Trong không khí tràn ngập mùi hương cỏ tươi ướt sũng.
Thư Ngọc do dự muốn từ chối, nhưng không thể khống chế bị anh dắt ra ngoài bãi cỏ. Sinh viên trẻ tuổi tụ tập ở đây, nhảy điệu nhạc vui tươi, không ai để ý tới bên này có một cô gái âm thầm đỏ bên tai.
“Em không biết nhảy…” Cô chần chừ nói. Hồi học trong nước, chế độ giáo dục rất nghiêm khắc, nam nữ nhảy cùng không khác gì chuyện hoang đường, sau đó dựa theo sắp xếp của Đàm Phục cô đến trường đại học nữ Kim Lăng, không có cơ hội giao lưu với người khác phái, thế nên đối với việc khiêu vũ xã giao hết sức bình thường tại đây, cô thật sự không biết.
Nhưng mà lời này rơi vào trong tai người khác, chắc là còn có mấy phần ý tứ chối từ.
Cô Mang lại bình thản, giống như không nghe được ý tứ hàm chứa trong lời nói của cô. Anh hơi khom người, vươn một tay về phía cô: “Rất đơn giản, em chỉ cần đi theo bước chân của anh là được, có thể học hiểu ngay thôi.”
Đối diện với sự lịch thiệp hào hoa phong nhã như vậy cùng với lời mời không hề khiếm khuyết của anh, Thư Ngọc nuốt xuống lời từ chối đã tới bên miệng.
Cô âm thầm thở ra một hơi, sau đó ngước mắt lên cười nói: “Nếu em đạp trúng chân anh, anh đừng quở trách đó.”
Anh nhoẻn miệng cười: “Vinh hạnh của anh.”
Cô vươn tay nhẹ nhàng đặt lên tay anh: “Cũng nhờ anh…chiếu cố nhiều hơn.”
Vứt dứt lời, cô cảm thấy mình bị một sức lực mạnh mẽ vững vàng kéo đi, sau đó theo bản năng sải bước chân. Làn váy tản ra độ cong xinh đẹp, cô cứ thế được anh dẫn dắt khiêu vũ.
“Thiên phú không tệ.” Anh khen ngợi.
Nhưng mà giây tiếp theo, cô liền đạp sai bước nhảy giẫm lên chân anh.
Anh cảm nhận được cơ thể căng thẳng của cô gái trong lòng, vẻ áy náy trong đôi mắt óng ánh như muốn tràn ra.
“Thả lỏng.” Anh mỉm cười, “Đi theo anh.”
Một bước hai bước, tiến bước lùi bước, xoay vòng, khép chân, lại xoay vòng.
Bước nhảy của cô dần dần lưu loát. Điệu waltz vốn do phái nam dẫn dắt, có người dẫn giỏi, cộng thêm mấy phần nhận thức của cô, cô mau chóng hiểu rõ điểm chính trong đó.
Cô hết sức chăm chú theo sát bước chân của anh, nhưng không nhận ra khoảng cách mà mình vốn cố ý duy trì lại càng ngày càng ngắn.
Lúc mới bước tới mặt cỏ, giữa hai người họ giống như còn có thể nhét thêm một người. Mà giờ phút này, cô bất giác tới gần anh, gần như dính trước ngực anh.
Con thỏ nhỏ không hề nhận ra, báo săn đương nhiên sẽ không lên tiếng nhắc nhở.
Anh ung dung thản nhiên nhìn cô nhảy vào cạm bẫy của anh, lặng lẽ tăng tốc bước chân, quả nhiên thấy cô gái trong vòng tay mình bước nhảy hơi loạn xạ, theo bản năng kề sát vòng ôm của anh.
Lại xoay vòng một cái, cô gái của anh thở ra một hơi, toàn thân ngã vào trong lòng anh.
Anh tự nhiên ôm cô vào lòng, nhanh chóng đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu cô.
Báo săn lén hôn trên người thỏ, nhưng con thỏ lại chẳng nhận ra. Các sinh viên khác bên cạnh nhìn thấy hành động thân mật của hai người, không hẹn mà cùng lộ ra nụ cười thiện ý.
“Em mệt không?” Anh hỏi.
Cô lắc lắc cái đầu toát ra lớp mồ hôi mỏng: “Em…em còn có thể tiếp tục.”
Anh nhoẻn miệng cười. Con thỏ nhỏ ướt mồ hôi chớp đôi mắt to lóng lánh, quật cường lại chấp nhất. Anh thật muốn tháo ra vẻ rụt rè mà cô ngụy trang toàn thân, cúi đầu hôn lên mí mắt cô.
