Năm Tháng Rực Rỡ

Quyển 9 - Chương 23: Nửa mặt song ngư




Những dược nhân bị dày vò gần chết do Hàn Tinh Xu tạo ra đã được xử lý sạch sẽ.

Mấy đứa trẻ âm thầm đào tạo bởi vì đều xuất hiện tình trạng bài xích dược vật thế nên chức năng sinh lý suy yếu, dần dần mất đi sức sống. Hiện tại người duy nhất có thể tạo ra loại vết thương này, chỉ có Khuê.

“Có điều cũng không thể độc đoán như vậy.” Hàn Kình nói, “Phải đợi kết quả khám nghiệm tử thi mới kết luận được, dù sao chỉ dựa vào hình dạng vết thương mà nói là Khuê, thật sự không vững chắc.”

Thư Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn lo lắng: “Em đến phòng Khuê xem thử.”

Từ khi Khuê được Thư Ngọc dẫn về mảnh sân này, cậu luôn ở cùng Abel.

Từ lúc mảnh sân náo động cho đến giờ, cửa phòng Abel vẫn khép chặt. Với tính tình động kinh thích vô giúp vui của Abel, không nên như vậy.

Thư Ngọc mím môi, gõ cửa phòng Abel.

Bên trong vang lên tiếng sột soạt, ngay sau đó không còn tiếng nào. Sau một lúc lâu, một giọng nói yếu ớt vang lên sau cửa.

“Cô? Đàm? Là hai người sao?”

Trong âm thanh của Abel mang theo mấy phần run rẩy do dự bất định.

Sắc mặt Thư Ngọc càng khó coi hơn: “Là tôi, anh mở cửa đi.”

Cửa phòng kẹt một tiếng mở ra. Thư Ngọc bước vào trong, liếc mắt một cái tìm được Khuê co ro ở góc tường.

Đứa nhỏ gầy gò giống như lăn trong vũng bùn, toàn thân ướt sũng, hơn phân nửa mái tóc dính thành từng nhúm, ngọn tóc còn mang theo nước bùn chưa khô.

“Tối qua tôi ngủ say như chết, nó chạy ra ngoài cũng không hay biết.” Abel lau mồ hôi trên trán, “Mãi cho đến khi trời sắp sáng nó mới trở về. Sau khi về thì thành thế này, gọi nó cũng không trả lời, cứ ngồi xổm ở đó…”

Cô Mang và Hàn Kình nhìn nhau, chẳng nói gì.

Thư Ngọc nhẹ nhàng hít một hơi, đi tới bên cạnh Khuê, đứng trên cao không khỏi khiến người ta cảm thấy áp bách, sau đó cô ngồi xổm xuống.

“Khuê?” Cô nhẹ giọng hô một tiếng.

Đứa nhỏ nhúc nhích, ngước mắt nhìn Thư Ngọc một cái, trong con ngươi vẫn là vẻ mù mờ đờ đẫn.

Thư Ngọc hơi thả lỏng. Có phản ứng là tốt, cô có thể từ từ giao tiếp với đứa nhỏ này.

“Tối qua em đi đâu?” Cô chầm chậm hỏi.

Khuê chớp mắt, không trả lời.

Thư Ngọc lại nói: “Tối qua mưa rất lớn, một mình em chạy ra ngoài, chị rất lo lắng.”

“Em mệt không? Muốn ngủ một lúc không?” Thư Ngọc vươn tay duỗi về phía Khuê, thấy cậu không kháng cự, lúc này cô mới xoa nhẹ cái đầu nhỏ bé đầy bùn của cậu, “Quần áo ướt hết rồi, chúng ta thay một bộ sạch sẽ có được không?”

Thư Ngọc thở dài một hơi: “Em không nghe lời như vậy, nếu mẹ em biết sẽ không vui.”

Khuê bỗng dưng giật mình, trong cổ họng nức nở một tiếng.

“Mẹ…mẹ…”

Cậu rốt cuộc phát ra âm tiết đầu tiên.

