“Tiệc tối?”
Sau bữa ăn, Thư Ngọc vừa hí hoáy cây cảnh trên bệ cửa sổ, vừa nhìn Cô Mang mở tủ quần áo lựa áo vét.
Cô Mang đáp: “Không sai, tối nay trong nhà Trương cảnh ti tổ chức một buổi tiệc nhỏ, thư mời sáng nay chuyển đến cho anh.”
Thư Ngọc tò mò: “Ông ta còn mời ai nữa?”
Cô Mang nói ra mấy cái tên. Thư Ngọc sửng sốt, những người này đều là thượng cấp trong giới cảnh sát. Cô Mang xưa nay cao ngạo, cho nên quan
hệ với nhóm người này cũng có phần tế nhị.
“Anh thật sự muốn đi ư?” Khuôn mặt cô chứa vẻ lo lắng.
Anh cong khóe miệng: “Cho dù là Hồng Môn Yến, anh cũng phải đi.” Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?
Cô đi đến bên người anh, tiện tay giúp anh chọn một chiếc áo vét hợp
với áo sơ mi trong: “Anh luôn mạo hiểm như vậy, khi nào thì có thể khiến em yên tâm đây?”
Anh cởi ra y phục thường ngày trên người, để cô giúp anh mặc áo sơ mi vào. Anh hạ thấp trán, tì lên trán cô, giọng nói dịu dàng cất lên: “Yên tâm đi, khi nào thì anh thật sự khiến mình lâm vào nguy hiểm chứ?”
Cô cài cẩn thận khuy áo trước vạt áo sơ mi của anh, tuy rằng trong
lòng biết rõ anh tiến lùi thỏa đáng, nhưng trái tim cô vẫn bất an treo
giữa không trung: “Nói bậy, lúc trước ở trấn Thanh Hà, anh liều lĩnh
chạy vào trong biển lửa. Anh có biết hành vi đó nguy hiểm biết bao
không, nếu anh…” Cô mau chóng im bặt.
Anh hiểu rõ, dang hai cánh tay ra ôm vợ yêu vào trong lòng: “Anh và A Mỗ không phải đều ổn rồi sao?”
Cô im lặng trong phút chốc, sau đó nhẹ nhàng cất tiếng: “Cô Mang.”
Anh cảm thấy sự khác thường trong giọng nói của cô: “Hửm?”
Cô tựa vào trong lòng anh, nói rõ từng chữ một: “Những lời tiếp theo, anh phải lắng tai nghe, nhớ kỹ trong lòng nhé.”
“Cho dù sau này gặp phải tình huống gì, anh cũng không được để sự an
nguy của chính mình rơi vào nguy hiểm. Bất luận là ai gặp nguy hiểm, nếu việc cứu giúp đó trả giá bằng sự an nguy của anh, anh nhất định đừng có đi.” Cô nghiêm túc nói, “Dù rằng người gặp nạn là em, anh cũng không
được đi. Biết chưa?”
Anh nhất thời không nói gì.
Cô đợi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của anh. Trước kia,
chỉ cần cô nói gì, mặc dù hoang đường vô nghĩa thế nào đi nữa, cuối cùng anh vẫn luôn bất đắc dĩ mà đồng ý. Thế là, cô theo bản năng ngẩng đầu
nhìn phản ứng của anh.
Cằm anh động đậy, ngăn cản động tác ngẩng đầu của cô.
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, rồi nói: “Em muốn nghe lời thật hay lời giả?”
“Anh nói đi?” Cô tức giận.
“Trên thế giới này, anh không có bao nhiêu người thân thiết, khiến
anh rối ruột rối gan nhất cũng chỉ có em. Nếu có một ngày, em gặp nguy
hiểm, anh làm sao có thể làm ngơ mặc kệ? Nếu mất đi Đàm Thư Ngọc, anh
cũng không biết Cô Mang sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.”
Âm thanh của anh trước sau vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại chạm tới đáy lòng cô.
Bỗng nhiên, anh nhoẻn miệng cười: “Được rồi, nói chuyện này làm gì?
Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc, em trông gà hóa cuốc, thật là làm trò
cười cho những kẻ có ác ý.”
Cô cũng không nhịn được mà cười lên, lại nghe anh nói: “Tối nay em sẽ đưa Dạ Miêu cho Trương cảnh ti?”
Cô gật đầu: “Em đi cùng Hạ Tử Trì.”
“Đưa đến tay Trương cảnh ti thì hãy trở về, đừng nán lại lâu.” Anh
dặn dò, “Đừng tò mò, đừng tỏ ra thông minh, mau chóng trở về, ở nhà đợi
anh.”
Cô cười: “Biết rồi, em cũng không phải con nít.”
Anh bất đắc dĩ: “Nếu là con nít thì tốt hơn rồi, không đến nỗi lúc nào cũng không nghe lời mà chạy khắp nơi.”
Cô nhẹ nhàng đấm anh một quyền, anh dễ dàng nắm giữ quả đấm của cô, rồi ôm cô càng chặt hơn.
***
Giờ Tuất một khắc, trước Thiên Cơ Các.
