên đùi. Nhìn người bên cạnh thấy trong lòng cực kì ấm áp, tựa như có ngàn vạn điều nhưng đến miệng lại không thể thành lời.

Đông Dương nghiêng đầu nhìn, cười cười.

Nụ cười này, Dịch Vân Khanh cảm thấy cái gì cũng không muốn nói, bởi vì  người bên cạnh hiểu hắn.

“Đại thiếu gia! Có cá!” Đông Dương nghiêng đầu, ánh mắt trong trẻo.

Cảm thấy dưới tay động động, một con cá chép vẫn đang vẫy đuôi vui vẻ cắn trúng lưỡi câu của Dịch Vân Khanh, cười: “Ta quyết định, đêm nay chúng ta mượn con cá sống này nướng lên!”

Đông Dương mỉm cười, thấy trên tay nặng xuống liền nhấc lên, một con cá trích đuôi ba chỉ khoan đang giãy dụa.

Dịch Vân Khanh nhìn con  cá trích cười nói: “Cá trích tuy rằng xương nhiều nhưng nếu hấp thì sẽ rất ngon.”