Vì thế chạng vạng hôm nay, Đông Dương đi săn trở về liền thấy trên bàn gỗ ở gần cửa sơn động có một cái bao lớn, trong ôn tuyền một nam nhân ở trần đang giơ chén uống rượu, nụ cười đem quang mang bắn ra bốn phía.
Đông Dương: “…” Ai tới nói cho hắn biết, đây là tình huống gì?!
Dịch Vân Khanh từ trong động lấy ra hảo tửu, xem như không thấy biểu cảm ngạc nhiên của Đông Dương khi thấy hắn. Tự mình pha trà, tự mình đem quần áo gì đó trong bọc chiếm lấy nửa tủ quần áo, trưng dụng cái tủ mà Đông Dương chưa quyết định được nên để cái gì, để đựng những văn phong tứ bảo mà hắn mang đến, Dịch Vân Khanh tự hành sổ bất thắng sổ1, rõ ràng đem mình trở thành chủ nhân thứ hai của sơn động ôn tuyền này.
- Tự hành sổ bất thắng sổ (thành ngữ): tự mình làm nhiều việc đến mức không đếm được.
“… Trong núi có trận tuyết lớn, dã thú đều thiếu thức ăn, đại thiếu gia một mình chạy vào trong núi sâu….”
“ Không sao, ta đều đi bằng những đường đã đi qua, lại còn có cung tiễn.”
“ Cho dù có cung tiễn cũng không quá an toàn…”
“ Tay nghề săn bắn của ta đều là có Đông Dương dạy, thường ngày không phải đều nói ta đã là trò giỏi hơn thầy sao? Nếu Đông Dương có thể ở trong thâm sơn rừng già này, ta chỉ ở vài lần như thế nào lại không thể?” Nói xong, vỗ vỗ tay Đông Dương, cười nhu hòa: “ Ta biết Đông Dương lo cho ta, yên tâm, ta đều biết chừng mực.”
Ai lo cho ngươi?! Đông Dương rút tay lại, xoa xoa: “ Mùa đông khắc nghiệt rồi cũng sẽ đến lễ mừng năm mới, đại thiếu gia rời khỏi nhà cũng không tốt lắm đâu…?”
“Chính là vì mùa đông khắc nghiệt nên ta mới có thời gian rảnh, lễ mừng năm mới cũng còn cách hai mươi bảy hai tám ngày, không vội. Lễ mừng năm mới năm nay cũng có ít người, đơn giản.” Lễ mừng năm mới vừa rồi bởi vì có nhiều người nên đồ vật này nọ cũng phải chọn nhiều, nhưng năm nay có ít người, tự nhiên là có thể bớt đi rất nhiều việc. Thấy Đông Dương hồ nghi, liền thuận miệng: “ Gia gia chủ trì phân gia rồi. Tam thúc, tứ thúc đều ở bên ngoài xây nhà rồi, ta cũng ở không cách nhà mới xây kia quá xa.”
“Lão thái gia cùng lão phu nhân ở đâu?”
Dịch Vân Khanh cười càng nhu hòa, lão thái gia đối với Đông Dương cũng coi như là công bằng, chỉ có lão phu nhân vẫn còn thấy Đông Dương không vừa mắt, lại có thêm Tam nương, Tứ nương cùng Liễu thị thêm lửa nên mới cho y không ít phiền toái, lúc gần đi lại còn phạt y quỳ trong mưa vài canh giờ. Nhưng vừa nghe tới chuyện phân gia, Đông Dương không hỏi chia như thế nào, mà lại quan tâm xem hai lão nhân đang ở đâu, đây chính là tính cách hiểu lễ nghĩa của Đông Dương. Thiện lương, hiếu thuận, không mang thù, những phẩm chất tốt đẹp như vậy sao đến giờ hắn mới phát hiện ra? Bất quá cũng may, hiện tại cũng chưa phải là quá muộn. “ Gia gia cùng nãi nãi kiên tri ở lại nhà cũ mới xây đó, mời thêm hai người tới chiếu cố, lương thực mỗi tháng chúng ta đều đưa qua, tuy rằng không được náo nhiệt như trước, nhưng hai lão nhân cũng đã lo nghỉ cả đời, nay cuộc sống trở nên yên tĩnh cũng coi như hai người đang được nghỉ ngơi an dưỡng.” Lúc đầu lão thái gia cũng muốn tìm hai ba người bạn cùng lứa tuổi ở trong thôn thi thoảng qua lại, không nghĩ tới hắn ở tại nhà cũ lại nảy sinh thú chơi hoa cỏ. Lão phu nhân cũng không phải là người chịu ngồi yên, nhàn rỗi thì lấy đồ nghề ra phơi phóng, muốn nói chuyện sẽ kêu Dư thị sang lải nhải lải nhải. Ngày ngày trôi qua đều rất tốt.