Tiếng nhạc saxophone hân hoan vẫn còn tiếp tục, sau đó thêm vào hợp tấu của đàn violin.
Thư Ngọc cảm thấy hai má hơi nóng lên, trong lòng lại nhảy nhót vui sướng. Cô nhìn thấy Mary đứng cách đó không xa đang trừng to mắt nhìn sang hướng này, Matthew đáng thương bởi vậy mà không nhận được sự chú ý của bạn gái.
Cô bỗng nhiên bật cười. Cái trán tì lên vai của anh chàng lịch lãm trước mắt, thông qua sự tiếp xúc nho nhỏ này ý cười truyền sang bạn nhảy của cô.
“Cười gì thế?” Anh hỏi.
Cô tươi tắn mặt mày nhìn anh: “Có lẽ tối nay em phải chịu tam đường hội thẩm* rồi.”
(*) ý chỉ ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án. Ngày nay ba ngày đó là công an, kiểm sát, pháo viện.
“Ồ?” Anh đầy hứng thú nhíu mày, “Có cần anh giúp gì không?”
Cô rất kiên quyết lắc đầu: “Không cần không cần, giữa bạn cùng trường kết giao bình thường, không cần giải thích quá nhiều.”
Anh chẳng hài lòng với câu trả lời của cô. À…xem ra anh còn phải nỗ lực hơn, đem quan hệ của hai người chuyển sang hướng “không bình thường”.
Một điệu nhảy chấm dứt, cô hậu tri hậu giác thoát khỏi lồng ngực anh.
Anh cảm thấy trong lòng trống không, không khỏi buồn bã thất vọng.
Điệu waltz thành công rút ngắn khoảng cách giữa hai người, anh sẽ không để cảm giác tuyệt vời này dừng tại điệu nhảy này.
“Tiệc rượu chẳng qua chỉ là thế này, không bằng đi ra ngoài dạo chơi?” Anh ném mồi nhử trước, “Anh đã ở thành phố này một khoảng thời gian, biết được một số nơi người bình thường chưa từng đi qua.”
Cô quả nhiên mắc câu: “Thật sao?” Trong giọng nói vẫn có vẻ rụt rè mà thục nữ nên có, nhưng hai tròng mắt đột nhiên phát sáng đã để lộ nội tâm của cô.
“Đương nhiên.” Anh cười ôn hòa lại vô hại.
Thế là hai người chuồn khỏi tiệc rượu, đi qua ngã tư đường tại Luân Đôn.
“Chúng ta đi đâu thế?” Thư Ngọc tò mò. Phố lớn ngõ nhỏ tại Luân Đôn không có chỗ nào đặc biệt, Mary đã dẫn cô đi tới chỗ có thể dạo chơi một lần.
Cô Mang nháy mắt: “Đi tới nơi em chưa từng đến.”
Trong hẻm nhỏ còn có hẻm nhỏ, cuối chỗ ngoặt còn có con đường. Thư Ngọc đi theo anh lòng vòng quanh co đi qua một số con đường khó mà tưởng tượng, thình lình nhìn thấy ẩn giấu sâu bên trong hẻm nhỏ là một khu chợ lớn.
Hoặc là nói chính xác hơn, nơi đây là chợ đen ngầm tại Luân Đôn.
Lúc này trời đã gần chập tối, tia nắng hơi lờ mờ ập xuống vầng sáng vàng đậm trên vương quốc ngầm này, nơi này trông càng kỳ quái hơn.
Thư Ngọc ngạc nhiên ngắm nhìn đủ loại cửa tiệm, ánh mắt cô dừng tại một cửa tiệm ngoại quốc nhỏ, trong tủ kính trưng bày dụng cụ thời Tần Hán Trung Quốc, thậm chí trang sức nguyên thủy càng cổ xưa hơn.
Mấy vật này mau chóng gợi lên lòng hứng thú của cô, cho dù đồ cổ thư họa ở Trung Quốc cũng không hẳn có thể nhìn thấy đầy đủ đồ cổ như vậy, nhưng ở đất khách tha hương lại thấy được trọn vẹn.
Cô theo bản năng muốn vào tiệm nhìn một cái, lại bỗng nhiên thoáng thấy sạp hàng nhỏ nằm kế bên cửa tiệm. Trên sạp bày đủ loại chai lọ, trong chai chứa chất lỏng không biết tên, trong chất lỏng ngâm bộ phận cơ thể người kích cỡ không đồng đều.
