“Không phải tôi.” Hà Uyển Đinh phủ nhận trước tiên, “Cô nhìn bộ dạng
của tôi này, rồi nhìn Mân Lâm đi, sẽ biết tôi tuyệt đối không có khả
năng là Lạc Thần Hoa.”
Hà Uyển Đinh ngũ quan thanh tú, nhưng bởi vì hàng năm dạy học ở nông
thôn, làn da ngăm ngăm, nếp nhăn mảnh khảnh nơi khóe mắt, có vẻ già dặn
hơn bạn đồng lứa. So sánh với Mân Lâm chăm sóc kỹ càng thì quả thật thua kém rất nhiều.
“Huống hồ, tháng sáu hàng năm đi du thuyền tôi chưa từng tiếp xúc với thủy thủ, bởi vậy tuyệt đối không có khả năng là tôi.” Hà Uyển Đinh nói rành mạch lưu loát.
“Cũng không phải tôi.” Mân Lâm miễn cưỡng nói, “Cho dù phải, tôi cũng không muốn nhận thư của anh ta.”
Thư Ngọc bóp trán: “Thôi, tôi đi tìm Khưu Bình Bình và Chử Khố Nhĩ. Có lẽ trong hai người sẽ có một người là Lạc Thần Hoa.”
Mân Lâm nói: “Đi tìm Chử Khố Nhĩ trước đi, cá nhân tôi cho rằng khả năng có thể là Khưu Bình Bình rất thấp.”
Ba người cùng đi tới bên ngoài phòng của Chử Khố Nhĩ.
Thư Ngọc gõ cửa, bên trong không có ai trả lời.
“Không ở trong sao?” Hà Uyển Đinh nói.
Bích Tỉ hơi nhíu mày: “Vị tiểu thư này chưa từng lộ mặt tại nơi công
cộng. Chỉ một lần duy nhất ra khỏi phòng cũng đội mũ lưới mạng trắng,
không thấy rõ dung mạo.”
Mân Lâm hơi kinh ngạc: “Như vậy xem ra, không phải cô ta rồi. Cô ta
che mình kín thế, vị thủy thủ tiên sinh kia căn bản không có cơ hội nhìn thấy cô ta, làm sao có thể nhất kiến chung tình?”
Thư Ngọc nhíu mày. Nếu quả thật là thế, vậy thì Chử Khố Nhĩ tiểu thư không có khả năng.
Chẳng lẽ thật sự là Khưu Bình Bình? Nhịp tim Thư Ngọc đập mạnh.
Trong phòng Khưu Bình Bình vẫn không có ai.
Mân Lâm nhún vai: “Quên đi, tôi thấy khả năng cô ta là Lạc Thần Hoa không cao.” Dứt lời cô ta kéo Hà Uyển Đinh rời đi.
Thư Ngọc chợt khựng lại, nói: “Hai cô đi trước đi, tôi về phòng lấy đồ đã.”
“Được.” Hà Uyển Đinh gật đầu, “Chúng tôi đi trước.”
Đợi sau khi hai người kia đi rồi, Thư Ngọc vẫn không dời bước chân, chỉ lẳng lặng đứng trước phòng Khưu Bình Bình.
Trong lòng cô lẩm nhẩm con số, quả nhiên, khi đếm tới số mười ba, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng động.
Đằng sau cánh cửa vang lên tiếng cọt kẹt, sau đó cửa bị vặn ra.
Thư Ngọc thừa dịp cửa mở ra khe hở, cô như con cá chạch lách người vào, nhanh chóng trở tay khóa lại.
Người bên trong cánh cửa lấy làm kinh hãi, theo phản xạ chạy về chiếc giường lớn trong phòng ngủ, lăn lốc vào trong chăn, không nhúc nhích.
Thư Ngọc bình thản ung dung nhìn người nọ quấn chính mình thành một
trái cầu, cô thong thả nói: “Này, có tiền đồ rồi, trốn ở trong phòng phụ nữ làm gì?”
