Năm Tháng Vàng Son - Kiệt Trạch Nhi Du

Chương 109: Những người bạn cũ (1)




* Tháng 9 năm 1740

_

Heine sẽ không bao giờ là con người. Elizabeth dạy cho cậu kiến thức, dạy cậu cảm xúc, nhưng bà lại quên mất Heine sống bằng máu tươi, không thể tồn tại dưới ánh sáng mặt trời. Việc kìm hãm thú tính bằng nhân tính chẳng khác nào hy sinh một đứa trẻ để cứu lấy đứa trẻ khác. Elizabeth không nỡ, nhưng bà không còn lựa chọn nào khác.

Bà bắt đầu dạy dỗ đứa trẻ im lặng này, dạy cậu cách kiểm soát sức mạnh để kìm nén đứa trẻ hiếu động và điên cuồng kia. Elizabeth từng bước từng bước nuôi dưỡng Heine, tạo dựng nhân cách cho cậu. Đứa trẻ này không làm bà thất vọng, cậu thông minh, ham học và rất ngoan ngoãn. So với Kim năng động, Heine dường như bẩm sinh đã trưởng thành và chín chắn.

Cậu luôn hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ Elizabeth giao, như một phần thưởng, Elizabeth sẽ ôm cậu vào lòng và kể cho cậu những câu chuyện mà Caesar từng kể cho mình. Heine rất thích những khoảnh khắc ấm áp này, đây là những lúc hiếm hoi Elizabeth không quá nghiêm khắc trong ký ức về mẹ của cậu. Để nhận được phần thưởng từ mẹ, cậu càng chăm chỉ và nỗ lực hoàn thành từng nhiệm vụ Elizabeth giao, để có thêm một chút thời gian bên mẹ.

"Iris?" Heine lí nhí lặp lại lời của Elizabeth, khi này cậu trông như một đứa trẻ loài người khoảng năm tuổi, giọng nói vẫn còn non nớt.

"Nữ thần cầu vồng." Elizabeth nói, "Iris là nữ thần cầu vồng."

"Cầu vồng là gì?" Heine ngây thơ hỏi Elizabeth.

"Cầu vồng?" Elizabeth suy nghĩ một lúc rồi giải thích, "Khi mưa tạnh, mặt trời ló dạng, trên bầu trời xuất hiện những dải màu sắc rực rỡ."

Heine chớp mắt, cố gắng hiểu ý nghĩa của những lời mẹ nói, cậu suy nghĩ, nhưng không thể nào hiểu nổi, cậu có thể nghe hiểu Elizabeth, nhưng không thể thực sự hình dung ra thứ mà bà đang miêu tả.

"Mẹ ơi, con không hiểu." Heine nói.

Elizabeth thở dài: "Con sẽ biết, khi con lớn lên, con sẽ biết."

Heine chưa bao giờ nhìn thấy cầu vồng, cho đến khi trưởng thành, đến khi bước qua cột mốc một nghìn và trở thành một thân vương huyết tộc, anh vẫn chưa từng thấy cầu vồng. Nhưng anh không còn ghen tị với những đứa trẻ loài người có thể thấy cầu vồng nữa, anh đã có cầu vồng của riêng mình.

Giờ đây, trước mắt anh là cầu vồng độc nhất vô nhị của mình. Iris cẩn thận mở đỉnh tòa tháp chín tầng, một giọt lệ đỏ rực, như hình giọt nước mắt hiện ra trước hai người. Iris lấy giọt lệ màu đỏ đó ra: "Trưởng thân nhìn xem."

Bên trong tòa tháp chín tầng, Hồ Hợi gào thét, linh hồn điên cuồng của Hồ Linh Tu cũng dừng lại, đầy giận dữ nhìn ngọn tháp vàng bị bao phủ trong màn sương xám vô tận đang từ từ mờ đi.

Dần dần, biểu cảm dữ tợn của Hồ Hợi trở nên dịu lại, thay thế bằng đôi mắt dịu dàng của Nguyên Hủ.

Y gật đầu với Nguyên Khánh, khuyến khích cô lấy ra viên niết bàn đỏ.

Nước mắt của phượng hoàng, nước mắt của phượng, nước mắt của hoàng, niết bàn luôn có hai viên.

Thấy muội muội khỏe mạnh, y có thể yên tâm ra đi, không cần bị giam cầm trong tòa tháp chín tầng này, không cần bị mắc kẹt trong cơn ác mộng của quá khứ mãi mãi chạy trốn.

Khi cầm viên niết bàn đó, trước mắt Nguyên Khánh hiện lên một màn sương xám, mờ mịt giữa đó, linh hồn của Nguyên Hủ hiện ra.

Y vẫn mỉm cười dịu dàng, ánh mắt dừng lại trên người Nguyên Khánh.

"Hoàng huynh." Nguyên Khánh cũng mỉm cười nhìn y, nước mắt tràn ngập trong mắt cô.

"Ta tự do rồi." Nguyên Hủ nói.

