Trương Hoàn tham gia tập huấn đến ngày thứ 3 thì gặp được một trong hai người đàn ông ngày đó anh nhìn thấy ở thư viện, cái người cao hơn chút kia, ờm, …cái người là công đó.
Tên kia hóa ra là giáo viên đại học A, còn là phó giáo sư, tên Lê Sinh.
Lê Sinh hiển nhiên cũng nhận ra Trương Hoàn, lúc tự giới thiệu, tầm mắt còn dừng lại mấy giây trên người anh, cái ánh mắt mình đồng loại này khiến Trương Hoàn có hơi khó chịu.
Xe Trương Hoàn hôm nay bị giới hạn(1), chiều tan học đi bộ ra cổng trường đón xe, bỗng một chiếc Q5 chạy tới dừng lại trước mặt anh, cửa sổ xe hạ xuống, quả nhiên là Lê Sinh.
“Chủ nhiệm Trương, nơi này không dễ bắt xe đâu, để tôi chở anh đi một đoạn?”
Trương Hoàn vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại nếu không gọi xe được thì chỉ mệt mình, đành yên lặng lên xe.
Lê Sinh trông có vẻ biết chắc Trương Hoàn sẽ lên xe, hỏi: “Đi đâu?”
“Ra khỏi làng đại học, anh cho tôi xuống chỗ nào dễ bắt xe chút là được.”
“Ăn bữa cơm với nhau được không?”
Trương Hoàn chưa từng gặp được nào ra vẻ thân thiết mặt dày trơ trẽn như này, Dương Hạo so với hắn cũng chỉ là muỗi!
Lê Sinh nhìn vẻ mặt cảnh giác của Trương Hoàn bật cười nói: “Mặc dù cậu đẹp thật, nhưng tôi thề tôi không có ý định cưa cẩm cậu đâu, tôi có người yêu rồi, hôm trước cậu cũng thấy đó, tình cảm của chúng tôi rất tốt.”
“Vậy anh còn muốn mời tôi ăn cơm làm gì?” Trương Hoàn vẫn không buông lỏng nghi ngờ.
“Sao cậu cứ hay nghĩ xấu thế nhỉ, tôi thấy cậu thuận mắt, hơn nữa mọi người đều là đồng loại, ăn một bữa cơm thì có làm sao.”
Câu cuối của Lê Sinh thành công đánh động Trương Hoàn, anh từ khi biết được tính hướng của mình thì chưa từng tiết lộ với bất kỳ một ai, cũng không tiếp xúc qua với gay nào, vẫn có chút tò mò.
Lê Sinh thấy Trương Hoàn không nói nữa thì biết anh đã đồng ý, hỏi: “Ăn được đồ Chiết Giang không?”
“Được, anh quyết định đi.”
Đến nơi mới phát hiện có người đang đợi, người nọ rất cao, ít nhất cũng 1m90.
Lê Sinh giới thiệu hai người với nhau, người nọ vươn tay với Trương Hoàn, nụ cười rạng rỡ, “Xin chào, tôi là Thẩm Sùng Minh.”
Ặc, sao nghe giống Thẩm Trường Ninh vậy!
Trương Hoàn bắt tay, nói: “Tôi tên Trương Hoàn.”
“Là chữ Hoàn nào?”
“Thêm một bộ thủ (cái tay) vào chữ “hoàn” trong “hoàn vũ” (thiên hạ), bỏ bộ “miên” (mái nhà) trên đầu đi, là chữ “hoàn” trong hoàn giáp chấp binh.”
“Xin lỗi, có thể gõ trên điện thoại tôi nhìn chút được không, chữ này tôi không rõ lắm.”
Chữ này đúng thật nhiều người không biết, Trương Hoàn cầm điện thoại gõ chữ ‘Hoàn’ cho Thẩm Sùng Minh xem.
Thẩm Sùng Ninh cầm điện thoại Trương Hoàn nghiên cứu, mỉm cười nói, “Ồ, ra là viết như vậy, phức tạp quá, mà đúng lúc, để tôi lưu số tôi vào.”
Nani (cái gì)?
