Vợ chồng Matthew ở lại trấn Thanh Hà ba ngày. Sau khi đưa tiễn bọn họ, Thư Ngọc trở lại cuộc sống bình thường của trước kia.
Có người không quen nhìn Thư Ngọc dương dương tự đắc với cuộc sống vô vị của mình.
“Thư Ngọc, ngày mai trường học tổ chức cắm trại, có thể mang theo người nhà, em dẫn chị theo nhé.”
“Sao lại muốn đưa chị đi, em trai của em đâu?”
“Không phải chị thích cắm trại sao? Dẫn theo em trai đi chẳng phải làm bảo mẫu suốt hành trình à?”
“Được rồi…”
Ngày tiếp theo, trời quang mây tạnh đến đáng yêu. Tề Tiểu Uyển kéo Thư Ngọc
tới địa điểm tập hợp, người đến gần đủ, Thư Ngọc nhìn xung quanh một
vòng, không bất ngờ chút nào khi nhìn thấy Trình Du và Cô Mang.
Đoàn người leo từ chân núi Phật đi lên, dọc đường có nói có cười.
Trình Khởi Phong chạy đến bên cạnh Thư Ngọc hỏi: “Có nặng hay không, muốn tôi cầm giúp cô không?”
Thư Ngọc lắc đầu: “Cám ơn, không cần.”
Tề Tiểu Uyển chế nhạo: “Sao không hỏi tôi? Tôi sắp bị đè bẹp rồi.”
Trình Khởi Phong ngượng ngùng gãi mũi: “Tôi cầm cho.”
Tề Tiểu Uyển phất tay: “Đi đi đi, không thành ý.”
Mọi người đã leo lên đỉnh núi, cạnh rừng cây tìm được một bãi cỏ trống trải, họ bắt đầu dựng lều.
Trình Khởi Phong vừa lấy đồ ra ngoài vừa đến gần Thư Ngọc hỏi: “Muốn tôi giúp cô dựng lều không?”
Gân xanh ở thái dương của Thư Ngọc khẽ giật: “Cám ơn, không cần.”
Thư Ngọc và Tề Tiểu Uyển loay hoay hai ba lần thì dựng lều xong. Bên kia
Trình Khởi Phong lại đổ đầy mồ hôi trên đầu, làm sao cũng không được.
Tề Tiểu Uyển cười ha ha: “Đại thiếu gia, muốn chúng tôi giúp hay không hả?”
Trình Khởi Phong không đáp lời, mồ hôi chảy càng nhiều.
Trình Du cười khanh khách: “Anh, anh thật khiêm tốn nha.”
Thư Ngọc cũng nhịn không được mà cười rộ lên.
Cô Mang đi tới: “Để tôi.”
Trình Khởi Phong lau mồ hôi: “Cô tiên sinh, làm sao tôi dám quấy rầy anh?”
“Chúng ta cùng dùng một lều, cậu không dựng được thì tôi cũng không thể ngủ.”
Trình Khởi Phong đành phải đưa cái giá cho Cô Mang.
Căn lều được dựng lên nhanh chóng.
Trình Khởi Phong hậm hực đi xách nước trong tiếng cười nhạo của Trình Du.
Trình Du và Tề Tiểu Uyển được an bài đi nhặt củi, khu lều trại tạm thời
chỉ còn lại Cô Mang và Thư Ngọc.
“Em gầy rồi.” Anh nâng khuôn mặt cô lên, dùng tay xoa nhẹ.
“Anh đã thấy em trước kia là béo hay là gầy?” Cô hỏi lại, nghiêng đầu né tránh tay anh.
Anh á khẩu không cười nổi.
Một đám người chơi đùa náo loạn cả buổi chiều, hoàng hôn thấm thoát buông xuống.
Thư Ngọc được phân công đi xách nước, Trình Khởi Phong nhất định muốn đi theo.
Đi trong rừng cây, dưới chân giẫm lên bùn đất mềm nhũn, tâm tình của Thư Ngọc không khỏi nhảy nhót.
“Thư Ngọc, cô học trung học ở đâu?”
“Nam Kinh.”
“Thư Ngọc, mấy tuổi cô tốt nghiệp trung học?”
“Mười sáu.”
“Thư Ngọc, cô tốt nghiệp trung học đã được mấy năm?”
Thư Ngọc dừng bước chân, rồi quay sang nhìn Trình Khởi Phong. Người phía sau hơi chột dạ, ánh mắt liếc về phía khác.
“Cậu có thể trực tiếp hỏi tôi, không cần quanh co một vòng lớn như vậy.” Cô
mở miệng, “Năm nay tôi 21 tuổi, lớn hơn cậu bốn tuổi. Còn nữa, giữa
chúng ta không có khả năng.”
“Vì sao?” Cậu ta nóng nảy, “Tôi chẳng quan tâm đến tuổi tác.”
Cô nở nụ cười: “Cậu đã hỏi điều đó nói lên cậu quan tâm.” Cô dừng một chút rồi lại nói, “Tôi đã có người mình thích.”
Cậu ta ngây người.
“Khi du học ở Anh tôi đã quen với anh ấy, anh ấy theo đuổi tôi từ nước Anh đến Trung Quốc.”
Cậu ta chần chừ: “Nhưng mà… cô không phải vẫn luôn một mình sao? Tiểu Uyển nói như vậy.”
