Cô trạch nhận được một tấm thiếp cảm ơn.
Trên tấm thiếp mạ vàng viết rằng, đa tạ Cô tiên sinh đã cứu thoát tiểu nữ, theo tấm thiếp còn có mấy thùng quà mừng tân xuân.
Thư Ngọc mặc chiếc áo mỏng, cuộn trong chăn đọc nhật ký của Lưu Linh
Thuận, thấy Cô Mang cầm tấm thiếp cảm ơn của ông chủ Lưu đi tới, cô bèn
hỏi: “Ông chủ Lưu có nhắc tới chứng bệnh của Lưu Tam Nhi không?”
Cô Mang xốc chăn lên dựa vào thành giường: “Ông chủ Lưu nói, nhờ tổ
tiên phù hộ, sau khi ra khỏi mộ thất Lưu Tam Nhi không còn bất cứ biểu
hiện điên loạn nào nữa, không cần thuốc mà khỏe.”
“Anh tìm được Liêu thần y chưa?” Thư Ngọc lại hỏi.
Cô Mang lắc đầu: “Không có chút manh mối.” Khi rời khỏi mộ thất Cô
Mang liền đi tìm Liêu thần y, nhưng căn nhà gỗ đã trống không, anh sai
thủ hạ đi tìm nhưng vẫn không có tiến triển —— Liêu thần y dường như bốc hơi khỏi nhân gian, chẳng hề thấy tung tích.
Thư Ngọc hơi ảo não, nếu lúc ấy cô bám theo Liêu thần y thì tốt rồi,
thế nhưng vừa nghe tin Cô Mang bị nhốt trong mộ, cô không kịp nghĩ gì mà chạy về Lưu trạch ngay.
Cô Mang thấy cô đờ người ra, anh sao không biết cô đang nghĩ gì, vì
thế anh cười nói: “Em cũng đừng nghĩ mãi tới ông thầy lang dạo kia, ông
ta còn xảo quyệt hơn cả mười con cá chạch.” Anh chuyển đề tài, “Ngược
lại Abel rất đau lòng, theo Liêu thần y lâu như vậy mà chẳng nhận được
chút lợi ích nào.”
Vừa nói đến Abel, Thư Ngọc quả nhiên dời đi sự chú ý: “Hiện tại Abel
đang ở đâu?” Căn nhà gỗ của Liêu thần y tuyệt đối không thể ở lại nữa,
nhưng Abel cũng chẳng đến Cô trạch. Một mình anh ta sống tại xứ lạ,
không xu dính túi, thì ở đâu đây?
Cô Mang khẽ hừ: “Anh không rảnh quan tâm cậu ta ở đâu.”
Thư Ngọc hơi khó hiểu: “Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã kết thù sao?”
Cô Mang nhẹ nhàng bâng quơ: “Đã vạch rõ ranh giới từ lâu rồi.”
Thư Ngọc hỏi lại, Cô Mang cũng không nói gì.
“Người kỳ cục.” Cô dỗi, chọc chọc lồng ngực anh, “Người ta còn tặng
anh mảnh giấy nói rằng ‘Nước đầm đào hoa sâu hàng ngàn thước, không bằng tình Cô Mang tiễn ta’ đấy, anh liền vô tình như vậy?”
Anh mỉm cười: “Em chịu tiếp nhận ư?”
Cô xoay mặt không để ý tới anh, quả nhiên không thể so với da mặt dày của loại người lịch sự bại hoại này.
Cô phớt lờ anh, anh lại xấu xa tiếp tục trêu chọc cô: “Này, em nhìn xem.”
Cô nhẫn nhịn, cuối cùng không chống lại được lòng hiếu kỳ, cô quay đầu qua: “Nhìn gì?”
Anh nửa dựa ở thành giường, cười xấu xa, đôi mắt nhìn thẳng cổ áo cô.
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Bữa trưa anh không được ăn cơm.”
Anh tỏ vẻ vô tội: “Đang êm đẹp sao không cho anh ăn cơm?” Dứt lời,
tay trái anh giơ lên, một tấm vải nâu tựa như ma thuật xuất hiện trong
lòng bàn tay anh.
Cô vừa thấy chất liệu và đường vân của tấm vải liền thay đổi sắc mặt: “Này này này! Anh có biết đây là đồ cổ của bao nhiêu năm về trước hay
không? Nhẹ tay chút nào!”
Anh khẽ cười một tiếng, đưa tấm vải kia cho cô.
Cô cầm lấy liền xem ngay, trên tấm vải vẽ rất nhiều đường nét nguệch ngoạc: “Đây là cái gì? Anh tìm ở đâu ra?”
Anh tiến đến gần, thuận thế ôm lấy eo cô: “Từ trong quan tài của Lưu Linh Thuận.”
Cô ngạc nhiên ngước mắt nhìn anh.
