Nam Thành Gió Nổi

Quyển 2 - Chương 16




Edit: Winterwind0207

Người này là Lý Tuệ Tuệ.

Là người giúp việc bên cạnh Lâm lão gia.

Lý Tuệ Tuệ quanh năm chăm sóc bệnh bên cạnh Lâm lão gia tử, ở trong phòng tràn đầy mùi vị thảo dược, tự nhiên trên người cũng mang theo vị thảo dược dày đặc, điểm này vừa vặn che giấu khí vị bản thân cô ta mang theo. Đối với cô ta mà nói, đây quả thật là một biện pháp ẩn núp tuyệt vời.

Nếu cô ta là vu y, như vậy vấn đề mấu chốt lúc trước quấy nhiễu Lâm Hành cũng nhận được giải thích.

Lâm lão gia tử không có lý do giết hại con ruột của mình, thế nhưng Lý Tuệ Tuệ không hẳn không có. Năm năm trước Lý Tuệ Tuệ đến nhà họ Lâm, lúc đó còn là cô bé hơn mười tuổi, bởi vì là cô nhi, người trấn trên nhìn thấy cô đáng thương, bình thường nhà họ Lâm cần giúp việc đều nhờ người trấn trên giới thiệu, vừa vặn khi đó thân thể Lâm lão gia dần dần suy nhược, Lý Tuệ Tuệ làm người khá là kiên trì cẩn thận, lão gia tử tương đối yêu thích cô, vì vậy vẫn luôn giữ cô ta lại.

Vấn đề duy nhất chính là, mục đích Lý Tuệ Tuệ đến giống với mục đích của Tào Tư Vân, cho nên hai người kết thành trận doanh liên thủ làm hại chú hai, hay là nói chỉ đơn thuần bị Tào Tư Vân lợi dụng, mới liên luỵ vào chuyện này.

Nghe giọng điệu của cô ta vừa nãy nhấc lên Tào Tư Vân, không giống như là thân quen, nhìn bộ dạng tựa hồ là hai người lợi ích nhất trí, có mục tiêu chung, tính khả thi cao hơn một chút.

Nghĩ đến Tào Tư Vân đã rơi vào trong tay Nam Úc Thành, Lâm Hành trong lòng nhất định. Nếu chú sa lưới, vậy nói rõ Nam Úc Thành sẽ không có chuyện gì, nếu anh không còn chuyện gì, tất nhiên chẳng mấy chốc sẽ phát hiện chuyện mình mất tích, dùng phong cách hành sự của Nam Úc Thành, chắc chắn anh ta sẽ đi cứu cậu.

Lâm Hành tâm lý buông lỏng một chút, liền quyết định kéo dài thời gian, thuận tiện tìm hiểu Lý Tuệ Tuệ.

Cậu cũng không biết cô ta bắt mình đến đây đến tột cùng có mục đích gì, thế nhưng nhìn giọng điệu cô ta nói chuyện, phỏng chừng không phải là chuyện tốt đẹp.

Cậu suy nghĩ một chút, chọn một đề tài an toàn nhất mở miệng nói: "Tôi có chút lạnh, anh có thể đóng cửa lại không?"

Cậu hỏi vấn đề này, thứ nhất sẽ không chọc Lý Tuệ Tuệ tâm tình kịch liệt chập chờn, thứ hai cũng là vì nghiệm chứng suy luận của mình có chính xác không, nhờ vào đó có thể phán đoán vị trí đại khái của mình.

Quả nhiên, Lý Tuệ Tuệ nghe được câu này, hừ lạnh một tiếng, nói: "Anh ngược lại là thật là can đảm, bị bắt tới đây còn có lòng cân nhắc chuyện này. Nơi này không có cửa, không đóng được."

Nghe cô ta vừa nói như thế, Lâm Hành liền biết mình hẳn là đã đoán đúng.

Căn cứ tình huống không khí nơi này lưu thông, trong độ ẩm không khí, cùng với lúc nói chuyện sinh ra âm thanh vọng lại, Lâm Hành đại thể có thể phán đoán ra được, hiện tại cậu đang ở trong sơn động.