Bấy lâu nay, y bị giam cầm trong tháp, dùng linh hồn để bảo vệ bảo vật cổ xưa này, y luôn tin rằng hai viên niết bàn sẽ thu hút lẫn nhau, nhờ giọt nước mắt này, y sẽ gặp lại muội muội xa cách bấy lâu của mình.

Giấc mơ của y đã thành hiện thực, giờ y có thể yên tâm ra đi.

"Đừng khóc." Nguyên Hủ nói, "Đây là một sự giải thoát, ta có thể từ bỏ số phận của hoàng đế, để lựa chọn cuộc sống của riêng mình." Y trầm ngâm nói thêm, "Chỉ là không biết, sau bao năm luân hồi, ta có còn gặp lại Phan tẩu tẩu của muội không."

Nguyên Khánh gật đầu mạnh mẽ: "Phan tẩu tẩu cũng sẽ chờ huynh, nhất định sẽ chờ."

"Ngốc nghếch." Nguyên Hủ vuốt tóc Nguyên Khánh, "Chờ hay không chờ cũng không sao, ta hy vọng nàng sống bình an, chúng ta cũng sẽ khỏe mạnh và bình an lớn lên. Thế là đủ rồi."

"Sẽ như vậy."

Cuối cùng, ánh mắt Nguyên Hủ chuyển sang Heine, gật đầu với anh.

"Năm xưa, đa tạ." Y nói.

Heine cúi đầu, anh biết Nguyên Hủ nhận nhầm người, người mà y thực sự nên cảm ơn không phải là anh mà là Kim.

Có lẽ Elizabeth đã sớm biết anh sẽ mãi mãi quấn quýt không rời với Kim như thế này, nhân tính và thú tính, vĩnh viễn không thể tách rời.

"An Lạc." Nguyên Hủ quay người, "Sau khi ta rời đi, hãy ném tòa tháp này vào lửa mà thiêu rụi, những ác linh bên trong không nên tiếp tục tồn tại để hại muội."

"Ừ." Nguyên Khánh đáp lại từng lời.

Thời gian hai huynh muội ở bên nhau không nhiều, bóng dáng của Nguyên Hủ dần trở nên trong suốt, y ngửa mặt lên trời cười lớn.

"Hoàng đế, hoàng đế, thật là vô vị."

Sau khi Nguyên Hủ rời đi, Nguyên Khánh làm theo lời y dặn, ném tòa tháp Phù Đồ vào lửa, đốt thành tro tàn.

Cô nghe thấy tiếng gào thét của Hồ Linh Tu, nhưng cô đã không còn là thiếu nữ mười mấy tuổi nữa, người phụ nữ đó không còn là đối tượng mà cô căm ghét nữa.

Những ngày qua, bao biến cố thăng trầm đã trôi qua, kèm theo tiếng hét của Hồ Linh Tu, tất cả đã kết thúc.

Heine tạm thời bế quan, mang theo viên niết bàn mà Nguyên Khánh mang ra từ tháp, cùng với chiếc đàn hạc vàng mà họ đã giành được trong buổi đấu giá.

— Caesar đã ghi lại trong sổ tay của Elizabeth rằng, thần cách của Apollo được ẩn giấu bên trong cây đàn hạc đó, dù thần không thể phục sinh, nhưng thần cách vẫn chứa đựng sức mạnh to lớn.

Nếu mọi việc thuận lợi, khi anh tỉnh dậy từ giấc ngủ, anh cũng sẽ trở thành một kẻ đi dưới ánh mặt trời.

Cả trang viên Cassel đã trở lại bình yên.

Với sự hỗ trợ của quản gia già Moore và đội trưởng cận vệ Aaron, Nguyên Khánh dần tiếp quản công việc ở trang viên.

Cô như đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống của huyết tộc.

Bề ngoài, mọi thứ trông có vẻ bình lặng, nhưng bên trong, sóng ngầm cuộn trào.

Ở nơi xa xôi tại vùng tập trung của Malkavian, trước mặt Liv, một thực thể ẩn trong bóng tối cất tiếng:

"Đây là tất cả thông tin mà tôi đã thu thập được." Giọng nói khàn khàn không rõ nam hay nữ vang lên, "Hilles Cassel đã đặt chân lên đảo Byzantium, gia tộc Mitchell đã sẵn sàng."

"Kế hoạch thần hóa của Lilith vẫn đang tiếp tục." Liv thở dài, "Orvitz đã chết, Elizabeth cũng đã chết, lần này ai có thể ngăn cản bà ta đây?"

"Thần cách của Apollo đã vỡ tan." Liv đứng dậy, "Lilith đã có được hai mảnh, mảnh cuối cùng đang ẩn giấu ở đâu?"

Bà suy nghĩ một lúc, rồi quay người nhìn về phía bóng tối: "Hãy đến trang viên Cassel, thông báo cho cô gái nắm quyền nơi đó, nhắc cô ấy cẩn thận với Hilles Cassel."

"Dù sao thì, hắn là huyết duệ đầu tiên của Elizabeth, nếu xét theo phân nhánh huyết duệ, sức mạnh của hắn thậm chí còn vượt qua Heine."