Cái chai cách cô gần nhất ngâm một con mắt mang theo tơ máu đỏ ngầu. Giờ phút này, con mắt đó giống như có sinh mệnh, đang hung tợn trừng mắt nhìn cô.
Thình lình khiến tóc gáy người ta dựng thẳng, sống lưng lạnh buốt.
“Sợ không?”
Phía sau truyền đến âm thanh trầm thấp của người đàn ông. Cô cảm nhận được sau lưng có thêm một lồng ngực ấm áp rắn chắc, trong phút chốc một cảm giác yên lòng điềm tĩnh lan tràn ra.
Cô theo bản năng cảm thấy có chỗ dựa, cảm giác khó chịu vừa mới dâng lên trong nháy mắt tan thành mây khói.
“Có anh ở đây, em sợ gì chứ?” Cô ngước mắt nhìn về phía anh, tầm mắt trong veo lóng lánh.
Anh hơi sửng sốt, ngay lập tức được lấy lòng bởi sự tín nhiệm và ỷ lại trong đáy mắt cô.
“Đúng.” Anh nhếch khóe miệng, “Có anh ở đây, em cứ tùy ý.”
Thư Ngọc cũng cười. Cô mặc đồ lao động, Cô phiêu bạt giữa đại dương lục địa, Cô lưu lạc tại một trấn nhỏ ở cảng vùng Đông Nam Á, cho dù anh cất giấu chính mình trong bộ âu phục tinh xảo mà cầu kỳ, anh vẫn là anh.
Giờ phút này anh ở trong mắt Thư Ngọc —— Cô không gì không làm được.
Cơ mà cuối cùng cô vẫn không mua đồ vật cổ đại Trung Quốc nào từ tiệm đồ cổ nhỏ của người Ả Rập.
Cho dù cô mua chúng về, cũng chỉ có thể mượn thiết bị của học viện để tiến hành việc bảo vệ hằng ngày đối với những vật dụng kia, mà một khi vào phòng nghiên cứu của học viện, dù cô có khả năng cũng chẳng có cách mang chúng nó về Trung Quốc.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi trong lòng.
Người đàn ông bên cạnh nhạy bén nhận ra cảm xúc sa sút của cô, thế là anh ôm vai cô, tùy tiện nói: “Đi, anh tặng em một vật.”
Hai người dường như trở về thị trấn nhỏ tại Sumatra, kề vai nhau, buông thả tùy tiện.
Cô nhoẻn miệng cười, tựa đầu trên bờ vai anh: “Anh muốn tặng em gì thế? Tiền bối?”
“Đương nhiên là vật tốt.” Anh nắm chặt vai cô.
Hai người đi qua giữa hàng rong trên phố, ngoại trừ một cửa tiệm treo bàn tay gấu thật lớn dưới mái hiên khiến Thư Ngọc hết hồn, những thứ còn lại đều chẳng có gì đáng sợ.
Cuối cùng Cô Mang dừng tại trước một cửa tiệm chẳng hề bắt mắt.
Thư Ngọc tò mò ngó nhìn vào trong, thế nhưng bên trong cửa tiệm tối om chẳng thấy được vật gì cả, chỉ có thể loáng thoáng ngửi được mùi rỉ sét như có như không trong bầu không khí.
Anh nắm tay cô, dẫn cô đi vào trong bóng đêm.
Vừa mới bước vào cửa tiệm, hơi nóng liền phả vào mặt, Thư Ngọc ngẩng đầu liền nhìn thấy một chiếc quạt máy thật to đang thổi gió.
Nơi này chính là một lò rèn.
Thư Ngọc trợn tròn con ngươi, nhìn về phía người thợ rèn ở trần khua đập, trong lòng không khỏi chấn động.
Đây không chỉ là lò rèn, còn là một nơi rèn đúc đâu ra đấy. Búa sắt bốc lửa vàng đỏ mang theo tiết tấu cố định đập xuống dụng cụ sắt nằm trên bệ đá, từng chút một, từ mềm thành cứng.
“Vật anh muốn tặng em…xác định ở trong này?” Thư Ngọc kinh ngạc.
Cô Mang mỉm cười: “Đúng vậy, ngay tại đây.”
Dứt lời, anh dẫn cô đi sâu vào trong cửa tiệm.
