Nam Thành Có Mưa

Chương 14




Mốc dịch

Đèn đóm trong thị trấn đều đã tắt, tiếng bước chân ở đầu đường có thể vọng tới cuối đường. Họ dừng xe ở đầu thị trấn, bước dọc theo lối đi lát đá sạch sẽ về nhà nghỉ. Đi qua màn đêm trong veo trên đỉnh cột điện, vầng trăng như quả trứng ốp la vàng óng.

Đêm nay Tống Uyển ngủ không hề ngon giấc, lúc sáng sớm bụng bắt đầu cồn cào, cô chạy vào nhà vệ sinh mấy lần nôn ra hết sạch, bất đắc dĩ phải gọi điện cho Diệp Gia Thụ, nhờ anh giúp cô hỏi lễ tân có thuốc không.

Không bao lâu sau nghe thấy tiếng gõ cửa, Tống Uyển cố gắng lê lết ra mở cửa.

Diệp Gia Thụ bước vào, đặt hòm thuốc lên bàn trà trong phòng, đổ nước vào ấm rồi đi đun.

Thuốc giảm đau tiêu viêm trong hòm thuốc có đủ loại. Tống Uyển đoán có lẽ mình bị ngộ độc thực phẩm, bởi vậy lấy mấy viên thuốc trị viêm dạ dày rồi uống, Diệp Gia Thụ khuyên cô uống thêm nửa cốc nước nóng nữa, xong xuôi thì nằm xuống nghỉ.

“Cô ngủ một lát đi, nếu thuốc không có tác dụng thì tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Chăn được kéo cao trùm kín đầu, một tiếng “ừ” mơ màng cất lên.

Sợ Tống Uyển xảy ra chuyện, Diệp Gia Thụ không trở về phòng mình, anh ngồi trên sô pha đối diện giường Tống Uyển chợp mắt.

Khoảng nửa tiếng sau, anh nghe thấy tiếng sột soạt, mở choàng mắt ra thấy Tống Uyển đang bò dậy khỏi giường.

“Sao thế?”

Tống Uyển cúi đầu tìm giầy, vừa xỏ vào xong lập tức lao như bay vào nhà vệ sinh.

Diệp Gia Thụ vội vàng chạy theo, nhưng cánh cửa bỗng nhiên đóng sầm vào chặn anh lại, bên trong vọng ra tiếng nôn, Tống Uyển yếu ớt lên tiếng: “Anh đừng vào đây.”

Một lúc sau có tiếng nước chảy róc rách, Diệp Gia Thụ thử đẩy cửa ra, Tống Uyển chống một tay lên bệ rửa mặt, tay kia hứng nước lạnh rửa miệng.

Anh lấy cái cốc đánh răng bên cạnh lấy đầy nước rồi đưa cho cô: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Nửa đêm nửa hôm trên trấn làm gì có bệnh viện nào mở chứ.”

Diệp Gia Thụ không nói gì, xoay người ra ngoài.

Cả người Tống Uyển đều bải hoải mệt mỏi, cô ngồi xuống nắp bồn cầu, đưa tay xé mấy tờ giấy vệ sinh lau mặt.

Chỉ lát sau Diệp Gia Thụ đẩy cửa vào, choàng hai cánh tay của cô lên vai mình, tay anh cũng vòng qua nách cô đỡ cô lên.

“Đứng vững được không?”

Tống Uyển gật đầu.

Diệp Gia Thụ quay lưng lại, “Đến phòng khám... để tôi cõng cô.”

Ông chủ nhà nghỉ rất nhiệt tình, nói rằng phòng khám trên thị trấn do bạn ông ta mở, còn gọi trước một cuộc điện thoại để thông báo cho họ.

Họ vừa xuống tầng, ông chủ đã lái xe tới. Ông chủ giúp Diệp Gia Thụ đỡ Tống Uyển ngồi vào ghế sau, dặn họ nếu cần giúp đỡ ông sẽ cố gắng hết sức mình.