Anh không cảm thấy có gì sai, bĩu môi chỉ tấm vải kia: “Thấy nó giống cái gì không?”
Cô sửng sốt, cúi đầu nhìn lại, lúc này mới hiểu ra: “Cái này…cái này không phải là…”
Anh gật đầu: “Đường nét trên tấm vải này rất giống với kiểu thêu em luyện tập nhiều ngày nay.”
Đường nét trên tấm vải bên trong quan tài Lưu Linh Thuận thế mà tình
cờ trùng hợp với lối đi trong lăng mộ mà Hằng Nghi đã thêu năm đó.
Nhìn theo chi tiết rất dễ thấy được sự khác biệt giữa hai bản phác
họa, nhưng hiển nhiên chúng được vẽ ra bối cảnh của cùng một thứ.
Trong đầu Thư Ngọc hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng cô chần chừ nói:
“Anh nói xem, bản vẽ này của Lưu Linh Thuận có lẽ nào là cơ quan của
lăng mộ không?”
Cô Mang sửng sốt, sau một lúc lâu nói: “Thật ra anh nhớ tới một tấm
bản đồ khác.” Nửa năm trước, từ trên người con cú đại bàng trắng do
Trương cảnh ti nuôi dưỡng bọn họ tìm ra được nửa tấm bản đồ, lúc này
nghĩ lại, nửa tấm bản đồ kia cùng với hai bản vẽ trước mắt có mấy phần
tương tự lại có mấy phần bất đồng.
Thư Ngọc cũng nhớ lại tấm bản đồ không hoàn chỉnh kia: “Bà nội em
thêu ra lối đi trong lăng mộ, Lưu Linh Thuận vẽ ra cơ quan trong lăng
mộ, thế thì tấm bản đồ mà Dạ Miêu tìm đủ mọi cách muốn lấy được lại là
thứ gì của lăng mộ?”
Hai người nhất thời không biết nói gì.
Trùng hợp như vậy, hai tấm vải này lại chỉ về một lăng mộ ngầm không biết nằm ở đâu.
Thư Ngọc cảm thấy tò mò, Cô Mang cũng không khỏi nhíu mày, vốn tưởng
rằng chỉ là quý tộc Mãn Thanh vẫn còn thoi thóp, ai ngờ Abel lại mang
đến tin tức của kẻ thù xưa.
Mr. X đã tới, đến nơi anh đang sinh sống, có lẽ còn gặp được vợ anh.
Chỉ nghĩ tới điều này, trong lòng Cô Mang đã tràn đầy phiền toái.
Thư Ngọc ngước mắt nhìn anh, khó hiểu hỏi: “Sắc mặt anh sao thế, mấy
bức họa này khiến anh lo lắng tới vậy ư? Là ai đã nói với em, thiên hạ
có nhiều bí ẩn như vậy, không thể nào hiểu được hết, cho dù có hiểu cũng không nhất thiết là chuyện tốt.”
Cô Mang sửng sốt, lại nghe cô nói: “Chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, mấy thứ lăng mộ bản đồ này thì có liên quan gì đến chúng ta chứ?”
Anh mỉm cười, gác cằm trên đầu vai cô, cánh tay dài co lại ôm trọn cô vào lòng: “Em nói rất đúng, mấy thứ kia chẳng có chút gì liên quan đến
chúng ta.”
Cô tán thành thơm lên má anh: “Vậy mới phải, chúng ta trải qua ngày tháng vui vẻ của chúng ta.”
Anh chầm chậm nói: “Không chỉ trải qua ngày tháng vui vẻ.”
Cô theo bản năng hỏi ngay: “Còn gì nữa?”
Anh khẽ cười: “Còn chứ, sinh thêm một đứa bé.”
Cô sửng sốt, bên tai nhất thời đỏ chót.
“Bữa trưa anh không được ăn cơm!”
“…Sao lại không cho anh ăn cơm, trẻ con thì…”
“Không được nói không được nói!”
“Ờ, không được nói à, vậy thì sinh thêm một đứa nữa. Sinh hai đứa, để bọn chúng làm bạn với nhau, còn em thì làm bạn với anh.”
……
***
Giao thừa, ngoại thành Nam Kinh.
Một ông lão mặc áo dài cũ, run run trèo lên một chiếc xe gỗ: “Sư phụ, còn đi không?”
Phu xe uống một ngụm rượu, nhổ nước bọt nói: “Giao thừa rồi ông bảo tôi còn làm không?”
“Chuyến cuối chuyến cuối nhé…” Hàng râu mép của ông lão vểnh lên, “Giá tăng gấp ba.”
Phu xe cất lại túi rượu: “Được, chuyến cuối cùng cho ông đó. Đi đâu?”
“Huyện Hoài Tông, thôn Thái Bảo.” Ông lão liếm khóe miệng, “Thất Sương Hà ở đầu sườn núi phía Tây.”