“Người xấu, hại mẹ em.” Khuê gằn từng chữ, “Em, cắn ta.” *lưu ý: chữ ta ở đây là hai chữ cái t và a, ý tác giả muốn chỉ Khuê không nói rõ ràng cho lắm, từ này phát âm giống như chữ 他 (tā) chỉ ngôi số ba.*

Thư Ngọc thầm kinh hoảng. Không biết ta trong miệng Khuê, là nam hay nữ, hoặc là nó?

Đầu tiên cô nghĩ tới Gia Tuệ. Hôm ấy Gia Tuệ bắn trúng đầu Phù Phương, Khuê tận mắt thấy toàn bộ quá trình. Nhưng đêm qua người chết trong lãnh viện là bà lão kia. Bà ta hình như là người hầu trung thành khi Phù Phương còn sống, cho dù Phù Phương nhảy xuống giếng nhiều năm bà ta vẫn cần cù trông coi lãnh viện của chủ nhân, một tấc cũng không rời.

Bà lão kia chính là người trong miệng Khuê đã hại Phù Phương sao?

“Người kia, là ai?” Thư Ngọc thử hỏi.

Răng nanh của Khuê kêu lách cách: “Người kia, tiêm em, nhấn em, trong nước, nhổ răng của em.”

Thư Ngọc không dám hỏi nữa. Cảm xúc của Khuê đang dần dần không thể khống chế, cho dù chỉ thêm một chút kích thích sẽ khiến đứa nhỏ này rơi vào ranh giới phát cuồng suy sụp.

Hàn Kình đứng phía sau nhìn hồi lâu chợt cất tiếng nói: “Chờ nó ổn định lại, dẫn nó đi nhìn thi thể của bà vú già kia một lần, có lẽ sẽ biết đáp án.”

Đứa nhỏ này mặc dù sức công kích kinh người, nhưng không học được cách che giấu cảm xúc. Chỉ cần để cậu nhìn thấy thi thể kia, chân tướng sẽ vạch ra rõ ràng.

Thư Ngọc mím môi. Cho dù đáp án thế nào, cũng không khiến người ta lạc quan. Nếu hung thủ không phải Khuê, nghĩa là trong Hàn phủ còn bỏ sót người bị cải tạo thể chất; nếu hung thủ là Khuê, thế thì cô nên làm sao với đứa nhỏ này đây?

Cậu quả thật là một đứa trẻ đáng thương, nhưng dù là Thư Ngọc cũng không có cách hoàn toàn khống chế chú sói con phát cuồng này, nếu cậu tức giận đả thương người, người vô tội bị thương nên tìm ai khiếu nại đây?

Cô Mang ôm vai cô, trấn an nói: “Em đừng bận tâm đến những điều này, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Thư Ngọc tự mình tắm rửa nước ấm cho Khuê, lại thay quần áo khô ráo, rồi mới nắm tay cậu đến nhà xác.

Bên trong nhà xác mờ tối tràn ngập mùi mốc meo, loáng thoáng bay tới mùi formaldehyde khiến Thư Ngọc hơi buồn nôn.

Thi thể bà lão đặt ở gian phòng nằm trong cùng nhà xác. Ngoài cửa có người canh gác.

Người canh cửa thấy Hàn Kình, không nói hai lời mở cửa sắt ra.

Bà lão nằm thẳng tắp trên bàn trong nhà xác, vết bùn đầy người đã khô cạn, từng vệt từng vệt đông cứng trên quần áo vải thô. Bởi vì gặp họa đêm qua, quần áo bà ta đã sớm rách tả tơi, phần vải ở nơi cánh tay rách nát.

Thư Ngọc hơi nghiêng người, để Khuê ở đằng sau có thể nhìn thấy bà lão nằm trên bàn.

Khuê nhìn về phía bà lão, trái tim Thư Ngọc không khỏi treo cao, mắt không dám chớp nháy nhìn chằm chằm vẻ mặt của Khuê.

Đứa nhỏ thân hình gầy yếu ngây ngốc nhìn thi thể trên bàn, giống như đang đắm chìm trong thế giới của mình, chẳng hề có phản ứng gì.

