Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 17




Edit: Winterwind0207

Kế hoạch ban đầu của Lâm Hành là khiến Lý Tuệ Tuệ tức giận làm cho cô ta đem lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên người mình, mà Nam Úc Thành thì lại nhân cơ hội này lén lút tới gần, từ phía sau lưng phục kích, một lần hành động bắt lấy Lý Tuệ Tuệ.

Nhưng mà cậu hiển nhiên không ngờ đến tính khí của Lý Tuệ Tuệ.

Lý Tuệ Tuệ nghe cậu nói lần thứ nhất cũng đã giận không nhịn nổi, thế nhưng bị vướng bởi thân phận con tin của Lâm Hành, lúc này mới tạm thời không có xuống tay với cậu. Nhưng mà Lâm Hành dĩ nhiên chưa từ bỏ ý định, khiêu khích thêm lần nữa, điều này làm cho Lý Tuệ Tuệ nhất thời cảm thấy không thể nhịn được nữa, còn không đợi Lâm Hành nói hết lời, trong tay cầm con dao giơ lên, lập tức liền chém vào cánh tay phải của Lâm Hành.

Lâm Hành bị đau nhức bất thình lình làm cho có chút mơ màng, trong đầu còn không có phản ứng lại xảy ra chuyện gì, đau đớn ùn ùn kéo đến đem cậu nhấn chìm, cơ hồ ngay cả đứng cũng không vững.

Lý Tuệ Tuệ chém vào không nhẹ, một dao xuống liền thấy xương, Lâm Hành từ nhỏ đến  không chịu qua thương tổn lớn như vậy, chờ phản ứng lại máu đã từ trên cánh tay ào ào chảy xuống, nhất thời liền cảm thấy đầu óc có chút vựng.

Cậu nỗ lực gắng gượng chống cự chính mình dựa vào bên cạnh lồng, lúc này cậu đã đau đến ngay cả cảnh tượng trước mắt đều không thấy rõ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra được có một bóng người  đang đến gần Lý Tuệ Tuệ. Cậu liều mạng một chút sức lực cuối cùng, còn đang có ý dời đi lực chú ý của Lý Tuệ Tuệ: "Cô, cô có gan trở lại!"

"Hừ."

Giữa lúc Lý Tuệ Tuệ đâm xuống một dao xong chuẩn bị rời đi, liền nghe đến sau lưng mình truyền đến một trận âm thanh không nhịn được: "Tôi chỉ bảo cậu dời đi lực chú ý của cô ta, không phải bảo cậu liều mạng, sao cậu lại ngốc như vậy."

Lý Tuệ Tuệ đột nhiên quay đầu, dao trong tay vừa vung lên, liền bị Nam Úc Thành bắt lấy cổ tay.

Nam Úc Thành cơ hồ không phí sức lực gì, liền lấy đi vũ khí trong tay Lý Tuệ Tuệ, sau đó dùng một chưởng vỗ sau gáy của cô ta, Lý Tuệ Tuệ lập tức liền hôn mê bất tỉnh.

Thấy cảnh này, Lâm Hành vẫn luôn cố gắng chống cự cuối cùng hoàn toàn chìm xuống. Gánh nặng trong lòng của cậu đã được tháo bỏc, nguồn sức mạnh lúc trước cố gắng chống đỡ nhất thời tan thành mây khói. Lập tức liền ngã xuống mặt đất.

Tỉnh lại lần nữa đã ở trong nhà Nam Úc Thành.

Lâm Hành đầu tiên là chằm chằm trần nhà quen thuộc rất lâu, trong đầu mới chậm rãi nhớ lại tất cả chuyện xảy ra lúc trước.

Cậu dĩ nhiên đã đã trở lại? Lý Tuệ Tuệ đâu? Nam Úc Thành là thế nào đem mình mang về? Cha cậu ở đâu?

Lâm Hành vừa nghĩ, một bên thử thăm dò muốn từ trên giường ngồi dậy. Nhưng mà thân thể hơi động, liền liên lụy đến vết thương bên cánh tay phải, đau đớn khiến cậu lập tức hít vào một ngụm khí lạnh.

Lâm Hành tuy rằng không tính nuông chiều từ bé, mà từ nhỏ đến lớn xác thực không bị thương nặng như vậy. Từ khi cậu có ký ức tới nay, hiểu rõ nhất một lần, lúc hơn mười tuổi ham chơi muốn leo cây, không cẩn thận từ trên cây rơi xuống, sứt mẻ rụng một cái răng. Nhưng mà loại đau đớn kia cùng cảm giác bị người ta chém một dao, hiển nhiên là hồ nước so với biển cả.