Thẩm Sùng Minh thuần thục nhập số điện thoại mình vào máy Trương Hoàn, lại viết tên mình lên, sau đó nói: “Tôi gọi sang máy tôi, cậu giúp tôi xem tôi viết tên cậu như thế này đã đúng chưa?”
Trương Hoàn cầm lấy điện thoại của mình với Thẩm Sùng Minh, nhìn thoáng qua, “Đúng rồi, chính là chữ này.”
Vì vậy, lần đầu tiên gặp mặt Trương Hoàn đã vô thức trao đổi số điện thoại với người lạ mà không chút phản cảm nào.
Ở phía sau lưng nơi Trương Hoàn không nhìn thấy, có một bàn tay vươn ra, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Thẩm Sùng Minh, một like cho người đối diện.
Bữa cơm này vẫn rất vui vẻ, Trương Hoàn không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thấy hai người này rất đáng để quen biết. Đặc biệt là Lê Sinh, sau khi buông bỏ sự phòng bị và định kiến xuống, anh phát hiện hai người rất hợp cạ với nhau. Trương Hoàn vẫn ít lời, nhưng trên cơ bản có thể câu thông cùng Lê Sinh.
Ngay cả Thẩm Sùng Minh cũng trêu Lê Sinh, nói: “Chúc mừng cậu tìm được soulmate của đời mình.”
Lê sinh khịt mũi coi thường, “Toàn bộ thể xác và tinh thần của tôi đều thuộc về Thái Thái nhà tôi!”
Thẩm Sùng Minh hỏi, “Phải rồi, Thái Thái sao không đến?”
“Em ấy về nhà, tháng sau mới quay lại.”
Thái Thái chắc là cậu nhóc ngày đó ở cùng Lê Sinh, Trương Hoàn nghĩ.
Sau khi ăn xong, Lê Sinh vốn định lấy cớ không tiện đường để Thẩm Sùng Minh đưa Trương Hoàn về, thế nhưng Thẩm Sùng Minh đột nhiên bị kêu về tăng ca.
Lê Sinh với Trương Hoàn cười vui sướng khi người gặp họa.
Trên đường về, Lê Sinh hỏi Trương Hoàn, “Cậu cảm thấy Thẩm Sùng Minh thế nào?”
“Cái gì thế nào?” Mấy giây sau Trương Hoàn mới phản ứng lại, cái tên khốn Lê Sinh này làm giáo viên rồi, vậy mà còn có nghề tay trái làm bà mối nữa.
Trương Hoàn âm thầm bĩu môi, nói: “Thảo nào mà anh mời tôi ăn cơm.”
Lê Sinh nói: “Tôi chỉ là phát huy tính nhiệt thành của xã hội chủ nghĩa, để cho mỗi một gay đều có một tương lai tốt đẹp, xây dựng mái ấm hòa thuận an yên.”
Trương Hoàn cạn lời, không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này với hắn nữa, chuyển sang hỏi tình sử của Lê Sinh với Thái Thái.
Lê Sinh kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Thái Thái tên đầy đủ là Thái Thành, là nghiên cứu sinh của Lê Sinh, lễ khai giảng năm nhất Lê Sinh đã nhất kiến chung tình với cậu, sau hơn một năm kiên trì theo đuổi cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà, năm thứ 4 đại học hắn dùng đủ loại phương pháp xúi giục Thái Thái thi lên nghiên cứu sinh. Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn lại sử dụng một số thủ đoạn, khiến mối quan hệ của hai người bị cha mẹ Thái Thành ‘vô tình’ phát hiện, sau nửa tháng quỳ trước cửa nhà, cha mẹ Thái Thành đành bất đắc dĩ chấp nhận mối quan hệ của hai người.
Lê Sinh chỉ nói khái quát bằng mấy câu, nhưng giờ phút này sự kính trọng hắn trong lòng Trương Hoàn đã cuồn cuộn như trăm dòng sông hợp lại! Thiên tài! Quả nhiên là thiên tài!
“Anh lộng quyền như vậy mà Thái Thành không ý kiến gì sao?”