Lâm Hành khi còn bé tuy rằng không thường sống ở quê nhà, mà dù sao khi còn bé rất nghịch, thích đến nơi này chơi đùa, cho nên đối với tình huống địa lý xung quanh đây cũng coi như là rõ ràng trong lòng. Lý Tuệ Tuệ vừa mới đề cập một mình cô ta chạy đến đây, như vậy dùng sức lực của một mình cô ta, muốn mang theo cậu đi quá xa, hiển nhiên không hiện thực.

Như vậy hiện vị trí của bọn họ hiện tại ở trong một sơn cốc nào đó cách nhà không xa.

Nghĩ tới đây, Lâm Hành bỗng nhiên liền nhớ lại đến mấy ngày trước mang Nam Úc Thành đến xem sơn cốc kia. Hiện tại vị trí của cậu tương tự như sơn động trong núi nhỏ kia, đồng thời vị trí sơn cốc cách tiểu viện không xa, dùng năng lực Lý Tuệ Tuệ mang theo Lâm Hành đi tới nơi này hẳn là cũng không thành vấn đề. Thung lũng này vị trí phi thường bí mật, ngay cả người xung quanh đâu cũng chưa chắc biết rõ, Lý Tuệ Tuệ lựa chọn trốn ở chỗ này, tất nhiên là nghĩ đến Nam Úc Thành lần đầu tiên tới nông thôn, không rõ ràng tình huống địa lý xung quanh, trốn ở chỗ này không hẳn có thể tìm tới.

Nhưng mà Lý Tuệ Tuệ không có nghĩ tới là, trước đây không lâu Lâm Hành mới mang theo Nam Úc Thành đi tới nơi này. Dùng năng lực của Nam Úc Thành, rất nhanh có thể đoán ra vị trí ẩn giấu, lập tức sẽ chạy đến đây.

Lâm Hành hoàn toàn yên tâm, tâm tình cũng buông lỏng rất nhiều. Lại hỏi Lý Tuệ Tuệ: "Tại sao cô lại muốn bắt tôi?"

Lý Tuệ Tuệ tựa hồ tìm một chỗ cách đó không xa ngồi xuống, không biết đang làm cái gì, phát ra tiếng vang lách cách, nghe đến câu hỏi của Lâm Hành, cô cười lạnh nói: "Bắt anh đương nhiên là bởi vì thuận tiện. Chỉ vì thân thể anh nhỏ bé, giống như con gà yếu vậy, một tay xách là được, còn có thể thuận tiện kinh sợ anh bạn kia của anh, cớ sao mà không làm?"

Lời giải thích của cô phi thường khinh bỉ, Lâm Hành nhất thời có chút tức giận, lại không muốn cùng cô ta dây dưa, ngược lại nói: "Tại sao cô và chú lại muốn hại chú hai?"

"Bởi vì ông ta đáng chết!" Cái vấn đề này tựa hồ là chọt trúng tâm sự Lý Tuệ Tuệ, cô tức giận nói: "Ông ta làm hại chị tôi, còn có đứa nhỏ trong bụng."

"Cô là em gái Tạ Vân Ca?!" Lâm Hành bật thốt lên kinh ngạc thốt lên.

"Anh cư nhiên biết đến tên chị tôi? Nhìn dáng dấp tôi ngược lại thật ra coi thường anh." Lý Tuệ Tuệ thâm trầm nở nụ cười: "Không sai, tên thật của tôi là Tạ Vân Xa. Chú của anh, còn có chị tôi, ba người chúng ta là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thằng nhóc kia không bản lĩnh, không bảo vệ được chị tôi, quay đầu lại vẫn là nhờ tôi đứng ta báo thù."

"Tôi nhớ cậu tiến vào nhà họ Lâm mấy năm, tại sao các người đến bây giờ mới hạ thủ?" Lâm Hành hỏi.

"Còn không phải là bởi vì cha anh!" Lý Tuệ Tuệ cả giận nói: "Đã nhiều năm như vậy, chỉ biết trốn đi xa, ngay cả về cũng không dám trở về, nếu như không phải là bởi vì lão già nhà các người sắp không chịu nổi, chỉ có thể bí quá hóa liều, bằng không nếu thủ tiêu cả hai anh em Lâm Trạch Thừa và Lâm Trạch Mộc, thì sẽ không có chuyện như bây giờ."

