Nam Thành Gió Nổi

Quyển 4 - Chương 8




Edit: Winterwind0207

Lâm Hành cũng không có tận mắt thấy cái chết của Bùi Phong Hành, chỉ là từ trong miệng những người đó chiếm được tin tức này.

Ở trong mơ, một đoạn này ký ức không biết vì sao bị che giấu. Mà cho dù Lâm Hành không nhìn thấy cảnh tượng đó, cậu vẫn như cũ có thể tưởng tượng, sau khi trải qua một loạt dằn vặt, niềm tin duy nhất kiên trì sự sống bỗng nhiên ở ngay trước mặt sụp đổ, Bùi Phong Hành tuyệt vọng cùng thống khổ.

Đó là một loại cảm thụ không có cách nào dùng lời nói miêu tả, mà trong giấc mộng Lâm Hành, cậu lại chân thực cảm nhận được.

Chính là một khắc kia, khiến Lâm Hành sau khi tỉnh lại tin mình không phải đang nằm mơ.

Cậu tin tưởng, tất cả những thứ này đều là thật.

Lâm Hành đắm chìm trong trong hồi ức, không có chú ý tới cửa phòng bệnh lại bị người nào đó đẩy ra.

Mãi đến tận khi cảm giác tia sáng trước mặt tối lại, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện đứng ở trước mặt mình dĩ nhiên là Quế Kỳ.

"Cô đã tỉnh?" Lâm Hành trong lòng vui vẻ, vừa mới Nam Úc Thành còn nói Quế Kỳ hôn mê nằm ở phòng bên cạnh, không nghĩ tới nhanh như vậy liền tỉnh lại. Liền vội vàng hỏi: "Không có sao chứ?"

Quế Kỳ sắc mặt rất kém cỏi, cô ngồi vào bên giường Lâm Hành, lắc lắc đầu.

Lâm Hành hỏi: "Buổi tối ngày hôm ấy đến cùng xảy ra chuyện gì?"

"Tôi không biết." Quế Kỳ chần chờ một chút, nhìn hai mắt Lâm Hành, tựa hồ không biết có nên xác định nói tiếp hay không, suy nghĩ một chút, cô vẫn là nói: "Vừa mới bắt đầu vào lúc hơn tám giờ, có một người phụ nữ đến, nói mình tên là Tiêu Đình, được sự uỷ thác của cậu tới giúp tôi. Tôi vốn là muốn gọi điện thoại cho cậu xác nhận một chút, cô ấy lại nói không cần, nói mọi người đang tra án, không có thời gian nhận điện thoại, bảo tôi tin tưởng cô ấy."

Lâm Hành nghe đến đó liền vội vàng gật đầu: "Đúng, chính là Tiêu Đình. Là Úc Thành để cho cô ấy tới đây, tôi lo lắng cho cô gặp phải chuyện gì. Sau đó thì sao?"

"Buổi tối ngày hôm ấy tôi ngủ rất sớm. Tiêu Đình sau khi đến, chúng tôi hàn huyên một hồi ngày, tôi liền buồn ngủ. Ngủ thẳng nửa đêm, tôi cũng cảm giác được có người ở bịt miệng của tôi, tôi lập tức giật mình tỉnh lại, kết quả phát hiện người che miệng tôi dĩ nhiên là Tiêu Đình." Nói tới chỗ này, nàng dừng một chút, lại nói tiếp: "Tiêu Đình bảo tôi chớ có lên tiếng, tôi nhìn bên ngoài phòng. Tôi liền thấy cảnh tượng lúc trước tôi từng nói với cậu."

"Kỳ thực gặp qua vài ngày như vậy, gặp lại tôi cũng chẳng phải sợ, lúc đó tôi xem Tiêu Đình tựa hồ vô cùng gấp gáp, ta chỉ muốn làm cho cô ấy thả lỏng một ít, kết quả tay tôi mới vừa đụng tới tay áo của cô ấy, cô ấy lập tức từ trong phòng vọt ra ngoài, tôi căn bản kéo kéo không được." Nói tới chỗ này, cô có chút áy náy nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái.

"Cô ấy không có nói cho cô biết tại sao muốn lao ra?" Lâm hằng hỏi.

"Cô ấy nói ra ngoài xem tình hình. Tôi còn chưa kịp cản, cô ấy đã chạy ra ngoài." Quế Kỳ nói: "Lúc đó tôi sợ cô ấy có chuyện, tôi liền theo từ trên giường xuống dưới, mà là bởi vì chân bị thương, tôi đi chậm rãi, chờ tôi đi tới hành lang, vừa vặn nhìn thấy cô ấy đuổi theo thứ gì đó, từ trên cửa sổ nhảy xuống."

"Là bản thân cô ấy nhảy xuống?!" Lâm Hành tâm lý hơi nghi hoặc một chút. Tuy rằng tiến vào cục cảnh sát thời gian không lâu, mà thông qua quãng thời gian này tiếp xúc, Lâm Hành cũng có thể nhìn ra Tiêu Đình là một người phụ nữ rất độc lập, nghiêm túc. Cô ấy đối với công việc vô cùng nghiêm túc, năng lực cũng tương đối xuất chúng, Nam Úc Thành luôn yên tâm về cô ấy, bởi vậy lần này mới cố ý để cho cô ấy đến phụ trách bảo vệ Quế Kỳ, dưới tình huống này tại sao Tiêu Đình bỏ lại một mình Quế Kỳ đuổi theo ra ngoài?

Lẽ nào đúng là cô ấy nhìn thấy thứ gì đó, không thể không rời đi?

Lâm Hành dù sao cũng không biết rõ Tiêu Đình, không có cách nào làm ra phán đoán hữu hiệu, chỉ có thể đem sự nghi ngờ này tạm thời đè xuống, tiếp tục hỏi Quế Kỳ: "Lúc đó cô ở trên hành lang không có nhìn thấy những người khác?"

Quế Kỳ lắc đầu một cái, sắc mặt tái nhợt: "Lúc tôi đi ra trên hành lang không có một người. Lúc trước ở bên trong phòng cũng không thấy những thứ đó, tôi vừa nhìn Tiêu Đình từ trên cửa sổ nhảy ra ngoài tôi liền hoảng rồi, vội vã gọi điện thoại cho anh."

"Lúc đó tôi ở trong điện thoại gọi cô, tại sao cô không nói chuyện?" Lâm Hành hỏi.

"Tôi không nói ra được..." Cô đột nhiên run lập cập, nhìn Lâm Hành: "Tôi nói không ra lời, tôi há hốc mồm liều mạng phải nói cho anh, nhưng là... Nhưng là tôi chính là không phát ra được thanh âm nào!" Nói xong lời cuối cùng, cô có chút nghẹn ngào, hiển nhiên là tâm tình đã ngột ngạt đến cực hạn.

Lâm Hành vội vã duỗi tay ở trên lưng cô vỗ nhẹ, động viên nói: Được rồi. Không sao rồi. Lúc trước tôi nghe nói qua là có tình huống như vậy, có mấy người dưới áp lực sợ hãi có thể sẽ có hiện tượng tắt tiếng ngắn ngủi, không phải chuyện to tát gì, đừng lo lắng."

Quế Kỳ xoa xoa nước mắt, tiếp tục nói: "Lúc đó tôi đang gọi điện thoại cho anh, làm sao đều không nói ra được, tâm lý gấp đến độ không được, tôi chỉ muốn đi phòng bệnh tìm người khác xem tình huống thế nào. Kết quả tôi mới vừa đi hai bước, liền không giải thích được hôn mê bất tỉnh."

Lâm Hành sững sờ: "Là có người đánh ngất cô sao?"

"Không phải. Lúc đó bốn phía của tôi không có ai, thế nhưng tôi lập tức liền mất đi tri giác." Quế Kỳ nói: "Chờ lúc tôi tỉnh lại, cũng đã là ở trong phòng bệnh."

Lâm Hành gật đầu, cảm thấy Quế Kỳ nói tựa hồ có chỗ nào đó không đúng. Mà trong đầu manh mối quá nhiều, trong lúc nhất thời cũng không nhớ ra được, an ủi cô vài câu, liền đưa Quế Kỳ đưa trở về phòng bệnh, chính mình cũng một lần nữa ngồi ở trên giường.

Suy nghĩ của cậu có chút loạn, trong giấc mộng cảnh tượng cùng vụ án mạng lần này đan xen vào nhau, các loại manh mối phức tạp, làm cho cậu trong lúc nhất thời không biết cần phải bắt tay phân tích từ đâu.

Cậu ngồi một hồi, đang chuẩn bị đứng lên hoạt động một chút tứ chi, liền thấy Nam Úc Thành đã trở lại.

Lâm Hành vừa thấy anh tiến vào, lập tức nói: "Thế nào? Hỏi ra cái gì không?"

Nam Úc Thành không hé răng, từ trên móc áo đem quần áo Lâm Hành lấy xuống, đi tới trước mặt giúp Lâm Hành mặc vào, lúc này mới nói: "Em trước tiên đứng dậy đi, chúng ta đi ăn cơm. Vừa đi vừa nói."

"Ồ." Lâm Hành thành thành thật thật gật gật đầu, lúc này mới cảm giác bụng mình có chút đói, vội vã mặc quần áo vào, cùng Nam Úc Thành đi nhà ăn dưới lầu bệnh viện.

Bọn họ đi thời gian đúng lúc là mười hai giờ trưa, trong phòng ăn rất nhiều người, đội ngũ xếp hàng thật dài, Lâm Hành ngủ hai ngày, thân thể còn có chút uể oải, lười nhúc nhích, liền ở trên ghế ngồi nghỉ ngơi, Nam Úc Thành đi mua cơm cho hai người. Trước khi xuống tầng Lâm Hành quên mang điện thoại di động, Nam Úc Thành phải đi xếp hàng phỏng chừng một chốc không về được, Lâm Hành liền mượn điện thoại di động của Nam Úc Thành, ngồi ở bên cạnh bàn chơi game.

Mới vừa chơi một hồi, điện thoại di động Nam Úc Thành liền vang lên.

Trên điện thoại hiển thị là Tào Nguy. Lâm Hành do dự một giây, ấn nút nhận.

Điện thoại vừa được kết nói, Tào Nguy nhân tiện nói: "Úc Thành, anh bảo tôi điều tra.."

"Ây..." Lâm Hành lúng túng nói: "Điện thoại di động của anh ấy ở chỗ này của tôi. Có chuyện gì không? Tôi có thể chuyển đạt."

Tào Nguy sửng sốt một chút, lập tức âm thanh liền lạnh đi rất nhiều: "Anh ấy đi đâu?"

"Mua đồ ăn." Lâm Hành đàng hoàng nói: "Có chuyện gì anh nói với tôi đi, anh ấy rất nhanh sẽ trở lại thôi."

"Không cần." Tào Nguy lạnh như băng nói xong, "Ba" một tiếng cúp điện thoại.

Lâm Hành sờ sờ mũi, cũng không cảm thấy giận dữ. Thái độ Tào Nguy đối với cậu cũng sớm đã ác liệt đến cực hạn, phản ứng như thế ngược lại là bình thường, chỉ là không biết Nam Úc Thành đến tột cùng bảo Tào Nguy điều tra thứ gì? Đồng thời, Tào Nguy trách nhiệm rõ ràng là pháp y, từ khi nào, Nam Úc Thành cần điều tra thông tin kẻ tình nghi cũng giao cho Tào Nguy.

Nghĩ, Lâm Hành lại không dám trễ nải chính sự, lấy điện thoại di động liền chạy đến bên người Nam Úc Thành, đem tình huống vừa rồi nói một lần.

Nam Úc Thành dở khóc dở cười: "Tào Nguy này tính khí thực sự phải sửa đổi một chút, đợi xong chuyện này anh sẽ nói chuyện với cậu ta."

Lâm Hành vội vã xua tay: "Tính toán một chút." Trong lòng lại muốn nói: Ai bảo anh mị lực lớn, trêu chọc Tào Nguy. Loại chuyện này tình địch gặp mặt đặc biệt đỏ mắt có cái gì có thể nói, hai người dù có nói chuyện, quay đầu lại Tào Nguy vẫn đối với cậu nã pháo như thường.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành cảm thấy được có chút bất đắc dĩ, liền thở dài.

Nam Úc Thành một bên gọi điện thoại, một bên nghe Lâm Hành thở dài, liền đưa tay ở trên đầu cậu xoa nhẹ.

Hai người lúc này đang đứng xếp hàng, phía sau không ít y tá trẻ tuổi, lúc trước lén lút quan sát bọn họ một lúc lâu, vào lúc này nhìn thấy hai người tình cảm, không nhịn được hưng phấn xì xào bàn tán.

Lâm Hành thấy thế có chút lúng túng, lỗ tai cũng đỏ. Nhìn hai bên một chút cảm giác mình ở lại đây không quá thích hợp, muốn chạy trở về ngồi xuống, lại bị Nam Úc Thành kéo lại không cho đi. May là đã sắp tới bọn họ, đợi một hồi, hai người cũng bưng thức ăn trở về vị trí ngồi.

Nam Úc Thành vừa ăn cơm vừa gọi điện thoại, Lâm Hành lời từ bên trong lời nói của anh cũng đại khái nghe được một chút, chờ anh tắt điện thoại, liền lập tức nói: "Anh để Tào Nguy đi thăm dò bối cảnh Trần Hách sao? Thế nào? Có vấn đề gì hay không?"

Nam Úc Thành xem Lâm Hành nghe mình gọi điện thoại, bát cơm vẫn còn nguyên, thuận lợi gắp một miếng xương sườn đút vào trong miệng Lâm Hành, nhàn nhạt nói: "Ăn trước."

Lâm Hành theo bản năng muốn tránh, ai biết Nam Úc Thành động tác nhanh hơn, lập tức liền đem xương sườn bỏ vào trong miệng cậu, Lâm Hành lúng túng nhìn nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy, ai biết vừa quay đầu liền mấy cô y tá lúc trước xếp hàng sau bọn họ đang che miệng cười híp mắt nhìn về phía bên này, hiển nhiên tình cảnh vừa nãy đã rơi vào trong mắt các cô.

Lâm Hành vội vã quay đầu lại không dám nhìn nữa, hai ba lần đem xương sườn nuốt vào bụng, lại sợ Nam Úc Thành gây rối, vội vã ăn mấy miếng cơm, lúc này mới hỏi: "Bây giờ có thể nói đi?"

Nam Úc Thành cũng không phí lời, nói thẳng vào chủ đề: "Trần Hách ba năm trước đã từng làm qua bác sĩ tư nhân của Cố Dịch, sau đó không biết bởi vì nguyên nhân gì bị Cố Dịch sa thải. Sau đó anh ta không có tiếp tục tìm việc làm, mãi đến tận mấy ngày trước tiến vào bệnh viện này. Mà kỳ quái là, mấy năm qua tình trạng kinh tế của anh ta vẫn rất tốt. Căn cứ tư liệu Tào Nguy tra được, hai năm gần đây anh ta đổi nhà liên túc. Trần Hách gia cảnh rất phổ thông, nhà ở không thể nào là cha mẹ anh ta bỏ tiền, mà bản thân anh ta lúc trước vừa không có công tác, bởi vậy sau lưng của anh ta chắc chắn có một người ủng hộ." Nam Úc Thành dừng một chút, thấy Lâm Hành nghe được chuyên tâm liền quên mất ăn cơm, lại đút một miếng xương sườn qua, sau đó mới tiếp tục nói: "Anh phỏng đoán, sau lưng của người này, chắc chắn là Cố Dịch."

Lâm Hành bị anh liên tiếp đút hai lần, cũng lười lại đi xem ánh mắt người chung quanh, vội vã đem thức ắn trong miệng nuốt xuống, lại hỏi: "Ý của anh là bác Cố sa thải Trần Hách chỉ là giả tạo, mà trên thực tế Trần Hách vẫn lén lút làm trợ thủ của bác Cố."

"Đây chỉ là một loại suy đoán." Nam Úc Thành nói: "Trần Hách hẳn là cũng không phải một quân cờ quan trọng, bằng không không thể dễ dàng tra được sự liên quan giữa anh ta và Cố gia. Sở dĩ làm ra giả tạo sa thải, chắc hẳn chỉ là muốn tạm thời mê hoặc một chút ánh mắt của người khác thôi."

"Nhưng là, bác Cố làm như thế có dụng ý gì?" Lâm Hành vô cùng không rõ. Dựa theo dòng suy nghĩ của Nam Úc Thành, nếu như người sau lưng Trần Hách là bác Cố, như vậy sau khi bị bác Cố sa thải, Trần Hách vẫn ở trong bóng tối làm việc cho bác Cố, vậy tại sao anh ta lại đi đến bệnh viện này.

Giả thiết bác Cố là cố ý đem Trần Hách điều đến bệnh viện này, bệnh viện này đến tột cùng có chỗ nào hấp dẫn ông ấy?

Lâm Hành lập tức nhớ lại tình huống quỷ dị Quế Kỳ gặp phải, lại liên tưởng thời gian Trần Hách đi đến bệnh viện này tựa hồ cũng vừa sau khi Quế Kỳ nhập viện mấy ngày.

Lẽ nào... Anh ta là vì Quế Kỳ mới tới?!"