“Cô tiên sinh!” Một ông lão mặc quần áo thời Đường từ bên trong chạy ra, “Ngài tới đúng lúc. Vật ngài yêu cầu tôi đã làm xong, chỉ là…”
Sau lời “chỉ là” còn chưa kịp nói xong, đã bị một âm thanh đằng sau ngắt ngang.
“Xin chào, xin hỏi cậu là chủ nhân của chiếc lắc chân này sao?”
Thư Ngọc sửng sốt, sau đó nheo mắt nhìn người vừa lên tiếng. Người kia ẩn trong ánh sáng mờ tối, không thấy rõ hình dáng, chỉ ngờ ngợ nhận ra hắn ta là một người đàn ông thân hình cao lớn, đội mũ dạ vành tròn màu đen và kính râm gọng tròn, miệng mũi che đậy dưới chiếc khẩu trang thật to.
Cô Mang nhíu mày: “Đúng vậy, xin hỏi có vấn đề gì sao?”
Ông lão rốt cuộc có cơ hội nói chen vào: “Là thế này, vị tiên sinh kia muốn ra giá cao mua chiếc lắc chân do ngài làm ra.”
Cô Mang nhướn mày: “Không bán, chiếc lắc chân này có công dụng đặc biệt.”
Ông lão nhìn cô gái bên cạnh Cô Mang, lập tức hiểu ra “công dụng đặc biệt” là chỉ ý gì.
Toàn bộ sự chú ý của Thư Ngọc đã sớm bị thu hút bởi chiếc lắc chân nằm trong tay ông lão.
Trên chiếc khay bằng nhung là một chiếc lắc chân mảnh khảnh ánh lên tia sáng lóng lánh của kim loại, tạo dáng mang theo vẻ cổ xưa mà tinh xảo, chỉ liếc nhìn một cái đã gợi lên lòng hứng thú của cô.
Đây là món quà theo như lời Cô sao?
Người đội mũ đen bỗng nhiên lên tiếng: “Cô tiên sinh, cậu hẳn là một đao thủ.”
Thư Ngọc sửng sốt. Đao thủ?
Người đội mũ đen nói tiếp: “Chiếc lắc này đã dùng một thanh đao tốt nấu chảy tạo thành, cậu là một đao thủ, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Có đáng hay không, trong lòng tôi hiểu rõ.” Cô Mang hờ hững nói, chẳng muốn dây dưa với kẻ lập dị này.
“Nếu không thể vứt bỏ chiếc lắc, tôi sẵn lòng ra giá cao mua đao của cậu.”
Thư Ngọc ngước mắt, thấy người kia mở ra một cái hộp trên bàn, tiền vàng chất đống trong nháy mắt chiếu sáng cả gian phòng tối tăm.
Quả nhiên giàu có phô trương.
Thư Ngọc nhịn không được xem phản ứng của Cô Mang.
Ai ngờ, Cô Mang vẫn lắc đầu: “Không bán lắc, cũng không bán đao.”
Trong lúc nhất thời, cả gian phòng rơi vào thế khó xử căng thẳng.
Cô Mang lại nói: “Tiên sinh hẳn cũng là người yêu đao, đương nhiên biết đao thủ không bán đao. Hôm nay tôi ngoại lệ lấy một thanh đao tạo thành chiếc lắc tặng cho người khác, chính là vì tặng cho người mà tôi trân trọng, cả đời này chỉ có một chiếc. Đao và cô ấy, đều có ý nghĩa rất quan trọng đối với tôi.”
Trái tim Thư Ngọc lỡ nhịp, nhất thời cảm thấy chiếc lắc chân này có sức nặng ngàn cân.
“Đã nói rõ ràng, vậy chúng tôi cáo từ.” Cô Mang kéo đi cô gái ngây ngốc, chẳng hề quay đầu đi ra khỏi tiệm.
Anh vừa bước đi thong dong, vừa cúi đầu hỏi cô: “Em thích không?”
Hai gò má cô hơi ửng đỏ, ý cười tại khóe miệng đã sớm không thể đè nén lộ ra sự vui sướng trong đáy lòng.
Anh cười nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi cúi xuống, hai má ửng đỏ, mặc dù cô không dùng ngôn ngữ đáp lại, nhưng đã cho lời đáp mà anh muốn nhất.
Bởi vậy dù rằng tầm mắt nóng rực phía sau vẫn dính sau lưng anh không tha, anh cũng không rảnh để ở trong lòng.
Nếu anh quay đầu lại, sẽ nhìn thấy người đội mũ đen kia đứng tại chỗ, trong ánh mắt che dấu dưới chiếc kính râm tối om là vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt.