Trong
một buổi tập nhảy thùng của giờ thể dục, Phương Hồi đã bị trẹo chân.
Hồi
đó cô rất gầy, vì một thời gian dài ở trong kí túc xá không chịu vận động nên
người không săn chắc. Đối với động tác nhảy thùng phải sử dụng cả chân và tay
này, cô không thể nhảy qua dễ dàng như Tiết San hay Lưu Vân Vi. Sau khi miễn
cưỡng tập mấy buổi, trong buổi kiểm tra, tay cô không chống được nên đã ngã
xuống, chân trái chạm đất trước, sau đó ngã phịch xuống đất. Đến khi đám Lí Kì
chạy đến đỡ Phương Hồi, nhìn xuống mắt cá chân trái thì đã sưng như quả đào.
Mấy
cô bạn liền vội vàng đưa Phương Hồi đến bệnh viện trường, bác sĩ khám sơ qua,
cho chụp phim thì không bị gãy xương nên chỉ kê cho cô một ít thuốc. Lí Kì lấy
thuốc hộ Phương Hồi rồi sửng sốt nói: “Trường mình cũng có thuốc Dicloenac hả?
Hơi bất ngờ đấy! Tớ tưởng chỉ có thuốc đỏ, thuốc tím thôi cơ! Cậu không thấy
thuốc cảm kê đơn cho sinh viên chẳng có loại nào ra hồn à!”.
“Dù
tốt đến đâu cũng vẫn là thuốc, không bị bệnh là tốt nhất”. Phương Hồi vịn tay
vào tường miễn cưỡng đứng dậy nói.
Lí
Kì liền dìu cô hỏi: “Chân cậu sưng như vậy có đi học được không? Phòng bọn mình
ở tầng 4, hàng ngày cậu lên xuống thế nào? Hay là nhắn tin cho Trần Tầm, bảo
cậu ấy đưa cậu về nhà nhé”.
Phương
Hồi ngần ngừ một lát rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, hôm nay đã là thứ tư rồi,
cố chịu thêm hai ngày nữa là cuối tuần. Lúc đó tớ bảo mẹ tớ đến đón là được.
Nhóm nhạc cụ của Trần Tầm và hội sinh viên trường đang lo tổ chức cuộc thi hát
karaoke, dạo này bận lắm”.
“Ừ”. Lí Kì chỉ ừ rồi thôi, cô cũng không nỡ lòng nói
thêm gì nữa với Phương Hồi. Thực ra hôm qua Lưu Vân Vi về phòng kể với cô rằng,
gặp Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường ngồi ăn cơm với mấy người trong nhóm nhạc cụ ở
nhà ăn, chuyện trò ồn ào đến mở ngoài cũng nghe thấy. Đầu bên kia tiếng đàn
tiếng hát rộn ràng, đầu bên này vắng tanh, buồn tủi, Lí Kì cũng thấy thương
thay cho Phương Hồi.
Mãi
đến tận thứ sáu Trần Tầm mới biết chuyện Phương Hồi bị trẹo chân, mấy hôm trước
không có thời gian liên lạc với cô, thứ sáu muốn hỏi cô có về nhà cùng không,
nhưng không tài nào gọi được cho cô vì máy cô luôn ở trạng thái tắt. Buổi chiều
sau khi tan học, Trần Tầm gọi vào số máy phòng Phương Hồi, Lí Kì nhấc máy, sau
khi nghe thấy giọng cậu, cô bạn tỏ ra lạnh lùng hẳn.
“Phương
Hồi vừa xuống sân”.
“Ừ,
thế để tớ xuống sân đợi cậu ấy”.
“Thế
cậu phải đợi một lúc”. Lí Kì “hứ” nhỏ một tiếng rồi đáp.
“Có
chuyện gì vậy?”. Trần Tầm có cảm giác Lí Kì đang muốn nói điều gì.
“Cậu
ấy bị trẹo chân trong giờ thể dục hôm thứ tư, phải vịn cầu thang xuống từng
bước một. Sao vậy, cậu không biết chuyện à?”. “Ừ...
thôi thế đã nhé, tớ xuống chỗ cậu ấy đây, cảm ơn cậu! Bye bye!”. Trần Tầm cảm
thấy đầu óc mình đột nhiên trống rỗng, rồi cậu vội vàng cúp máy.
