Nam Thành Gió Nổi

Quyển 3 - Chương 12




Edit: Winterwind 0207

Buổi tối hôm đó Nam Úc Thành chưa có về nhà. Chỉ gửi tin nhắn, đại ý là Lâm Hành không cần chờ anh, ngủ trước đi.

Lâm Hành bởi vì đối Cố Kỳ Viễn hổ thẹn mà tinh thần bất mãn, biết được Nam Úc Thành không trở lại càng là phiền muộn. Nằm ở trên giường lăn qua lộn lại đã lâu mới miễn cưỡng ngủ.

Một đêm dằn vặt, lúc tỉnh lại bên ngoài ngày mới mới vừa nổi lên ánh sáng trắng, Lâm Hành liếc mắt nhìn thời gian, mới sáu giờ rưỡi. Thời điểm đã rơi vào cuối mùa thu, hừng đông đến càng ngày càng muộn. Lâm Hành nằm ở trên giường rên rỉ một tiếng, tối hôm qua liên tiếp gặp ác mộng làm cho cậu uể oải dị thường. Nghĩ không bằng ngủ thêm một hồi, liền xoay người nhắm mắt lại, lúc xoay người, dư quang thoáng nhìn ngoài cửa sổ tựa hồ có cái bóng màu đem, Lâm Hành không thấy rõ, đi đến cửa sổ xem một hồi, lại cảm thấy có chút không đúng, đột nhiên lập tức quay đầu lại!

Nhà Nam Úc Thành là nhà chung cư thang máy phổ thông, ở vào tầng 17, ngoài phòng tầm nhìn rất tốt, đối diện cửa sổ phòng ngủ, nhìn ra ngoài là một bãi cỏ trống trải. Ở ngoài cửa sổ không có ban công, ngay cả giá để hoa đều không có, chỉ có hai cửa sổ trơ trọi, rèm cửa sổ mở hé. Bởi vậy trên cửa sổ bỗng nhiên hiện ra một cái bóng người màu đen, liền hiện ra hết sức dễ thấy.

Lâm Hành đầu tiên nhìn, bởi vì buồn ngủ mông lung không quá chú ý, mơ hồ chỉ nhìn thấy tựa hồ là hình dạng một người, hình dáng không lớn. Chờ cậu vượt qua cơn buồn ngủ,, trong đầu mới dần dần nhớ lại mới nhớ lại đồ vật vừa nhìn thấy, phản xạ có điều kiện cảm thấy có chút dị thường, lúc này mới xoay người sang chỗ khác nhìn kỹ.

Xoay người một cái, Lâm Hành liền hối hận rồi.

Bởi vì cậu nhìn một thứ tuyệt đối không muốn nhìn thấy.

—— ngoài cửa sổ có một con búp bê màu đen nằm úp sấp.

Con búp bê kia đại khái chỉ bằng hai bàn tay của Lâm Hành, tạo hình hơi có chút giống thiếu nữ cổ đại Nhật Bản, mặc một bộ kimono màu đen thêu hoa anh đào phấn hồng, đôi mắt trống trơn, da dẻ tái nhợt, hơi có chút nhăn nhúm, miệng mở ra rất lớn. Hai tay nó nằm nhoài bên cửa sổ, hơn nửa người dò ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lâm Hành, khoé miệng dường như không tiếng động mỉm cười.

Lâm Hành nhìn thấy đầu tiên không khỏi cảm thấy bản thân sắp phát điên

Trước đây lúc học trung học, Lâm Hành đã từng bị một đám bạn xấu dao động xem qua một bộ phim ma. Bên trong bộ phim này xuất hiện một con búp bê quỷ, lúc đó khiến Lâm Hành sợ đến hồn bay phách lạc, liên tục mấy năm nhìn thấy người ta cầm theo búp bê liền không nhịn được tránh xa đi đường khác. Những năm này bởi vì tuổi tác lớn một ít thành thục hơn rất nhiều, mới chậm rãi quên đi quá khứ, mà búp bê quỷ vẫn là ác mộng nằm sâu trong nội tâm của Lâm Hành, không nghĩ tới dĩ nhiên sẽ ở dưới tình hình này lần thứ hai nhìn thấy nó.

Lâm Hành trong nháy mắt cảm giác mình ngay cả khí lực bỏ trốn cũng không có.

