*Tháng 7 năm 1337 · giữa mùa hè · đêm
_
Người quản lý nhà máy giơ cao đèn dầu chiếu sáng nhà kho tối tăm. Bên trong, những sản phẩm len dạ lẽ ra được vận chuyển qua đường biển đến các quốc gia quanh Địa Trung Hải vào sáng sớm ngày kia, nhưng giờ đây tất cả đã bị hủy hoại.
Heine ngửi thấy mùi nhựa cây nồng nặc trong không khí.
"Phá hoại?" Anh hỏi.
"Hiện tại, có vẻ như vậy." Người quản lý trả lời, "Thưa ngài, chúng tôi đã tạm giữ người canh giữ kho hàng."
"Nhà kho này có bao nhiêu chìa khóa?" Heine hỏi.
"Ba chìa." Người quản lý trả lời, "Ngài giữ một chiếc, văn phòng nhà máy có một chiếc, và người canh giữ có một chiếc."
Heine cầm lấy đèn dầu từ tay người quản lý, đi một vòng quanh nhà kho. Lô hàng sắp xuất khẩu này đã bị dính đầy một chất rắn màu vàng nâu, là loại nhựa cây đã tan chảy rồi đông đặc lại.
"Có người nghĩ tôi đang chắn đường tài lộc của họ." Heine vẫn bình thản, "Dẫn tôi đi gặp người canh giữ."
Người đàn ông cao lớn cúi người bước ra khỏi nhà kho, vừa lúc gặp Nguyên Khánh và bà Souffle đang đi tới.
"Trưởng thân." Nguyên Khánh cung kính chào.
Heine đáp lại một cách hờ hững, không quan tâm lý do Nguyên Khánh lúc trước không đi theo. Anh bước vài bước, rồi đột ngột dừng lại, quay đầu, đôi mắt xám nhìn thẳng vào Nguyên Khánh.
"Cô đi cùng ta, bà Souffle ở lại đây."
Nguyên Khánh hơi do dự rồi bước theo.
"Cô cần nhanh chóng hòa nhập với môi trường này." Heine nói với cô, "Đêm nay ta dẫn cô ra ngoài để cô có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài."
Heine biết nơi này khác xa với nơi cô từng sống. Ở mãi trong phòng tại dinh thự sẽ không có lợi cho việc cô thích nghi với cuộc sống mới.
"Bà Souffle có ý định tìm cho cô một người hầu là con người phải không?"
Nguyên Khánh vô thức cau mày, cô ngẩng đầu quan sát gương mặt nghiêng của Heine. Ánh trăng soi rõ khuôn mặt của anh, vẻ ngoài của vị thân vương huyết tộc này mềm mại, thậm chí có phần nữ tính.
Nguyên Khánh không kịp nghĩ nhiều về việc tại sao anh biết chuyện này, cô lo sợ sự do dự của mình sẽ làm Heine phật ý.
Cô cúi đầu, trả lời:
"Vâng, trưởng thân."
Heine cảm nhận được sự thay đổi phức tạp trong cảm xúc của Nguyên Khánh, anh liếc nhìn cô một cái, nhưng lúc này, cô gái tóc đen cúi đầu nên không thể thấy rõ biểu cảm của cô.
Heine thu lại ánh nhìn.
"Như vậy cũng được."
Nguyên Khánh không hiểu rõ ý của Heine, cô hỏi: "Ngài cũng cho rằng người hầu là con người phù hợp với tôi hơn?"
"Một người hầu huyết tộc sẽ giúp cô hiểu về năng lực của huyết tộc, trong khi một người hầu là con người sẽ dễ dàng giúp cô hòa nhập vào thế giới loài người hơn," Heine trả lời, "Còn chọn ai, là quyết định của cô."
Nguyên Khánh mím môi. Câu trả lời của Heine thực ra chẳng khác nào không trả lời, anh chỉ liệt kê những mặt lợii của hai bên mà thôi.