Qua hồi lâu, rốt cuộc đứa nhỏ lấy lại tinh thần. Cậu đến gần cái bàn, sau một lúc lâu nhìn chằm chằm bà lão nằm trên bàn mở to hai mắt, sau đó cậu vươn tay kéo miếng vải trên người bà ta gắng gượng cho vẹn toàn, che lại cánh tay đầy vết xước.

Cẩn thận từng li từng tí vụng về như vậy.

Thư Ngọc thở phào nhẹ nhõm thật dài.

Bà lão trong lãnh viện, không phải do Khuê cắn chết.

Khả năng nhận biết của Khuê luôn chậm chạp hơn người thường, nhưng có thể vì thi thể bà lão mà che đậy thân thể, xem ra bà lão này khi còn sống, quả thật có tình cảm với Khuê.

Thư Ngọc nhịn không được nhíu mày. Lúc Khuê bị bắt rời khỏi Phù Phương tuổi còn quá nhỏ, trước đó ngay cả mẹ ruột cũng nhận sai, nhưng cậu lại có cảm tình rõ rệt đối với bà lão này, hiển nhiên ngày tháng bà lão này ở bên cạnh Khuê e là còn lâu dài hơn cả Phù Phương.

Khoảng thời gian Khuê bị ép buộc chế tạo thành dược nhân, phải chăng cậu thường xuyên được bà lão này chăm sóc?

Hoặc là, bà lão này biết được ít nhiều chuyện Hàn Tinh Xu chế tạo dược nhân?

Từng manh mối bộc phát trong đầu Thư Ngọc, thế thì ngày đó ở lãnh viện, bà ta dẫn cô đến giếng cạn mà Phù Phương tự sát đã mang dụng ý gì?

Bà ta cũng biết dưới cái giếng có lối ngầm thông đến từ đường Hàn gia?

Có lẽ lại còn biết trong từ đường chứa thi thể sống của Phù Phương?

Ý nghĩ thật kinh khủng.

Thư Ngọc ngước mắt muốn Cô Mang nhìn qua, trong mắt không che giấu vẻ hoảng sợ. Cô không ngại đem một mặt yếu đuối nhất của mình hiện ra trước mặt anh.

Cô lại thấy con ngươi Cô Mang sâu như hầm cổ, bình thản không gợn sóng.

Thế nên… Cô Mang đã đoán được ngày ấy cô bị Phù Phương đột kích có lẽ là mưu đồ đã lập ra từ sớm?

Cô Mang chỉ cần liếc mắt một cái là biết được trong lòng vợ anh suy nghĩ gì. Anh đi qua ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Vị vú già này khi còn sống ngoài việc từng hầu hạ Phù Phương ra, bà ta vẫn là người hầu bên cạnh Hàn Tinh Xu.”

Hàn Kình sờ cằm, khó hiểu: “Cơ mà lão bộc này cũng kỳ quái, tôi điều tra chuyện liên quan về Hàn Tinh Xu cũng thẩm vấn bà ta, phát hiện bà ta vừa giúp Hàn Tinh Xu chế tạo dược nhân, vừa giúp đỡ những đứa trẻ kia chạy trốn. Mấy đứa nhỏ cứu được từ trong tay Hàn Tinh Xu, sống không được bao nhiêu. Những đứa có thể sống, có thể nói tất cả đều là công lao của bà lão này.”

Thư Ngọc ngẩn ngơ, lại có ẩn tình như vậy. Nhưng bà lão biết rất nhiều bí mật đã chết rồi, hay là bị dược nhân cắn chết.

Người trốn chạy ẩn tại góc tối rốt cuộc là ai?

Tại sao muốn giết chết bà lão này tại mảnh sân cô và Cô Mang ở lại?

Thư Ngọc cảm thấy đầu óc là một mớ bòng bong, làm thế nào cũng không suy nghĩ rõ ràng.