“Anh ấy bận rộn nhiều việc, vì vậy không trở về cùng tôi.”
“Cô về đây mấy tháng nay, anh ta có liên lạc với cô không?”
Cô nhất thời trả lời không được.
Cậu ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Xa cách sinh ra phản bội tình cảm, hãy cho tôi một cơ hội, để tôi theo đuổi cô.”
Cô chán nản: “Tôi và anh ấy sẽ không chia tay, cậu đừng càn rỡ làm rối chuyện.”
“Cô vì anh ta thủ thân như ngọc, anh ta sẽ vì cô mà thanh tâm quả dục sao?”
Cô không thèm nói nữa. Cậu ta biết mình lỗ mãng nên ảo não ngậm miệng lại.
Sắc trời dần dần tối sầm, mọi người đốt đống củi lên.
Cô Mang nhận lấy con gà rừng, nướng rất thành thạo. Con gà rừng bọc trong
lá sen, không lâu sau, mùi gà xen lẫn với mùi lá sen tỏa ra. Anh gỡ con
gà rừng xuống, rắc lên đồ gia vị, cắt thành vài miếng chia cho những
người xung quanh.
Trình Du cắn một miếng lớn, khen ngợi: “Thật là ngon! Thầy Cô, thầy quá lợi hại, cái gì cũng biết.”
Cô Mang cười: “Vợ tôi thích cắm trại, cho nên tôi đặc biệt học tay nghề này.”
Trình Du mở to mắt: “Thầy, thầy đã kết hôn? Trời ơi! Sao em không biết?” Một
đám nữ sinh cùng lộ ra một biểu tình quẫn trí giống Trình Du.
Tề
Tiểu Uyển ghé vào bên tai Thư Ngọc khẽ cười: “Buổi chiều còn nghe Trình
đại tiểu thư nói cô ta muốn gả cho Cô Mang, không ngờ người ta đã có
chủ. Chậc, thế sự khó liệu.” Thư Ngọc mỉm cười.
Đột nhiên, Trình Khởi Phong kêu lớn tiếng, phun một miếng gà rừng ra: “Hô hô… Cay…”
Cô Mang thản nhiên liếc mắt nhìn cậu ta: “A, xin lỗi, có thể phần kia rắc
hơi nhiều ớt.” Dứt lời anh quan tâm đưa qua một chai nước.
Trình
Khởi Phong lầm bầm nhận nước rồi uống, còn chưa được mấy hớp thì gương
mặt lập tức đỏ bừng căng ra, không nói được câu nào.
Cô Mang hình như rất kinh ngạc, anh cầm cái chai lên: “Ơ? Ai lại bỏ rượu trắng vào chai nước?”
Trình Khởi Phong nhảy dựng lên chạy về hướng lều trại, xem ra muốn đi tìm nước. Mọi người cười ha ha.
Trình Du hỏi: “Thầy Cô, vợ thầy có xinh đẹp không?”
“Xinh đẹp.”
Trình Du chỉnh lại quần áo rồi ngồi ngay ngắn: “Có đẹp như em không?”
Mọi người cười ồ lên.
Cô Mang cũng cười: “Xinh đẹp hơn cô.”
“Ồ.” Trình Du xụ mặt.
Tề Tiểu Uyển bỗng nhiên cực kỳ hứng thú hỏi: “Cô tiên sinh, vậy vợ anh có xinh đẹp như Thư Ngọc không?”
Mọi người yên lặng, Cô Mang nhìn Thư Ngọc. Cô lúng túng, Tề Tiểu Uyển chết
đi, cô có chỗ nào xinh đẹp đâu, nếu bàn về ngũ quan cô còn kém hơn
Trình Du, đây không phải muốn cô xấu mặt sao?
“Đàm tiểu thư xinh đẹp như vợ tôi.”
Mọi người ồn ào lớn tiếng, tiếng hô hoán liên tục không ngừng. Cô Mang nhìn Thư Ngọc, trong mắt che giấu ý cười. Gương mặt đỏ bừng của Thư Ngọc
hiện ra rõ ràng.
Ánh trăng lên cao, các học sinh trung học trẻ
tuổi vây quanh lửa trại cùng nhau nhảy múa. Ánh lửa chiếu rọi những
khuôn mặt tràn đầy thanh xuân, Thư Ngọc cũng không ngăn được tâm tình
bay bổng. Khi cô học trung học ở trong nước, chế độ giáo dục rất nghiêm
khắc, nam sinh nữ sinh không thể cùng nhau nhảy múa vui vẻ như vậy, lúc
cô sang Anh quốc du học, lần đầu tiên cô khiêu vũ với một chàng trai. Cô vẫn nhớ rõ lần đầu tiên khiêu vũ không được tự nhiên, cô nắm tay anh
chàng cao lớn kia, vừa khô ráo lại ấm áp.
Một bàn tay duỗi đến đây.
Thư Ngọc ngẩng đầu, gặp phải con ngươi mang theo ý cười của Cô Mang. Khuôn
mặt của anh và khuôn mặt của chàng trai trong ký ức thật trùng hợp giống nhau y như đúc.
Cô chìa tay đặt trên tay anh, thè lưỡi: “Nhảy không tốt thì đừng trách em.”
Anh cười: “Lần nào anh đã trách em chứ?”
Cô đi theo bước chân của anh, giống như con bướm nhảy múa trong đêm.
Bầu trời đầy sao, đêm nay thật đẹp.