"Người hầu là con người cũng có thể làm được nhiều việc mà huyết tộc không thể làm. Ví dụ, họ có thể hoạt động tự do vào ban ngày," Nguyên Khánh tiếp lời anh, "Còn người hầu huyết tộc lại có sức mạnh đặc biệt."
"Đúng vậy." Heine thừa nhận.
Người quản lý dẫn hai người tới trước cửa căn phòng giam giữ người canh kho.
Về vấn đề người hầu, Heine đưa ra lời khuyên cuối cùng.
"Bất kể cô chọn người hầu là con người hay huyết tộc, điều quan trọng nhất là phải rèn luyện họ để họ phục vụ cô."
"Khi cần thiết, đe dọa và ép buộc là những biện pháp hữu ích," Anh nhìn Nguyên Khánh, "Nhưng đó không phải là cách tốt nhất."
"Hiểu chưa?"
Nguyên Khánh gật đầu.
Mẫu phi cũng từng nói điều tương tự, dạy dỗ cung nữ phải kết hợp giữa sự chân thành và biện pháp mạnh mẽ, cả hai đều không thể thiếu.
"Cảm ơn trưởng thân."
Heine không nói thêm gì nữa, người quản lý nhận ra cuộc trò chuyện đã kết thúc, liền lấy chìa khóa ra và mở cánh cửa gỗ bị khóa kín.
Cánh cửa cũ kỹ đẩy vào trong, một mùi hôi thối nồng nặc xộc ra.
Nguyên Khánh vô thức nghiêng đầu sang một bên. Bà Souffle trước đó đã thoa tinh dầu thơm lên cổ áo cho cô. Giờ đây, mùi tinh dầu bay ra không còn nồng nặc như trước, hương thơm nhè nhẹ xua tan mùi hôi.
Bên cạnh, Heine cũng cau mày chặt.
Môi trường của nhà máy với một huyết tộc yêu thích sự sạch sẽ thực sự là không thể chịu nổi.
"Các ngươi đã giam ông ta bao lâu rồi?" Heine hỏi.
Mùi này không thể xuất hiện trong thời gian ngắn, chắc hẳn ông ta đã bị giam một thời gian và không có chỗ để giải quyết nhu cầu cá nhân nên buộc phải làm trong phòng.
"Từ sáng hôm qua đến giờ, thưa ngài."
Hai ngày một đêm.
"Tại sao tối qua không báo cáo?" Heine nhìn người quản lý, "Từ nay về sau, những việc thế này phải báo cáo kịp thời."
Anh không định bước vào phòng giam giữ người canh kho. Một huyết tộc yêu sạch sẽ không thể chấp nhận ở cùng với rác rưởi.
"Đưa ông ta đến khu văn phòng của nhà máy dệt, tìm một phòng sạch sẽ." Heine quay người, Nguyên Khánh theo sau.
Bước vào khu vực văn phòng sạch sẽ hơn, Heine đặt đèn dầu lên chiếc bàn gỗ.
Ánh đèn mờ mờ chiếu sáng một góc nhỏ, dưới ánh sáng đó, Nguyên Khánh nhìn thấy một chồng sách chất đống trên bàn.
Cô tiến tới cầm lấy một cuốn, mở ra một cách tùy ý, trước mắt hiện lên những chuỗi ký tự tròn tròn như sợi mì lồng vào nhau... ờ, biểu tượng.
Ngay sau đó, cô nhận ra đây là chữ viết của họ.
Heine bước đến, cầm lấy cuốn sách Nguyên Khánh vừa cầm, "Đây là sổ sách kế toán của nhà máy len."
"Phương pháp kế toán kép." Anh nhìn qua vài trang, rồi cất quyển sổ lại, "Hiện tại các nhà máy chủ yếu đã áp dụng phương pháp này."
Nguyên Khánh không chú ý lắm tới câu anh vừa nói, cô tò mò về những ký tự trên cuốn sách đó.
"Tưởng thân, đây là chữ viết được sử dụng ở đây sao?"
"Ừ," Heine kiên nhẫn giải thích, "Tiếng Ý."