Trái cầu trên giường khẽ run lên, rốt cuộc lộ ra một cái đầu.
Thư Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười, đứng trước mặt người nọ:
“Hạ Tử Trì, anh có biết anh còn nợ tôi một gốc tây phủ hải đường không
hả?”
Hạ Tử Trì cười ha ha mấy tiếng: “À, dạo này nhiều việc, quên rồi.”
Thư Ngọc cười đến dịu dàng: “Thế ư, vậy anh còn nhớ chuyện gì?”
Hạ Tử Trì cười khổ.
“Sao anh lại ở trong phòng của Khưu Bình Bình?” Thư Ngọc nhíu mày, “Chẳng lẽ hai người tình chàng ý thiếp gạo nấu thành cơm…”
Thư Ngọc chẳng qua thuận miệng trêu một câu, ai ngờ Hạ Tử Trì đột nhiên rống lớn tiếng, ánh mắt ứ máu nhìn Thư Ngọc.
Trái tim đập mạnh một nhịp, Thư Ngọc chần chừ nói: “Chẳng lẽ tôi…vô tình chọc trúng sự thật?”
Hạ Tử Trì hai mắt ngấn lệ: “Thư Ngọc…”
Thư Ngọc hoảng hồn: “Anh thật sự đánh mất trinh tiết rồi?”
“Ah!” Hạ Tử Trì lại rống lên một tiếng, “Ông đây không có! Trinh tiết của ông vẫn còn đây!”
Thư Ngọc không nói gì mà nhìn Hạ Tử Trì nóng nảy: “Vậy anh nóng nảy cái gì?”
Dáng vẻ bệ vệ của Hạ Tử Trì trong nháy mặt hạ xuống: “Chính là…chính là…”
Thư Ngọc mất kiên nhẫn: “Anh một người đàn ông lại õng ẹo làm gì?”
Hạ Tử Trì lần đầu tiên lộ ra vẻ mù mịt về vấn đề này: “Tôi thật õng ẹo lắm sao?”
Thư Ngọc ra vẻ kỳ lạ, từ sau buổi tiệc tại Trương trạch, Hạ Tử Trì
hình như có chỗ không thích hợp, thần kinh lơ đễnh như anh ta cũng bắt
đầu suy nghĩ chính mình có phải õng ẹo quá không?
“Hạ ngốc,” Thư Ngọc đến gần một bước, cúi người nhìn thẳng Hạ Tử Trì, “Tôi cảm thấy anh bắt đầu trưởng thành rồi.”
Hạ Tử Trì khó hiểu.
“Tôi có việc, đi trước nhé.” Thư Ngọc đứng thẳng, “Sau này nếu anh có phiền não của người trưởng thành, thì có thể tìm tổ trưởng dốc bầu tâm
sự. Hẹn gặp lại.”
Hạ Tử Trì run lên, cửa phòng đóng lại lần nữa.
***
Từ khoang phòng ngủ đi tới, Thư Ngọc buồn chán đi dọc về phía trước, rồi tới khoang hậu cần.
Cô đang muốn đi qua khoang hậu cần thì bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng người đang nói chuyện.
Một âm thanh trong đó chính là A Cát Bố.
Trong lòng cô nảy sinh ý nghĩ, đẩy ra cửa khoang thuyền hậu cần.
Trong khoang thuyền chỉ có A Cát Bố và Hoa Hổ Phách.
Hai người đều ngồi trên tấm đệm, A Cát Bố đang cầm miếng dưa hấu ăn
ngon lành, Hoa Hổ Phách thì đang cầm một miếng vải không biết đang thêu
cái gì.
“Tiểu thư, sao cô lại tới đây.” Hoa Hổ Phách trông thấy Thư Ngọc, vội vàng muốn đứng lên.
Thư Ngọc đè vai cô ta: “Ngồi là được rồi, tôi rảnh rỗi không có gì làm, muốn nhìn xem khoang hậu cần như thế nào.”
Hoa Hổ Phách cười nhẹ: “Chỗ này rất đơn sơ, tiểu thư ở lại chắc không quen.”