“Lão nhân gia vẫn là thích náo nhiệt đi ” Đông Dương đối với hai người đã sống an nhàn sung sướng cả đời, lại vì đại họa năm nào mà chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đâu xanh, trong lòng cũng phải chịu khổ sở.
“Hai nhà cũng gần, phụ thân cùng mẫu thân mỗi ngày đều mang theo Khiêm nhi tới thỉnh an hai người, cơ hồ đối với trước kia chưa phân gia mà nói cũng không khác biệt lắm. Chờ đến khi hai vị lão nhân thấy chán liền đón hai người qua ở, chỉ sợ đến lúc đó hai người đã quen ngày ngày an bình dưỡng lão, lại chê chúng ta nhiều chuyện.”
Xét về tâm kế cùng tâm mắt, Đông Dương có thúc ngựa cũng không vượt qua được Dịch Vân Khanh, chờ đến lúc Đông Dương còn muốn tiếp tục đuổi người, thì Dịch Vân Khanh đã muốn thổi tắt đèn tự mình đem ghế nằm ra, lại tự mình trải da thú ra rồi chui vào nói một tiếng ‘mệt mỏi, ngủ trước’, đem Đông Dương nhìn một màn này không thể nói thêm gì.
Nghĩ nam nhân này là không mời mà tới, nhưng lại nơi nơi tự chủ làm việc, đem sơn động này thành nhà của mình, lại cố tình bỏ qua ý tứ đuổi người của y, Đông Dương giận. Không nhìn tới nam nhân thân hình cao gầy đang co ro nằm trong cái ghế nhỏ đó có khó chịu thế nào, tự thồi đèn rồi nằm lên giường đá đã được trải sẵn lông thú, chui vào ổ chăn, quản ngươi ngủ bị rơi hay ngủ không thoải mái!
Sáng sớm ngày thứ hai, Đông Dương đã chuẩn bị tốt điểm tâm, tự mình ăn xong, cố tình không nhìn tới Dịch Vân Khanh. Y nghĩ chỉ cần coi nam nhân này không tồn tại, hắn hẳn là sẽ thấy nhàm chán mà rời đi đi?
Dịch Vân Khanh đem thần thái Đông Dương đều xem ở trong mắt, âm thầm bật cười. Nếu chỉ có điểm ấy thái độ lãnh đạm có thể làm cho hắn biết khó mà lui, vậy hắn liền không phải là Dịch Vân Khanh. Núi không theo ta, ta liền đi theo núi, vì tâm của người này, đê tiện là cái thứ gì?
Hôm nay lại rơi một trận tuyết lớn, từ trên đỉnh từng đợt tuyết lớn rơi xuống, che lấp hơn phân nửa nền động, Dịch Vân Khanh cường ngạnh đem Đông Dương kéo tới ôn tuyền, ngâm hơn nửa ngày, buổi chiều lại mặt dày mày dạn nói lạnh leo lên giường nằm, đợi cho Đông Dương ngủ say, liền đem hai khối chăn giường hợp lại thành một.
Đợi đến ngày hôm sau, Đông Dương tỉnh dậy phát giác, cũng chỉ âm thầm buồn bực. Y biết y không thể tiếp tục để nam nhân này phóng túng, nam nhân này da mặt đã muốn dày đến tát nước không trôi! Thấy Dịch Vân Khanh lại tự tiện nhảy vào hầm rượu, lấy rượu tự uống một mình, Đông Dương buồn bực nhịn không được. “Đại thiếu gia, đây là sơn động của ta.”