Cô Mang trầm mặc. Đêm qua anh ở sương phòng lắng nghe động tĩnh trong sân. Tuy có tiếng động lạ, nhưng anh không bắt được tiếng động đánh nhau. Dựa theo lẽ thường, khi người đang bị tập kích thì sẽ theo bản năng bất giác kêu cứu, nhưng tối qua anh chỉ nghe được tiếng vật nặng ma xát và chạy trốn, nhưng chẳng nghe được chút tiếng kêu sợ hãi.

Một trận chém giết đẫm máu làm sao lại có thể tiến hành trong im hơi lặng tiếng?

Cô Mang suy nghĩ một lúc lâu, ánh mắt lướt qua cánh tay và bắp đùi bà lão chi chít vết xước, bỗng nhiên anh quay sang Hàn Kình nói: “Anh gọi người tới kiểm tra một chút, những vết thương trên người bà ta có phải do bị kéo đi không?”

Hàn Kình nhất thời hiểu ra: “Ý anh là…bà lão này không phải chết ở trong sân, mà là sau khi chết bị người ta kéo đến?”

Cô Mang trầm ngâm. Tiếng hô hấp nặng nề đêm qua truyền tới sương phòng anh, tiếng vật nặng va chạm cửa sổ cũng rõ ràng. Có lẽ bà lão này bị người nào đó cố ý kéo tới trước mặt anh.

Nhưng làm ra chuyện này, rốt cuộc muốn cho anh xem thi thể của bà ta, hay là cho Thư Ngọc xem?

“Ơ…” Thư Ngọc nhìn chằm chằm quần áo tả tơi của bà lão, bỗng nhiên khẽ hô lên.

“Sao vậy?” Cô Mang dời tầm mắt nhìn cô.

Sắc mặt Thư Ngọc hơi kỳ lạ. Cô chỉ vào bắp đùi lộ ra ngoài của bà lão: “Vết bớt trên đùi bà ta, hình như em thấy được ở đâu rồi…”

Cô cúi đầu nhìn qua chân trái. Đó là một vết bớt trông giống như hình âm dương song ngư, cơ mà chỉ có một nửa hình song ngư, như linh xà màu đỏ sậm nằm phía trên xương ống chân trái.

“Em đã thấy…hồi nhỏ em từng thấy trên vai A Mỗ có vết bớt hình dạng như vậy.” Thư Ngọc lẩm nhẩm, “Quả thật giống như đúc.”

Suy nghĩ của cô bay về trấn Thanh Hà, thị trấn nhỏ bé yên tĩnh ngăn cách với thế gian, cùng với bà cụ hiền từ nuôi nấng cô trưởng thành sau khi cha mẹ cô qua đời.

Từ bé cô đã cảm thấy rất hứng thú đối với vết bớt trên vai A Mỗ. Vết bớt mảnh khảnh tựa như đuôi cá nhỏ, xinh đẹp mà sống động.

Không thể không khiến người ta cảm thán sự tuyệt diệu của gien di truyền.

Hồi nhỏ cô cũng từng tò mò hỏi bà cụ, nguyên do của vết bớt trên vai.

“A Mỗ, con cá nhỏ trên vai vú là vẽ lên ư? Có thể cũng vẽ một cái cho con không?”

“Đứa bé ngốc, đây là trời sinh, là di truyền, không vẽ được đâu.”

“Vậy người thân của A Mỗ cũng có ạ?”

“Bộ tộc của vú từ vùng hoang dã phía Nam dọn tới, cả tộc đã tan rã từ lâu. Sau khi kết hôn cùng người Hán, chắc là không có bao nhiêu thành viên trong tộc có được vết bớt như vậy.”

Thư Ngọc ngơ ngác đắm chìm trong hồi ức, cảm thấy hôm nay đầu óc mình phình trướng dữ dội. Cô hình như chưa bao giờ hỏi, nguyên quán của A Mỗ ở đâu…

Ngoài nhà xác có tiếng người thở hổn hển mãnh liệt ngắt ngang hồi ức của Thư Ngọc.

“Tam gia, địa lao bốc cháy!”

Hàn Kình trừng mắt: “Sao lại thế được?”

“Hàn đại tiểu thư vẫn còn trong địa lao!”