Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn ở bên nhau nói như miêu tả của Lý Thịnh Nam thì, xung quanh không lúc nào là không tỏa ra trái tim màu hồng, cái mùi yêu đương kia chua đến mức khiến cô muốn nôn, bên cạnh đó, cô còn cực kỳ mong chờ được xem hiện trường trực tiếp cảnh hai người cãi nhau.
Lúc ấy Thẩm Trường Ninh nói thể nào nhỉ, à, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Nhưng mà hai người bên nhau sao có thể không cãi nhau? Ngay đêm trước chuyến công tác của Thẩm Trường Ninh hai người đã cãi nhau rồi.
Tối đó Thẩm Trường Ninh đang thu dọn đồ đạc, Trương Hoàn ở trong phòng mình không biết làm cái gì, Thẩm Trường Ninh không tìm thấy áo sơ mi mình định đưa đi đâu thì chuẩn bị đi hỏi Trương Hoàn. Trương Hoàn lúc này đang gọi điện thoại, cửa khép hờ, Thẩm Trường Ninh chuẩn bị đẩy cửa đi vào đột nhiên nghe thấy anh nói: “Tôi biết, anh đừng quá lo lắng, những chuyện này tôi đều đã nghĩ qua rồi, cứ cho sau này có ngày anh ấy muốn quay về sống cuộc sống bình thường, kết hôn rồi sinh con, thì tôi cũng sẽ không sao, tôi là đàn ông, anh đừng nghĩ tôi yếu ớt vậy chứ.”
Trái tim Thẩm Trường Ninh giống như bị ai đánh một cú, hắn hung hăng đẩy cửa ra, Trương Hoàn nhìn thấy hắn thì giật mình, nhưng cũng không phản ứng gì nhiều, nói thêm mấy câu rồi cúp máy. Lúc quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt Thẩm Trường Ninh không tốt, anh lo lắng hỏi: “Anh sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?” vừa hỏi vừa sờ trán hắn.
Thẩm Trường Ninh vẫn còn đang giận, dữ vô thức nghiêng người muốn tránh, Trương Hoàn sững sờ mấy giây mới chậm rãi thu tay về buông thõng bên mép quần.
Thẩm Trường Ninh rốt cuộc mở miệng, “Cho dù anh kêt hôn sinh con em cũng sẽ không sao đúng không?”
Trương Hoàn sửng sốt, hóa ra hắn đã nghe thấy cuộc điện thoại vừa rồi, anh vội vàng giải thích, “Em không phải không sao, nhưng nếu chính anh lựa chọn thì em sẽ chấp nhận, mặc dù sẽ rất khó khăn…”
Thẩm Trường Ninh không chờ Trương Hoàn nói xong đã hùng hổ hỏi: “Có phải anh làm cái gì em cũng đều chấp nhận hết đúng không? Có phải chỉ cần em vẫn yêu anh, cho dù anh có yêu em hay không, yêu bao nhiêu, có ở bên em hay không đều không có ý nghĩa gì với em? Có cũng được không có cũng chẳng sao phải không? Em rốt cuộc là thật sự yêu anh, hay đó vốn chỉ là thói quen trong nhiều năm mà thôi?”
Trương Hoàn nghe thấy những lời này, đôi mắt mở lớn vẻ mặt không thể tin nổi, sau đó lại chậm rãi thu hết biểu tình cúi đầu, dáng vẻ đau đớn kia khiến Thẩm Trường Ninh cứng người, ngay lập tức sự hối hận tràn lên, nhưng nước đổ khó hốt, lời nói ra rồi sao có thể thu lại, cảm giác nghẹn khuất khiến hắn hận không thể ngửa mặt lên trời hét to mấy tiếng, cuối cùng không chờ Trương Hoàn trả lời đã quay người bỏ đi ra ngoài.
Trương Hoàn ngồi một chỗ mờ mờ mịt không biết làm sao. Thật ra anh cũng không hoàn toàn hiểu rõ tại sao Thẩm Trường Ninh lại tức giận như vậy, cái khả năng này thật sự có thể tồn tại mà, hai người có thể tu thành chính quả hay không đều không một ai đảm bảo được. Đây cũng là phương thức suy nghĩ của Trương Hoàn từ trước đến nay, anh luôn có thói quen suy xét đến kết quả tệ nhất trước, sau khi đã có thể chấp nhận nó rồi, vậy thì cho dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không sợ hãi nữa.
Không thể không nói, đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa Thẩm Trường Ninh với Trương Hoàn, có lẽ có liên quan đến hoàn cảnh trưởng thành.