Lúc
Trần Tầm chạy đến sân khu kí túc xá của Phương Hồi, đúng lúc cô vừa ra khỏi
cửa, chiếc áo khoác rộng màu xanh đậm lắc lư trên người cô, khuôn mặt và bàn
tay lộ bên ngoài đều nhợt nhạt. Vì không có chỗ nào để vịn nên lúc xuống mấy
bậc tam cấp trước cửa, Phương Hồi xuống rất chật vật, cô đeo ba lô trước ngực
một cách vụng về, nhìn như sắp lao người xuống.
Trần
Tầm có cảm giác như tim mình giật lên từng hồi, đau nhói, cậu bước vội đến đỡ
Phương Hồi nói: “Từ từ thôi!”.
Phương
Hồi ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu, nét mặt lộ rõ vẻ sửng sốt, sau đó lại sầm
xuống ngay lập tức, cô cúi đầu xuống, cố gắng giữ khoảng cách với Trần Tầm,
chống vào tay cậu, tập tễnh đi xuống.
“Em
làm sao vậy? Sao không báo với anh để anh đưa em về?”. Trần Tầm ngồi xuống, xắn
gấu quần cho cô nói.
Phương
Hồi vội lùi ra sau một bước, ống quần tuột khỏi tay Trần Tầm, giữa hai người
chỉ còn lại không khí lạnh giá.
“Em
bị ngã trong buổi nhảy thùng giờ thể dục. Lái xe của mẹ em đến đón bây giờ, vừa
nãy gọi đến thoại, chắc đến ngay thôi. Không phải phiền anh nữa”.
Trần
Tầm liền rụt tay lại, đứng dậy hỏi: “Sao không nói với anh?”.
“Gọi
cho anh một lần... anh không nhấc máy”. Phương Hồi mím môi nói.
Trần
Tầm giờ đã nhớ ra, hôm đó cậu đi mua đạo cụ cho nhóm kịch nói với Thẩm Hiểu
Đường, cậu thấy điện thoại trong túi rung lên, thấy tên Phương Hồi nên không
nhấc máy, sau đó cậu gọi lại thì cô đã tắt máy. Nhìn Phương Hồi trong tình
trạng này, lại nhớ đến cuộc điện thoại ngày hôm đó, trái tim Trần Tầm như bị ai
véo mạnh một cái, vô cùng đau đớn.
Cậu
liền cau mày hỏi: “Sau đó sao em lại tắt máy?”.
“Hết
pin...”
“Thì
sạc pin chứ sao! Hoặc không gọi vào phòng anh cũng được mà!”.
“Ồ
điện dưới gầm bàn... cúi xuống không tiện, em ngại làm phiền người khác”.
Phương Hồi bình thản nói.
Trần
Tầm cảm thấy cảm giác đau đớn trong tim càng rõ rệt hơn, bất giác cậu đưa tay
ra định ôm Phương Hồi, nhưng Phương Hồi đã nghiêng người tránh đi.
“Xe
đến rồi, em về đây, bye bye”. Phương Hồi đeo ba lô lên nói.
“Hay
là để anh đưa em nhé!”.
“Không
cần đâu anh”.
“Thế
tối anh gọi cho em nhé”.
“Vâng”.
Phương
Hồi quay đi, bước được mấy bước thì dừng lại, cô ngoái đầu lại nói: “Thực ra,
hôm đó anh cũng có thể gọi điện vào phòng em...”.
Nói
xong cô liền bước đi, lái xe xuống xe, đón lấy ba lô và mở cửa cho cô rồi đóng
lại, chiếc xe màu bạc liền lao vút đi, Trần Tầm đứng đằng sau, thẫn thờ nhìn
theo hồi lâu.
Hôm
đó, sau khi về nhà, Trần Tầm liền đeo guitar, xách ba lô như một kẻ lang thang.
Cậu kể với tôi rằng tâm tang của cậu lúc đó như đang lang thang, nói chính xác
hơn là phiêu dạt, hoàn toàn không tìm thấy phương hướng. Cậu nói ngày trước cậu
rất thích sự tự do như đang được bay trên trời, cậu không bao giờ sợ lạc đường,
vì cậu biết, chắc chắn Phương Hồi đang đứng dưới đất đợi cậu trở về. Chỉ cần
nghĩ đến việc luôn có một người đợi mình như vậy, cho dù bay cao bao nhiêu cũng
không cảm thấy sợ. Tuy nhiên sau đó cậu cảm thấy mình đã bay quá xa, rời xa tầm
nhìn của người đó sẽ cảm thấy thoải mái như được giải thoát, nhưng sau đó lại
rất ngơ ngác, không biết lục địa đang nằm ở đâu, chính vì thế không biết bay
đến lúc nào mới dừng lại được.