Cậu co quắp ở trên giường không muốn hoạt động, đầu óc còn có chút trì độn từ từ suy nghĩ  những chuyện phát sinh này.

Nam Úc Thành nếu đem cậu từ quê nhà về đây,

vậy nói rõ vụ án này cũng đã có thể đã kết thúc. Chỉ là còn có rất nhiều điểm đáng ngờ Lâm Hành còn không có tìm được đáp án, bởi vậy cậu lúc này bức thiết hy vọng có thể nhìn thấy Nam Úc Thành, hỏi anh một chút.

Đang nghĩ ngợi, liền thấy Nam Úc Thành bưng một bát thuốc đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Lâm Hành tỉnh rồi, anh vung lên khóe miệng nở nụ cười: "Ngủ ngon không?"

Lâm Hành kéo kéo miệng lưỡi, không cười nổi, nhưng vẫn là nói: "Ừm." Suy nghĩ một chút, liền bổ sung: "Đau quá." Chính cậu cũng không có nhận ra được, trong giọng nói còn mang theo ý tứ nũng nịu hàm xúc.

Nam Úc Thành đem bát thuốc để ở đầu giường, nhẹ nhàng cầm cánh tay của cậu lên kiểm tra một chút, tùy tiện nói: "Không có chuyện gì, chỉ là thương tổn da thịt, cẩn thận an dưỡng mấy ngày sẽ ổn thôi.

"Bất quá cậu cũng quá tuyệt vọng rồi, về phần cậu diễn sâu thế sao? Lý Tuệ Tuệ nếu như thật sự giết chết cậu thì làm sao bây giờ?" Nói đến biểu hiện của Lâm Hành lúc đó, Nam Úc Thành vẫn còn có chút không nói: "Lần sau gặp lại chuyện như vậy, phải biết có chừng có mực. Tôi bảo cậu phân tán sự chú ý của cô ta, chỉ là vì muốn đơn giản hoá mọi chuyện, sớm biết cậu làm thành như vậy, tôi còn không bằng trực tiếp từ cửa chính đi vào."

"Ồ." Lâm Hành bị nói có chút đuối lý, sờ mũi một cái, liếc mắt nhìn bát thuốc trên tủ đầu giường, cậu quyết định nói sang chuyện khác: "Lý Tuệ Tuệ cùng Tào Tư Vân đều bị bắt lại?"

"Giao cho lực lượng cảnh sát địa phương. Chuyện sau này không liên quan tới chúng ta, vì vậy tôi mới đưa cậu về." Nam Úc Thành nhàn nhạt nói.

"Vậy cha của tôi đâu?"

"Cha cậu vốn là muốn đón cậu đi, thế nhưng ông ấy lại có việc đột xuất lên phải rời đi, ông ấy căn dặn tôi chăm sóc cậu thật tốt." Nói xong, Nam Úc Thành liền bưng thuốc lên thổi thổi, đưa tới trước mặt Lâm Hành.

Lâm Hành vừa ngửi thấy vị thuốc đắng lập tức liền cau mày, cậu vội vàng đem thuốc đẩy ra, hỏi: "Trước tiên đừng uống. Anh còn chưa nói cho tôi biết, buổi tối ngày hôm ấy đến cùng xảy ra chuyện gì?"

"Hừ." Nam Úc Thành hơi không kiên nhẫn, nhưng không có thúc giục cậu uống thuốc, chỉ là nói: "Đêm đó tôi vừa vào phòng cha cậu liền cảm thấy không đúng, Tào Tư Vân ở trong phòng bày ra cạm bẫy, chờ tôi đi qua tự chui đầu vào lưới. Cha của cậu bị ông ta bỏ thuốc mê, dời đến căn phòng bên cạnh, lúc tôi đi, trong phòng chỉ có một mình Tào Tư Vân."

"Ông ấy làm sao biết đến buổi tối hôm đó anh nhất định sẽ đi?" Lâm Hành kinh ngạc nói.

"Là tôi bất cẩn rồi. Ngày thứ nhất đến nhà, tôi nói cho Tào Tư Vân nghề nghiệp là của tôi cảnh sát, phỏng chừng từ đó trở đi ông ta liền nổi lên lòng nghi ngờ. Ông ta đặt máy nghe lén trong phòng của cậu và tôi. Chúng ta nói gì, ông ta đều có thể nghe thấy."

"Cho nên ông ta vì tránh cho chúng ta đi ra ngoài vướng bận, liền chia binh hai đường, ông ta đối phó với anh, Lý Tuệ Tuệ tới đối phó với cậu?" Lâm Hành theo suy tư của Nam Úc Thành suy nghĩ nói: "Mà là hai người bọn họ cũng không nghĩ tới, anh dễ dàng phá bẫy rập của bọn họ, đồng thời còn bắt được Tào Tư Vân, Lý Tuệ Tuệ vội vàng chỉ có thể bắt tôi đi, khiến cho anh lo lắng cho tôi."