Trong phòng khám đèn đóm sáng trưng, cửa cũng đã được mở sẵn. Diệp Gia Thụ dìu cô ngồi xuống giường trong phòng điều trị, khom người giúp cô tháo giầy đặt sang một bên, “Cô nằm xuống trước đi đã, bác sĩ sắp tới rồi.”

Anh vém rèm lên đi ra ngoài.

Tống Uyển nằm xuống, trời đất quay cuồng, âm thanh ánh sáng đều trở nên mờ ảo như cách một vách ngăn.

Không bao lâu sau cô nghe thấy tiếng nói chuyện to nhỏ, có người đang đẩy cánh tay cô. Cô mở choàng mắt, đối diện là ánh mắt của Diệp Gia Thụ. Mí mắt cô vừa mở ra, một tia sáng rọi thẳng vào, bác sĩ bảo cô mở to miệng nói “a”, cô nói “a”, một thứ kim loại lạnh lẽo đè lên lưỡi cô.

Bác sĩ đưa cho Diệp Gia Thụ một cái cặp nhiệt độ, “Đo nhiệt độ cơ thể cho cô ấy. Chỉ ngộ độc thức ăn thôi, vấn đề không lớn, truyền nước ngủ một giấc là khỏi. Anh trông giường bệnh nhé, tôi đi kê đơn.”

Diệp Gia Thụ nói “cảm ơn.”

Cầm cặp nhiệt độ trong tay, Diệp Gia Thụ hơi bối rối không biết phải làm gì... nói cho cùng cũng phải kẹp nó dưới nách. Lưỡng lự một lúc, anh vẫn đẩy cánh tay của Tống Uyển lên. Cô “ừm” một tiếng, quay đầu sang cầm lấy cặp nhiệt độ trong tay anh.

Không sốt, nhiệt độ cơ thể bình thường. Hai chai nước muối nhanh chóng treo lên giá. Vốn Tống Uyển vẫn còn hơi đau bụng, nhưng cảm giác đau quặn dần dần đỡ hơn. Cả người như rơi vào trong nước, chầm chậm chìm xuống.

Trước khi hoàn toàn thiếp đi, cô mơ mơ màng màng cảm thấy có người nhét cánh tay mình ở ngoài vào trong chăn.

Cô lẩm bẩm mấy tiếng.

Phòng khám yên tĩnh như tờ, chờ cho Tống Uyển ngủ say rồi, Diệp Gia Thụ mới lấy thuốc lá và bật lửa trong túi ra vào nhà vệ sinh. Anh châm thuốc rít một hơi, ngẩng đầu lên nhìn mới nhận ra khuôn mặt mình đẫm mồ hôi. Anh để điếu thuốc lên một góc bồn rửa, mở vòi nước rửa qua mặt.

Không lau nước dính trên mặt, anh ngước đầu lên gạt tóc lòa xòa trước trán ra sau, rồi lại cầm điếu thuốc, tựa người vào bồn rửa mặt chậm rãi hút.

Anh nhớ lúc nãy quay người rời đi, câu Tống Uyển nói dù không rõ, nhưng chắc chắn là gọi ai đó.

Không biết phải chăng đang nằm mơ, tiếng cô gọi là “bố ơi”.

* * * * *

Tống Uyển được truyền nước muối, ngủ một giấc đến khi trời sáng, khi tỉnh lại thấy cả người đều nhẹ nhõm.

Diệp Gia Thụ không ở đây, cô cũng không mang điện thoại theo. Cô đeo giầy toan ra ngoài tìm người thì Diệp Gia Thụ vén rèm lên, cầm bữa sáng vào.

Cháo và bánh bao bốc khói nghi ngút. Diệp Gia Thụ mở nắp ra đưa thìa cho cô, “Biết dạ dày cô vẫn còn yếu, không cho cô ăn linh tinh được.”

“Làm phiền anh quá.”

Diệp Gia Thụ bật cười, lặng lẽ cắn bánh bao, “... Cũng không chỉ mỗi lần này.”

Ăn xong bữa sáng, hai người trở về nhà nghỉ tắm rửa thay quần áo, Diệp Gia Thụ nói muốn đưa cô đến một nơi.

* * * * *

Mặt trời vừa mới mọc tô điểm trên ngọn cây phía xa xa, tiếng chim hót giữa rừng cây líu lo, sương mù vẫn chưa tan hết, làn giò lùa vào khoang xe mang theo hơi nước ẩm ướt.

Tống Uyển châm một điếu thuốc, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe ngắm những chú chim trả vút qua ngọn cây.

Xe chạy rất chậm, lách qua đường núi bằng đá hết vòng này đến vòng khác, ánh nắng trên đỉnh đầu ngày một rực rỡ, chiếu sáng khắp núi.

Gần một tiếng sau, Diệp Gia Thụ dừng xe bên đường, gọi Tống Uyển xuống xe.

Lá khô lấp kín con đường giữa rừng, giẫm chân lên phát ra tiếng sột soạt, bầu không khí trong lành thoang thoảng mùi cỏ ập vào khoang mũi, có lẽ vừa mới mưa xong, hoặc do nước bốc hơi mà trên lá cây vẫn còn đọng nước.

Diệp Gia Thụ đi rất chậm, Tống Uyển đi sau anh, không hỏi đang đi đâu.

Đi bộ khoảng mười phút, cây cối thưa dần, cách đỉnh núi ngày một gần hơn.

“Đến rồi.” Diệp Gia Thụ gạt cành cây ra.

Bỗng nhiên xuất hiện một tảng đá lớn nằm bên sườn núi, Diệp Gia Thụ nhảy qua, quay người cầm tay Tống Uyển, “Đứng vững nhé, hơi trơn đấy.”

Đối diện khe núi là tầng tầng lớp lớp biển rừng bao la, gió nổi lên sóng lá dập dờn, gió đi qua sóng quay về với tĩnh lặng, màu xanh nối tiếp màu đen trùng trùng điệp điệp kéo đến, cho đến khi lấp đầy tầm mắt.

Diệp Gia Thụ ngồi xuống tảng đá, vắt chân lên đầu gối châm điếu thuốc, rồi giơ tay đưa hộp thuốc cho Tống Uyển.

Tống Uyển không nhận, nhưng cũng ngồi xuống.

“Nơi này đẹp quá.”

Anh nhìn cô.

“Anh đã từng nghĩ đến cái chết chưa?” Tống Uyển nhìn những con sóng mơn man trên biển rừng, “... Tôi cảm thấy nơi này rất tuyệt.”

“Nếu cô muốn nhảy từ đây xuống, tôi sẽ không nói gì thêm nữa.”

Tống Uyển cười cười, “Tôi nào có cái gan đó. Nghe nói người chết vì ngã, mắt tai mũi miệng máu me be bét, đầu dập biến dạng, cách chết xấu xí thế tôi không thích.”

Diệp Gia Thụ hơi nheo mắt, tầm mắt vượt qua cả một vùng xanh đậm, ở đầu kia thấp thoáng hình bóng của thị trấn bị che phủ trong làn sương mỏng. Trong giây phút ấy, anh quả thật có suy nghĩ nếu hai người chết cùng nhau ở đây, có lẽ sẽ không ai tìm thấy họ.

“Diệp Gia Thụ.”

“Ừm.” Người đàn ông trẻ tuổi quay người sang, đáy mắt như nhuốm màu xanh đen đậm.

Gương mặt Tống Uyển không có bất cứ biểu cảm nào, “Sống thật tốt, anh cũng thế, tôi cũng thế.” Tiếng gió vang vọng trong tai, âm thanh nói ra bị cuốn theo chiều gió, trong nháy mắt trở nên xa xôi, “Nếu đã không trốn được, vậy thì phải sống cho tốt.”

“Được.”

“... Còn nữa, sau khi về Nam Thành, chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”

Không ai lên tiếng.

“Anh đồng ý đi.”

Gió núi lồng lộng, dường như bắt nguồn trong khe núi bên dưới, phát ra tiếng gào rít nặng nề.

“Được, tôi đồng ý.”