Dịch Vân Khanh uống rượu cảm thấy hương vị có điểm không đúng lắm, nhưng lười đem đổi, nhìn thấy Đông Dương tức giận trừng y nhưng vẫn bày ra bộ dáng toàn lực chịu đựng, cười thầm nói: “Đông Dương nói đây là sơn động của ngươi, vậy có chứng cứ gì không? Thiên hạ rộng lớn hay đất đai, tân mộc chi tân3 hay là vương thần, đều là của triều đại chúng ta, chỉ cần không phải là đất tư,tất nhiên mỗi người đều có quyền hưởng dụng.”
3.Tân mộc chi tân: Cây non mới mọc
Đông Dương chán nản. Tính tình lúc này cũng chỉ là một cỗ vô lực, dây dưa như vậy cũng không có ý gì, xoa xoa hai bên thái dương căng chặt hai ngày nay, bình tĩnh hỏi: “Đại thiếu gia rốt cuộc muốn thế nào? Ta đã đưa thư hòa ly, đại thiếu gia cũng nhận rồi, còn dây dưa như vậy là có ý gì?”
Dịch Vân Khanh không đáp, hỏi lại: “Đông Dương tính ở mãi lại sơn động này sao? Làm người tránh khỏi sự đời sao? Không có người thân, không có bằng hữu, ai cũng không có, một năm hai năm có thể không sao, nhưng năm năm sáu năm sau thì sao? Con người là sống theo bầy đàn, một người một mình sống không thấy tịch mịch sao?”
Đông Dương nhướng mày: “Chuyện này, cũng không cần đại thiếu gia nhọc tâm.”
Nhìn bộ dáng hận không thể đem hắn đá ra ngoài của người đối diện, trong lòng Dịch Vân Khanh dâng lên một cỗ chua xót. “ Giống như ngươi chưa từng gọi tên ta… Có phải hay không… Ngươi… hận ta?”
Minh lang mặt mày bán liễm (Dung mạo sáng lạng của người thanh niên nhăn lại), Đông Dương trầm mặc không nói.
Dịch Vân Khanh nội tâm đau xót, ngửa đầu uống một ly rượu sầu, cười khổ: “Ngươi là nên hận ta. Bởi vì ta khiến ngươi mất đi thân nhân, rời xa quê hương, ngay cả ngôi nhà cuối cùng cũng mất. Khiến ngươi năm năm phải chịu khổ, năm năm bị người khác xem thường, sau khi bị lưu đày ngươi vốn nên là công thần lớn nhất, nhưng ta lại nhiều lần để cho ngươi phải chịu nhiều ủy khuất. Thời điểm ngươi cần người giúp đỡ nhất ta cũng không ở bên cạnh, phải, ngươi nên hận ta.”
“… Ta không hận đại thiếu gia.”
Dịch Vân Khanh nghe vậy cũng không vui sướng, bởi vì đây mới chỉ là khúc nhạc dạo. Quả nhiên, Đông Dương nâng hạ tầm mắt nói: “Đó cũng không phải là lỗi của đại thiếu gia.” Dịch gia cậy thế ép Vệ gia tộc đem y đưa lên kiệu hoa, có lẽ lúc trước đối với Dịch Vân Khanh cũng có chút hận thù, nhưng sau khi gả vào Dịch gia biết được tình cảnh của hắn, y cũng chỉ là đồng bệnh tương liên mà thôi. Năm đó Dịch Vân Khanh mới chỉ là một thiếu niên vừa mới trưởng thành, thần thái oai hùng tỏa sáng, là quý công tử của một thư hương thế gia tại phủ Bình Dương, ngày ấy vội vàng lên kiệu chỉ kịp nhìn thoáng qua, Đông Dương đã cho rằng chính mình nhìn thấy thần tiên trên trời. Bản thân ngốc nghếch so sánh với đối phương một người phong lưu tuấn tú cũng có chút quá. “ Cuộc sống của đại thiếu gia là một cuộc sống có nhiều màu sắc sặc sỡ, cuộc sống đó không thích hợp với ta. Ta hiện tại chỉ nghĩ sẽ yên lặng sống trong sơn động này vài năm, đến khi chán ta sẽ đi ra ngoài thăm thú thế giới to lớn bên ngoài.”