"Đúng." Nam Úc Thành gật gật đầu: "Ý của ông ta là muốn bắt tôi, sau đó lại bắt cậu tới đối phó cha cậu."

Nam Úc Thành nói đến đây, Lâm Hành liền nhớ tới nghi hoặc quấy nhiễu chính mình thật lâu: "Vậy bọn họ lúc đó đến tột cùng làm sao hại chết Nhị thúc?"

"Cậu còn có nhớ hay không, vào buổi sáng ngày chú hai cậu chết, chú hai và cô đều không có xuống lầu ăn cơm? Lúc đó trên bàn cơm chỉ có cậu, tôi, và Tào Tư Vân." Nam Úc Thành nói.

"Nhớ tới. Lúc đó Tào Tư Vân nói, chú hai và cô út bị đạo sĩ lúc trưa mời tới khiến cho tâm tình không tốt, không muốn ăn cơm, ông ta nói chờ buổi tối sẽ đi lên xem một chút. Nhưng là chờ đến tối đã xảy ra chuyện như vậy, chú hai mất khống chế từ trong phòng lao ra, không cẩn thận ngã vào trong sông tử vong." Nói đến phần sau, Lâm Hành thở dài.

"Vậy cậu có nghĩ tới hay không, lúc đó e rằng Tào Tư Vân là đang dối gạt chúng ta?" Nam Úc Thành nhàn nhạt nói: "Nếu như dựa theo ông ta từng nói, Lâm Trạch Mộc vẫn luôn ở trong phòng không hề rời đi, thời gian lâu như vậy, ông ấy đến tột cùng ở trong phòng làm cái gì? Đồng thời, trong phòng cách âm hiệu quả cũng không tốt. Sau khi cơm nước xong chúng ta liền trở về phòng, vào lúc ấy đại khái là bảy giờ tối, sau khi cậu trở về phòng không lâu liền ngủ, còn tôi vẫn luôn tỉnh, từ bảy giờ đến mười hai giờ cậu ngủ, tôi không nghe thấy căn phòng bên cạnh truyền đến bất kỳ động tĩnh nào."

"Ý của cậu là..." Lâm Hành lẩm bẩm: "Vào lúc ấy chú hai kỳ thực cũng không ở trong phòng?!"

Nam Úc Thành lắc lắc đầu: "Căn cứ lời khai Tào Tư Vân về sau, lúc đó chú hai thật ra là ở trong phòng. Chẳng qua là lúc đó ông ấy đang nằm ở trạng thái hôn mê, không có cách nào phát ra tiếng động."

"Vậy tại sao chú hai lại tỉnh lại, rồi chạy khỏi phòng?!" Lâm Hành không rõ.

"Cậu là tận mắt thấy chú hai cậu chạy ra khỏi phòng sao?" Nam Úc Thành hỏi ngược lại.

Lâm Hành ngẩn ra, theo bản năng nói: "Không có. Thế nhưng không phải chú hai, thì sẽ là ai ——" nói tới chỗ này, Lâm Hành đột nhiên im tiếng, cậu bỗng nhiên liền hiểu.

Ban đêm hôm ấy, cậu chỉ nghe có người từ trong phòng chú hai phá cửa chạy ra, thế nhưng không nghe thấy đối phương phát ra bất kỳ âm thanh nào, cậu chỉ là theo tư duy quán tính để phán đoán thân phận của người kia, hơn nữa khoảng thời gian này nghe được bí ẩn, vô hình trung liền cho cậu tạo thành một loại cảm giác bất cứ lúc nào chú hai cũng có thể bùng phát.

Bởi vậy một cách tự nhiên, nghe tới bên cạnh có người phá cửa mà ra, cậu lập tức liền liên tưởng là bởi vì tâm tình chú hai không tốt lúc này mới từ trong phòng xông ra ngoài.

Lúc đó cậu còn đang kỳ quái, từ khi chú hai rời phòng, đến khi cậu đuổi theo, thời gian giữa hai việc này không vượt quá hai phút, mà từ cửa sau thông ra một đồng ruộng, tuy rằng trồng đầy lúa, nhưng cũng là một mảnh bằng phẳng, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên qua, vậy thì tại sao chú hai vừa ra khỏi phòng liền mất tích.