Thẩm Trường Ninh được sống trong yêu thương của ba mẹ mà lớn, thời thơ ấu cùng tuổi dậy thì chưa từng phải chịu đau khổ, kiểu người như vậy thường có một sự tự tin mù quáng, cảm thấy mọi chuyện nếu tệ thì cũng không tệ được bao nhiêu. Nhưng Trương Hoàn không phải vậy, anh quen bi quan, quen với việc không chờ mong để bảo vệ bản thân mình khỏi thất vọng, để tránh như khi còn nhỏ, ba mẹ đều quên mất ngày sinh nhật của anh, chỉ có dì tặng cho anh một hộp bánh ngọt mà anh thích ăn nhất, anh vui vẻ như muốn hỏng rồi, mỗi ngày đều nghĩ xem nên ăn vị gì, Trương Hoàn ăn hết vị mình không thích trước để dành nhân mứt táo mình thích nhất cuối cùng, nhưng anh chỉ mới ăn được một phần ba thì bánh đã bị mốc hết sạch, Trương Hoàn vứt bánh vào thùng rác, sau đó ngồi bên cạnh khóc rất lâu.
Đêm nay Trương Hoàn không ngủ cùng hắn, Thẩm Trường Ninh trằn trọc đến tận hai giờ sáng mới ngủ được, hắn biết mình đã quá lời nhưng trong lòng vẫn cực kỳ tức giận. Sáng hôm sau hắn cố ý dậy sớm đến sân bay, lúc ra khỏi phòng Trương Hoàn dậy từ lâu, hắn mấy lần muốn đẩy cửa ra nói lời xin lỗi nhưng cuối cùng vẫn đi thẳng.
Thẩm Trường Ninh hiện tại cảm giác mình đã quyết định đúng đắn, nếu còn ở lại đó phỏng chừng hắn nóng đầu lên lại nói ra những lời xấu xa gì nữa. Trước khi máy bay cất cánh Trương Hoàn gọi điện tới, Thẩm Trường Ninh sửa sang lại tâm trạng rồi nghe máy, bởi vì hắn đã hứa với Trương Hoàn sẽ không dùng bạo lực lạnh nữa. Hai người nói mấy câu với nhau, người thân cận nhất có thể nhận rõ tâm trạng đối phương dù chỉ là một chút xíu biểu cảm, tuy rằng câu gì hắn cũng trả lời tốt nhưng Trương Hoàn biết Thẩm Trường Ninh vẫn còn tức giận, giọng điệu này khiến anh khó chịu lại sợ hãi, sau khi ấp úng được mấy câu thì vội vàng cúp máy.
Thẩm Trường Ninh cầm điện thoại hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, có một cô gái cùng đi công tác chung lá gan cũng hơi lớn, bạo dạn hỏi: “Sếp Thẩm, anh có phải cung Bọ Cạp không?”
Thẩm Trường Ninh ngẩn ra, trả lời: “Không biết, tôi sinh vào đầu tháng chín.”
Cô gái vừa hỏi tỏ vẻ bối rối, một người khác cười tiếp lời, “Đại sư chòm sao đoán sai rồi hả?”
Tiểu Lưu lè lưỡi, nhìn thoáng qua Thẩm Trường Ninh thấy hắn không khó chịu thì mới mở miệng trả lời: “Dáng vẻ nói chuyện lúc nãy của sếp Thẩm chính là dáng vẻ tức giận của cung Bọ Cạp, bởi vì bạn trai tôi thuộc cung Bọ Cạp, lúc giận cũng hệt như vậy, nói chuyện bình thường vô cùng nhưng trong giọng nói như có vụn băng, mỗi lần tôi nghe đều cảm thấy cực kỳ khó chịu, cho nên tôi mới đoán thế, không ngờ lại đoán sai, sếp Thẩm, tôi miệng rộng anh đừng tức giận.”
Thẩm Trường Ninh dở khóc dở cười, mình mà nhỏ mọn như vậy sao.
Đến lúc tập trung vào dự án Thẩm Trường Ninh không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện này nữa, hạng mục này là hạng mục vượt khu đầu tiên của công ty, hợp tác với một công ty kỹ thuật thấp của địa phương, hắn lần này tới chủ yếu là để xem xét tình huống, không ngờ lại phát hiện ra vấn đề. Không biết công ty địa phương này vì tiết kiệm ngân sách hay là thế nào mà thay đổi giống cây chính trong thiết kế, bây giờ thì không nhìn ra vấn đề gì, nhưng quy tắc xanh hóa là chú trọng phối hợp chu kỳ của hoa, các loại thực vật sẽ trồng đều được nghiên cứu kỹ, để có thể duy trì được kỳ hoa một năm. Hắn nhiều năm vậy rồi còn chưa thấy có ai lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, mà mấu chốt là chủ đầu tư công trình này đã yêu cầu rõ về thời gian.