“Chậc, thích một người là phải dùng đủ loại thủ đoạn để có được người đó hiểu chưa, nếu không thì thích làm cái gì!”
Trương Hoàn bị những lời này của Lê Sinh làm cho cứng miệng, không phản bác được, thâm tâm anh nói như vậy là không đúng, nhưng không biết phải trả lời làm sao.
Về đến tiểu khu thì đã khuya, anh cũng không mời Lê Sinh lên nhà ngồi, chỉ nói hắn về thì lái chậm một chút.
Lê sinh mỉm cười xấu xa, “Vợ bé nhỏ, hay là về nhà anh làm ấm giường đi?”
Trương Hoàn chả muốn nói tạm biệt với hắn nữa, lườm Lê Sinh một cái, đi thẳng vào trong tiểu khu, chỉ còn dư lại mình Lê Sinh cười ha ha.
Về đến nhà vừa mới mở cửa ra, Đại Ninh Ninh đã chạy tới quấn lấy chân anh, Trương Hoàn không kìm được cười tươi, bế nó lên, sau đó cầm lấy bịch rác lúc sáng quên vứt đi xuống lầu.
Vứt rác xong, đang chuẩn bị lên nhà, khóe mắt anh bắt gặp một người đang đỡ một người khác đi về phía bên này, trực giác anh mách bảo là Thẩm Trường Ninh, lúc hai người đó đến gần hơn, quả nhiên người được đỡ là hắn, thoạt nhìn hình như uống say.
Anh nhanh chóng chạy tới giúp đỡ, người dìu Thẩm Trường Ninh về nhà rất có mắt nhìn, không hỏi Trương Hoàn là ai, chỉ nói một cách quen thuộc, “Sếp Thẩm hôm nay uống hơi nhiều.”
Trương Hoàn không biết tiếp lời sao, chỉ đành ừ một tiếng, trong ngực anh còn ôm mèo con, chỉ có thể giúp được bằng một tay, hai người lôi được Thẩm Trường Ninh say như chết lên nhà đã mệt đến toát mồ hôi.
Người thanh niên kia ngựa quen đường cũ, đến trước cửa nhà thì móc chìa khóa trong túi ra mở cửa, hai người lại dìu Thẩm Trường Ninh lên giường.
Sau khi nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ, thanh niên mỉm cười với Trương Hoàn, nói: “Chào anh, tôi là Triệu Văn Đào, là thư ký của sếp Thẩm.”
Trương Hoàn nói: “Chào cậu, cảm ơn cậu nhiều.”
Triệu Văn Đào nói, “Không còn việc gì nữa, vậy tôi đi trước nhé.”
“Được, cậu về trước đi, tôi chờ xem lát nữa anh ấy có nôn ói gì không.” Nếu cứ vậy mà đi Trương Hoàn sẽ không yên tâm.
Triệu Văn Đào quả nhiên là thư ký tài năng, trực giác biết người này không nguy hiểm, vì vậy mặt không đổi sắc mỉm cười nói, “Vậy tôi đi trước.”
Cửa bị đóng lại, Trương Hoàn mới bắt đầu thấy xấu hổ, anh đứng trong phòng khách không một hạt bụi nào của Thẩm Trường Ninh, giống hệt như nhà mẫu, trong ngực là Đại Ninh Ninh đang ngoan ngoãn liếm tay anh.
Anh cảm thấy mình như vậy có phải không thích hợp không?
Nhưng ngay sau đó là cảm giác phấn khích ùn ùn kéo đến!
Anh! Vậy mà! Đang ở! Trong nhà! Thẩm Trường Ninh! Trong nhà!
Anh không dám ngồi xuống cũng không dám đi lại, cứ đứng vậy thị gian từng ngóc ngách trong nhà Thẩm Trường Ninh.
Thì ra tivi nhà hắn là hãng này, mình có nên đổi một cái như vậy không ta?
Cái sô pha này trông thật thoải mái, muốn nằm xuống đó quá!
Hóa ra ly của nhà nam thần là như thế này! Có nên trộm một cái về không!
Trương Hoàn tiến hành hoạt động đốt cháy năng lượng não dữ dội, hô hấp dồn dập, đồng tử giãn ra, khuôn mặt ửng đỏ.