“ … Lý tưởng thật tốt đẹp…” Dịch Vân Khanh cười khổ, hoàn toàn không có dấu vết của hắn, từ khi sinh ra lần đầu tiên cũng có khi là lần duy nhất thực tâm thích một người, nhưng người đó lại bị hắn thương tổn, hắn phải làm thế nào mới có thể bù lại đây?
Hai người trầm mặc mà chống đỡ cho đến khi đêm xuống nghỉ ngơi, Đông Dương nằm trên giường cảm giác người bên cạnh trằn trọc, y cứ nghĩ là đối phương sau câu chuyện ban nãy sẽ không có ý định gì. Giữa đêm khuya Đông Dương bị thân hình lửa nóng phía sau cọ xát mà tỉnh, một đôi bàn tay giam cầm thân thể y, một tay thì đã theo lý y thâm nhập vào bên trong, ở khắp nơi trên người y mà đốt lửa, một tay dĩ nhiên mang theo độ ấm đã thâm nhập vào trong khố.
Sự kinh ngạc này cũng không phải nhỏ, vội lấy tay đi ngăn cản, nhưng một nam nhân đã bị lửa tình làm mờ mắt tại sao có thể khinh địch cứ như vậy mà bị ngăn chặn? Chỉ thấy Dịch Vân Khanh lấy một tay giống như khóa lại hai tay của Đông Dương đặt ở trước ngực, tay kia thì dĩ nhiên là tiếp tục thâm nhập vào trong khố, cầm lấy khối mẫn cảm của y, cũng không quản nhiều liền bắt đầu xoa nắn thưởng thức.
Thân hình Đông Dương chấn động, tiếng rên rỉ không kịp đề phòng mà thoát ra. Tiếng rên rỉ thoát ra khỏi môi sau khi bị người cố gắng giữ lại tại yết hầu, mang theo vô hạn mê hoặc cùng ẩn nhẫn.
Cánh tay đang giam cầm y càng siết chặt lại, hô hấp của người phía sau cũng nóng hơn một phần.
“… Buông… Buông ra… Ngô…” Người dưới thân thân thể mẫn cảm dị thường, không chịu được những khiêu khích vuốt ve âu yếm mãnh liệt nóng bỏng của Dịch Vân Khanh mà dần thức tỉnh, chỉ còn chút tỉnh táo, Đông Dương liều mạng giãy dụa.
Dịch Vân Khanh đã bị dục vọng trong cơ thể dâng lên khiến cho mất đi toàn bộ lý trí, lực đạo trên tay cơ hồ muốn đem người đang giãy dụa kia ôm vào trong cơ thể. Thân thể nóng bỏng muốn càng tiến sát tới người trong lòng, lại càng thêm sát hơn! “… Đông… Dương… Đông Dương… Ta nóng quá… Nóng quá…” Dù có cách một tầng y phục nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, một tay lung tung lôi kéo y phục của hai người. Trong lúc giãy dụa quần áo của Đông Dương cũng đã tuột tới cổ tay, lộ ra xương quai xanh có độ cong mê người, Dịch Vân Khanh mê muội cúi đầu há miệng cắn lên đó.
Đông Dương rên lên. Thân hình nóng bỏng quá mức phía sau có chút không bình thường, Đông Dương nhớ tới buổi chiều Dịch Vân Khanh có một mình uống rượu, lập tức mở lớn mắt dùng sức đẩy Dịch Vân Khanh ra. “… Ngươi hôm nay buổi tối uống rượu là uống rượu gì?…”
Thân thể gần sát lại khiến cho Dịch Vân Khanh bình tĩnh lại một chút, cố gắng nghĩ lại hắn vốn là uống chỗ rượu đặt ở chỗ lần trước trong động, nhưng cuối cùng lại sửa ý lấy một vò rượu hổ: “… Hình như… đúng rồi… cái vò… cuối cùng…?”
Nghe vậy, Đông Dương trừng lớn mắt, đó là rượu hổ cốt! Đáng tiếc trên đời này không có thuốc hổi hận, bằng không Đông Dương đánh chết cũng sẽ không ngâm loại rượu hổ cốt đó! Đây không phải là tự lấy đá đập chân mình sao?!