Thẩm Trường Ninh tức giận như muốn nổ tung, mọi người vừa phải tìm bên công công ty nghiên cứu sửa chữa thiết kế, vừa phải đảm bảo kỳ hạn công trình để xem có cần phải thông báo bên chủ đầu tư không, bận rộn suốt mấy ngày liền, khách sạn đặt trước cũng không dùng đến, cả ngày ngâm mình trong văn phòng làm việc.
Chờ khi Thẩm Trường Ninh làm xong mọi việc mới nhận ra đã mấy ngày rồi Trương Hoàn không gọi điện thoại cho mình, mỗi tối chỉ nhắn tin nhắc nhở thời tiết ngày mai thế nào, nhớ ăn cơm đúng giờ, trời lạnh thì mặc thêm quần áo. Thẩm Trường Ninh nhìn tin nhắn Trương Hoàn gửi đến, không kìm được cong môi, cơn tức giận với Trương Hoàn biến mất thay vào đó lại xỉ vả mình sao mà có thể cư xử tồi tệ như vậy.
Mở điện thoại gọi điện cho Trương Hoàn, vừa mới kết nối Thẩm Trường Ninh đã ngay lập tức xin lỗi: “Anh xin lỗi.”
Trương Hoàn vội nói, “Là em nên xin lỗi mới phải.”
Thẩm Trường Ninh hối hận vô cùng, nói: “Lần sau nếu anh còn như vậy thì em đừng để ý đến anh, cứ lơ anh mấy ngày là được, anh tức giận tính tình sẽ không tốt, miệng cũng không chế được, anh sai rồi, anh nhất định sẽ sửa.”
Trương Hoàn mấy ngày nay vốn đang rất muộn phiền, nhưng giờ nghe được giọng điệu bình thường của Thẩm Trường Ninh thì lại trở nên vui vẻ, nói: “Cũng do em không tốt, anh khi nào sẽ về?”
“Ngày mai 11 giờ trưa.”
Trương Hoàn nói: “Có cần em đến đón anh không?”
Thẩm Trường Ninh lập tức hớn hở đáp: “Có có, em đến giờ rồi lại đi, đừng tới sớm quá phải chờ mệt.”
Trương Hoàn bật cười đồng ý.
Thẩm Trường Ninh cúp máy xong thì bắt đầu nghiêm túc tổng kết lần cãi nhau này, tranh thủ rút kinh nghiệm để sau này không tái phạm nữa. Hắn nằm trên giường đột nhiên nghĩ đến câu hỏi Lê Sinh hỏi hắn lúc trước, Lê Sinh hỏi hắn có bao giờ nghĩ đến tâm tình của một người yêu thầm mười mấy năm là thế nào chưa, hắn lúc ấy còn chưa kịp nghĩ đã bị Trương Hoàn kêu đi.
Tiếp đó hắn lại nhớ đến lần đọc ‘Tam thể’ cùng Trương Hoàn, lúc xem đến cảnh người đàn ông trước khi chết đã dùng hết số tiền mình có mua một ngôi sao tặng cho người anh ta thầm yêu, lúc ấy hắn bị chấn động, còn cảm thán quá bi thảm, quá thấm thía, nhưng Trương Hoàn lại nói thật dịu dàng rất đẹp.
Bây giờ nghĩ lại hắn cuối cùng cũng hiểu ý nghĩ câu hỏi của Lê Sinh.
Buổi chiều hắn vốn định ngủ bù nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, sau đó chạy đến tiệm sách mua trọn bộ ‘Tam thể’ về đọc, lần trước hắn đọc đến đoạn tặng ngôi sao thì ngủ mất, lúc đọc đến đoạn người đàn ông âm thầm tặng ngôi sao kia đột nhiên nhìn thấy người mình hằng thương nhớ, nhưng không phải là người chỉnh thể mà chỉ là đại não được đưa vào vũ trụ, tâm tình hắn trở nên hết sức phức tạp, hai người bọn họ rốt cuộc có gặp mặt nhau được hay không? Câu hỏi này đã giúp Thẩm Trường Ninh cố nén cơn buồn ngủ đọc xong, nhưng cuối cùng, tác giả không hiểu sao lại ghép CP lung tung, hai cặp đôi sờ sờ ra đấy lại bị tháo ra ghép lại, Thẩm Trường Ninh phẫn nộ tột cùng, có xúc động muốn gửi dao đến nhà tác giả.