Lâm Hành không rõ: "Cha tôi năm đó cũng không hại chết chị cô, bởi vì chuyện của chị cô, nhiều năm như vậy cha tôi vẫn luôn không có cách nào tiêu tan, cô tại sao muốn hại ông ấy?"

"Nếu như không phải cha anh, chị của tôi sẽ không phải mặc người ta xâu xé." Lý Tuệ Tuệ nói: "Chị tôi là vu y xuất sắc nhất, lúc trước ở cùng với cha anh, bởi vì một lần bất ngờ, trong lúc vô tình phá vỡ gian tình giữa Lâm Trạch Nghi và Lâm Trạch Mộc, Lâm Trạch Mộc đối với chuyện này trước sau canh cánh trong lòng, bất cứ lúc nào cũng nghĩ muốn diệt trừ chị tôi. Vừa vặn vào lúc ấy ông nội anh đưa chị tôi đến trấn nhỏ, lúc đó chị tôi đã mang thai, không có cách nào đụng vào thuốc, bị Lâm Trạch Mộc tên rác rưởi kia thừa lúc vắng mà vào, hại chết!" Nói tới chỗ này, cô tựa hồ có hơi kích động, đứng lên, lập tức vỗ vào lồng sắt nhốt Lâm Hành bên trong: "Anh nói! Nếu như không phải là bởi vì cha anh, chị của tôi làm sao sẽ rơi vào những chuyện này?! Làm sao sẽ đi đến nước này!"

Lâm Hành thấy tâm tình cô kích động, không dám lên tiếng. Trầm mặc một hồi, lại nghĩ phải mở miệng nói gì đó, nhờ vào đó đến kéo dài thời gian. Bỗng nhiên, cậu liền cảm thấy trước mắt của mình, tựa hồ dần dần sáng lên.

Khởi điểm là ánh sáng phi thường yếu ớt, trong bóng tối sáng lên đom đóm nhỏ bé. Dần dần, ánh sáng từ từ khuếch đại, từ từ trống trải, cuối cùng liền thành một vùng, diện tích che phủ trước toàn bộ không gian.

Lâm Hành nháy mắt một cái, trước mặt vẫn còn có chút mơ hồ. Thế nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy vị trí của mình, đúng là bên trong thung lũng trước đây không lâu cậu mang Nam Úc Thành tới đây. Lúc này Lý Tuệ Tuệ đang ngồi ở cách đó không xa trên một tảng đá, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm mặt đất, trong tay nắm hai con dao, không biết đang suy nghĩ gì.

Lâm Hành thừa dịp cô ta không chú ý mình, liền vội vàng quan sát một vòng địa hình xung quanh.

Cửa vào sơn cốc chỉ có một, phi thường chật hẹp, cửa kia một đoạn đường chỉ có thể cho phép một người thông qua, đồng thời không có chỗ ẩn thân. Ngoài ra, trên đỉnh thung lũng cũng không phải phong kín, hai toà núi tại đỉnh chóp đan xen tạo thành một cửa động hình tròn, rộng khoảng chừng năm mét, từ vị trí Lâm Hành đi đến cửa động kia, ước chừng có bảy, tám mét.

Hang động này tựa hồ ở gần một ngón núi, vị trí cụ thể Lâm Hành cũng không rõ ràng. Nhưng hiện tại xem ra, bởi vì cửa vào sơn cốc quá mức chật hẹp, Nam Úc Thành nếu là muốn từ nơi đó tiến vào rất dễ dàng sẽ bị phát hiện, đồng thời nếu như ở trong đường hầm, không có cách nào né tránh, kết cục rất dễ bị Lý Tuệ Tuệ phản kích.

Mà hiện nay bên trong thung lũng này, ngoại trừ lối vào ở ngoài, cũng chỉ còn sót lại cửa động nơi cao nhất kia. Nghĩ đến chỗ này, Lâm Hành liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn đỉnh đầu cái.

Vừa nhìn, cậu chính là ngẩn ra.

