Về đến nhà Thư Ngọc mới phát hiện cây trâm gỗ đã mất, cô rất ảo não.
Hôm nay A Mỗ và thím Tề cùng nhau lên núi hái trà. Sau khi Thư Ngọc giặt xong quần áo bẩn, thấm thoát đã đến giữa trưa.
Cô bỗng nhiên vỗ trán, thím Tề dặn cô đưa cơm hộp cho Tiểu Uyển, thiếu chút nữa đã quên rồi.
Cô vội vàng mặc áo khoác rồi cầm lấy cơm hộp đi ra ngoài.
Tề Tiểu Uyển học ở một trường trung học kiểu tây. Thư Ngọc tại hành lang đi loạn xạ nhanh chóng bị lạc đường.
Tia sáng chiếu vào hành lang tầng dạy học đã mờ dần, nơi này hình như không phải khu dạy học, một chút tiếng người cũng không có, cực kỳ yên tĩnh.
Đột nhiên, ở hành lang truyền đến tiếng đàn dương cầm êm tai. Giai điệu quen thuộc khiến cô không khỏi dừng chân.
Cô tìm kiếm tiếng đàn, đến trước một cánh cửa. Đẩy cửa ra, bên trong là
vầng ánh sáng màu vàng sáng ngời, ánh mặt trời trải dài bị bức màn ngăn
lại nên yếu ớt chiếu rọi vào trong phòng, ấm áp mà không nóng bức.
Xung quanh phòng là một loạt giá sách, chính giữa thì đặt đàn dương cầm.
Tiếng đàn không bởi vì người ngoài xâm nhập mà ngừng lại. Cô đi qua, đè lại bàn tay đánh đàn kia, tiếng đàn véo von chấm dứt.
“Cậu đàn sai rồi.” Cô nhíu mày.
Cô ngồi trên ghế, đàn lại ca khúc kia. Cô không cần xem bản nhạc, bởi vì đã thuộc nằm lòng từ lâu.
Sau khi nốt nhạc cuối cùng dần dần mất hẳn, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai đã lùi qua một bên, trong lòng cô có chút ngượng ngùng. Cô chiếm giữ vị
trí của cậu ta, giành đàn của cậu ta, còn vung tay múa chân với cậu ta,
thật sự là thất lễ. Nhưng cô không thể chấp nhận có người đàn sai bản
nhạc này.
Chàng trai kia mặc đồng phục trường học gọn gàng, vẻ mặt không hề buồn bực: “Cô thích bài này.”
Cô không nói gì.
“‘Vùng quê Passfield’ là do một vị chính khách tài hoa ở phương Bắc đã sáng tác tặng vợ mình, rất lãng mạn phải không?”
Cô dừng một chút: “Hy vọng vị chính khách này và vợ của anh ta có thể bạch đầu giai lão.”
Chàng trai nở nụ cười: “Này, cô thật không nhớ tôi sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào cậu ta, vừa nghe nói thế thật là có điểm nhìn quen mắt.
“Sáng sớm, đầu ngõ phía Nam.” Cậu ta nhắc lại.
Cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra là thằng nhóc hại cô thiếu chút nữa té ngã. Nhưng mà cách ăn mặc trước sau tương phản quá lớn, cô thế mà không nhận ra.
“Cơm hộp này xem ra ngon lắm, tôi có thể nếm thử không?” Cậu ta chỉ cơm hộp cô đang cầm.
Cơm hộp? Cô như tỉnh lại từ trong giấc mộng, cầm cơm hộp lao ra ngoài cửa.
“Này này, không cần nhỏ mọn như vậy chứ? Tôi tên là Trình Khởi Phong, cô ở lớp nào thế? Này…”
Cậu ta đuổi theo ra cửa, nhưng cô đã mất tăm ở cuối hành lang.
“Thư Ngọc, chị đã tới. Em sắp chết đói rồi…” Tề Tiểu Uyển hai mắt rưng rưng ngấn lệ.
Thư Ngọc không ngừng áy áy: “Chị xin lỗi, chị xin lỗi.”
“Này, Tiểu Uyển, nhà cậu khi nào có thêm một người chị hả?” Nam sinh ngồi bàn trước quay lại.
