Nam Thành Gió Nổi

Quyển 5 - Chương 20




Edit: Winterwind0207

Một tuần lễ sau, Lâm Hành rốt cục không chịu nổi A Triệt mãi luôn uy hiếp, cùng Nam Úc Thành đi ra cửa gặp A Triệt và Cố Kỳ Viễn.

Đối với việc Nam Úc Thành trở về, ngoại trừ Lâm Hành, vui vẻ nhất chính là A Triệt.

A Triệt lúc trước không để ý chính mình liều mạng cứu Nam Úc Thành, cũng không phải là bởi vì cậu ta cùng Nam Úc Thành quan hệ có bao nhiêu thân mật, mà là A Triệt biết rõ, ở trong lòng Lâm Hành Nam Úc Thành đến tột có bao nhiêu trọng yếu.

Rất nhiều chuyện A Triệt không nghĩ ra, thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng A Triệt đối với người mình quan tâm không tiếc tất cả.

Thể chất của A Triệt so với quỷ nhất định có khác biệt, ban đầu lúc bị luyện chế người ta còn cho rằng A Triệt là hàng nhái, cho nên vẫn luôn không được chú ý. Mãi đến tận khi đến thời đại của tổ phụ Cố Kỳ Viễn, tính cách của A Triệt khác với những con quỷ khác bất ngờ chiếm được cảm tình của tổ phụ Cố Kỳ Viễn. Đương nhiên, xuất phát từ một số ham muốn quỷ dị, tổ phụ Cố Kỳ Viễn đặc biệt vì A Triệt đo ni đóng giày một "Thân thể" mới, cái thân thể này dĩ nhiên là chỉ hình thái búp bê của A Triệt. Cũng bởi vì nguyên nhân này, A Triệt được giao cho sinh mệnh thứ hai —— nói cách khác, ngoài bản thể làm quỷ, cậu ta còn có một tầng "tố thể" khác, cũng chính là xuất phát từ đây, A Triệt lúc đó mới dám không để ý hết thảy mà che ở trước mặt Nam Úc Thành.

Tuy rằng lúc đó quả thật cậu ta nhất định sẽ không có cách nào toàn thân trở ra, thế nhưng so sánh với Nam Úc Thành hoàn toàn không có bình phong mà nói, A Triệt nghênh đón một đòn phản kích kia, tỷ lệ còn sống còn cao hơn so với Nam Úc Thành rất nhiều.

Mà sau lần đó, "tố thể" của A Triệt bị phá huỷ, theo lý mà nói A Triệt sẽ hoàn toàn biến thành hình thái quỷ, nhưng bất ngờ là sau khi A Triệt tỉnh lại, lại phát hiện mình đã biến thành người bình thường!

Không còn là quỷ, mà là nhân loại!

Đây là giấc mơ A Triệt nhiều năm qua không dám tưởng tượng.

Tuy rằng không biết tất cả những thứ này đến tột cùng xảy ra làm sao, mà là có thể tưởng tượng loại chuyển biến này tất nhiên cũng có liên quan tới chuyện Nam Úc Thành khó giải thích được mất tích. Bởi vậy nhìn thấy Nam Úc Thành bình an trở về, A Triệt không chỉ có thay Lâm Hành buông lỏng tâm tình xuống, đồng thời cũng rốt cục có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ suốt hai năm qua của mình.

Vì vậy.. bắt đầu từ khi Nam Úc Thành tiến vào tầm mắt A Triệt, A Triệt trong một vài giây ngắn ngủi vui mừng, ngay sau đó một loại hệ thống tên là "Lòng hiếu kỳ" hoàn toàn bị mở ra.

"Ngày đó anh đến tột cùng là làm sao làm được a ——" A Triệt bị Cố Kỳ Viễn cưỡng ép nhét cho một miếng cơm tẻ, bất mãn quay đầu lại trừng Cố Kỳ Viễn liếc mắt một cái, nhai đi nhai lại hai lần đem đồ ăn nuốt xuống, tiếp tục nói: "Tôi vì sao lại biến thành con người? Anh đã làm cái gì? Còn có còn có ——" lại là một muỗng canh nhét vào trong miệng A Triệt, cậu sặc một cái, không để ý tiếp tục nói: "Hai năm qua anh làm gì vậy? Tôi kỳ thực vẫn luôn rất tò mò, rốt cuộc anh làm thế nào sống được nhiều năm như vậy—— anh cũng không phải linh thể, theo đạo lý mà nói không thể có chuyện như vậy —— a!" Lại là một miếng cơm tẻ bị nhét vào trong miệng, liên tiếp ba lần bị cắt đứt A Triệt hoàn toàn nổi giận, quay đầu đối với Cố Kỳ Viễn nặng nề vung lên móng vuốt: "Quấy rối người đang nói là hành vi rất không lễ phép, anh không biết à?"