Bình tĩnh lại trong chốc lát, anh cởi áo khoác, đặt xuống sàn nhà trước sô pha, sau đó bế Đại Ninh Ninh thả lên trên.
Anh vuốt đầu Đại Ninh Ninh nói, “Ngoan ở đây không được lộn xộn nhé, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa, nghe không.”
Trương Hoàn đứng trước cửa phòng ngủ, giơ tay lên lại bỏ xuống, lòng bàn tay rỉ đầy mồ hôi, cuối cùng hít sâu một hơi đẩy cửa ra.
Thẩm Trường Ninh ngủ rất say, còn ngáy khe khẽ, lông mày nhíu chặt không biết có phải khó chịu ở đâu không.
Trương Hoàn đi tới mép giường, đứng ở đó chăm chú nhìn Thẩm Trường Ninh không chớp mắt, không biết đang nghĩ cái gì, ánh đèn có hơi tối, hết thảy đều rất an tĩnh, anh loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng ô tô chạy trên đường bên ngoài cửa sổ, cuối cùng tất cả lại trở về yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Trương Hoàn mỉm cười, mặc dù chỉ là một nụ cười rất nhẹ.
Cô bé ở cửa hàng thú cưng hay nói với bạn mình, chỗ tôi làm có một người khách, dáng vẻ ôm mèo của anh ấy dịu dàng đến nỗi như muốn hòa tan hết thảy mọi thứ.
Nhưng cô không biết, vị khách kia, mỗi khi nhìn thấy một người, dáng vẻ còn dịu dàng hơn gấp ngàn lần so với khi anh ta ôm mèo.
Trong ánh mắt như có sao trời, lại như có biển rộng.
Trương Hoàn giúp Thẩm Trường Ninh cởi áo quần với giày vớ ra, sau đó lấy nước lau người cho hắn, đắp chăn đàng hoàng, cuối cùng còn rót một lý nước lạnh để ở đầu giường, lúc này mới ôm Đại Ninh Ninh về nhà.
Lúc nãy khoảnh khắc kia, anh đột nhiên nghĩ đến lời Lê Sinh, hắn nói không đúng, yêu một người không chỉ là muốn chiếm giữ, yêu một người có muôn vàn dáng vẻ.
“Có người cho rằng yêu là tình dục, là hôn nhân, là nụ hôn 6 giờ sáng, là một bầy con trẻ, có lẽ đúng là như vậy, cô Lester. Nhưng cô biết tôi nghĩ thế nào không? Tôi cảm thấy yêu là muốn chạm vào lại rụt lại.”(*)
Đêm đó Trương Hoàn ngủ rất say, cõi lòng nhẹ nhõm, một đêm không mộng.
Sáng sớm ngày hôm sau anh tinh thần hứng khởi thức dậy, vừa ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt nhìn thấy cái ly trên bàn, cả gương mặt run rẩy co giật.
Anh hận không thể băm vằm cánh tay mình, sao lại tiện như vậy hả!
Sau đó vui vẻ cầm cái ly mới thó tối qua vào phòng bếp rót nước uống, uống liền 3 ly, ngọt quá đi.
***
Thẩm Trường Ninh sáng hôm sau đi làm, vỗ vai Triệu Văn Đào khen, “Nhóc con, có tiến bộ, lần này còn biết chăm sóc cho anh.”
Triệu Văn Đào là thanh niên tốt, ăn ngay nói thật, “Không phải em, em chỉ đưa anh về nhà rồi đi, là bạn của anh,ờm… Cao bằng em, da rất trắng, còn ôm một con mèo.”
Thì ra là Trương Hoàn, Thẩm Trường Ninh nghĩ.
Chú thích
(1)汽车限号: Hạn chế số đuôi là chính sách được thông qua trước thế vận hội Bắc Kinh nhằm giảm gánh nặng giao thông do tốc độ tăng trưởng nhanh chóng của phương tiện giao thông và giảm thiểu việc ô nhiễm không khí.
(*) Một câu trong tiểu thuyết 地铁上的莱斯特小姐.