Trần
Tầm nhìn theo bóng cô và ngửa mặt lên trời thở dài. Phương Hồi vốn là người
nhạy cảm, còn Trần Tầm lại là người dễ thích nghi với hoàn cảnh, trong môi
trường khép kín hồi cấp ba, Trần Tầm còn có thể cùng cô giấu kín tình yêu,
nhưng lên đến môi trường tự do như trường đại học, sự nhạy cảm của Phương Hồi
khiến cậu phiền muộn và khó xử.
Họ
đã dần dần trưởng thành, cảm nhận được rằng đến với nhau không chỉ vì ưa nhìn,
vì thấy vui, mà còn phải vất vả gây dựng. Chỉ có điều họ đều chưa đủ chín chắn,
chưa hiểu gì nhiều về tình yêu, bao dung và nhượng bộ không thể khiến hai người
gắn bó nhau hơn, mà biến thành sự mệt mỏi khó tả.
Trần
Tầm quay đầu lại nhìn con đường nhỏ rợp bóng mát, bóng Phương Hồi đã không
thấy, nghĩ có lẽ cô lại buồn và khóc, Trần Tầm vẫn móc điện thoại ra nhắn tin
cho cô: “Đừng giận nữa, anh vẫn đợi em ở chỗ cũ, em quay lại và đi ăn cơm nhé”.
Trần
Tầm đợi khoảng hai mươi phút, nhưng không thấy Phương Hồi quay lại, cũng không
nhận được tin nhắn của cô. Không chịu được nữa cậu liền gọi cho cô thì thấy có
giọng nữ tổng đài viên vang lên: “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy”. Trần
Tầm thở hắt ra một hơi rồi đứng dậy, đút ngay điện thoại vào túi quần.
Không
biết tại sao, mặc dù hiện giờ không còn bị cô giáo và phụ huynh kiểm soát chặt
chẽ nữa, có nhiều thời gian và sự tự do hơn, có điện thoại di động dễ liên lạc
hơn, nhưng Trần Tầm lại cảm thấy cậu và Phương Hồi ngày càng xa nhau hơn.
Trần
Tầm ra nhà ăn một mình, trên đường đi cậu gặp Thẩm Hiểu Đường vừa đi lấy nước
về, cô xách phích nước đi về phía này, có lẽ là vừa gội đầu, tóc vẫn còn hơi
ướt, xõa xuống vai. Nhìn thấy Trần Tầm, cô liền vui vẻ vẫy tay, bước đến cười
hỏi: “Sao cậu lại đi một mình? Không đi với Tống Ninh à?”.
“Việc
gì tớ phải đi cùng hắn? Cậu có việc gì cần tìm hắn thì để tớ gọi giúp cậu!”.
Trần Tầm đút tay trong túi quần nói.
“Không
có việc gì cả, tớ chỉ hỏi vậy thôi. Thấy các cậu ngày nào cũng đi với nhau, bám
nhau hơn cả người yêu mà! Cậu đi đâu vậy?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi.
“Tớ
ra nhà ăn ăn cơm, cậu về phòng à?”. Trần Tầm hỏi.
“Ừ,
cậu ăn cơm một mình à?”.
“Ừ!
Sao vậy, hay là cậu đi cùng với tớ?”. Trần Tầm trêu.
“Ok!
Lần trước dùng điện thoại của cậu còn chưa cảm ơn cậu, thôi để tớ mời cậu ăn tối
nhé!”.
“Không
cần đâu! Sao dám để con gái mời được! Cậu đi ăn cùng với tớ cũng là cảm ơn tớ
rồi! Đ>ể tớ
mời nhé!”. Trần Tầm khua tay nói.
“Thật
hả? Thế thì tớ không làm khách đâu đấy! Đợi tớ mang phích về rồi tớ sẽ quay
lại!”. Thẩm Hiểu Đường cắn môi cười, để lộ ra hai chiếc răng khểnh rất dễ
thương.
“Làm
người tốt đến cùng, để tớ xách cho!”. Trần Tầm đón lấy phích nước nói.
Hai
người mang phích về rồi quay ra nhà ăn ăn cơm, họ dùng thẻ của Trần Tầm để mua
bốn món và ngồi đối diện với nhau ở một góc trên tầng hai.
Trần
Tầm gắp cho Thẩm Hiểu Đường một miếng thịt viên và nói: “Đồ ăn của trường mình
nhiều dầu ăn quá, không ngon. Đồ ăn của trường cấp ba tớ ngày xưa ngon lắm, mấy
đứa bạn thân của tớ ngồi ăn cùng một bàn, tranh nhau ăn, nếu ăn chậm thì thức
ăn sẽ hết ngay”.