Thư Ngọc lại nhìn về đồ thêu trong tay cô ta: “Cô thêu gì đấy?” Chỉ
thấy tại một góc trên tấm vải thêu mấy đóa hoa hồng trông rất sống động.
“Tùy tiện thêu chút hoa thường cỏ dại thôi.” Hoa Hổ Phách ngại ngùng đáp.
Thư Ngọc khen ngợi: “Thêu đẹp lắm, định thêu xong rồi treo trong nhà sao?”
Hoa Hổ Phách còn chưa kịp trả lời, chợt nghe tiếng nói giòn tan giành đáp lời trước: “Đương nhiên là thêu cho người trong lòng rồi.”
Lúc này Thư Ngọc mới phát hiện, còn có Đại Mạo nằm trên chiếc giường tầng trên.
Hoa Hổ Phách đỏ mặt, càng tôn lên vết bớt đỏ tươi trên má: “Đừng nói bậy.”
Đại Mạo cười khanh khách: “Nói bậy chỗ nào, cô thêu tên mình trên tấm vải, chẳng phải là muốn cho anh ta thấy vật nhớ người ư?”
Hoa Hổ Phách lại ngập ngừng: “Tôi không có…”
“Cô sẽ không tặng, phải không?” Đại Mạo vừa lắc đầu vừa ngồi dậy, “Cô không nói tâm sự của mình cho anh ta biết, thì làm sao anh ta hiểu
được?”
Thư Ngọc lại tò mò: “Cô nói cô thêu tên mình trên tấm vải sao?” Cô có thấy gì đâu?
Hoa Hổ Phách giải thích: “Nhũ danh của tôi gọi là Hoa Hồng.” Nói xong lại hơi ngượng ngùng, “Đáng tiếc bộ dạng của tôi không xinh đẹp, không
xứng với cái tên này.”
A Cát Bố đột nhiên cất tiếng: “Chị ơi, chị xinh đẹp lắm.”
Lời trẻ con không kiêng kị, là thành thật nhất.
Hoa Hổ Phách hơi cảm động, đỏ mặt gõ nhẹ vào đầu A Cát Bố: “Thằng nhóc quỷ này.”
“Người trong lòng cô hiện tại ở đâu?” Thư Ngọc hỏi.
Hoa Hổ Phách lại cúi đầu: “Tôi không biết. Anh ấy thích cô gái khác, tôi và anh ấy cũng chẳng nói được với nhau mấy câu.”
Thư Ngọc hiểu rõ. Lại là một cuộc tình đơn phương.
Thế là, cô nhanh chóng nói sang chuyện khác: “A Cát Bố, chị đến giúp em tìm Lạc Thần Hoa tiểu thư nhé?”
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu: “Thật ạ?”
“Ừm.” Thư Ngọc gật đầu, “Cho nên em hãy nói cho chị biết, anh trai
của em có bộ dạng gì, còn nữa, Lạc Thần Hoa tiểu thư qua lời nói của anh em có bộ dạng thế nào?”
A Cát Bố đáp: “Anh em là một đại anh hùng, anh ấy có thể tay không
khiêng một cái thuyền lớn. Năm ngoái chiếc thuyền gặp phải gió bão, một
mình anh em cứu ba hành khách, nhưng mà chân anh ấy bị song sắt đập
trúng.”
Trong lòng Thư Ngọc hoảng hốt.
“Anh nói, Lạc Thần Hoa tiểu thư là cô gái lương thiện nhất mà anh ấy
từng gặp. Khi chị ấy cười tươi là đẹp nhất, giống như…giống như một loại hoa nở bung trong trà ngọt ngào nhất.”
Đại Mạo bật cười: “Chao ôi, nhìn không ra cái tên hũ nút kia có thể
nói ra lời tình tứ như vậy. Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc tiểu thư nào làm
rung động trái tim của anh ta?”