Dạ Miêu mặc sườn xám màu bạc sát người, cổ áo mở rộng cám dỗ, quả
nhiên xinh đẹp không gì sánh bằng. Cô ta mang đôi giày cao gót khảm một
vòng đá, khoan thai đi về phía Thư Ngọc và Hạ Tử Trì.
Hạ Tử Trì làm bộ như vô tình liếc nhìn trang phục của Dạ Miêu, cổ họng lại nuốt nước bọt ừng ực.
Thư Ngọc mặt không biểu cảm lườm anh ta. Anh ta liền nghiêm mặt: “Bữa tối uống hơi nhiều nước, nên mới vậy.”
“Anh biết tôi hỏi gì sao?” Thư Ngọc ung dung cất tiếng.
Hạ Tử Trì xấu hổ ngậm miệng.
Khi đến Trương trạch, tiệc tối còn chưa bắt đầu.
Đã có người hầu đợi ở cửa sau: “Lão gia đang ở Nhã Các phía Nam chờ các vị.”
Khi Dạ Miêu bước chân xuống xe, sắc mặt người hầu hơi ngớ ra, sau đó nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc, ra vẻ như không có gì.
Đôi mắt Thư Ngọc khẽ lướt qua, đã thu tất cả vào đáy mắt.
Hạ Tử Trì vẫy tay với hai người phụ nữ: “Hai cô nhanh lên.” Anh ta nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ phiền phức này.
Dạ Miêu đột nhiên dừng bước, cô ta nhìn Thư Ngọc: “Phu nhân, trước đó ở Thiên Cơ Các, cô hứa bảo vệ tôi chu đáo.”
Thư Ngọc gật đầu: “Tôi sẽ không quên.”
Dạ Miêu lại nói: “Tôi hy vọng phu nhân quên đi.”
Thư Ngọc sửng sốt, lại nghe cô ta nói: “Tôi không cần phu nhân bảo vệ tôi, cho dù người mà phu nhân muốn tôi gặp bảo tôi làm gì, tôi cũng sẽ
tình nguyện. Đã lưu lạc chốn phong trần, không cần thiết làm bộ làm
tịch.”
Lời nói hờ hững cùng với sắc mặt không lo của Dạ Miêu, lộ ra mấy phần bể dâu của hồng trần.
Thư Ngọc muốn nói gì nhưng lại nuốt xuống: “Tôi biết rồi.”
Đi dọc theo con đường phía trước, quẹo vào một chỗ rẽ, đụng phải mấy người phụ nữ ở phía đối diện.
Thư Ngọc còn chưa thấy rõ người đi tới là ai, thì đã nghe tiếng hét thảm thiết của người đàn bà kia truyền ra.
Tiếng hét kia đến thật đột ngột, Thư Ngọc hoảng sợ, Hạ Tử Trì lại khoa trương hơn, nhảy ra sau một bước dài.
Chỉ có Dạ Miêu, từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Người đàn bà hét lớn đã từng gặp Thư Ngọc một lần.
Đúng là vợ cả của Trương cảnh ti.
Thư Ngọc ổn định tinh thần, đôi mắt không khỏi lộ vẻ kỳ lạ.
Trương phu nhân và Dạ Miêu không biết có tâm linh tương thông hay
không, nhưng lại mặc sườn xám cùng kiểu. Thế mà, cùng chiếc sườn xám màu bạc sát người, cùng giày cao gót khảm vòng đá, mặc trên người Dạ Miêu
vẻ xinh đẹp quyến rũ không thể tả xiết, mà mặc trên người Trương phu
nhân lại hiện ra vẻ già dặn cứng nhắc.
Sắc mặt Trương phu nhân tái mét, bà ta nhìn Dạ Miêu: “Ngươi là ai?”
Dạ Miêu liếc xéo, khóe miệng nhếch lên cất giọng mỉa mai: “Bẩm phu nhân, tôi là Dạ Miêu.”
Trong nháy mắt Trương phu nhân mặt xám như tro tàn.
Người hầu dẫn nhóm người Thư Ngọc vào cửa khom lưng với Trương phu
nhân: “Lão gia bảo bọn họ đến Nhã Các phía Nam, phu nhân, chúng tôi cáo
lui trước.”
Lúc này Trương phu nhân mới như trong mộng tỉnh ra, bà ta chỉ vào Dạ
Miêu nói năng lộn xộn: “Là giả? Nó là giả? Người thật từ lâu đã…”
Dạ Miêu không buồn bực, mà che miệng cười đến run cả người: “Cái gì
thật hay giả, tôi thấy phu nhân mặc bộ y phục này mới giống là người giả đấy.”
Hạ Tử Trì nhếch khóe miệng, thấp giọng nói: “Dạ Miêu này độc miệng ghê.”
Thư Ngọc chẳng nói lời nào, không biết đang suy nghĩ gì.
Trương phu nhân vẫn phát điên tại chỗ, đầy tớ được dạy dỗ không nhúc
nhích tí nào. Người hầu kia thấy nhưng không lấy làm lạ, gật đầu với đám người Thư Ngọc, tiếp tục đi về phía Nam.