Đêm tối, Nguyên Khánh đang sắp xếp sổ sách trong thư phòng.

Đã ba năm trôi qua từ khi Heine chìm vào giấc ngủ.

Với người đã quen với khoảng thời gian dài như Nguyên Khánh quãng thời gian này không quá dài.

Cô đột ngột ngẩng đầu lên, trong bóng tối, một bóng dáng dần dần hiện ra.

Cùng lúc đó, Aaron, trưởng cận vệ của Heine trước đây, giờ là trưởng cận vệ của cô, cũng nhanh chóng hành động.

Aaron như một tia chớp lao về phía kẻ đột nhập, nhưng kẻ đột nhập cũng không kém phần nhanh nhẹn, bóng tối kéo dài, kẻ đó đỡ lấy lưỡi dao ngắn của Aaron.

Khi nhiệt độ trong không khí dần giảm xuống, Aaron chuẩn bị ngưng tụ băng để phản công, Nguyên Khánh đột ngột lên tiếng: "Đủ rồi!"

Hai người lập tức dừng lại.

Kẻ đột nhập nhỏ bé đội mũ trùm dừng tay, tháo bỏ chiếc áo choàng. Dưới ánh nến lấp lánh, làn da bánh mật của kẻ đó tỏa sáng rực rỡ, Aaron nheo mắt lại và lùi một bước, ẩn mình vào bóng tối.

"Ta không ngờ sứ giả mà Liv Malkavian nhắc đến lại là cô." Nguyên Khánh nhìn Jimina nở một nụ cười nhẹ.

Không giống như khi còn trên tàu "Thiên Sứ Sải Cánh" qua biển Carribe, giờ đây Nguyên Khánh đã có dáng vẻ của một người quyền lực, cô ngồi trên cao, bóng dáng dần hòa vào bức tranh của Elizabeth treo phía sau.

"Phu nhân Cassel." Jimina khẽ cúi mình.

"Liv bảo cô truyền đạt điều gì?" Nguyên Khánh nhìn cô, "Có vẻ như đây là chuyện rất quan trọng. Trực giác của ta mách bảo chuyện này có liên quan lớn đến gia tộc Cassel, nhưng giữa ta và sự thật vẫn tồn tại một màn sương không thể xuyên qua."

"Hilles Cassel đã trở lại." Jimina nói.

Nguyên Khánh khẽ nhướng mày, những ký ức xa xưa bỗng hiện về trong tâm trí.

Khi đó, cô vẫn còn sống tại thành phố Florence, trong dinh thự náo nhiệt của nhà Edmond.

"Hắn đã khôi phục lại sức mạnh." Jimina tiếp lời, "Trong lời tiên tri của Điện hạ Malkavian, gia tộc Cassel sẽ xảy ra một cuộc nội chiến."

Sắc mặt Nguyên Khánh trở nên nghiêm trọng hơn.

"Còn gì nữa?"

"Lilith đã có được hai mảnh thần cách, và đang lên kế hoạch tiếp tục nghi lễ phong thần." Jimina nói, "Mấu chốt để bà ta có thể trở thành thần, liên quan đến mảnh thần cách thứ ba đã mất từ nhiều năm trước."

"Mảnh thần cách." Nguyên Khánh cúi đầu, nhớ đến cây đàn hạc vàng.

Ngày xưa, Caesar đã để lại cây đàn hạc vàng đó tại một cuộc đấu giá lưu động của huyết tộc suốt nhiều năm, nhưng chưa từng có ai quan tâm đến món bảo vật này của thần mặt trời.

Điều này có nghĩa là, Lilith không biết về vị trí của mảnh thần cách thứ ba?

Nguyên Khánh nhíu mày.

"Bà ấy còn nói gì nữa không?"

Jimina đáp: "Trước khi mọi việc ngã ngũ, gia tộc Malkavian sẽ không cung cấp thêm sự giúp đỡ nào cho nhà Cassel."

Nguyên Khánh gật đầu, cô có thể hiểu quyết định của Liv.

Vì mối quan hệ với Orvitz, nhà Cassel và Lilith là kẻ thù không đội trời chung, Lilith tuyệt đối sẽ không tha cho dòng máu của Orvitz, nhưng Heine cũng sẽ không bao giờ nhượng bộ trước kẻ đã giết hại cha mẹ mình.

Lilith là một kẻ thù mạnh, trước khi cuộc chiến này có kết quả, không ai dám dễ dàng đắc tội với bà ta.

"Ta hiểu quyết định của bà ấy." Nguyên Khánh đứng dậy, "Hãy thay ta cảm ơn ngài Malkavian."

"Còn một điều nữa." Jimina ngẩng đầu nhìn Nguyên Khánh.

"Điện hạ Liv nói, Mitchell không nhất thiết là kẻ thù, họ còn có thể là bạn."

Ánh mắt Nguyên Khánh khẽ dao động, cô lặp lại lời của Jimina.

Cô biết một Mitchell, một Mitchell chạy trốn.