Nam Úc Thành thấy cậu trầm mặc không nói, liền tiếp tục nói: "Sáng sớm lúc chúng ta ra ngoài, chú hai cậu ở trong phòng bị con rắn kia tập kích dẫn đến hôn mê. Lúc đó là ban ngày, Tào Tư Vân không dám đem người rời khỏi gian phòng, chỉ có thể giấu ông ấy ở bên trong phòng, ngụy trang thành bộ dáng đang ngủ. Sau đó tới nửa đêm, Lý Tuệ Tuệ lén lút từ cửa sau chạy ra ngoài, theo tường bò đến phòng chú hai cậu, lại từ trong phòng dùng dây thừng đưa chú hai cậu xuống, Tào Tư Vân ở phía dưới đón người, đưa đến bờ sông quăng vào trong nước. Sau đó, Lý Tuệ Tuệ ngụy trang thành chú hai cậu, từ trong phòng phá cửa mà ra, làm bộ không kìm chế được tâm tình, chạy ra ngoài. Chạy ra ngoài sân, cô ta liền tìm một nơi trốn đi, cậu mất đi mục tiêu, lại lạc mất phương hướng, cô ta lén lút từ phía sau lưng tập kích cậu, đem cậu đánh ngất."

"Nhưng là, cửa chính và cửa sau xảy ra chuyện gì? Bảo an rõ ràng nói qua, Lâm Phong Kỳ cầm là chìa khoá cửa sau, vì sao lại từ cửa trước rời đi? Đồng thời, lúc tôi đi ra ngoài, cửa trước đã khóa lại, việc này là ai làm?" Lâm Hành nói.

"Lâm Phong Kỳ nghĩ rằng mình đã có chìa khoá cửa sau, trên thực tế chìa khoá bảo vệ đưa cho cậu ta, cũng đã bị Tào Tư Vân đã đánh tráo." Nam Úc Thành nói: "Tào Tư Vân đã sớm biết Lâm Phong Kỳ ở bên ngoài thiếu nợ, đêm đó rất có thể hội nhân cơ hội chạy trốn, vì không cho cậu ta phá hoại kế hoạch của chính mình, bởi vậy ông ta đổi chìa khoá trong phòng an ninh, Lâm Phong Kỳ cùng người bảo vệ kia, đều coi bảm thân đang cầm chìa khoá cửa sau, nhưng thực tế chìa khóa chỉ dùng mở ra cửa trước. Bởi vậy ngay đêm đó Lâm Phong Kỳ suốt đêm chạy trốn, thử nhiều lần đều không thể mở ra cửa sau, sốt ruột cậu ta bỏ chạy thử đi mở cửa trước, không nghĩ tới cư nhiên mở được. Sau khi cậu ta từ cửa trước rời đi, Tào Tư Vân liền đem cửa trước khoá vào, sau đó lại mở cửa sau ra, sau đó từ cửa sau đi ra ngoài, tiếp ứng Lý Tuệ Tuệ đón lấy chú hai cậu.

Lâm Hành nghe xong, trầm tư chốc lát, liền lắc đầu: "Còn chưa đúng. Theo như anh nói như vậy, chú đêm đó hơn phân nửa thời gian đều ở bên ngoài, vậy cô làm sao có khả năng một chút cũng không có phát hiện? Đồng thời, từ giữa trưa bắt đầu cô cũng không hề lộ diện, đoạn thời gian này cô đang làm gì?!"

Vấn đề cậu vừa hỏi xong, liền thấy Nam Úc Thành dùng một loại nhìn ánh mắt ngớ ngẩn nhìn mình.

"Cậu quên mất Lý Tuệ Tuệ làm gì sao?" Nam Úc Thành hận thiết bất thành cương* nói

(*Hận thiết bất thành cương: sắt không rèn được thành thép, ý nói bỏ công sức nói một thôi một hồi mà Lâm Hành vẫn không hiểu)

"Vu, vu y." Bị ánh mắt Nam Úc Thành nhìn ra có chút run lên, Lâm Hành cũng rõ ràng mình hỏi một vấn đề ngu xuẩn cỡ nào. Lập tức cậu lại nghĩ tới suy đoán lúc trước, kinh ngạc nói: "Lúc trước tôi vẫn luôn hoài nghi tình cảm của cô và chú, cô nếu chung tình với chú hai, thì tại sao cùng chú biểu hiện tình cảm tốt như vậy? Lẽ nào cũng là bởi vì nguyên nhân bị thuốc khống chế?"

"Đúng. Cho tới nay cô út bị Tào Tư Vân dùng thuốc khống chế, ở bên ngoài cậu thấy phu thê tình cảm hài hoà, kỳ thực đều là giả tạo mà thôi." Nói tới chỗ này, Nam Úc Thành cũng khó được thở dài: "Nhà các cậu đúng là không thể bớt lo!"