Nam thê của Tể tướng

Chương 11: Lang Vương




Nếu mời trưởng thôn cùng các trưởng giả ăn cơm chính là dung nhập toàn thôn, thì việc giúp đỡ thôn dân bắt lợn rừng ăn trộm hoa mầu chính là khiến cho thôn dân có hảo cảm với toàn bộ Dịch gia bọn họ, sau khi thu hoạch xong vụ mùa, nghe thấy Dịch gia phải xây thêm phòng ở mới, nên các tráng hán xảo phụ trong thôn đều chủ động tới hỗ trợ.

Dịch lão thái gia đương nhiên nhiệt liệt hoan nghênh, chỉ huy vài cái nhi tử, tôn tử nhanh chóng làm việc, nữ quyến trong nhà cũng không nhàn rỗi bị Dịch lão phu nhân chỉ huy trong trù phòng, cùng các xảo phụ trong thôn chuẩn bị cái ăn.

Tòa nhà lớn bên trong cũng không đơn giản, biết Lão thái gia làm như vậy cũng muốn Dịch gia bọn họ dùng nhập với thôn dân, nhưng sâu thẳm trong lòng cũng là chê bai nhà ở cũ kĩ không chắn được gió to nắng gắt, nhưng bên ngoài vẫn hết mực thi triển thủ đoạn khiến những nông phụ xung quanh vui vẻ.

Chỉ mình Đông Dương, không tiện ở cùng một đám hán tử lõa nửa thân trên làm việc, cũng không thể tụ tập với khu nữ quyến, may mà được lão thái gia cho phép, liền cầm theo cung tiễn vào núi săn thú, cấp cho mọi người những món ăn thôn quê đặc sản rừng núi. Một nửa lưu lại, một nửa đưa lên trấn trên bán, chỗ tiền đó dùng để lo một phần chi phí xây phòng ở.

Hôm nay, Đông Dương sáng sớm đã muốn mang theo cung tiễn lên núi.

Ra đến cửa, thấy Dịch Vân Khanh nhìn hắn muốn nói lại thôi.

Đông Dương cảm thấy mạc danh kỳ diệu, hỏi: “Đại thiếu gia có cái gì phân phó?”

Sau khi biết chân tướng, Dịch Vân Khanh thật sự không biết nên lấy thái độ gì đối y, nói là người xa lạ, bọn họ lại từng xảy ra phu thê chi thực, nếu không phải người xa lạ, trừ bỏ ba tháng sau khi thành thân, số lần họ gặp mặt còn không quá được mười đầu ngón tay. Sau một lúc lâu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Đông Dương, kiên trì nói: “… Trong nhà hiện tại tạm thời không thiếu khoản thu đó, vì vậy không cần mạo muội vào sâu trong núi, còn có trở về sớm một chút.”

Đông Dương.”…?” Không nói tới lời nói của Dịch Vân Khanh có nhiều chỗ khiến  người ta không đoán được ý nghĩa thật sự, mà Đông Dương khi tiến vào núi cũng liền quên hết không còn một mảnh. Cũng không hẳn là vào sâu trong núi, nhưng so với lần trước săn dã lộc cũng là đi xa hơn. Nguy hiểm lớn thì cơ hội cũng lớn, Đông Dương lại may mắn gặp được đàn dã lộc, dùng cung cũng bắt được vài con. Dã lộc lần này có chút nhỏ hơn, gỡ xuống sừng hươu cùng vứt bỏ những thứ không cần thiết, cũng chỉ lấy được gần trăm cân thịt. Dùng bao tải đã ngâm thuốc vác thịt lộc trên lưng rời khỏi núi, có lẽ vận may cũng đã dùng hết, trên đường về mấy lần suýt cùng mãnh thú trong rừng đối đầu trực tiếp không nói, cuối cùng suýt chút nữa xem vào cục diện đối đầu giữa Hổ vương cùng Lang vương.

