Nam Thành Gió Nổi

Quyển 1 - Chương 12: Ngoại truyện




Edit: Winterwind0207

Sau khi chuyển tới một tuần lễ, Lâm Hành mới phát hiện không đúng.

Khởi đầu chẳng qua cảm thấy vị trí trong phòng ngủ có lúc không giải thích được chuyển động sang chỗ khác, rõ ràng trong nhà chỉ có một người, chén nước trên bàn lại không rõ chuyển động về phía trước khoảng mấy centimet, chờ cậu hết bận chuyện trong tay, quay người muốn lấy chén nước, suýt chút nữa không cẩn thận làm rơi cốc xuống mặt đất, Lâm Hành suy nghĩ rất lâu không nghĩ rõ ràng xảy ra chuyện gì, cuối cùng chỉ có thể kết luận vì chuẩn bị trình bày luận văn cho nên đầu óc chóng váng, đoán chừng là nhớ lộn.

Song mà chuyện kế tiếp, liền không thể dùng lý do ký ức hỗn loạn giải thích.

Vào một ngày, Nam Úc Thành không ở nhà, nửa đêm Lâm Hành đi nhà vệ sinh. Lúc đi ngang qua phòng bếp nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh thì thầm, không phải là âm thanh của con người, giống như là âm thanh của con vật nhỏ nào đó vọng lại, nhưng mà sau khi cậu tiến vào phòng bếp nhìn mấy lần, bên trong trống rỗng, tất cả nhìn qua đều rất bình thường.

Mấy ngày kế tiếp vào buổi tối đều là tình huống như vậy, Lâm Hành đề cập tới Nam Úc Thành mấy lần, đoạn thời gian đó vừa lúc anh ta đang bận bịu một vụ án, không có quá nhiều thời gian cùng cậu tán gẫu, vội vã đáp một tiếng liền rời khỏi nhà tra án. Thế nhưng từ lúc đó về sau, Lâm Hành ngược lại rốt cuộc không nghe thấy phòng bếp truyền đến động tĩnh gì nữa.

Thế nhưng Lâm Hành lại chân chính cảm thấy không đúng lắm, chính là vào buổi tối một ngày trước đây không lâu.

Đêm hôm ấy, Nam Úc Thành vẫn như cũ không ở nhà. Lâm Hành bởi vì ban ngày đi giúp một em gái khoá dưới dọn nhà, vì vậy rất mệt mỏi về đến nhà liền nằm dài trên giường.

Cậu cơ hồ nhắm mắt lại lập tức rơi vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cậu nhận ra có một vật gì đó ướt nhẹp đang dán vào mặt của cậu, cậu theo bản năng phất phất tay, muốn đánh đuổi vật kia, nhưng mà còn không đợi tay cậu đụng tới đối phương, vật kia trong phút chốc liền biến mất.

Ngay cả cảm giác ướt át trên mặc cũng biến mất không thấy.

Cậu ngủ một hồi, không biết tại sao lại

tỉnh lại.

Lúc tỉnh lại vẫn là hừng đông, đồng hồ điện tử đầu giường phát ra tiếng tít tít nhẹ nhàng, nhắc nhở đã là ba giờ đêm: ba giờ đúng.

Cậu mơ mơ màng màng nhìn xung quanh một vòng, trong phòng tắm lúc này chính đèn sáng, mơ hồ truyền đến tiếng nước.

Nam Úc Thành đã trở lại? Lâm Hành nghĩ như thế, cậu xuống giường đi tới.

Gần đây khoảng thời gian này, bởi vì hai người đều tương đối bận rộn, đã rất lâu không có nói chuyện nhiều. Liên quan tới vụ án Nam Úc Thành đang vội vàng điều tra, lúc trước

Lâm Hành có nghe anh ta đề cập tới một ít, cũng có chút hứng thú, nghĩ ngược lại dù sao cậu cũng đã tỉnh, không bằng cùng Nam Úc Thành tâm sự một chút.

Nghĩ như vậy, liền cân nhắc đến việc Nam Úc Thành bận bịu đến trễ như vậy, dựa vào tính cách của anh ta chắc vẫn chưa ăn cơm, vì vậy liền tiến vào phòng bếp làm cho anh một bát mì.

Lúc nấu mì, mơ hồ nghe thấy trong phòng tắm tiếng nước đã dừng lại.

Cậu nghĩ Nam Úc Thành phỏng chừng sẽ ra đây, liền đối với người trong phòng tắm hô một tiếng: "Tôi nấu mì cho anh, đừng ngủ trước a!"

Không có người trả lời. Lâm Hành cũng quen rồi, Nam Úc Thành thỉnh thoảng vẫn trầm mặc so với Cố Kỳ Viễn mặt than còn lợi hại hơn.

Cậu nấu mì cũng đã xong, đem sợi mì vớt lên, dưới một vòng nước xương mới nấu sáng nay, dương dương đắc ý bưng bát mì đi ra ngoài.