“Thậm
xưng thế hả? Trước cậu học trường nào?”. Thẩm Hiểu Đường cười hỏi.
“Trường
F”.
“Trường
F? Năm ngoái đạt cúp Nike đúng không?”.
“Đúng
vậy? Cậu học trường nào? Cũng tham gia cúp Nike hả?”.
“Tớ
học trường Y! Bọn tớ bị trường cậu loại ở vòng bán kết, trận đấu đó hình như là
thi ở trường cậu, nghe nói rất quyết liệt, cuối cùng chỉ thắng được một điểm!
Lúc đầu là bọn tớ thắng. Hình như lúc gần kết thúc, một cầu thủ trong đội bọn
cậu ghi được một quả ba điểm nên mới lật ngược được tỉ số”.
“Cú
nhảy ném bóng ghi ba điểm, tớ ghi đó!”. Trần Tầm nói với giọng tự hào.
“Vậy
hả! Trùng hợp vậy sao!”. Thẩm Hiểu Đường sửng sốt trợn tròn mắt nói: “Hóa ra
cậu chính là kẻ tội đồ khiến tớ buồn suốt ba ngày đó h
“Hóa
ra trong lúc bọn mình chưa gặp nhau, cậu đã buồn lòng vì tớ rồi à, ui cha, sao
tớ lại khoái thế nhỉ!”. Trần Tầm cười nói.
“Thôi
đi! Còn lâu tớ mới buồn lòng vì cậu! Tớ buồn cho đội bóng của tớ, sau đó vào
trận chung kết, tớ còn rủa thầm mãi, không cho các cậu đạt chức vô địch nữa”.
“Sao
độc ác quá vậy! Ấy, sao trận bán kết không thấy cậu đến trường bọn tớ xem thi
đấu? Tớ còn nhớ là hôm đó trường cậu đến khá đông mà”.
“Tớ
thấy xa nên không đi, hơn nữa đúng hôm đó tớ nghe bạn tớ nói Tiền Môn mới nhập
một lô đĩa mới, tớ và cậu ấy đi mua cùng nhau”.
“Không
ngờ cậu lại thích nhạc rock, bình thường cậu hay nghe những ban nhạc nào?”.
“Tớ
thích Rhapsody”.
“Ừ,
ban nhạc của Ý, còn ban nhạc nào nữa?”.
“Night
Wish”. Thẩm Hiểu Đường háy mắt nói.
“Ban
nhạc Phần Lan, hôm trước cậu nhờ lấy bưu kiện đó hả?”.
“Ừ, còn cả Lacrimosa nữa”.
“Ừ, ban Gothic của Đức”.
“Metallica”.
“Kinh
điển! Tớ thích Nothing else matters!>“Nirvana!”.
“Ban
nhạc của Mĩ, Kurt là thần tượng của tớ!”.
“Cậu
giỏi thật đấy, biết hết cả!”. Thẩm Hiểu Đường cười nói.
“Dĩ
nhiên rồi, tớ thích nhạc rock đâu phải mới một hai năm, cái khác không dám nói
chứ về cơ bản các ban nhạc rock nổi tiếng tớ đều biết cả”. Trần Tầm đắc ý nói.
“Tớ
còn thích một ban nhạc nữa, chắc là cậu không biết”. Thẩm Hiểu Đường ngửa đầu
lên nói với vẻ không phục.
“Cậu
nói đi”. Trần Tầm chỉ tay lên bàn hỏi.
“Co
Giật”. Thẩm Hiểu Đường nói với giọng chắc nịch.
“Hơ
hơ, ban nhạc của Bắc Kinh đúng không, ca khúc thành danh là Dòng sông, cứ điểm
là ở quán bar Ong Bận Rộn”. Trần Tầm cúi đầu cười nói.
“Cậu...
cậu biết thật hả?”. Vẻ sửng sốt trên khuôn mặt Thẩm Hiểu Đường lộ rõ hơn cả vẻ
thất vọng vì Trần Tầm đã đoán trúng.
“Rất
trùng hợp, từ thời cấp ba tớ đã rất thích Co Giật, thường xuyên mò đến quán Ong
Bận Rộn, còn may mắn là được hát ở đó một lần nữa”. Trần Tầm chậm rãi nói.
“Hả!
Chính là cậu hả! Tớ nghe mọi người ở đó có nói có một cậu học sinh cấp ba đến
đó hát! Cậu hát xong thì tớ đến, bọn họ đều bàn luận về cậu! Trời ạ! Thế giới
này thật là nhỏ bé!”. Thẩm Hiểu Đường mừng rỡ lấy tay che miệng.