Cậu nhìn chằm chằm con búp bê kia, liền thấy con búp bê kia đầu tiên là cười với Lâm Hành, sau đó dùng thân thể theo cửa sổ bò vào, bò đến chốt cửa, không biết làm động tác gì, dĩ nhiên liền từ bên ngoài đem cửa sổ mở ra!

Gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi tới, thổi đến mức Lâm Hành giật mình một cái! Cậu lập tức phản ứng lại, đột nhiên từ trên giường nhảy lên, cũng không đoái hoài tới mặc quần áo, lập tức dự định chạy ra bên ngoài!

Ai biết con búp bê kia động tác nhanh, hơn Lâm Hành mới vừa từ trên giường rơi xuống đất, con búp bê kia liền trực tiếp từ trên cửa sổ nhảy vào, lập tức nhảy rơi xuống giường của Lâm Hành.

"A a a a a a a a a a a!" Lâm Hành ngột ngạt đã lâu thần kinh rốt cục hỏng mất, cậu tiện tay kéo chăn trên giường lại, phủ trên đầu con búp bê kia, sau đó liền nắm lấy đèn bàn trên giường, đập xuống chỗ nhô lên! Một bên nện một bên kêu thảm thiết, đập khoảng hơn trăm cái, phát hiện dưới chăn con rối kia nửa điểm động tĩnh cũng không có. Lâm Hành tâm lý hoảng rồi, lôi đèn bàn tránh ra ra.

Chờ cậu tránh xa đại khái khoảng ba mét, con rối bị chà đạp đến không còn hình dạng, từ trong chăn khẽ động đậy, gian nan từ bên trong chăn nhô ra một cái đầu.

Con búp bê kia ánh mắt ở trong phòng đi vòng vo một vòng, khóa chặt trên người Lâm Hành. Nhìn thấy Lâm Hành, con búp bê kia đầu tiên là kéo kéo hai bên khoá miệng, dĩ nhiên "Oa" một tiếng khóc lên!

Lâm Hành lần này là hoàn toàn bối rối.

Đây là ý gì? Quỷ quỷ quỷ... Quỷ bị cậu đánh khóc?!

Lâm Hành toàn bộ thân thể khẩn trương đến mức co giật dường như run rẩy, cậu con thấy rối quỷ kia, lý trí nói cho cậu biết cần phải mau chóng rời khỏi nơi này, đồng thời nhanh chóng gọi cho Nam Úc Thành. Thế nhưng tứ chi của cậu không hoạt động được, không rõ là tâm lý, ngay cả ánh mắt cũng không thể rời đi con búp bê quỷ đang khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Con búp bê kia không đứt từng khúc ruột. Mỗi khi khóc một tiếng lại oán lườm Lâm Hành một cái, sau khi Lâm Hành bị nó lườm khoảng mười mấy cái, không rõ trở nên khẩn trương không ít. Ít nhất cho tới bây giờ cậu chưa thấy con quỷ nào lại có dáng vẻ đạo đức như thế.

Suy nghĩ một chút, Lâm Hành thử thăm dò nói: "Mày... Là vật gì?"

Con búp bê kia đang tập trung khóc, nghe thấy Lâm Hành hỏi cũng không đáp. Trái lại khá là uỷ khuất xoay qua thân thể, lộ ra bóng lưng nho nhỏ đưa lưng về phía Lâm Hành.

"Ây... Mới vừa có thể là tao ra tay quá nặng..." Lâm Hành cảm giác mình quả thực không hiểu ra sao, có phải là cùng Nam Úc Thành lâu quá sắp điên rồi! Cư nhiên lại áy náy với một con quỷ,

Nghĩ như thế, lời của cậu vẫn là không nhịn được từ trong miệng nói ra: "Mày... Là tới tìm ai? Có chuyện gì?"

Con búp bê kia quay đầu lại nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, lại ủy ủy khuất khuất xoay mặt qua, tựa hồ còn là không quá nguyện ý phản ứng Lâm Hành.

Lâm Hành: "..."

Cậu thả đèn bàn trong tay xuống, thở phào, suy nghĩ phải làm gì để nói chuyện với con quỷ này. Cũng không thể để nó vẫn luôn ngốc ở trên giường, dáng dấp như vậy sau này Lâm Hành cũng đừng mong ngủ ngon ở trên giường.

Nghĩ, đang muốn nói cái gì.