Nhưng mà, một bước ra nhà bếp, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Trong nhà phi thường trống trải. Lúc trước Lâm Hành đã từng oán giận, cái nhà này bên trong ngoại trừ phòng bếp cùng buồng tắm có tường ngăn che, những chỗ khác cơ hồ là liếc mắt một cái có thể xem thấu.

Trong phòng ngoại bức tường cần thiết, vách tường khác đều bị bỏ, bởi vậy Lâm Hành đứng ở cửa phòng bếp, là có thể đem hết toàn bộ tình hình thực tế trong nhà thu vào đáy mắt.

Cậu chỉ liếc mắt nhìn, liền cảm thấy kinh ngạc.

Trong phòng, lúc này dĩ nhiên không có một người.

Đèn trong phòng tắm đã tắt, cửa vẫn đóng, giống hệt như lúc trước: Trong phòng chỉ có ngọn đèn nhỏ đặt ở đầu giường của cậu vẫn đang mở, trong nhà tia sáng âm u, nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, trên ghế sa lông duy nhất, lúc này không có một bóng người.

Lẽ nào Nam Úc Thành tắm xong lại đi ra ngoài?

Thế nhưng vừa nãy không nghe thấy âm thanh đóng cửa a, Lâm Hành kì quái nghĩ.

Cậu đem mì đặt lên trên bàn, bởi vì có chút thất thần, cho nên lúc đặt xuống, không cầm chắc, không cẩn thận bị bắn nước nóng lên tay.

Cậu lập tức chạy đến buồng tắm rửa tay.

Trong phòng tắm đèn và cửa đều đang đóng. Lúc cậu mở đèn lên, tâm lý không khỏi có một loại cảm giác khác thường.

Khi cậu đẩy cửa tiến vào buồng tắm, liếc mắt nhìn sàn nhà buồng tắm trơn bóng khô ráo, loại cảm giác khác thường này càng thêm mãnh liệt.

Cậu từ từ rửa tay, trong đầu tự hỏi

Bỗng nhiên, cậu ngẩng đầu lên liếc nhìn mình trong gương, cậu cuối cùng đã rõ ràng có cái gì không đúng rồi!

Là sàn nhà, cùng với không khí trong phòng tắm!

Lúc cậu tiến vào nhà bếp, trong phòng tắm đang mở nước, đèn bật sáng, rõ ràng cho thấy có người ở bên trong tắm rửa.

Song khi cậu đi ra ngoài, đèn và cửa phòng tắm đều đang đóng, trong phòng không có một bóng người. Tất cả những thứ này có thể lý giải người vừa nãy ở trong tắm phòng tắm, vì có việc gấp gáp vội vã rời đi, thậm chí không kịp nói tạm biệt cậu.

Nhưng mà, dù vậy, phòng tắm dù sao cũng là một không gian kín, khi tắm nước nóng toả ra không khí nóng tất nhiên sẽ tràn ngập toàn bộ buồng tắm. Cỗ nhiệt khí này thông thường cần một quãng thời gian dài mới có thể triệt để tản đi, nhưng là, trước mắt trong phòng tắm này không khí khô ráo mát mẻ, không chút nào giống với tình cảnh có người vừa mới tắm xong.

Đồng thời, sàn nhà buồng tắm mặc dù có lỗ tháo nước, thế nhưng tốc độ tháo nước cũng không nhanh, mới vừa tắm xong, sàn nhà dù ít hay nhiều cũng sẽ có nước, không có chuyện sàn nhà lại khô ráo trơn bóng như bây giờ?!

Từ khi cậu nghe thấy tiếng nước dừng lại, đến khi đem mì từ trong phòng bếp đi ra, thời gian giữa hai việc không vượt mười phút. Dù có ở bất kỳ góc độ nào cân nhắc, một người vừa mới tắm xong phòng tắm không thể khôi phục mức độ hiện tại này. Nói cách khác, cục diện hiện nay Lâm Hành chứng kiến, từ góc độ thực tế cân nhắc, là không thể xảy ra.

Như vậy, đến tột cùng là tình huống thế nào?

Lâm Hành đứng ở trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, mồ hôi lạnh chậm rãi chảy xuống.

Vào lúc này, cậu chợt nghe ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh.

Như là tiếng mở cửa.

Cả người cậu cứng đờ, nhanh chóng trốn phía sau cửa phòng tắm, cúi người xuống bắt đầu trốn.

Từ góc độ của cậu, không thấy rõ tình huống ngoài cửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân người nào đó trầm ổn đi về phía mình.

Đi tới đại khái cách cửa phòng tắm khoảng 1 mét, người kia dừng lại bước chân.

Người kia không nói gì, Lâm Hành cũng không mở miệng, tim ở trong hoàn cảnh yên tĩnh điên cuồng nhảy lên, cậu đè lại lồng ngực của mình, cảm giác khẩn trương đến gần như sắp không kiềm chế nổi.

"Hơn nửa đêm, cậu chơi gì vậy?" Nam Úc Thành trong thanh âm có chút mệt mỏi, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ.

