Nam thê của Tể tướng

Chương 19: Đại hạn




Dịch Vân Khanh cố ý có lệ làm cho Đông Dương không có cách nào khác, chỉ có thể giằng co như vậy. Đảo mắt đã tới tháng ba, theo lý, lúc này phải là mùa mưa, nhưng nửa tháng nay lại không có một giọt mưa. Đông Dương có dự cảm không tốt.

“Ngươi nói có thể sẽ bị hạn hán?” Dịch Vân Khanh luôn bị Đông Dương trốn tránh còn không kịp, lại được mời về phòng có việc thương lượng, có chút thụ sủng nhược kinh, còn lo lắng y lại nhắc tới chuyện hòa ly, không nghĩ lại là một chuyện khác. Hạn hán đối với hoa mầu mà nói chính là có tính hủy diệt, một chút không cẩn thận là sẽ thành tro bụi. “Vì sao lại nghĩ như vậy?”

“Khi ta sáu tuổi cũng từng trải qua một lần hạn hán, lần đó cũng là vào mùa mưa nhiều nhưng lại bắt đầu không có mưa, các con suối trong núi cũng khô hạn dần, con mồi không đi lại nhiều” Đông Dương do dự nói “ Nhưng cũng chỉ là ta đoán vậy thôi.” Hạn hán cùng lũ lụt đều là thiên tai, ngay cả đại nhân có am hiểu về thiên thời cũng không nói chính xác được, vậy thì có ai có thể nói trước được đây?

Nếu hạn hán thật sự phát sinh tại thôn nhỏ này, đối với đám thôn dân vẫn luôn quen với trạng thái mưa thuận gió hòa mà nói chính là đả kích nghiêm trọng! Đối với Dịch gia mới vừa đứng vững mà nói, cũng là một cú đánh không nhỏ. “Hạn hán gì đó trước đừng nói với ai, chờ xem tình hình một chút.”

Đông Dương gật đầu.”Ta hiểu được.” Mặc kệ là có hạn hán hay không, nếu lời đồn đãi này truyền ra ngoài, không biết có tin hay không, cho dù tin cũng không được nói, chuyện này có thể bị quản phủ truy cứu tội danh rải rác lời đồn gây tai họa.

Một lần liền chờ nửa thàng, trời không hạ xuống một giọt nước, nhiệt độ không khí lại tăng cao, rõ ràng chưa tới tháng tư nhưng nhiệt độ ngoài trời đã bằng tháng năm tháng sáu. Những mảnh ruộng tốt trong thôn cũng héo dần, tạo ra các khe hở nhỏ hẹp. Ba tháng liền hạ một trận mưa nhỏ, cả thôn dân ai cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngược lại Đông Dương lại càng lo lắng. Bởi vì y nhớ rõ, năm đó hạn hán cũng có một đợt mưa nhỏ, sau đó mới chân chính xảy ra hạn hán.

Dịch Vân Khanh nghe vậy lập tức quyết định đem cỏ linh chi mang lên trấn trên bán, lấy tiền mua rất nhiều lương thực cùng dược liệu ở trấn trên, hai người lại trộm đem giấu ở sau núi. Trong lúc hai người dự trữ xong lương thực cùng dược liệu, sau đó mấy ngày mưa nhỏ liền ngưng, mặt trời bị tầng mây ẩn giấu vài ngày liền không ngừng tỏa ra ánh nắng. Mặt trời giống như hỏa lò, chói chang treo ở trên đỉnh đầu, đem một đám nông dân phơi nắng đến ửng đỏ cả người, trong nhà cũng tái nhợt, mặc cho ai cũng cảm thấy được lão thiên gia không được bình thường.

Nửa tháng sau, quan phủ tuyên cáo tình hình hạn hán.

Mặt trời chói chang treo trên đỉnh đầu, con suối khô cạn, ruộng tốt không có nước tưới, đất tốt cũng đã rạn thành các vết lớn, hoa mầu tươi tốt dưới ánh nắng mỗi ngày, ngày càng khô vàng, mắt thấy liền không thể sống nổi. Trưởng thôn lo tới trắng tóc, các trưởng giả trong thôn cũng đành lực bất tòng tâm.

Dịch lão thái gia nhìn ruộng tốt khô hạn của nhà mình cũng nóng lòng không thôi, nhưng trong lòng lo lắng cho hoa mầu cũng không bằng hiện tại, hắn càng sợ trong thôn có người cố ý sinh sự, đem lần hạn hán bất thường đổ tại cho nhân thân Dịch gia bị lưu đày ở đây. Dù sao ở thôn nhỏ này, hơn hai mươi năm nay chưa từng bị hạn hán, không thể chắc chắn nhưng thôn dân tâm hoảng ý loạn lại bị người có tâm cơ khiêu khích đối phó với bọn  họ. Dịch lão thái gia không phải là lo lắng viển vông, cái gọi là ngu dân chính là người dễ bị kích động nhất.