Liền thấy con rối quỷ kia tựa hồ là khóc xong rồi, tội nghiệp lau nước mắt mấy cái, từ từ quay lại.

Cái đầu nó nhỏ vô cùng, hơn nữa màu da tái nhợt, kiểu tóc cùng trang phục đều là màu đen, con ngươi đen kịt, bởi vậy đầu tiên thoạt nhìn phi thường hù người.

Nhưng mà Lâm Hành nhìn nhiều mấy lần, liền cảm thấy con rối này tuy rằng mới nhìn khủng bố, nhưng mà nghiêm túc quan sát, khác với mấy con quỷ trong phim ma luôn mang một loại quỷ khí âm trầm gì đó. Ít nhất, Lâm Hành ở trên người nó thấy được "Sự sống."

Loại "Sự sống này" khiến Lâm Hành lập tức buông lỏng rất nhiều.

Lâm Hành đã bỏ qua đuổi theo hỏi nó đến tột cùng là cái thứ gì, phỏng chừng đáp án này bản thân cũng không phải đặc biệt mong muốn biết đến, bởi vậy đem vấn đề chuyển đến một nơi khác: "Đến tột cùng mày tới đây làm gì?"

"Em..." Con búp bê kia vừa khóc xong, còn có chút co giật, lắp ba lắp bắp hỏi nói: "Em tìm Cố Cố."

"Cố Cố?!" Lâm Hành ngẩn ra: "Mày nói Cố Kỳ Viễn?!"

Ánh mắt con búp bê sáng lên, bộ dạng uỷ khuất nhất thời tan biến không ít, lập tức đứng lên: "Anh biết anh ấy ở đâu?"

Lâm Hành hoài nghi nhìn nó liếc mắt một cái: "Biết đến. Bất quá mày tìm cậu ta... Làm cái gì?"

Cố Kỳ Viễn làm sao lại quen biết "thứ" kì quái như thế?! Lâm Hành cảm giác mình bị kích thích lớn, lúc trước tuy rằng Nam Úc Thành vô số lần ám chỉ chính mình, Cố Kỳ Viễn khả năng cũng không đơn giản như cậu nghĩ, thế nhưng dù như thế nào Lâm Hành cũng không nghĩ tới, bạn thân cùng mình từ nhỏ lớn lên bên nhau lại có quan hệ với ma quỷ?!

Đến cùng còn có chuyện gì cậu không biết?!

Lâm Hành tức giận trong lòng, con quỷ kia nhưng không có phát hiện, tiếp tục nói: "Anh, anh dẫn em đi tìm Cố Cố. Em cho anh thứ tốt."

"Cảm ơn, lòng tốt của mày tao tạm thời không cần." Lâm Hành không có hứng thú nhận lễ vật của quye, mà cũng cảm thấy để con quỷ này ở đây xác thực không phải chuyện tốt, cậu lấy điện thoại di động ra, gửi cho Cố Kỳ Viễn một cái tin nhắn, hỏi xem cậu ta đang ở nơi nào.

Cố Kỳ Viễn cũng không biết có phải một đêm chưa ngủ hay không, rất nhanh liền trả lời lại, dĩ nhiên còn ở công ty.

Lâm Hành nhìn tin nhắn, hít sâu một hơi, từ trong phòng lôi ra một cái cặp sách đã lâu không dùng, đối với con rối trên giường vẫy vẫy tay: "Lại đây. Tao dẫn mày đi tìm cậu ấy."

Lâm Hành tuy rằng cực sợ loại tạo hình quỷ ma gì đó, thế nhưng trước mặt con rối vừa cùng cậu nói chuyện này, lại làm cho Lâm Hành mơ hồ cảm thấy không sợ hãi như vậy.

Con rối kia ngoan ngoãn từ trên giường nhảy xuống, cộc cộc chạy đế trước mặt Lâm Hành, mở ra hai tay ngửa mặt nhìn Lâm Hành, một bộ dạng muốn ôm một cái.

Lâm Hành khóe miệng co quắp một chút: "tự mình tới." Vừa nãy nó rõ ràng từ hai mét ở ngoài cửa sổ trực tiếp nhảy xuống giường, làm sao có khả năng hiện tại ngay cả tiến vào cái cặp sách đều vào không được!

Con búp bê kia không cam lòng uốn éo người, Lâm Hành bất đắc dĩ, cúi đầu đem nó nhấc lên đến nhét vào trong cặp sách.