Anh thật sự càng ngày càng không hiểu Lâm Hành đến tột cùng đang suy nghĩ gì. Anh ở bên ngoài bận rộn cả ngày, không tìm ra manh mối về đến nhà, vốn là muốn tắm xong liền đi ngủ, không nghĩ tới vừa vào cửa liền thấy người kia khom người trốn ở sau cửa phòng tắm.

Câu ta chẳng lẽ không biết, buồng tắm mở đèn,

coi như cậu ta trốn ở phía sau cửa, cái bóng cũng sẽ in trên cửa sao?

Thông minh thấp như vậy, đến tột cùng cậu ta làm sao sống đến bây giờ?!

Lâm Hành ngược lại không nghĩ tới Nam Úc Thành ở trong lòng đã yên lặng tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, trong nháy mắt cậu nghe thấy âm thanh của Nam Úc Thành, bất an trong lòng lập tức biến mất, cậu cơ hồ nhanh chóng từ sau cửa phòng tắm nhảy ra.

Nam Úc Thành nhìn cái bộ dáng này của cậu, lông mày không tự chủ nhếch lên: "Tinh thần của cậu thật là tốt."

Lâm Hành vung vung tay, vẻ mặt vẫn có chút sốt sắng, cậu kéo Nam Úc Thành ngồi xuống ghế sa long, luống tay chân đem chuyện phát sinh lúc trước, cùng với chuyện quãng thời gian cậu nhận ra được không đúng, kể cho Nam Úc Thành nghe.

Cuối cùng, cậu khá là khẩn trương nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói ra kết luận của mình.

"Tôi cảm thấy, nhà này có ma."

Lâm Hành từ khi biết được Nam Úc Thành chuyên môn phụ trách sự kiện linh dị, mỗi lần gặp gỡ sự kiện không thể dùng khoa học giải thích, cậu không chút do dự đem vấn đề xếp vào khả năng linh dị thần quái.

Vốn cho là nghe đến tự mình nói ra câu nói này, Nam Úc Thành sẽ có chút cảnh giác, ai nghĩ đến anh ta đương như không quan tâm, giơ chân lên dựa vào ghế sa long, hai tay mở ra, ngồi phi thường nhàn nhã tự tại. Anh nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói: "Cậu mới biết?"

Bốn chữ đơn giản này, khiến tóc Lâm Hành suýt chút nữa dựng lên, cậu sỉ sỉ sách sách nói: "Nơi này thật sự có, có quỷ?"

"Sau lưng cậu." Nam Úc Thành giơ cằm lên hướng về phía sau lưng cậu: "Bị người ta hại chết, hai mươi năm, vẫn muốn tìm kẻ báo thù. Kể từ khi biết tôi có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ đã theo tôi gần ba năm."

Lâm Hành cứng đơ cái cổ, không dám quay đầu nhìn lại, theo bản năng nhìn sang hướng khác.

Nhưng mà cậu vừa hơi động, Nam Úc Thành liền hướng về phía cậu di chuyển giơ ngón tay lên chỉ chỉ: "Nhảy lầu chết. Lúc chết mới mười chín tuổi. Cậu mới vừa nhìn thấy ở trong phòng tắm chính là nó, nó có tính khiết phích (ưa sạch sẽ), thường thường mượn phòng tắm của tôi.

Lần này, Lâm Hành triệt để từ chỗ ngồi nhảy

lên, cậu đột nhiên vọt tới bên cạnh Nam Úc Thành, hoảng sợ nói: "Nơi này đến cùng có bao nhiêu con quỷ?!"

Nam Úc Thành không hé răng, nhìn xung quanh một vòng, nhàn nhạt nói: "Tính cả trên trần nhà, tổng cộng có ba con. Còn có hai người phỏng chừng ra ngoài hẹn hò rồi." Dừng một chút, anh bổ sung nói: "Há, lần trước nói trong phòng bếp có âm thanh, chính là bọn họ trốn ở trong phòng bếp hôn môi."

Lâm Hành cảm thấy cậu khả năng còn đang nằm mơ.

Cậu không thể nào hiểu được Nam Úc Thành làm sao có thể dùng giọng điệu hời hợt như thế mà nói ra chuyện kinh sợ như vậy. Cậu tình nguyện tin tưởng mình chưa có tỉnh ngủ!

Cậu dùng sức nặn nặn cánh tay của mình, rất đau.

"Đừng giằng co, cậu không nằm mơ." Nam Úc Thành từ trên ghế sa lông đứng lên, xoa xoa tóc của cậu: "Thời gian lâu dài cậu sẽ quen thôi. So với người sống, người chết kỳ thực thành thật nhiều lắm."

Lâm Hành ngơ ngác đứng tại chỗ, yên lặng tiêu hóa tất cả lời Nam Úc Thành vừa nãy nói, cậu bỗng nhiên sâu sắc cảm thấy được, mình lúc trước đồng ý chuyển tới, thật là một sai lầm to lớn!

Hết!