Lão thái gia mặt co mày cáu, Dịch Vân Khanh lòng có sở cảm, hỏi rõ nguyên nhân,  khi màn đêm buông xuống liền cùng Đông Dương thương lượng một phen, ngày hôm sau lão thái gia đi tìm trưởng thôn, từ nhà bọn họ mang theo nam đinh trong thôn lên núi săn dã vật.

Trưởng thôn nghe xong vui vẻ không ngừng liền cùng lão thái gia chắp tay xưng cứu tinh. Mắt thấy hoa mầu trồng được nửa năm liền mất trắng, cái ăn khan hiếm, bây giờ lại được Dịch gia mang thôn dân lên núi săn thú, an toàn lại có đảm bảo có thể cấp thêm cho những người trong nhà có thêm miếng thịt còn có thể giải quyết vấn đề lương thực trước mắt. Trưởng thôn cũng không phải là người không hiểu chuyện, Dịch lão thái gia hào phóng mang thôn dân lên núi săn thú là vì cái gì, hiện tại thôn dân cũng đã mơ hồ ám chỉ nạn hạn hán bất thường này là do Dịch gia mang tới. Có hắn ra mặt, liền có thể bình ổn lại.

Có được lời này của trưởng thôn, Dịch lão thái gia đã có thể buông xuống nỗi lo trong lòng.

Chuẩn bị hai ngày, mười tráng đinh trong thôn được Đông Dương, Dịch Vân Khanh, Dịch Vân Xuân mang vào núi. Một đường đả thảo kinh xà, có gói thuốc phòng xà trùng, ống tay áo ống quần được bó chặt, đối với thôn dân xưa nay chưa từng dám xâm nhập núi rừng để tìm con mồi, đều bị ba người luôn miệng dặn dò phải cẩn thận, liền không dám vọng tưởng tự mình hành động.

Có dã vật trong núi làm cái ăn, cuộc sống của thôn nhỏ trong lúc đại hạn cũng không quá khó khăn.  Đảo mắt lại qua một tháng, tình hình hạn hán lại càng tăng thêm, toàn bộ Dương Châu cùng các vùng lân cận đều lâm vào đại nạn hạn hán. Tình hình hạn hán tăng thêm kéo theo các thôn nhỏ không quá trù phú liền mất trắng, thảm cỏ vỏ cây đều héo rũ, nước dùng để uống cũng không đủ, để sinh tồn người dân không thể  không lựa chọn cách di dân.

Trên đường di dân vì cái ăn, vì chút nước, vì sinh tồn, làm cho những dân chúng thiện lương chân chất ban đầu trở nên hung ác không từ một thủ đoạn.

Quan phủ đối với lưu dân cũng không có biện pháp, không thể cấm bọn họ di dân, càng không thể bắt giam bọn họ, một đám trong lòng biết rõ nhưng chỉ cần không gây ra trọng tội liền mắt nhắm mắt mở cho qua.

Thấy được lưu dân sẽ lẻn vào trong thôn, trưởng thôn lo trắng tóc, đối với thôn dân tìm tới cửa muốn phạm pháp cũng đành phải khổ cực khuyên giải trấn an. Không nghĩ tới lưu dân làm ra chuyện vượt qua tưởng tượng của trưởng thôn, nghe tin thôn bên cạnh bị cướp trắng, ai nấy đều ngồi không yên.

Dịch lão thái gia hiến kế, trưởng thôn điểm danh, từ trong thôn chọn ra các tráng đinh tổ chức thay phiên gác đêm, từng nhà khi đêm xuống liền đóng chặt cửa không được tùy ý mở cửa.

Lúc này đã là lúc tình hình hạn hán xảy ra  nghiêm trọng nhất, càng tệ hơn là từ các thị trấn truyền đến lời đồn có kẻ ăn thịt người sống.

Một đội gác đêm được chia thành hai ca, một đội canh nửa đêm trước, đội còn lại gác từ nửa đêm còn lại đến sáng, xem xét bốn phía quanh thôn. Hôm nay, đến phiên hai huynh đệ Dịch Vân Khanh, Dịch Vân Xuân gác nửa đêm đến sáng. Không nghĩ tới vào lúc hai huynh đệ rời đi, nửa canh giờ sau liền có một người lặng lẽ chạy vào đại trạch của Dịch gia.

Dưới ánh trăng, bảy bóng người lưu loát bay qua tường vây theo ba hướng tiếp cận căn nhà, đi tới phòng bếp nhất định phải đi qua phòng của Đông Dương.

Đông Dương là người ngủ không quá say, nay lại là thời kì mẫn cảm, tính cảnh giác lại càng tăng cao lập tức liền bị tiếng bước chân bừng tỉnh, lên tiếng hỏi: “Người nào?!”  Tùy tiện mặc y phục liền ra khỏi cửa, nhìn thấy ba bóng người hướng về phía phòng bếp, không chút nghĩ ngợi liền lập tức hô một tiếng “ có kẻ trộm” liền vọt đuổi theo.

