Edit: Winterwind0207
Nói tới chỗ này, Cố Kỳ Viễn dừng lại một chút, tựa hồ đang chỉnh lý lại tâm tư.
Lâm Hành nghe rất tập trung, đột nhiên dừng lại, tự nhiên là vạn phần bất mãn, vội vã giục: "Sau đó thì sao? Nhà họ Cố là môn phái nào? Tốt hay là xấu?"
Cố Kỳ Viễn trầm mặc. Nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, nói rằng: "Quỷ tự mình chạy đến tìm tớ. Cậu cảm thấy thế nào?"
Lâm Hành lập tức nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho phải. Đang lúng túng, liền nghe Cố Kỳ Viễn tiếp tục nói:
"Sau khi tách ra, nhà họ Cố nắm giữ "quỷ", cùng một phái gia tộc khác không có tiếp tục phát sinh mâu thuẫn. Mặc dù mỗi người đi một ngả thế nhưng dù sao mọi người cũng là cùng chung một tổ tiên, đều có liên hệ máu mủ, lúc trước bởi vì lập trường bất đồng cho nên hai phe đều có xung đột, sau khi tách riêng cũng không tồn tại mâu thuẫn, bởi vậy mặc dù là tách ra, thế nhưng trái lại hai phái lại hoà giải không ít."
Hai nhà hòa bình chung sống gần tới hai trăm năm. Trong lúc này, nhà họ Cố vẫn tiếp tục nghiên cứu về quỷ.
Lúc đó người đứng đầu nhà họ Cố, là một người có năng lực tài giỏi, đồng thời cũng là một người có dã tâm. Ông ta muốn sáng tạo ra một loại oán linh so với quỷ có tính sát thương cao hơn có thể dễ dàng khống chế người khác. Dùng nó để chấn hưng thế lực gia tộc.
Vì cái mục tiêu này, ông ta hao tốn rất nhiều tinh lực cùng thời gian, toàn bộ nhà họ Cố cũng bởi vậy ngủ đông rất nhiều năm. Cơ hồ hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Khoảng chừng qua bảy mươi năm. Bỗng nhiên có một ngày, nhà họ Cố gửi lời mời đến một phái gia tộc khác, mời bọn họ cùng tham gia hội nghị.
Lúc đó nhà họ Cố còn mời thêm cả thông linh giả năng lực tài giỏi đến, tập trung bọn họ lại.
Sau đó...Phô bày cho bọn họ oán linh thể nhà họ Cố mới chế tạo.
Oán linh kia rất mạnh mẽ, cơ hồ có thể khống chế tất cả mọi người.
Mà điểm này, cũng là mục đích cuối cùng của nhà họ Cố.
Nhà họ Cố đối với thành quả của mình hết sức hài lòng, dương dương đắc ý ở dưới ánh mắt kinh sợ của mọi người hoàn thành buổi biểu diễn lần này. Thế nhưng lúc đó nhà họ Cố cũng không biết, kỳ thực lần này bọn họ tự cho là thị uy, ngược lại khiến cuộc sống vốn dĩ đang yên tĩnh bắt đầu một hồi tai hoạ mới.
Nghe đến đó, Lâm Hành không nhịn được chen miệng nói: "Oán linh thể kia... Đến tột cùng là vật gì? Lợi hại như vậy?"
Cố Kỳ Viễn bị Lâm Hành chen ngang, cũng không giận. Cậu ta ngồi ở trong buồng xe tối tăm, tia sáng mờ mịt khiến Lâm Hành không thấy rõ vẻ mặt của cậu ta, đợi một hồi lâu, mới nghe cậu ta chậm rãi nói: "Bản thể của oán linh, là một cái đứa nhỏ chết trẻ. Được tạo ra dựa trên nguyên lý của quỷ. Thế nhưng năng lượng ẩn chứa của nó, hơn quỷ ngàn vạn lần. Năng lực của nó phi thường mạnh mẽ, trong năm đó, cơ hồ không có bất cứ sinh vật nào có thể chống đỡ được nó. Nó là một sự tồn tại phi thường cực đoan!"
Cố Kỳ Viễn liên tiếp dùng hai từ "Phi thường", thoạt nhìn tựa hồ đối với năng lực oán linh thể tương đối kiêng kỵ.
Lâm Hành có chút hồ đồ, đối với cậu nói vẫn không có khái niệm gì, mà cũng có cái đại khái biết rõ. Liền thúc giục: "Ừ, cậu tiếp tục nói đi."
"Oán linh thể xuất hiện, khiến thế giới năm đó đang bình yên nổi lên một trận sóng dữ..
Người nhà họ Cố tự nhận là rốt cục cũng có chỗ dựa lớn, không cần tiếp tục phải lo lắng bị người khác bắt nạt, liền bắt đầu nghênh ngang hoạt động khắp nơi.
Nhà họ Cố không chính không tà, đi lại giữa hai giới âm dương, làm giao dịch cùng với người chết giao thiệp, lâu dần liền đi chệch đường ray hoàn cảnh xã hội lúc đó, hơn nữa oán linh thể năng lực rất mạnh, bị rất nhiều người coi là cái đinh trong mắt.
Trong những người này, một phần trong đó, chính là tới từ người trong gia tộc phân ra.
Những người đó ôm ấp thái độ căm thù nhà họ Cố kết thành một cái liên minh. Bọn họ bỏ ra thời gian rất nhiều năm tìm tòi nhược điểm của oán linh, muốn tìm được phương pháp đến ngăn chặn nhà họ Cố.
Cuối cùng, rốt cục bị bọn họ tìm được.
Bọn họ liên hợp lại, vận dụng vô số nhân lực tài lực, bày xuống thiên la địa võng, cuối cùng rốt cục chế phục oán linh thể.
Nhưng cùng lúc, bọn họ cũng phải trả giá rất lớn. Lúc đó gia tộc phân chia, ở trong trận chiến này cơ hồ tử thương hầu như không còn, bắt đầu từ lúc đó, người nhà họ Cố còn sót lại chưa từng nghe tin về người trong gia tộc kia.
Oán linh thể không có cách nào bị giết chết, bọn họ chỉ có thể tạm thời đem năng lượng của nó phong kín. Thông qua một loại phương thức đặc thù khiến nó ngủ say vĩnh viễn. Bọn họ đưa nó từ nhà học Cố trộm ra ngoài, giấu đến một chỗ bí mật. Về sau rất nhiều năm, nhà họ Cố tuy rằng bị thua, nhưng là vẫn luôn không hề từ bỏ tìm kiếm trong bóng tối."
Nói tới đây, Cố Kỳ Viễn liền dừng. Lâm Hành đợi một hồi lâu, cũng không có thấy cậu ta tiếp tục, liền thúc giục: "Sau đó thì sao? Sau đó có tìm được không?"
Cố Kỳ Viễn lắc lắc đầu: "Không có. Rốt cuộc không tìm được."
"Vậy..." Lâm Hành do dự một chút, vẫn là nói: "Nhà các cậu bây giờ có đang làm những chuyện như vậy không?"
Cố Kỳ Viễn cũng không có trực tiếp trả lời vấn để Lâm Hành, ngược lại nói: "Nhà họ Cố những năm này đã suy yếu rất nhiều, đến đời này của cha tớ, ngay cả "Quỷ" chỉ còn lại có ba con. Một con trong đó cậu đã gặp, hai con khác đang làm cấp dưới của cha tớ."
"Cậu, cậu từ nhỏ đã biết đến những chuyện đó?" Lâm Hành không thể tin tưởng.
Cố Kỳ Viễn gật gật đầu: "Đại khái là có liên quan đến huyết thống. Tuy rằng tớ không giao thiệp với thần quỷ, thế nhưng trời sinh đối những việc này có trực giác cùng sức cảm ứng cực mạnh. Trí lực phát triển cũng vượt xa người thường, những chuyện này, trong lúc tớ ba tuổi cũng đã biết được toàn bộ, đồng thời hiểu rất rõ." Cố Kỳ Viễn nói lời này vô cùng bình thản, không có nửa điểm ý tứ khoe khoang. Lâm Hành vẫn là không nhịn được líu lưỡi: Bên cạnh mình có một thiên tài, mà chính mình dĩ nhiên mười mấy năm cũng không phát hiện?!
Tuy rằng cậu vẫn luôn liền cảm thấy Kỳ Viễn có chút thông minh quá phận, mà quả thật cũng không suy nghĩ đến phương diện này.
Hay là nói, Kỳ Viễn luôn tận lực ẩn giấu?
Quả nhiên, nói tới chỗ này, Cố Kỳ Viễn tự mình giải thích: "Đương nhiên, những thứ này không thể biểu hiện ra. Cũng là sợ doạ đến cậu, hơn nữa những chuyện này cũng không liên quan quá nhiều đến tớ, bởi vậy lúc trước cũng không có tận lực đề cập với cậu."
Lâm Hành nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Nói thật, lần đầu gặp con búp bê quỷ kia tớ còn tưởng cậu có liên quan tới mấy vụ giết người."
Cố Kỳ Viễn hỏi ngược lại: "Nếu như tớ thực sự như vậy thì sao?"
Lâm Hành suy tính một chút, giả bộ hoảng sợ nói: " Vậy thì phải cầu xin cậu xem phân lượng tình cảm bạn bè nhiều năm giữa chúng ta, mà tha mạng cho tớ!"
Cố Kỳ Viễn bật cười.
Trong tia sáng mờ tối, nụ cười của cậu ta vô cùng mơ hồ, mang theo một chút bất đắc dĩ cùng cô độc không rõ, khiến trong lòng Lâm Hành đột nhiên đau đớn một chút.
Lâm Hành thu hồi biểu tình đùa giỡn, nghiêm mặt nói: "Kỳ Viễn, cậu có thể nói với tớ chuyện này, tớ thật sự rất vui vẻ."
"Ừm." Cố Kỳ Viễn nhàn nhạt đáp một tiếng, lại nói: "Vui vẻ, vậy có muốn ở chung với tớ không?"
Cậu ta hỏi như vậy, Lâm Hành nhất thời lại không biết nên nói cái gì.
Cố Kỳ Viễn thở dài một hơi. Tối nay chẳng biết vì sao cậu ta đặc biệt ôn nhu trầm tĩnh, so với con người lạnh lùng quái gở lúc trước hoàn toàn bất đồng, khiến Lâm Hành thở phào nhẹ nhõm đồng thời, cũng cảm nhận được một cảm giác buồn khổ không thể diễn tả.
Cố Kỳ Viễn càng ôn nhu, Lâm Hành càng là không có gì để nói.
Hai người liền như thế trầm mặc một hồi. Lâm Hành thật sự là có chút khó nhịn, bầu không khí như vậy làm cho cậu như ngồi trên đống lửa, vì vậy liền không được tự nhiên uốn éo.
Cậu hơi động, Cố Kỳ Viễn liền lập tức quay đầu nhìn sang, ánh mắt của cậu ta lập tức cố định vào tầm mắt của Lâm Hành,
Khắc sâu mà đau xót như vậy, ẩn chứa vô số tình cảm cùng đau đớn khó diễn tả bằng lời, khiến Lâm Hành trong nháy mắt sững sờ tại tại chỗ.
Cậu muốn nói cái gì đó, há miệng, lại toát ra một câu không rõ: "Tại sao cậu phải đợi nhiều năm như vậy?"
Vừa mở miệng, cậu lập tức hối hận rồi. Hỏi cái vấn đề này, không phải chạm đến vết sẹo của Kỳ Viễn rồi còn gì? Lâm Hành thật muốn tát vào miệng một cái, cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhìn thấy cái ánh mắt kia của Kỳ Viễn, quỷ thần xui khiến liền hỏi ra câu đó.
Cố Kỳ Viễn không có trả lời ngay. Vẫn là lẳng lặng nhìn cậu.
Ánh mắt của cậu ta khác nào biển sâu, tình cảm mãnh liệt cơ hồ đem Lâm Hành nhấn chìm trong đó.
Ánh mắt như thế, Lâm Hành từng ở trong mắt Nam Úc Thàn nhìn thấy. Khi đó cậu chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào cùng vui mừng, mà giờ khắc này một lần nữa từ trong mắt Kỳ Viễn nhìn thấy, cậu lại cảm thấy đau đớn cùng không đành lòng.