Rất nhanh, Nhã Các ở ngay trước mặt.
Dạ Miêu quay đầu nói với Thư Ngọc: “Phu nhân đưa đến đây thôi.”
Thư Ngọc nói: “Cô…”
“Một ván bài, đổi lấy cơ hội hầu hạ hai nhân vật lớn, là do tôi kiếm
được.” Dạ Miêu thản nhiên nói, “Tôi đi vào trước.” Dứt lời cô ta nhấc
làn váy đi vào trong.
Thư Ngọc đứng tại chỗ khẽ lắc đầu, thôi đi, mỗi người có phúc của riêng mình, cô cưỡng cầu không được thì đừng cưỡng cầu.
Cái này coi như giúp Hạ Tử Trì hoàn thành nhiệm vụ của Diêm Phong, cũng đủ tư cách lấy hoa cảnh trong sân của Hạ Tử Trì.
Cô đang muốn trở về lại phát hiện Hạ Tử Trì đứng bất động tại chỗ như cọc gỗ.
“Anh có đi không?” Cô liếc nhìn anh ta, “Không đi thì tôi đi đấy.”
Hạ Tử Trì quay đầu, ánh mắt đầy hưng phấn: “Thư Ngọc, tôi suy nghĩ cả đêm.”
Thư Ngọc khó hiểu, mơ hồ có dự cảm không rõ ràng.
Hạ Tử Trì nói tiếp: “Tôi nghĩ rằng, chân tướng của chuyện này nhất
định là như vầy nè: khi còn trẻ Trương cảnh ti phong lưu phóng khoáng,
bởi một ván bài mà kết bạn với Dạ Miêu, thế là nhất kiến chung tình.
Nhưng mà hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, Trương cảnh ti không theo
đuổi được mỹ nhân, chỉ đành tìm một cô gái có dung mạo giống Dạ Miêu y
như đúc cưới về làm vợ bé để giải nỗi tương tư. Kết quả thế thân chết
rồi, Trương cảnh ti vẫn còn nhớ nhung, nhưng ngại tìm thẳng tới cửa, vì
thế phải làm phiền một thần thám thận trọng như tôi để cứu ông ta ra
khỏi biển lửa.”
Nói xong, Hạ Tử Trì đầy mong chờ nhìn qua Thư Ngọc.
Thư Ngọc há hốc mồm, đắn đo hồi lâu mới uyển chuyển cất tiếng: “Có
phải Long Nha cho anh mượn một số truyện tranh diễn tả cảnh nam nữ si
tình không?”
Hạ Tử Trì sửng sốt: “Sao cô biết được?”
Thư Ngọc: “…”
“Nếu không còn chuyện gì tôi đi trước đây.” Thư Ngọc bóp trán, “Nhớ chọn một ngày rảnh rỗi, tôi đến phủ anh lấy hoa.”
Hạ Tử Trì mau chóng giữ lại Thư Ngọc: “Đừng đi mà. Chúng ta đi nghiệm chứng xem suy đoán của tôi đúng không.”
Mắt phải Thư Ngọc giật giật: “Nghiệm chứng thế nào?”
Hạ Tử Trì cười mà không nói, ánh mắt liếc nhìn về phía nóc nhà.
Thư Ngọc im lặng rồi nói: “Đầu anh bị lừa đá rồi sao?” Trèo lên nóc
nhà người khác, rình xem sinh hoạt cá nhân của chủ nhà người ta, anh ta
không sợ mất mặt, nhưng cô còn muốn giữ thể diện đó.
“Sẽ không bị phát hiện đâu.” Hạ Tử Trì mở to mắt, lập tức chỉ vào bức tường cạnh căn phòng. Bức tường cổ xưa thiết kế hình tam giác, ẩn trong lá cây rậm rạp, vừa lúc hình thành góc tối. Nếu đặt chân từ chỗ đó, quả thật không bị người ta phát hiện.
Thư Ngọc bỗng dưng nhìn Hạ Tử Trì với cặp mắt khác xưa.
“Cô không muốn biết Dạ Miêu và Diệp Miêu Nhi, còn có Trương phu nhân rốt cuộc có quan hệ thế nào sao?” Hạ Tử Trì dụ hoặc.
Thư Ngọc thầm nghĩ, thật đúng là không muốn biết.
“Cô không tò mò Trương cảnh ti rốt cuộc là loại người phong lưu gì sao?” Hạ Tử Trì không ngừng kiên trì.
Trong lòng Thư Ngọc hồi hộp. Cô Mang từng nói, Trương cảnh ti không
hèn nhát như bề ngoài. Hắn chắc chắn là một ngòi nổ, liên kết bợ đỡ
những người ẩn nấp nơi tăm tối.
Nói không hiếu kỳ là không thể nào.
“Thư Ngọc?” Trong ánh mắt Hạ Tử Trì hiện lên vẻ thắng lợi.
Thư Ngọc mặt không biểu cảm liếc nhìn anh ta, nói: “Thất thần làm gì? Trèo tường.”