Cố Kỳ Viễn mặt không hề cảm xúc: "Vậy cậu nhìn đối diện đi."

A Triệt quay đầu nhìn lại, ngồi ở phía đối diện Nam Úc Thành đang cúi đầu nhẹ giọng cùng Lâm Hành nói gì đó, vừa nói, một bên còn dùng tay lột tôm để vào trong bát Lâm Hành, Lâm Hành khóe miệng ngậm nụ cười, thỉnh thoảng gật gật đầu, giữa hai người bầu không khí an bình ấm áp, khiến người ta không đành lòng quấy rối.

A Triệt hận hận câm miệng.

Cơm nước xong, mấy người lại rảnh rỗi hàn huyên một hồi. A Triệt lúc này ngược lại không gấp gáp cần biết những đáp án kia. A Triệt tuy rằng thẳng tính, nhưng là không ngu ngốc, biết đến có một số việc bản thân mình hiếu kỳ so với Lâm Hành hỏi ra hiệu quả tuyệt nhiên là khác nhau. Cậu không tin đối với những vấn đề này Lâm Hành không có nửa điểm nghi hoặc, vì vậy A Triệt tối tăm xoa xoa đầu tóc của mình: Hừ, không liên quan, cậu có thể chờ, ngược lại anh trai nhỏ khẳng định sẽ biết. Anh trai nhỏ so với Nam Úc Thành dễ nói chuyện  hơn nhiều, đến cùng là xảy ra chuyện gì, cậu sẽ nhanh chóng biết được.

Vì vậy, mang theo ý nghĩ như thế, thời gian sau đó A Triệt đều rất yên tĩnh.

Mấy người bình thản trao đổi một chút sinh hoạt gần đây, Cố Kỳ Viễn thay A Triệt gọi một phần bánh ngọt, vừa hướng Nam Úc Thành nói: "Đúng rồi, có chuyện muốn làm phiền anh một chút."

"Cậu nói đi."

Cố Kỳ Viễn nghiêm mặt nói: "Quãng thời gian trước công ty chi nhánh của tôi xuất hiện một chút vấn đề." Dừng một chút, Cố Kỳ Viễn thấp giọng nói: "Liên tục ba ngày, ba người bảo vệ trông coi buổi sáng đều mất tích trong căn phòng bị khoá kín, sau đó sáng sớm ngày thứ hai vào khoảng sáu giờ bị phát hiện chết trên ban công tầng cao nhất. Ba người chết đều bị lột da, hiện trường không có để lại bất cứ dấu vết gì. Người thứ nhất chứng kiến vụ án xảy ra cũng đã báo cảnh sát, thế nhưng tính đến hiện nay không có bất kỳ manh mối... Vẫn còn có người chết. Tôi sai người đi hỏi thăm một chút, lực lượng cảnh sát bên kia không muốn tiết lộ quá nhiều chi tiết, thế nhưng có người nói vụ án này không thuộc phạm vi chức trách của bọn họ."

Cố Kỳ Viễn nói câu kia "Không thuộc phạm vi chức trách" dĩ nhiên không phải chỉ cảnh sát từ chối phá án, mà là thật sự lực bất tòng tâm. Nguyên bản Cố Kỳ Viễn còn đang rầu rĩ vụ án này nên xử lý như thế nào, nhưng bây giờ Nam Úc Thành nếu đã trở về, chuyện này tự nhiên ngoại trừ anh ra, không còn người nào khác thích hợp hơn.

Trải qua hợp tác lúc trước, hơn nữa tình cảm của Cố Kỳ Viễn đối với Lâm Hành cũng dần thay đổi, hiện tại quan hệ của Cố Kỳ Viễn cùng Nam Úc Thành cũng không đối chọi gay gắt như trước, bởi vậy thỉnh cầu này nói ra vô cùng tự nhiên, Cố Kỳ Viễn cũng chưa hề nghĩ tới Nam Úc Thành sẽ từ chối.

"Rất xin lỗi, chuyện này tôi không có cách nào trực tiếp nhúng tay." Nam Úc Thành không có giải thích nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Tôi có thể giúp cậu liên hệ một người, năng lực của cô ấy rất mạnh, đem vụ án này giao cho cô ấy, cậu có thể hoàn toàn yên tâm."