Ba người dùng khăn che mặt vừa thấy bị người phát hiện, cũng không kinh hoảng, hai người hướng Đông Dương vọt tới, tên còn lại tiếp tục đi tới phòng bếp.

Đông Dương vốn dĩ là thợ săn, thân thể cũng linh hoạt, hơn nữa luyện cung khiến mắt nhìn rõ hơn người thường, trong đêm tối dựa vào ánh trăng nhìn đến nhất thanh nhị sở từng động tác của hai người kia. Tuy rằng Đông Dương chưa từng học qua công phu quyền cước gì, nhưng đánh nhau là nam nhân trời sinh đã có, dựa vào ưu thế riêng của bản thân, Đông Dương đem ba người đi tới phòng bếp bức trở lại sân.

Đông Dương hét lớn đem những người còn lại gọi tỉnh, đồng loạt mở cửa thấy trong viện tán loạn bóng người liền bị hù đến nhảy dựng.

Đông Dương nỗ lực lấy một trọi ba, Dịch Vân Thanh cùng với những nam quyến còn lại đem bốn người khác vây quanh, chờ lão thái gia chạy tới nơi thì trong sân đã đấu loạn thành một đoàn. Lão phu nhân trong cái khó ló cái khôn, bảo nữ quyến dùng đồ vật trong nhà đập thành tiếng, hi vọng những người gác đêm nghe được tiếng động nhanh trở về.

Quả thực, ở bốn phía trong thôn, đội gác đêm Dịch Vân Khanh, Dịch Vân Xuân nghe thấy tiếng động từ Dịch trạch liền  vội vàng chạy tới cửa liền thấy cảnh tượng trên, lửa giận muốn vỡ ra, không chút nghĩ ngợi liền mang theo mộc côn gia nhập cuộc chiến.

Có đội gác đêm của Dịch Vân Khanh gia nhập, rất nhanh bảy tiểu tặc liền bị khống chế, đầu lĩnh thấy chuyện không thành liền gọi mọi người trở về, trong đó có một người không cam lòng, cầm lấy mộc côn, không chút do dự dùng sức đánh về phía Dịch Vân Tùng đứng gần đó.

Mộc côn là hướng tới đầu Dịch Vân Tùng, nếu một gậy này đánh trúng, Dịch Vân Tùng chỉ sợ sẽ không xong. Mắt thấy mộc côn sẽ đánh trúng đầu Dịch Vân Tùng, không kịp tránh, Đông Dương liền dùng thân thể che chắn, mộc côn vốn hướng tới đầu Dịch Vân Tùng liền rơi xuống bả vai Đông Dương.

Đông Dương một tiếng kêu rên, nghe cũng biết là bị thương không nhẹ.

Dịch Vân Khanh trừng mắt, giận dữ không thể kiềm chế được, một gậy đem người làm Đông Dương bị thương đánh tới gãy xương. Hắn vốn dĩ không muốn cùng lưu dân tranh kiện cái gì, nhưng nay hắn sửa chủ ý, hắn nhất định phải đem người khiến Đông Dương bị thương đến quan phủ để xử lý!

Người bị Dịch Vân Khanh đánh cho bị thương ở tay, chạy không được liền bị thôn dân bắt lại, trời vừa sáng liền đưa tới quan phủ.

Đông Dương bị thương ở vai phải, được đỡ trở về phòng, cẩn thận để lộ ra bả vai, vừa nhìn liền thấy cả mảng xanh tím che kín toàn bộ bả vai, ai nhìn thấy đều thấy sợ. Lão thái gia cả kinh, vội bảo lão phu nhân trở về phòng lấy chai rượu thuốc đến.

“Trước đem rượu thuốc cùng nước ấm xoa lên chỗ bị thương, ngày mai liền tìm đại phu tới.”

Tứ gia cùng Tứ nương cảm tạ Đông Dương cứu Dịch Vân Tùng một mạng, một phen cảm tạ rồi mới rời đi.

Dịch Vân Khanh giúp Đông Dương nằm xuống, tiếp nhận rượu thuốc nóng từ Dịch Vân Xuân, rồi kêu hắn về phòng nghỉ ngơi, lúc này mới lấy rượu bôi lên vết thương rồi dùng lực nhu nhu bả vai Đông Dương.

Rượu thuốc bắt đầu tản ra, đau đến mức Đông Dương phải rên lên.

Dịch Vân Khanh đau lòng nói: “Đau liền hô lên, người khác nghe được cũng đâu có làm sao.”

Chỉ vì đau một chút liền hô lên cũng không phải chuyện một nam tử nên làm.

Thấy Đông Dương nhịn đau không lên tiếng, Dịch Vân Khanh lại càng đau lòng, chi càng cẩn thận dùng lực xoa rượu thuốc.