"Thôi, cậu không cần trả lời. Tớ, tớ đi..." Lâm Hành lắc đầu, không còn dám cùng Cố Kỳ Viễn đối diện. Tay cũng bận bịu cởi dây an toàn, muốn từ trên xe trốn tránh.
Nhưng mà Cố Kỳ Viễn lại duỗi tay ra ngăn cản cậu.
Cậu ta đè hai tay Lâm Hành lại, nắm trong lòng bàn tay của cậu ta.
Đối phương cũng không có động tác dư thừa, Lâm Hành tâm lý lại ngũ vị tạp trần.
Cố Kỳ Viễn nắm tay cậu, ánh mắt lướt qua cậu nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
Cậu ta nhẹ giọng nói: "Nói thật, Hành Hành. Tớ chưa từng có nghĩ tới, có một ngày cậu sẽ rời tớ đi."
"Khả năng cũng là bởi vì tớ quá mức tự tin, cho nên tớ vẫn luôn không vội vã. Tớ không vội mà biểu lộ, là bởi vì tớ nghĩ, nếu cậu không hiểu tình cảm của tớ, vậy tớ vẫn ở bên cạnh cậu, có lẽ chỉ có một ngày cậu bỗng nhiên sẽ quay đầu lại nhìn tớ."
"Không nghĩ sau cùng cậu xác thực quay đầy, thế nhưng đối tượng cậu lựa chọn cả đời lại không phải tớ." Cố Kỳ Viễn tự giễu cười cười. Loại biểu tình này khiến Lâm Hành cảm thấy vô cùng xa lạ.
Người này thế nào lại là Cố Kỳ Viễn? Làm ra bộ dạng bất lực như thế, không phải Cố Kỳ Viễn lạnh lùng cao ngạo chưa bao giờ chịu cúi đầu.
Lâm Hành không thể tin nhìn cậu ta. Lúc này mới phát hiện, trong mắt Kỳ Viễn, lúc này dĩ nhiên hiện ra nước mắt
Cậu ta cúi thấp đầu, thần sắc không rõ, chỉ là ngoài cửa sổ phản xạ tia sáng khiến Lâm Hành chú ý tới khóe mắt của cậu ta có nước mắt.
Lâm Hành trong lòng giật mình, tay đột nhiên liền từ trong lòng bàn tay Cố Kỳ Viễn rút ra.
Cậu đột nhiên cảm giác bản thân không có cách nào tiếp tục ở lại nơi này, luống cuống tay chân đem cởi ra dây an toàn, quay người liền muốn chạy trốn.
Ai biết mới vừa mở cửa xe, phía sau một đạo sức mạnh liền đem cậu lôi trở lại.
Cậu lập tức ngã vào ôm ấp của đối phương.
Lâm Hành bị Cố Kỳ Viễn dùng sức ôm, cảm giác được đầu cậu ta vùi vào cổ mình dùng sức cắn một cái.
Lâm Hành bị đau, liền nghe Cố Kỳ Viễn dùng một loại ngữ khí hung tợn nói rằng: "Tại sao cậu lại muốn chạy!"
Lâm Hành bị cậu ta siết chặt đến nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu liên tục. Hai cái tay liều mạng đẩy Cố Kỳ Viễn, muốn đem cậu ta đẩy ra.
Cố Kỳ Viễn vẫn bất động, ôm thật chặt cậu.
Lâm Hành phản kháng một hồi lâu, thấy không có hiệu quả, cắn răng một cái, khó nhọc nói: "Kỳ Viễn, buông tay đi. Không có tác dụng."
Cố Kỳ Viễn chấn động, Lâm Hành nhẫn nhịn nước mắt, tiếp tục nói: "Ngoại trừ Úc Thành, tớ thật sự không có biện pháp tiếp thu người khác. Cho dù là cậu, cũng không được."
Đại khái là câu nói này quá mức thẳng thắn. Cố Kỳ Viễn nới lỏng tay, Lâm Hành lúc này mới hoàn toàn tránh ra.
Cậu không dám nhìn tới thần sắc Cố Kỳ Viễn, vội vã vứt câu tiếp theo: "Tớ đi đây." Liền từ bên trong xe chạy ra ngoài.