Trần
Tầm nói tình cảm của cậu đối với Phương Hồi, từ thời điểm đó đã không rõ ràng
nữa.
Trần
Tầm hỏi tôi, cứ nghe cậu kể về những chuyện tình yêu đương đó có cảm thấy ngớ
ngẩn hay không, tôi nhìn cậu và lắc đầu, thực ra chúng tôi đều hiểu rằng, cũng
chỉ ở trong độ tuổi đó, chúng tôi mới có thể nghĩ về những chuyện yêu đương một
cách trong sáng, sau khi trưởng thành, chúng tôi chỉ có thể ngồi hút thuốc là
Trung Nam Hải với nhau.
Sau
đó Trần Tầm dừng lại trong đường hầm bộ ở Vĩnh An Lí, có một anh chàng nhìn như
nghĩ để tóc dài đang đứng đó ôm guitar hát, âm thanh đó khiến cậu cảm thấy rất
chói tai, nhưng anh chàng nghệ sĩ đó còn liếc cây đàn guitar của cậu một cái.
Bị anh ta nhìn, Trần Tầm lập tức nổi hứng thi đấu, liền ngồi đối diện với anh
chàng nghệ sĩ, vứt bao guitar xuống đất và bỏ vào mấy đồng tiền lẻ và bắt đầu
hát.
Hai
người phối hợp khá ăn ý, anh hát một bài tôi hát một bài, tiếng Trung tiếng
nước ngoài, không có bài nào trùng lặp. Giữa chừng, Trần Tầm nhận được điện
thoại của Thẩm Hiểu Đường, anh chàng nghệ sĩ đó còn trịnh trọng đợi cậu một
lát, ra hiệu cho cậu cứ việc nghe máy, không vội.
“Cậu
đang làm gì vậy? Đã về nhà chưa?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi ở đầu bên kia điện
thoại.
“Tớ
về rồi, nhưng vẫn chưa về đến nhà!”. Trần Tầm hà hơi vào lòng bàn tay nói.
“Đang
ở đâu vậy?”.
“Đường
hầm bộ Vĩnh An Lí”. Trần Tầm nhìn anh chàng nghệ sĩ đó cười nói: “Đang hát với
một người anh em!”.
“Hả?
Thật hay giả vậy? Không đùa tớ chứ?”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt hỏi.
“Thật,
thôi thế đã nhé, đến lượt tớ hát rồi, người ta đang đợi!”. Trần Tầm cầm miếng
gảy gảy xuống dây nói.
“Ừ!
Cậu hát tiếp đi! Tớ đến tìm cậu bây giờ đây, xem xem có phải đúng như vậy
không!”.
Trần
Tầm đang định nói cậu không cần phải đến nhưng Thẩm Hiểu Đường đã cúp máy.
Không biết làm thế nào cậu đành đút điện thoại vào túi, nói xin lỗi với anh
chàng nghệ sĩ rồi tiếp tục chơi đàn.
Khoảng
nửa tiếng trôi qua, rõ ràng là anh chàng nghệ sĩ đã thấm mệt, chắc cũng không
còn gì để hát nữa. Anh ta cất đàn đi rồi bước đến chỗ Trần Tầm nói: “Người anh
em, nhìn cậu còn trẻ lắm, không đơn giản, rất có trình độ
“Cũng
chưa ổn, không chất bằng anh”. Trần Tầm cười khiêm tốn nói.
“Hút
thuốc không?”. Anh chàng nghệ sĩ đưa cho cậu một điếu thuốc, Trần Tầm lắc đầu,
anh ta liền châm thuốc và hút: “Thất tình hay sao mà mò đến đây hát?”.
“Không,
người yêu em chuẩn bị đến tìm em”. Trần Tầm đáp bừa.
“Tốt!
Lãng mạn quá nhỉ! Thôi anh không tiếp chuyện chú được nữa, phải về trước đây,
thấy cổ họng đau rồi”. Anh chàng nghệ sĩ vỗ vai cậu rồi đứng lên.
“Vâng,
anh về nhé! Lần sau gặp nhau lại hát tiếp!”. Trần Tầm vẫy tay nói.