Nam Úc Thành nói ra lời này, ở đây còn lại ba người đều ngây ngẩn cả người. Lâm Hành ngơ ngác, mí mắt chớp xuống không hé răng, A Triệt gào to nói: "Tại sao? Anh không làm chuyện này?" Còn muốn hỏi, lời chưa kịp ra khỏi miệng bị ánh mắt Cố Kỳ Viễn nhìn cho không dám tiếp tục lên tiếng."

"Cũng được, anh đem phương thức liên hệ của cô ấy cho tôi đi" Cố Kỳ Viễn nói.

"Không cần." Nam Úc Thành nói, lại đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại. Ở đầu bên kia đơn giản thông báo vài câu. Lâm Hành ngồi ở một bên, rõ ràng có thể nghe đến ống nghe truyền đến âm thanh huyên náo —— từ phản ứng của đối phương mà xem, có thể đoán ra Nam Úc Thành sau khi trở về căn bản không có liên hệ người của cục cảnh sát, nếu như không phải Cố Kỳ Viễn đưa ra yêu cầu này, e sợ người của cục cảnh sát đến bây giờ đều cho là Nam Úc Thành còn sống chết không rõ.

Nam Úc Thành nói chuyện điện thoại xong, đem điện thoại di động để ở trên bàn, nhàn nhạt nói: "Tình huống tôi đã nói rõ, chuyện này bọn họ đã nghe nói qua, đang chuẩn bị đem vụ án tiếp nhận lại đây —— sắp tới sẽ có người liên hệ với cậu. Tiêu Đình là cấp dưới xuất sắc của tôi, cậu có thể hoàn toàn tín nhiệm cô ấy."

Nam Úc Thành nói như vậy, là bởi vì vừa nãy trò chuyện người trong cục cảnh sát có nhắc tới bên trong vụ án này có thể sẽ dính đến một ít bí mật thương mại, nếu Cố Kỳ Viễn cần thiết trợ giúp, vậy Nam Úc Thành tự nhiên cũng phải trước tiên thay người cục cảnh sát quét sạch chướng ngại.

Cố Kỳ Viễn lập tức hiểu ý tứ của Nam Úc Thành, lập tức nói: "Không có vấn đề. Tôi sẽ bàn giao chuyện này cẩn thân. Chuyện này dù như thế nào vẫn là phải cảm ơn anh."

"Khách khí." Nam Úc Thành móc ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, trong khói mù mặt mũi anh có chút mơ hồ, không nhìn ra thần sắc biến hóa.

Mấy người lại không mặn không nhạt hàn huyên một hồi, Lâm Hành liền đưa ra ý kiến có chút mệt mỏi muốn về nhà trước nghỉ ngơi.

Sau khi về đến nhà, Nam Úc Thành như thường lệ đi buồng tắm rửa ráy, Lâm Hành ngồi ở trong phòng khách ngẩn người.

Đợi một hồi, Nam Úc Thành từ trong phòng tắm đi ra, nhìn thấy Lâm Hành biểu tình kinh ngạc ngồi ở ghế sô pha, liền đi tới xoa xoa đầu của cậu: "Nghĩ gì thế?"

Lâm Hành cả kinh, che giấu mà cười cười: "Không, không có chuyện gì."

Nam Úc Thành hơi nhướng mày, ở bên cạnh cậu ngồi xuống, thuận lợi ôm lấy đối phương: "Vừa nhìn vẻ mặt này của em biết ngay là em có chuyện, đang suy nghĩ cái gì?"

Lâm Hành chuyển động đôi mắt, không hé răng. Nam Úc Thành đến gần cào cậu hai lần, Lâm Hành lập tức không chịu nổi, cười nói: "Được rồi, không có gì, vừa nãy xem cái chén ở trên bàn nhúc nhích một chút, em cho là Tiểu Dịch đã trở lại."

Tiểu Dịch là linh hồn lúc trước cùng Nam Úc Thành ký kết thỏa thuận, ở trong nhà Nam Úc Thành một đoạn thời gian. Trong lúc đối phó Cố Dịch, đã từng giúp không ít, nếu như lúc đó không phải Tiểu Dịch ở bên tai Lâm Hành nói ra kế hoạch của Nam Úc Thành, chỉ lo mọi chuyện sẽ không giống như lúc trước tiến hành thuận lợi như vậy.