Một phút trước, cửa động vẫn là không hề có thứ gì, vậy mà lúc này, ở khoảng cách cửa động cách đó không xa bất ngờ nổi lên một khối nham thạch, dĩ nhiên hiện ra một bóng người!

Lâm Hành thị lực vừa khôi phục, vẫn có chút mơ hồ. Mắt cậu híp lại nhìn lại, liền thấy người kia một tay trói lại đỉnh nham thạch, một tay trên không trung đối với Lâm Hành làm một cái thủ thế. Người kia đầu tiên là chỉ chỉ Lý Tuệ Tuệ, sau đó liền chỉ vào Lâm Hành. Lâm Hành lập tức liền hiểu được, đây là muốn cậu hấp dẫn lực chú ý của Lý Tuệ Tuệ!

Lâm Hành tuy rằng vẫn không thấy rõ người trên vách đá kia là ai, nhưng là từ thân hình cùng với động tác của anh ta, Lâm Hành đã có thể khẳng định, người kia tuyệt đối là Nam Úc Thành!

Không nghĩ tới nhanh như vậy anh đã tìm được! Lâm Hành trong lòng mừng thầm, cũng không dám biểu lộ. Cậu trầm tư một chút, bỗng nhiên mở miệng đối vói Lý Tuệ Tuệ nói: "Cô định nhốt tôi tới khi nào?"

Lý Tuệ Tuệ hừ lạnh một tiếng, không hề trả lời, thậm chí cũng không có xoay đầu lại.

Lúc này Nam Úc Thành đang ở trên đỉnh đầu Lý Tuệ Tuệ, nếu như Lý Tuệ Tuệ không quay đầu, rất dễ dàng sẽ phát hiện Nam Úc Thành phía trên.

Lâm Hành nuốt ngụm nước bọt, cậu có chút sốt sắng. Suy nghĩ một chút, cậu đơn giản nói: "Cô đối xử với cha tôi như thế, lẽ nào chưa hề nghĩ tới, nếu như chị của cô ở dưới suối vàng biết được chuyện này, sẽ nghĩ như thế nào?"

"Chị của cô yêu cha tôi lâu như vậy, vì sinh con cho cha tôi ngay cả mạng mình cũng không muốn. Nếu như cô ấy biết em gái mình lại muốn hại chết người mình yêu, cô nói xem, cô ấy chết rồi có thể sẽ không an lòng hay không..." Lâm Hành vì hấp dẫn sự chú ý của Lý Tuệ Tuệ, đã không biết mình đang nói cái gì, chỉ có thể lợi dụng khả năng nghĩ biện pháp để Lý Tuệ Tuệ tập trung đến trên người mình đến.

Nhưng mà cậu nói lời nói này, hiển nhiên chọt trúng vảy ngược của Lý Tuệ Tuệ.

Lý Tuệ Tuệ giận dữ. Cô ta đột nhiên đứng lên, hai bước vượt đến trước mặt Lâm Hành. Cái lồng nhốt Lâm Hành ở giữa thanh sắt có một khoảng cách rất rộng, Lý Tuệ Tuệ rất dễ dàng liền đem toàn bộ cánh tay đưa tới bên trong lồng, cô dùng một tay kéo lại cổ áo Lâm Hành, đem cậu kéo tới trước mặt mình, con dao trong tay không chút khách khí áp vào cổ Lâm Hành, cô dán vào lỗ tai Lâm Hành, hung ác nói: "Có gan cậu lặp lại lần nữa!"

Lâm Hành có chút bối rối, cậu không nghĩ tới Lý Tuệ Tuệ phản ứng sẽ lớn như vậy. Nhưng mà ánh sáng liếc về Nam Úc Thành sau lưng Lý Tuệ Tuệ cách đó không xa, đã từ trên vách đá bò xuống, đang chậm rãi hướng tới gần Lý Tuệ Tuệ. Vào lúc này, tuyệt đối không thể để cho cô ta quay đầu.

Vì vậy Lâm Hành cắn răng một cái, tiếp tục khiêu khích nói: "Tôi nói đấy, làm sao?! Chẳng lẽ không đúng như vậy? Chị cô nếu như biết đến cô đối xử với cha tôi như vậy, nói không chắc sẽ tức giận đến mức từ trong mộ nhảy ra —— "