Nhìn cách đó không xa đối mặt với lão hổ là Lang vương xám trắng so với dã lang bình thường cường tráng hơn nhiều lần, Đông Dương ra một thân mồ hôi lạnh. Phóng nhẹ hô hấp, cúi người xuống thật thấp, cẩn thận lui lại, kinh nghiệm đi săn nói cho y biết càng vào những lúc nguy hiểm như này lại càng cần phải bình tĩnh, tuyệt không thể hành động lỗ mãng làm kinh ngạc lão hổ cùng Lang vương, nếu không sẽ bị cho rằng có ý khiêu khích chúng, chỉ cần một con thay đổi lực chú ý cũng khiến y chịu không nổi.

Thối lui đến khoảng cách an toàn, Đông Dương trèo lên cây cao. Đem thịt lộc để trên nhánh cây, quan sát từ đám lá cây rậm rạp. Lang vẫn là loài mạnh nhất, kiêu hãnh nhất trong rừng sâu, nó gian xảo, hung ác, hữu dũng hữu mưu thích hợp với kiểu sống bầy đàn, đối với kẻ địch không chút nào nương tay đối với bạn đời cùng con cái lại vô cùng trung trinh trân trọng.

Không hề nghi ngờ, lang là loài động vật thông minh, Lang Vương lại là thủ lĩnh, về mặt thực lực, cơ trí, trí tuệ đều là nhân tài kiệt xuất, theo lý nó sẽ không ngốc đến độ một mình đối mặt với chúa tể sơn lâm. Lý do Lang vương không có ý đối đầu là vì phía sau nó là Lang hậu đang chuẩn bị sinh lang con. Lang vương mặc dù là thủ lĩnh nhưng sức chiến đấu cá nhân vẫn không phải là đối thủ của lão hổ, từ cục diện đối đầu Đông Dương có thể cảm nhận được sự lo lắng, liều lĩnh của Lang vương.

Lang hậu vô lực nằm ở sau lưng Lang Vương, toàn thân run rẩy, toàn tâm toàn ý co thắt bụng, vừa thấy chính là lâm vào tình cảnh khó sanh.

Con của Lang vương Lang hậu chính là vương tử của bầy sói, mặc kệ có kế thừa được vương vị hay không thì nó vẫn thừa hưởng được gien tốt, nhất định so với đám lang khác vẫn có lực cạnh tranh hơn.

Không đành lòng nhìn con của Lang Vương bị chết non, Đông Dương bắn ra một mũi tên nhắm vào bên chân lão hổ khiến lão hổ kinh ngạc vang lên tiếng hổ gầm rúng động. Lang vương cũng chấn kinh mà nhe răng dữ tợn hướng về phía Đông Dương. Đông Dương không sợ hai con mãnh thú đang nhìn mình chằm chằm, lại bắn thêm một mũi tên nữa bức lão hổ phải thối lui, về sau lại lên tên nhắm Hổ vương, có ý nếu nó không lùi bước thì sẽ bắn.

Có lẽ là chưa từng nhìn thấy mũi tên nhọn được bắn ra lại ngập đến ba phân trong đất, cũng có lẽ là bị mũi tên mang theo sát khí đe dọa của Đông Dương, nên khi Đông Dương lại giơ tên ngắm bắn Hổ vương liền quơ cái đuôi thật dài, liếm liếm miệng rồi xoay người chui vào rừng cây.

Hổ Vương rời đi làm cho Đông Dương nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi tên bắn ra thoạt nhìn là thì nghĩ y bình tĩnh mà bắn ra, chỉ có y biết hai tay cũng như trong tâm đều ra đầy mồ hôi lạnh. Tuy rằng y tự nhận mình có tài săn bắn, nhưng cũng không cuồng vọng tới mức đồng thời không đem Hổ vương cùng Lang vương  để vào trong mắt. Buông cung tiễn, thu lại sát khí, Đông Dương đứng trên cây nhìn Lang Vương, Lang vương cũng theo dõi y, có lẽ hành động bức lui Hổ vương khiến Lang vương khó hiểu, một lúc lâu sau cũng thu lại răng nanh quay về bên cạnh lang hậu.