“Hê,
không ngờ lại thần kì như vậy! Có duyên quá!”. Trần Tầm cũng bắt chước cô, lấy
tay che miệng nói.
Thẩm
Hiểu Đường nằm sấp xuống bàn cười, Trần Tầm nhìn cô cũng bật cười, mọi phiền
muộn với Phương Hồi trước đó dường như cũng đã tiêu tan.
Bọn
họ lại chuyện trò vui vẻ thêm một lát nữa, sinh viên vào ăn cơm đã đông dần
lên, Trần Tầm nhìn thấy Vương Thâm Chiêu mua cơm tối, đang bê khay tìm chỗ
ngồi, Trần Tầm vội đứng dậy vẫy tay gọi cậu ta, nhìn thấy Thẩm Hiểu Đường,
Vương Thâm Chiêu tỏ ra hơi do dự, nhưng vẫn bê khay đi tới.
“Đây
là anh cả của phòng bọn tớ, bạn Vương Thâm Chiêu, đây là hoa khôi của khoa tài
chính của trường mình, bạn Thẩm Hiểu Đường”. Trần Tầm giới thiệu hai người với
nhau.
Vương
Thâm Chiêu hiền lành gật đầu, Thẩm Hiểu Đường vỗ nhẹ Trần Tầm một cái rồi nói:
“Đừng nói linh tinh, hoa khôi gì chứ”.
“Nói
cậu là hoa khôi của khoa còn là hạ thấp cậu, người như cậu, chắc chắn phải là
hoa khôi của trường mới đúng!”.
Thẩm
Hiểu Đường đỏ bừng mặt quay đầu đi, cô nhìn thức ăn trong khay của Vương Thâm
Chiêu thắc mắc: “Cậu ăn mấy lạng cơm vậy? Chỉ có một món thức ăn, có đủ
không?”.
“Hai
lạng cơm, đủ rồi”. Vương Thâm Chiêu không ngẩng đầu lên.
Thẩm
Hiểu Đường cau mày nhìn món bắp cải xào trong khay cơm của Vương Thâm Chiêu,
bèn đẩy khay cơm của mình ra trước, gạt một ít thịt viên sang cho cậu nói: “Ăn
cùng nhau nhé! Cậu nếm thử món thịt viên xem, ngon lắm!”.
Vương
Thâm Chiêu lắc đầu với vẻ căng thẳng, Thẩm Hiểu Đường liền dừng tay lại, ngại
ngùng nói: “Tớ xin lỗi! Tớ lại lấy đũa của tớ gắp, thế cậu đừng ăn chỗ tớ đã
gắp vào mà tự gắp từ khay của tớ nhé!”.
Vương
Thâm Chiêu vội vàng nói: “Không sao, không sao đâu! Tớ không có ý đó đâu!”.
“Ừ”. Thẩm Hiểu Đường nở một nụ cười yên tâm.
Trần
Tầm biết gia cảnh nhà Vương Thâm Chiêu không khá giả nên cũng ngại thể hiện sự
giúp đỡ ngây thơ như Thẩm Hiểu Đường đối với cậu ta. Trần Tầm đứng dậy nói: “Tớ
đi mua thêm ít thức ăn! Vẫn hơi đói!”.
“Không
cần đâu Trần Tầm! Vẫn còn nhiều thức ăn mà!”. Vương Thâm Chiêu kéo cậu lại nói.
“Đại
ca! Em mua cho Thẩm Hiểu Đường mà, đại ca chẳng tạo cơ hội giúp anh em gì cả!”.
Trần Tầm cười cười nói.
Vương
Thâm Chiêu vội buông tay ra rồi lại cười hiền lành, Thẩm Hiểu Đường chống tay
dưới cằm nhìn theo bóng Trần Tầm hỏi: “Đại ca, tớ cũng gọi cậu là đại ca nhé?
Sao nghe giống xã hội đen nhỉ?”.
Vương
Thâm Chiêu bẽn lẽn trả lời: “Ừ, gọi thế nào cũng được. Bọn họ đều gọi tớ là đại
ca, tớ cũng quen rồi”.
“Tớ
hỏi lén cậu nhé! Cậu đừng nói với Trần Tầm, cậu thấy Trần Tầm là người thế
nào?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với bí ẩn.
“Ừ... rất thông minh, là người tốt!”. Vương Thâm
Chiêu nghĩ một lát rồi nói.
“Ừ!
Cậu cũng là người tốt!”. Thẩm Hiểu Đường cười rất vui vẻ.