“Cậu
coi là trò chơi còn tôi coi là trò kiếm ăn, chắc chắn lần sau ta sẽ không gặp
nhau nữa”. Cuối cùng anh chàng nghệ sĩ liền hát thêm đôi câu của bài Trắng tay,
đeo đàn guitar ra khỏi đường hầm bộ.
Sau
khi anh chàng nghệ sĩ về, dần dần Trần Tầm đã cảm nhận được cái lạnh dưới đường
hầm bộ, cậu co người lại rồi bắt đầu gảy đàn và hát một mình.
Lúc
Thẩm Hiểu Đường đến, Trần Tầm đang hát bài Năm tháng vội vã, hát đến câu “Bên
sông bao đóa sen hồng đã nở, giữa vòng đời chúng mình đã đi lướt qua nhau mấy
trăm năm” thì nụ cười của Thẩm Hiểu Đường đã hiện ra trước mắt cậu.
“Anh
chàng vừa hát với cậu đâu rồi?”. Thẩm Hiểu Đường nhìn bốn xung quanh hỏi.
“Vừa
về rồi”.
“Có
phải nói dối tớ không?”.
“Không,
tớ hay nói dối người khác lắm hả? Cuối cùng hắn ta không trụ
“Tiền
trong bao đàn đều là của cậu hả?”. Thẩm Hiểu Đường cầm một tờ tiền lên hỏi.
“Có
một phần, vừa nãy có một ông người nước ngoài đến còn cho tớ 5 tệ, tớ hát cho
ông ấy nghe bài Rage of the winter”.
“Tớ
cũng cho cậu tiền! Tớ muốn cậu hát theo yêu cầu của tớ!”. Thẩm Hiểu Đường liền
ngồi xuống, móc ra đồng xu 1 tệ và vứt vào bao đàn nói.
“Cậu
thích nghe bài gì? Nói đi!”. Trần Tầm cười nói.
“Bài
cậu vừa hát đó. Ban nhạc nào hát vậy? Tên nó là gì?”.
“Ban
nhạc Trần Tầm, Năm tháng vội vã, nghe nhé”.
Trần
Tầm cúi đầu xuống gảy đàn và cất tiếng hát. Thẩm Hiểu Đường nghiêng đầu nhìn
cậu, nghe rất say sưa.
Cậu
vừa hát xong, Thẩm Hiểu Đường liền cầm đồng xu 1 tệ đó lên rồi vứt xuống nói:
“Hát thêm lần nữa!”
Trần
Tầm liền cười và tiếp tục hát.
Thẩm
Hiểu Đường vứt đi vứt lại đồng tiền xu năm lần tất cả, khi Trần Tầm hát xong và
đợi lần thứ sáu, đột nhiên cô nắm chặt đồng xu trong tay và dừng lại, Trần Tầm
đưa mắt nhìn cô với vẻ dò hỏi, mặt cô hơi đỏ lên, nghiêng đầu nói: “Này, tớ có
hai suy nghĩ”.
“Gì
vậy?”.
“Thứ
nhất, đừng tập bài Nothing else matters nữa, ca khúc hát trong buổi chung kết
thi hát karaoke đổi thành bài Năm tháng vội vã đi, cậu dạy tớ đánh đàn, tớ đệm
đàn cho cậu, bọn mình cùng biểu diễn!”.
“Thứ
hai...”. Thẩm Hiểu Đường ngập ngừng một lát rồi nói: “Hiện tại tớ muốn trao
mình cho cậu, cậu có nhận không?”.
Trần
Tầm sững người, cậu nhìn Thẩm Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường cũng nhìn cậu, hai
đứa cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy vẻ bối rối của mình qua con ngươi đối
phương, cũng nhìn thấy hơi thở hai đứa đang phả ra.
Trần
Tầm liền đỡ tay ra sau gáy Thẩm Hiểu Đường, Thẩm Hiểu Đường quỳ xuống đất, chưa
kịp thốt lên điều gì thì Trần Tầm đã hôn lên môi cô. Lúc đầu chỉ là nụ hôn
thoảng qua, cuối cùng hai người đã ghì siết bên nhau và trao cho nhau nụ hôn
mãnh liệt, Thẩm Hiểu Đường nhắm mắt lại, lòng tràn ngập hạnh phúc.
Trần
Tầm nói, lúc đó cậu tưởng rằng mình lại tìm được lục địa mới, nhưng sau này mới
phát hiện ra rằng, cái mà cậu tìm được là chú chim cùng bay cao như cậu.