Trong nháy mắt kéo dây kéo vào, Lâm Hành nghe thấy con rối quỷ trong cặp sách nói một câu cái gì. Lâm Hành không hề nghe rõ, theo bản năng "Hả?" Một tiếng.

Con quỷ kia lại lập lại một chút: "Cám ơn anh trai."

Lâm Hành nhíu nhíu mày lại, mới vừa mới nghe được tựa hồ là năm chữ? Chẳng lẽ là nghe lầm?

Cậu cũng không nghĩ nhiều, đem cặp sách trên lưng chuẩn bị ra cửa.

Đến công ty đã là sáng sớm bảy giờ mười phút.

Công ty bình thời bình thường đi làm là chín giờ, vào lúc này còn quá sớm, trời còn chưa sáng đến triệt để. Lâm Hành trước khi đã gửi tin nhắn cho Cố Kỳ Viễn, bởi vậy vừa tới dưới lầu, liền thấy Cố Kỳ Viễn chờ ở cửa.

Lần thứ hai nhìn thấy cậu ta, Lâm Hành trong lòng vẫn là khá là lúng túng. Đặc biệt trải qua cuộc điện thoại tối hôm qua, Lâm Hành lại phải đối mặt Cố Kỳ Viễn, bước đi cũng không nhịn được có chút tay chân không hài hòa.

Cậu đi tới, đem cặp sách đưa tới trước mặt Cố Kỳ Viễn, lúng túng nói: "Híc, tìm được cậu rồi."

Cố Kỳ Viễn một mặt không rõ nhận lấy cặp sách, mở ra xem, trong nháy mắt liền đổi sắc mặt.

Cậu ta lập tức ngẩng đầu lên quan sát phản ứng Lâm Hành, nhưng mà biểu tình Lâm Hành nhàn nhạt, ngoại trừ lúng túng ở ngoài tựa hồ cũng không có biểu tình dư thừa. Cố Kỳ Viễn thở ra một hơi, không có để ý tới búp bê quỷ trong cặp sách nhìn thấy cậu ta vô cùng hưng phấn., trái lại đối với Lâm Hành nói: "Cậu phát hiện nó ở đâu?"

"Híc, rất ấm ức đó... A, ở phía bên ngoài cửa sổ." Vốn là muốn nói phía bên ngoài cửa sổ nhà Úc Thành, suy nghĩ một chút vẫn là giản lược bớt tên của đối phương, không nghĩ tới bởi vậy càng lộ vẻ lúng túng, Lâm Hành nói xong lại có chút lúng ta lúng túng, sờ mũi một cái không biết nói thêm gì nữa mới tốt.

Cố Kỳ Viễn hiển nhiên là xem thấu lời nói của Lâm Hành, ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng nói: "Cậu không có gì muốn hỏi tớ à?"

Cố Kỳ Viễn cùng Lâm Hành quen biết mười mấy năm, xưa nay chưa nói với Lâm Hành bất kỳ chuyện nào liên quan tới thần linh quỷ quái, trong chớp mắt lại xuất hiện việc này, trong lòng Lâm Hành tự nhiên là vô số dấu chấm hỏi, nhưng từ đầu tới đuôi cậu không có hỏi một chữ.

Cậu biểu hiện như vậy, khiến sắc mặt Cố Kỳ Viễn càng thêm âm trầm. Tay cầm theo cặp sách cũng không nhịn được có chút ra sức, khiến con rối quỷ ở bên trong không thoải mái vặn vẹo mấy lần.

Lâm Hành chần chờ nói: "Cậu... Nguyện ý nói cho tớ biết không?"

Cố Kỳ Viễn há miệng, đang muốn nói gì, con búp bê tựa hồ bị cậu ta bóp triệt để tức giận, lập tức từ trong bọc sách thò đầu ra, chỉ trích nói: "Cố cố anh không có nhân tính!"

Cố Kỳ Viễn sắc mặt tối sầm. Đem con rối quỷ nhét vào, kéo căng túi cặp sách, quay người đối với Lâm Hành nói: "Thôi. Chờ lần sau nói sau đi. Cậu đi về trước." Dừng một chút, lại bổ sung: "Nam Úc Thành tối hôm qua đã tới, chuyện Trương Vĩ đã giải quyết, ngày hôm nay cậu nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai đi làm bình thường."