“Đi qua bên kia hóng mát, đừng ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của tôi.” Tề Tiểu Uyển tức giận mở miệng.
Nam sinh kia lại làm ngơ, nói với Thư Ngọc: “Chị không phải là người của bản trấn à?”
Tề Tiểu Uyển đẩy nam sinh kia ra: “Cậu đó dám chú ý Thư Ngọc nhà tôi, muốn chết hả?”
Nam sinh kia phẫn nộ đi vòng trở về, còn không quên làm mặt quỷ hướng về Thư Ngọc.
Thư Ngọc không khỏi bật cười.
Tề Tiểu Uyển vừa nhét khoai tây vào trong miệng vừa đưa tờ giấy cho Thư
Ngọc: “Xin chị giúp em dịch một chút, mạng của em nằm trong tay chị
đấy.”
Thư Ngọc nhận lấy, là đoạn độc thoại rất dài của “Phiêu” bản tiếng Anh. Tiểu Uyển không đọc tác phẩm nổi tiếng của phương Tây, không gắn liền toàn bộ câu chuyện nên không dịch được.
Thư Ngọc nhận lệnh cầm bút bắt đầu dịch, chỉ một lúc sau đã dịch xong.
Tề Tiểu Uyển còn chưa nuốt xong miếng cơm cuối cùng: “Nhanh như vậy.”
“Em xem thử được chưa?” Thư Ngọc đưa qua bản thảo đã dịch.
Lúc này có người đi vào phòng học, Tề Tiểu Uyển kích động giơ lên bản thảo
kia hướng về người nọ hô to: “Đại diện lớp Tiếng Anh, cậu không giúp tôi dịch, tôi tự dịch, thế nào, tốt chứ?”
Thư Ngọc ngẩng đầu, kinh ngạc, người nọ không phải là chàng trai trong phòng đàn hay sao? Gọi là gì nhỉ…Trình…Khởi…Phong?
Trình Khởi Phong đến trước mặt Tề Tiểu Uyển, cầm lấy bản thảo đọc qua, một lúc sau mở miệng: “Là cậu dịch?”
Tề Tiểu Uyển dõng dạc: “Đương nhiên.”
“Dịch rất khá.” Trình Khởi Phong nói, “Nhóm tiếng Anh của chúng tôi đang cần người, cậu tham gia giúp dịch bản thảo đi.”
“Gì?” Tề Tiểu Uyển há hốc mồm, “Tôi không đi.”
“Không có đường từ chối, ý của cô Chương là chọn ra những người tài giỏi của lớp để dịch bản thảo.”
Tề Tiểu Uyển trợn tròn mắt.
Thư Ngọc nhịn không được mà nở nụ cười, khi đứng dậy chuẩn bị đi thì Trình
Khởi Phong thình lình gọi lại: “Bạn học này, mời bạn đến nhóm tiếng Anh
của chúng tôi.”
Thư Ngọc hoài nghi: “Tôi?”
Trình Khởi Phong gật đầu.
Thư Ngọc cười, cảm thấy thú vị: “Dựa vào cái gì?”
Trình Khởi Phong sửng sốt, gãi đầu rồi lấy ra một cây trâm gỗ.
Đôi mắt Thư Ngọc nheo lại.
“Thật ngại quá, tôi đã tốt nghiệp trung học nhiều năm, thật sự không có hứng thú gia nhập nhóm tiếng Anh loại này.”
Cô đẩy cửa phòng học rồi đi ra ngoài, để lại Trình Khởi Phong sững sỡ tại chỗ.
Thư Ngọc trở về nhà, bỗng dưng phát hiện Cô Mang đứng dưới tàng cây hoè
đang đút tay vào túi quần, nghiêng người dựa lên thân cây. Anh vẫn mặc
áo sơ mi trắng, vẻ khôi ngô anh tuấn không nói nên lời.
Anh thấy cô.
Cô không nói gì, lập tức đẩy cửa nhà đi vào.
Anh cũng không nói, nhìn cô đi từng bước vào trong nhà cho đến khi bóng dáng của cô hoàn toàn biến mất ở trước mắt anh.