Tiểu Dịch tuổi không lớn lắm, theo Tiểu Dịch nói nó không nhớ nó chết năm nào, tên của nó cũng không nhớ rõ chỉ biết đại khái bên trong tên có chữ "dịch", vì vậy Lâm Hành gọi nói là Tiểu Dịch, về sau nó cũng quen Lâm Hành xưng hộ với nó như vậy.

Thế nhưng từ khi Nam Úc Thành khó giải thích được mất tích, Tiểu Dịch cũng không có xuất hiện nữa. Lâm Hành bỗng dưng nhắc đến nó, Nam Úc Thành đầu tiên là ngẩn ra, lập tức ánh mắt liền tối lại.

Lâm Hành như vô tình mà chỉ cốc trên khay trà: "Chính là chỗ đó, vừa nãy cốc giật giật, anh giúp em xem một chút có phải là Tiểu Dịch đã trở lại."

Nam Úc Thành không hề trả lời.

Theo sự trầm mặc của anh, Lâm Hành cũng yên tĩnh lại.

Qua một hồi lâu, Lâm Hành bỗng nhiên mở miệng nói: "Kỳ thực... Anh đã không nhìn thấy những thứ đó, đúng không?"

Nam Úc Thành vẫn không có nói chuyện, xem như là ngầm thừa nhận.

"Sau khi anh trở về em vẫn đang nghĩ, tại sao nhiều ngày như vậy anh đều lặng thinh không đề cập tới chuyện xảy ra hai năm qua." Lâm Hành nhẹ giọng nói: "Vừa mới bắt đầu nghĩ đến anh là có điều kiêng kị gì, sau đó phát hiện rất nhiều thói quen lúc trước của anh đã thay đổi. Trước đây nếu như gặp phải án mạng anh tuyệt đối sẽ không từ chối, nhưng lần này anh cũng không cân nhắc lại trực tiếp từ chối, vừa nãy em nói cốc động chỉ là thăm dò anh. Úc Thành... Anh có phải là giống như A Triệt, đã biến trở về người bình thường?"

"Đúng."

Nam Úc Thành trả lời khẳng định khiến tâm tình Lâm Hành cho tới nay treo ở trên không trung rốt cục thả xuống, cậu thở phào nhẹ nhõm, trên mặt thần sắc cũng nhu hòa: "Vậy thì tốt."

Nam Úc Thành nghi ngờ nói: "Em không thất vọng?"

Lâm Hành không khỏi liếc mắt nhìn anh: "Tại sao phải thất vọng? Em cao hứng còn không kịp."

Thân phận Nam Úc Thành cho tới nay đều là cái gai trong lòng Lâm Hành. Tuy rằng Lâm Hành cũng không biết Nam Úc Thành là như thế nào sống một ngàn năm, thế nhưng cậu có thể tưởng tượng, giả thiết Nam Úc Thành vẫn luôn bảo trì trạng thái hiện tại như thế này, như vậy mấy chục năm sau đợi đến khi cậu dần dần già đi, thậm chí tử vong, sự tình sẽ trở về cảnh tượng lúc trước Nam Úc Thành lại một lần nữa chờ đợi cậu.

Sau khi biết đến gút mắc của Nam Úc Thành, Lâm Hành lo lắng nhất, không gì bằng nhiều năm sau bản thân cậu qua đời mà đem Nam Úc Thành một người lưu lại. Tuy rằng nghĩ như vậy tựa hồ có hơi không tử tế, thế nhưng khi biết Nam Úc Thành khôi phục thể chất của con người, nhiều lắm cũng chỉ sống đến một trăm tuổi là có thể cùng cậu đi tới cửu tuyền, trong nháy mắt tâm tình Lâm Hành thư thái hơn rất nhiều.

Không quản gút mắc kiếp trước, đời này Lâm Hành không bao giờ nguyện ý bỏ lại Nam Úc Thành.

Biết đến Nam Úc Thành khôi phục thể chất con người, tâm tình Lâm Hành cũng buông lỏng rất nhiều. Đối với chuyện quá khứ Lâm Hành đã có thể buông lỏng, Nam Úc Thành nguyện ý nói tự nhiên tốt, không muốn nói Lâm Hành cũng không ngại. Bởi vậy hỏi xong vấn đề mình muốn hỏi, cậu liền vỗ vỗ vai Nam Úc Thành, thập phần vui vẻ mà chuẩn bị đi tắm.

Vừa muốn đi, Nam Úc Thành đem cậu kéo lại. Nhìn Lâm Hành thần sắc có chút phức tạp: "Em... Lẽ nào không muốn biết anh đã gặp chuyện gì?"