Lang hậu vẫn đang sinh, chính là đã qua lâu mà vẫn chưa thấy đứa nhỏ được sinh ra, không chỉ có Lang vương nóng nảy mà ngay cả Đông Dương cũng lo lắng theo. Đông Dương không dám xuống khỏi cây, không dám hành động thiếu suy nghĩ, rất sợ Lang vương con này có vạn nhất gì xảy ra, dù cho Lang vương tức giận dù y có chạy thoát lần này, ở về sau này phiến sơn mạch cũng chỉ có thể hoa vì vùng cấm.

Mắt thấy mặt trời sắp lặn, lang hậu hô hấp càng ngày càng mỏng manh, Đông Dương linh cơ vừa động, lấy ra dao nhỏ tách ra một miếng thịt lộc nhỏ ném tới phía sau Lang vương. Sở dĩ ném tới phía sau Lang vương là do sợ làm lang hậu giật mình, thứ hai là do lúc này là thời khắc nguy hiểm, Lang vương cũng không để Lang hậu ăn bất cứ thứ gì không rõ lai lịch, chỉ có thể để Lang vương ăn thử trước,  để nó tự mình kiểm nghiệm rồi sau tự nó có thể để lang hậu ăn.

Quả nhiên, Lang Vương đối với miếng thịt lộc phía sau nó nhe răng, sau khi phát hiện ra là thịt lộc liền đầy cảnh giác mà nhìn chằm chằm Đông Dương, sau đó mới cẩn thận nuốt miếng thịt. Vừa thấy Lang vương chịu ăn, Đông Dương liển vui vẻ không ngớt, không có chút đau lòng nào mà đem thịt lộc cắt thành từng khối ném cho Lang vương.

Lang Vương ăn cảm giác không có việc gì, lúc này mới  đem thịt lộc cho Lang hậu ăn, lang hậu đã hơn nửa ngày chưa ăn gì, sau khi được Lang vương liếm lông an ủi một lúc lâu sau mới bắt đầu nuốt miếng thịt lộc đã được Lang vương  nhai kĩ. Đông Dương tách thành các miếng nhỏ, lại được Lang vương nhai cắn nửa ngày, chia miếng thịt thành từng miếng nhỏ bằng ngón tay không cần nhai kĩ để lang hậu một hơi nuốt vào.

Nhìn lang hậu nuốt vào miếng thịt, cuối cùng liền khôi phục khí lực tiếp tục sinh, Đông Dương cuối cùng cũng tìm lại được hơi thở, nhưng y vẫn không dám xuống khỏi cây, dù sao lúc này cũng là thời điểm Lang vương lang hậu hung bạo nhất, y cũng không dám dùng cái mạng nhỏ của mình đi khiêu khích điểm đó dù cho y với hai vị đây vừa có chút giao tình.

Mặt trời đã xuống núi, ánh sáng cũng mờ dần, Đông Dương nghĩ dù sao hôm nay cũng không kịp trở về, dùng chút ánh sáng cuối cùng tách nốt số thịt còn lại ném tới bên chân Lang vương, ánh sáng đuổi dần mơ hồ, sau ngồi trên nhánh cây ôm cung tiễn nhắm mắt dưỡng thần. Trước kia săn thú cũng đã từng ngủ lại trong rừng, cũng không quá khó chịu, cả đêm tỉnh tỉnh ngủ ngủ, mơ mơ màng màng cũng bất tri bất giác mà vượt qua.

Đứng ở trên cây, Đông Dương đã sớm không còn thấy Lang vương lang hậu, trong lòng thở ra một hơi đồng thời cũng nâng cao cảnh giác, vì y cũng không quên bản thân hôm qua đã đắc tội với Hổ vương. Đợi cho trời đã sáng tỏ, Đông Dương cẩn thận leo xuống, thu hồi mũi tên đã bắn ra hôm qua, phân biệt phương hướng rồi trở về.

Đi tới đi tới Đông Dương tổng cảm giác có cái gì đó đi theo y, nhưng hai lần quay đầu lại đều không thấy cái gì, nhưng lần thứ ba thì Đông Dương kinh ngạc. Ở nơi cách y mười bước,  thứ đi theo y rõ ràng là Lang vương đã cùng y “giao lưu”  hôm qua!