Hoa Hổ Phách cúi đầu lẳng lặng nhìn hoa hồng thêu trên tấm vải trong tay, ánh mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
“Anh em vì Lạc Thần Hoa tiểu thư mà đặc biệt học chữ. Mỗi ngày anh ấy đều viết thư, nhưng không dám đưa cho Lạc Thần Hoa tiểu thư, vì thế
liền đốt thư. Cha em nói, anh là đồ bỏ đi, không cưới được vợ.”
Thư Ngọc không nhịn được mỉm cười: “Còn gì nữa?”
“Anh em vốn chuẩn bị lấy dũng khí đưa thư cho Lạc Thần Hoa tiểu thư,
nhưng mà chân anh ấy bị thương, anh ấy hiểu được. Anh ấy cảm thấy mình
không xứng với Lạc Thần Hoa tiểu thư, cho nên không bao giờ nhắc tới
chuyện đưa thư nữa.”
“Nhưng mà, em cảm thấy anh nên đưa thư cho Lạc Thần Hoa tiểu thư.” A Cát Bố ăn nói có bài bản hẳn hoi, “Cho nên em tới đây.”
Thư Ngọc lại hỏi: “Tên thật của Lạc Thần Hoa tiểu thư là gì?”
A Cát Bố khó hiểu: “Thì gọi là Lạc Thần Hoa tiểu thư đó.”
Thư Ngọc mỉm cười: “Vậy em có thể nói cho chị biết, tại sao anh em lại gọi cô ấy là Lạc Thần Hoa tiểu thư?”
A Cát Bố đáp: “Bởi vì anh nói, chị ấy chính là Lạc Thần Hoa của anh ấy.”
***
Ban đêm, Thư Ngọc mái tóc còn ướt tắm rửa xong đi ra, cuộn vào trong lòng Cô Mang.
Hai người ngồi trên sofa mềm mại sát cửa sổ, cô kể lại chuyện hôm nay cho anh nghe.
Cuối cùng, cô than thở: “Có phải rất đẹp hay không? Chuyện tình của thủy thủ tiên sinh và Lạc Thần Hoa tiểu thư.”
Anh cầm khăn lông lau khô tóc cho cô, khẽ cười: “Em dễ dàng cảm động như vậy, vì sao năm đó ý chí sắt đá với anh thế?”
Cô cười khanh khách: “Năm đó em đang thử thách anh mà.”
Anh ra vẻ tỉnh ngộ: “Vậy kết quả khảo sát thế nào?”
Cô giống như suy tư nghiêm túc một lúc lâu mới nói: “Tàm tạm thôi.”
Anh bật cười: “Đánh giá thấp như vậy, anh rất đau lòng.”
Cô đột nhiên hỏi: “Hôm nay Hàn Kình tìm anh có chuyện gì?”
Anh vuốt ve eo cô: “Không phải Hàn Kình, có người mạo danh anh ta.”
Cô kinh ngạc: “Ai?”
Anh thờ ơ đáp: “Một người đầu óc có bệnh.”
“Người kia không phải có tâm tư gì với anh chứ?” Cô hơi lo lắng.
Anh vừa định lắc đầu, chợt thay đổi chủ ý.
“Có.” Anh nói, “Người phụ nữ kia có ý đồ xấu với anh.”
Cô mở to mắt: “Phụ nữ.”
“Ừ.” Anh nghiêm túc gật đầu.
Cô đột nhiên ngồi dậy, kiểm tra anh từ trên xuống dưới có gì bất ổn không.
Anh dang hai cánh tay, mặc cô giày vò, còn không quên nhắc nhở: “Hay là cởi đồ kiểm tra đi.”
Cô sờ mò hồi lâu, áo ngủ đã lỏng lẻo từ sớm. Màu mắt anh dần u tối, bỗng nhiên nghiêng người đặt cô dưới thân.
Vốn định nói cô ăn dấm chua, thế nhưng người con gái của anh vẫn chậm chạp như trước. Đành phải để anh xuống tay.
Đèn tường càng ngày càng lu mờ, bên tai chỉ còn tiếng sóng biển vang nhẹ, cùng với tiếng ngâm nga của gió biển tháng sáu.