Khép lại cuốn sách, hắn cảm giác vô cùng nhớ Trương Hoàn.
Đã gần 12 giờ đêm, Trương Hoàn chắc ngủ rồi, Thẩm Trường Ninh yên lặng nhìn ánh trăng xa bên ngoài cửa sổ, nghĩ có phải Trương Hoàn cũng từng vô số lần nhìn trăng mà nhớ hắn hay không, Lê Sinh hỏi hắn có bao giờ nghĩ đến tâm tình của một người yêu thầm mười mấy năm là thế nào, hắn cảm thấy hình như mình đã hiểu rồi. Sau đó lại hận không thể đánh mình một bạt tai, sao có thể nói ra những lời xấu xa như vậy chứ.
Hắn lại nghĩ tới Trương Hoàn, vành tai bỗng nóng lên, Thẩm Trường Ninh không kìm được nở nụ cười, cầm điện thoại gửi một câu mà lúc Trương Hoàn chép thơ Tống hắn vô tình nhìn thấy, cũng không hiểu sao chỉ nhìn qua một lần đã ghi tạc trong lòng, gửi tin xong mới yên ổn đi ngủ.
Câu thơ đó là, ‘Tòng thử tửu hàm minh nguyệt dạ’ (Từ đó rượu đầy đêm trăng)
Hắn không hề biết người nào đó sáng hôm sau nhìn thấy tin nhắn này thì yên lặng đỏ mặt, lòng thầm đọc lên câu thơ tiếp.
‘Nhĩ nhiệt. Na biên ứng thị thuyết nông thì.’ (Vành tai nóng. Bên kia hẳn nói Nùng Thời)
Nụ cười trên khuôn mặt Trương Hoàn gần như không kìm được, còn có gì tốt đẹp hơn thế này nữa, tôi uống rượu, tôi ngắm trăng, tôi đỏ vành tai, hết thảy đều làm tôi nghĩ đến người. (*)
Lúc Thẩm Trường Ninh gọi điện thoại tới Trương Hoàn sống chết không chịu đi vào cửa đón mà ngồi ngoài bãi đỗ xe chờ, Thẩm Trường Ninh biết anh để ý cái gì, cũng không ép anh, vừa lên xe đã sấn tới ôm chặt lấy Trương Hoàn, giọng nói rầu rĩ: “Anh sai rồi, anh là đồ tồi, những gì anh nói ngày đó không phải là cố ý đâu, em đừng giận được không, anh nhất định sẽ sửa.”
Trương Hoàn cũng ôm chặt lấy hắn, nói: “Em không giận,” qua một hồi lâu lại nhỏ giọng bổ sung: “Thật ra em vẫn có hơi giận, anh đừng nói như vậy, em sẽ rất đau lòng.”
Thẩm Trường Ninh hận không thể băm vằm mình ra, “Là anh không tốt, anh không biết, thế nhưng em cũng có chỗ sai, em không nên nói dù anh có kết hôn sinh con em cũng chấp nhận, em phải nói là nếu anh dám kết hôn sinh con em sẽ băm anh ra cho chó ăn.”
Trương Hoàn nghe vậy không nhịn được bật cười, “Sao anh bạo lực vậy.”
Thẩm Trường Ninh nghiêng đầu hôn lên môi Trương Hoàn, hai người trao nhau một cái hôn triền miên, môi Trương Hoàn trở nên đỏ bừng, đôi mắt cũng hồng hồng, Thẩm Trường Ninh nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt anh sau đó mới ngồi về chỗ, cười nói: “Chúng ta về thôi.”
“Vâng.”
Thật ra Thẩm Trường Ninh vẫn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng vẫn chưa tính nói ra, ví như nếu đời này anh có kết hôn thì đối tượng chỉ có thể là em, ví như anh biết em không có cảm giác an toàn, anh sẽ thể hiện thật tốt để khiến em thôi sợ hãi, lại ví như với anh em có thể tùy hứng một chút rồi thêm một chút, không phải sợ, cho dù ra sao anh cũng sẽ không rời bỏ em.
Nhưng lúc nhìn thấy Trương Hoàn hắn đột nhiên cảm thấy dù có nói hay không cũng không còn quan trọng, những điều này không cần thiết, hắn sẽ dùng nửa đời sau chậm rãi nói cho anh nghe, làm cho anh xem.
Hoàn chính văn.