Anh suy nghĩ một lát, rồi nói tiếp: "Khi cô đã quen với cuộc sống của huyết tộc, ta sẽ mời một gia sư cho cô."
"Biết được ngôn ngữ cần thiết sẽ giúp cô sống thuận lợi hơn."
"Học vào ban đêm sẽ không bị nghi ngờ chứ?" Nguyên Khánh hỏi anh.
"Trong dinh thự của Edmond có một giáo viên chuyên dạy ngôn ngữ." Heine trả lời, "Ba mươi năm trước, ông ấy đã dạy mọi người trong lâu đài học tiếng Ý."
Nguyên Khánh im lặng một lúc, rồi hỏi: "Lúc đó ông ấy bao nhiêu tuổi?"
"Bốn mươi ba." Heine đưa ra câu trả lời chính xác rồi chìm vào im lặng.
Ba mươi năm trước ông ấy bốn mươi ba tuổi, vậy giờ đã bảy mươi ba. Bắt một người già thức đêm dạy học quả thật không nhân đạo cho lắm.
"Trước khi tìm được giáo viên ngôn ngữ mới, tạm thời ta sẽ đảm nhận việc này." Heine đổi ý.
"Trước lúc bình minh đến thư phòng, chúng ta sẽ bắt đầu với tiếng Anh."
Cho đến giờ, vốn từ vựng tiếng Anh của Nguyên Khánh chỉ đủ để giao tiếp hàng ngày, và cô không biết viết. Heine đã sắp xếp cho cô một thân phận là tiểu thư của gia tộc Edmond đến từ Anh quốc để tìm kiếm anh trai ở Florence. Nếu một tiểu thư như vậy không biết viết tiếng Anh hay tiếng Pháp, sẽ trở thành trò cười.
Nhắc đến chuyện này, Heine nghĩ, trong thời gian sắp tới, dinh thự Edmond cũng cần tổ chức một buổi tiệc để chào đón sự xuất hiện của Iris.
Sự thức tỉnh đột ngột của Iris sẽ mang đến nhiều thay đổi cho dinh thự Edmond trong thời gian ngắn. Điều này chưa từng xảy ra trong mấy thập kỷ qua.
Nhưng điều Heine lo lắng hơn không phải là những thay đổi này, mà là Kim, người có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào.
Đây mới là mối đe dọa lớn nhất.
Đang nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên.
Heine thu lại dòng suy nghĩ.
"Vào đi."
Người quản lý nhà máy dẫn theo người canh giữ kho, người này bốc mùi rượu và mồ hôi bước vào.
*
Nguyên Khánh vô thức cau mày, theo thói quen nghiêng đầu để ngửi hương tinh dầu mà bà Souffle đã chuẩn bị sẵn. Nhưng mùi này không nồng nặc như trong căn phòng đó, tạm chấp nhận được.
"Thưa ngài." Người quản lý nhìn Heine, dùng chân đá nhẹ người canh giữ.
Người canh giữ lảo đảo rồi nhanh chóng nói: "Thưa ngài Edmond."
Hắn vừa sợ vừa hoảng loạn. Lô hàng len dạ bị hư hỏng là tổn thất không hề nhỏ, và nguyên nhân là do sự sơ suất của hắn. Nếu bắt hắn bồi thường, dù có làm khổ sai cả đời cũng không trả hết được.
Heine đáp lại bằng giọng điệu thản nhiên.
"Ngươi tên gì?" Anh hỏi.
"Thưa ngài, tôi tên Fabio." Người canh giữ trả lời, không dám ngẩng đầu nhìn Heine, chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm sàn nhà.
"Tốt, Fabio, người canh giữ kho. Ta có vài câu hỏi cần ngươi trả lời thật lòng, lần này ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi."
"Hả?" Fabio ngạc nhiên ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy gương mặt trẻ trung, đẹp đẽ của Heine, hắn vội cúi đầu xuống. Ngài Edmond này quá đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Joella, cô gái nóng bỏng nhất ở phố Tulip.
Heine cau mày nhẹ rồi thả lỏng.
"Tối hôm trước, ngươi đã đi đâu?" Dù trong lòng đã có suy đoán, Heine vẫn hỏi câu này.
"Ta muốn nghe sự thật." Heine nhắc nhở.
Loài người không thể nói dối trước một vị thân vương huyết tộc. Nếu Heine muốn, anh có thể nghe thấy suy nghĩ của bất cứ ai.
Fabio vẫn đang chìm trong những lời hứa không truy cứu trách nhiệm của Heine, hắn chưa kịp phản ứng lại câu hỏi đầu tiên mà anh đã đặt ra.
Người quản lý đá hắn một cái nữa.
Fabio vội trả lời: "Tối hôm trước, tối hôm trước tôi ở nhà kho, không đi đâu cả."
"Tối đó có gì lạ không?" Heine hỏi.
"Không, không có gì." Fabio nhớ lại, "Trước khi đến nhà kho, tôi có uống hai cốc bia yến mạch ở quán rượu phố Tulip."
Phố Tulip. Heine lại nghe đến tên này một lần nữa.
"Chỉ uống hai cốc bia thôi? Không đến gặp Joella?"
"Hả? Ngài làm sao biết Joella? Không lẽ..." Ngài Edmond cũng thích kiểu đó sao?
Nhưng dù Joella nóng bỏng quyến rũ đến đâu, cũng không đến mức khiến một nhân vật như ngài Edmond để ý...
"Trả lời câu hỏi của ta." Giọng Heine hơi cao lên, cắt ngang suy nghĩ miên man của Fabio.
"Ồ, ồ. Xin lỗi ngài." Fabio liên tục xin lỗi.
"Joella lấy 5 sou, tôi không đủ tiền để trả." Hắn trả lời, "Chỉ thỉnh thoảng, thỉnh thoảng lắm tôi mới dám... mà cũng phải tiết kiệm rất lâu."
Lương của Fabio là 2.5 sou một ngày, còn một lần gặp gỡ Joella tốn hai ngày công của hắn.
Ngay cả "thỉnh thoảng" cũng cần tiết kiệm rất lâu.
Heine suy nghĩ một lát: "Vậy lần cuối ngươi gặp Joella là khi nào?"
Fabio chìm vào ký ức, sau một hồi lâu, hắn trả lời: "Hai tuần? Có thể ba tuần trước? Xin lỗi ngài Edmond, tôi không nhớ rõ."
Hắn nói thật.
Heine không hỏi thêm.
"Được rồi, ngươi có thể về." Anh nói, "Moreno, sắp xếp cuộc sống tiếp theo cho hắn."
Moreno là tên của người quản lý nhà máy.
Fabio ngơ ngác: "Thưa ngài, công việc của tôi..."
"Vẫn là của ngươi," Heine nói, "Nhưng ta sẽ trừ lương của ngươi một tuần."
Fabio xúc động run rẩy: "Cảm ơn, cảm ơn ngài. Ngài Edmond, ngài thật là một người nhân từ." Vừa nói, hắn vừa dùng đôi tay gầy guộc vẽ nhanh bốn đường, tạo thành một dấu thánh giá.
"Chúa phù hộ ngài."
Nguyên Khánh nhớ đến động tác đó, đó là một cử chỉ cầu nguyện. Cô nghiêng đầu nhìn Heine, vị vương tộc huyết tộc không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Nguyên Khánh vẫn âm thầm bắt chước bà Souffle, khẽ chỉnh lại: "Tổ tiên phù hộ..."
_______
Chú thích 18: Phương pháp ghi sổ kép theo kiểu ghi nợ là một dạng của phương pháp kế toán kép, xuất hiện lần đầu tiên ở các thành phố thương mại của Ý, khoảng thế kỷ 13, và đã phát triển hoàn thiện vào thế kỷ 15.
Chú thích 19: Tên đường phố là hư cấu. Vì Florence được mệnh danh là "Thành phố của hoa", nên trong bài viết này, các tên đường ở Florence đều được đặt theo tên các loài hoa.